Quan Gia

Chương 734: Chương 734: Thị phi, công tội tự có đời sau bình luận!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 734: Thị phi, công tội tự có đời sau bình luận! 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

Chuyên cơ quân sự không đáp xuống phi trường thủ đô mà là đáp xuống một phi trường dự bị, cũng là phi trường quân sự. Đổng Vĩ trực tiếp lái xe cảnh sát từ trong bụng máy bay ra ngoài đem Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường chạy nhanh tới tổng y viện quân đội. 

Đổng Vĩ biết Lưu Vĩ Hồng vội vã chạy về thủ đô là vì nguyên nhân gì, dọc theo đường đi căn bản không nói lời nào chỉ chăm chú lái xe. Xe cảnh sát lái đến cửa bệnh viện quân đội, Đổng Vĩ cầm lấy một tờ giấy, trên đó có viết số điện thoại cùng số điện thoại di động, đưa cho Lưu Vĩ Hồng, nói: 

- Vĩ Hồng, đây là điện thoại của tôi, cần tôi hỗ trợ gì cứ báo. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nhận lấy tờ giấy nhét vào cặp rồi khẽ ôm từ biệt, sau đó bước nhanh vào bệnh viện. 

Lão gia tử vẫn ở phòng bệnh trước kia, trong một tòa nhà độc lập. 

Lúc Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường chạy tới, trong phòng bệnh đang đứng rất nhiều người. Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia ba con cháu ba đời của Lưu gia đều đã đến đông đủ, vẻ mặt mỗi người đều nhuốm màu bi thương. 

Còn có hai người khác mà , Lưu Vĩ Hồng cũng chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy ở đây lúc này. 

Một vị trong đó chính là Chủ tịch Tùy An Đông, một vị khác là chủ nhiệm văn phòng trung ương đảng đồng chí Kính Thu Nhân. 

Vẻ mặt đồng chí Tùy An Đông hết sức nghiêm nghị cầm tay một vị mặc áo blouse trắng mang quân hàm trung tướng nói chuyện: 

- Lô viện trưởng, Lưu lão là người có công lớn của đảng ta, là trụ cột của quốc gia, xin nhất định phải đem hết toàn lực! Nhờ cậy rồi!  

Vừa nói, vừa cầm thật chặt tay vị tướng quân, lắc mạnh mấy cái. 

Vị Trung tướng mặc áo khoác trắng này chính là Lô viện trưởng của tổng y viện quân đội, viện sĩ khoa học quốc gia. 

- Xin chủ tịch yên tâm, chúng tôi nhất định đem hết toàn lực!  

Lô viện trưởng trịnh trọng hứa hẹn, đưa tay chào Chủ tịch Tùy An Đông theo nghi thức quân đội rồi đẩy cửa phòng bệnh, đi vào. Đồng chí Tùy An Đông là Tổng bí thư kiêm Chủ tịch quân ủy trung ương, những đồng chí bên chính trị thì hay gọi là Tổng bí thư, cán bộ bên quân đội thì hay gọi là Chủ tịch. 

Xem ra bệnh tình lão gia tử quả thật đến mức độ cực kỳ nguy hiểm nên Tổng bí thư mới tự mình chạy đến bệnh viện trấn giữ . 

Mắt thấy Lô viện trưởng dẫn mấy bác sĩ đi vào phòng bệnh, Lưu Thành Thắng liền nói với chủ tịch Tùy An Đông: 

- Tổng bí thư, cám ơn. Xin mời tới phòng chờ đi!  

Đồng chí Tùy An Đông gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng đi tới phòng chờ. 

Mọi người cũng đi theo. 

Lưu Thành Gia dừng bước, nhìn về Lưu Vĩ Hồng. 

- Cha, tình huống ông nội như thế nào?  

Lưu Thành Gia lắc đầu, trầm giọng nói: 

- Rất không lạc quan, bệnh viện đã nói trước để chuẩn bị tâm lý.  

Lưu Vĩ Hồng gật đầu nặng nề. 

Xem ra, lần này thật sự khó có thể qua khỏi. Tình huống năm ngoái mặc dù nghiêm trọng nhưng bệnh viện cũng không thông báo để chuẩn bị tâm lý. Nói như vậy vì với thân phận và uy vọng của lão gia tử, một khi bệnh viện có thông báo cũng phải cực kỳ cẩn thận. Lô viện trưởng tự thân xuất mã, cũng có ý tứ “đánh cược lần cuối”! 

Bất kể nói thế nào thì lão gia tử đã tranh thủ được thêm bảy tám tháng thời gian. Trong bảy tám tháng này bao gồm cả lần đại hội đảng toàn quốc vừa rồi, đó là một sự ủng hộ lớn nhất đối với Lưu gia. 

Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể an ủi trong lòng mình như vậy. 

