Chương 735: Trí tuệ một đời, làm người không thẹn!
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
Mọi người đều lo âu cực độ đến hai giờ chiều.
Trong thời gian đó, sáu đồng chí lãnh đạo chủ chốt nhất của đảng bao gồm đồng chí Vương Bỉnh Trung, đồng chí Thạch Hán Nguyên, đồng chí Hồng Trực Chính, đồng chí Lý Trì Quốc đều đến bệnh viện thăm lão gia tử, thấy thầy thuốc đang chăm cấp cứu nên cũng không tiện ở lâu, an ủi gia quyến rồi lo lắng rời đi.
Bóng đêm càng thâm.
Cửa phòng bệnh đột nhiên lại mở ra, Lô viện trưởng khuôn mặt mỏi mệt đi thẳng ra ngoài, phía sau là mấy vị bác sĩ chủ nhiệm cũng lộ vẻ mệt mỏi, khuôn mặt đều lộ ra vẻ căng thẳng.
- Lô viện trưởng, như thế nào?
Lưu Thành Thắng bước nhanh tiến lên, thấp giọng hỏi.
Lô viện trưởng do dự một chút, mới lên tiếng:
- Lưu lão tạm thời tỉnh táo lại rồi, nhưng chúng tôi không thể bảo đảm ông ấy có thể giữ được trạng thái này bao lâu.
Có thể nhận thấy Lô viện trưởng có mấy lời không nói ra.
Mọi người chợt trầm xuống.
Theo lý bây giờ tình hình như thế, phải không thích hợp đi quấy rầy bệnh nhân, tốt nhất là có thể cho lão nhân gia yên lặng. Nhưng đúng như Lô viện trưởng nói, ai cũng không thể bảo đảm lão gia tử còn có thể tỉnh táo bao lâu, vạn nhất là lần cuối mà cứ thế bỏ qua thì đúng là không thể hối hận.
Rốt cuộc là có để cho gia đình vào hay không, Lô viện trưởng cũng không thể quyết định.
Sắc mặt Lưu Thành Thắng âm tình bất định, quay đầu nhìn về Đỗ Vu Hinh Lưu Thành Ái đang đỡ mẹ.
Lão thái thái không hề chần chừ đi thẳng vào phòng bệnh.
Cho dù như thế nào cũng phải gặp lão gia tử một lần cuối. Thời khắc mấu chốt, lão thái thái quyết định rất dứt khoát, không hổ đã trải qua vô số sóng gió.
Tất cả con cháu trực hệ của Lưu gia theo sát phía sau.
Trong phòng bệnh còn có một thầy thuốc và hai y tá. Lưu lại vị thầy thuốc này, chính là Lâm Huệ Như. Lâm Huệ Như đang ngồi bên giường lão gia tử, vẻ mặt cực kỳ mỏi mệt, bên ngoài gió rét nhưng trên trán bà toát mồ hôi lẫn