Sau khi trọng sinh, hắn đã thay đổi rất nhiều chuyện, duy chỉ có lão gia tử nghịch thiên cải mệnh, hoàn toàn không do nhân lực khống chế. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, sau khi từ tháng sáu năm trước, lão gia tử sống thêm được một ngày là coi như là buôn bán lời một ngày. 

Phòng chờ không lớn nên không thể chứa được nhiều người, Lưu Thành Thắng mời chủ tịch Tùy An Đông và chủ nhiệm Kính Thu Nhân ngồi vào ghế salon rồi bảo hai anh em ngồi xuống, còn tất cả đều đứng vây quanh. 

Ánh mắt của Chủ tịch Tùy An Đông nhìn lướt qua mọi người, lúc thấy Lưu Vĩ Hồng thì hơi dừng một chút, gật đầu rất khẽ, hiển nhiên ấn tượng của tổng bí thư đối với hắn rất sâu. 

Lưu Vĩ Hồng vội vàng gật đầu hoàn lễ. 

Trong không khí này, Lưu Vĩ Hồng cũng không nên nói gì. 

Thời gian cấp cứu trong bệnh viện không cố định, Chủ tịch Tùy An Đông chỉ ngồi trong phòng chờ chừng mười mấy phút rồi đứng dậy cáo từ. Ông cũng không thể ngồi mãi ở đây, còn rất nhiều chuyện lớn cần ông đi quyết định! 

Lưu Thành Thắng vội vàng đứng dậy để tiễn, đồng chí Tùy An Đông nắm chặt tay Lưu Thành Thắng, trầm giọng: 

- Đồng chí Thành Thắng, mọi người cũng đừng quá lo lắng, Lưu lão là một trong những nhà cách mạng vĩ đại nhất của giai cấp vô sản, nhất định có thể gặp dữ hóa lành!  

Lưu Thành Thắng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa, nói  

- Cảm ơn Tổng bí thư!  

Mấy người Lưu Vĩ Hồng đều hiểu rõ ý tứ của chủ tịch Tùy An Đông, trên thực tế chính là cho Lưu Thành Thắng một hứa hẹn là một đánh giá về lão gia tử. 

Điều này dù muốn hay không thì cũng là một thực tế. Bao năm qua khi có một nhân vật đức cao vọng trọng qua đời thì một trong những điểm chú ý nhất của gia quyến chính là đánh giá của trung ương. Từng có gia quyến bởi vì bất mãn với đánh giá của lãnh đạo mà dẫn đến việc không hay. Lưu Thành Thắng cũng không thể không chú ý đến. 

Vào lúc này, nhận xét của trung ương đối với lão gia tử không chỉ là tổng kết cuộc đời của ông mà còn là đại biểu cho thái độ đối với tập đoàn chính trị “Lưu hệ” mới tạo thành. Lưu hệ có phải vì lão gia tử qua đời mà chết yểu hay không, đánh giá của trung ương đối với lão gia tử cũng là một chong chóng đo chiều gió. 

Bây giờ đồng chí Tùy An Đông tỏ thái độ như thế, ít nhất đại biểu thái độ bản thân đồng chí Tùy An Đông là rất kiên quyết. Sau khi đồng chí Tùy An Đông nhận chức Tổng bí thư, qua mấy năm nay sự ủng hộ của lão gia tử với ông là cực kỳ lớn, chính là nhờ vào đó mà rất nhiều chuyện tưởng như cực kỳ sóng gió mới có thể vô hình dẹp tan. 

Kính ý của đồng chí Tùy An Đông đối với lão gia tử là không thể nghi ngờ . 

Đồng thời, Tùy An Đông đồng chí cũng cần nhận được sự ủng hộ của “thế hệ sau của lão gia tử”. Mấy năm này Lưu gia đã từng bước phát triển trở thành một tập đoàn chính trị, có lẽ thực lực còn chưa phải là cường đại nhưng cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Cho dù lão gia tử lần này không qua nhưng hổ uy vẫn còn, nhất thời chưa thể dễ dàng tiêu trừ. Lão gia tử rất nhiều bằng hữu cũ, bộ hạ cũ khi còn sống mặc dù không cần thiết toàn bộ gia nhập “Lưu hệ” nhưng sẽ vì tình hương khói mà cấp cho Lưu gia ủng hộ nhất định. 

Đây chính là một thế lực chính trị càng thêm khổng lồ. 

San cùng, Chủ tịch Tùy An Đông muốn tranh thủ hết thảy lực lượng có thể tranh thủ, từng bước vững chắc bố cục để đạt thành lý niệm chính trị của mình. Bản thân chức vụ của Lưu Thành Thắng cũng là phụ tá đắc lực mà Chủ tịch Tùy An Đông phải nể trọng. 

Tranh thủ cho lão gia tử đánh giá cực cao, về tình về lý đều phù hợp. 

Chủ tịch Tùy An Đông tỏ thái độ trước mặt cũng làm cho Lưu Thành Thắng cùng tất cả Lưu gia đệ tử yên tâm. 

Sau khi bắt tay Lưu Thành Thắng, Chủ tịch Tùy An Đông lại bắt tay với Lưu Thành Gia nói: 

- Tư lệnh Thành Gia, thế cục đông nam đều phải dựa vào hùng tài của tư lệnh rồi!  

Lưu Thành Gia đứng nghiêm nói: 

- Xin chủ tịch yên tâm, Lưu Thành Gia nhất định toàn lực ứng phó, không cô phụ tín nhiệm của trung ương!  

Tùy An Đông chủ tịch khẽ vuốt cằm, lại giơ tay vỗ nhẹ tay của Lưu Thành Gia rồi xoay người rời đi. 

Chủ nhiệm Kính Thu Nhân cũng bắt tay cáo biệt mấy người Lưu Thành Thắng. Đến phiên Lưu Vĩ Đông cùng Lưu Vĩ Hồng, Kính chủ nhiệm không bắt tay mà chẳng qua đưa tay ra vỗ nhẹ bả vai của cả hai, mang theo thần sắc khích lệ. 

Sau khi Chủ tịch Tùy An Đông cùng chủ nhiệm Kính Thu Nhân rời đi, phòng chờ khôi phục an tĩnh, ai cũng không nói lời nào, không khí bên trong phòng như cô đọng lại. 

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mọi người quay lại thấy lão thái thái đang được Đỗ Vu Hinh cùng Lưu Thành Ái đỡ vịn từ từ đi vào. 

- Mẹ, sao mẹ tới đây?  

Lưu Thành Thắng vội vàng sải bước nghênh đón, đỡ lấy thay cho Đỗ Vu Hinh. 

- Trong lòng mẹ không nỡ, để xem một chút......  

Lão thái thái bình tĩnh nói, nhìn qua rất trấn định. 

Nhưng mọi người rõ ràng thấy, vẻ mặt lão thái thái đã tiều tụy hẳn, phút chốc đã già đi rất nhiều. 

Trong phút chốc, trước mắt Lưu Vĩ Hồng như dâng lên một làn sương mù, lỗ mũi cay cay. Nhớ được lão gia tử lần trước nằm viện, lão thái thái cũng không đến viện tiếp khách, mấy chục năm bên nhau, có lẽ là lão thái thái cảm ứng được điều gì. 

Chẳng lẽ, đại nạn thật đến? 

- Mẹ, ngồi đi!  

Lưu Thành Thắng rất khổ sở gật đầu, đem lão thái thái đỡ vịn ngồi xuống ở ghế salon. 

- Mới vừa rồi Lô viện trưởng và mấy vị chủ nhiệm bác sĩ cùng tiến vào, Mỹ Như cũng ở trong đó.  

Lão thái thái sau khi ngồi vào chỗ của mình thì Lưu Thành Thắng nói ngắn gọn. 

Lâm Huệ Như vốn là chủ nhiệm bác sĩ bệnh viện ngoại khoa, hôm nay lão gia tử bệnh tình nguy kịch, dĩ nhiên bà muốn theo bác sĩ vào phòng bệnh tham gia cứu giúp. 

Lão thái thái gật đầu, thần sắc vẫn tương đối bình tĩnh. Bảy mươi mấy năm trải qua biết bao mưa gió, lão nhân gia đã chứng kiến quá nhiều bi hoan ly hợp, sự kiên cường trong lòng không phải là thường nhân có thể hiểu được. Lão nhân gia rất rõ ràng, biểu hiện của bà lúc này càng trấn định thì cả đại gia đình càng bình tĩnh. 

Trước kia lúc lão gia tử thân thể an khang thì lão thái thái luôn ẩn ở phía sau màn, cười nhìn mây khói, hôm nay bệnh tình lão gia tử chợt nguy kịch, lão thái thái tự nhiên phải ra mặt để động viên mọi người. 

Lưu Thành Thắng ngồi xuống ở bên cạnh lão thái thái: 

- Mới vừa rồi đồng chí Tùy An Đông và đồng chí Kính Thu Nhân đã tới đây thăm, chính miệng đồng chí An Đông đã chỉ thị cho Lô viện trưởng nói lão gia tử là một trong những chiến sĩ vĩ đại nhất của giai cấp vô sản. 

Chuyện như vậy, dĩ nhiên ông phải nói với lão thái thái. 

Người nào sau khi tới được một địa vị nhất định thì cái nhìn đối với sau này cũng khác xa người thường. Đau đáu của lão thái thái lúc này thứ nhất là bệnh tình của lão gia tử, thứ hai là tiền trình của cả Lưu gia sau này, lời này của Lưu Thành Thắng cũng chẳng khác gì là cho lão thái thái ăn định tâm hoàn. 

Lão thái thái vừa gật đầu, bình tĩnh nói: 

- Thị phi tự có đời sau bình luận.  

Lưu Thành Thắng không khỏi nghiêm nghị, kính cẩn đáp: 

- Dạ! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.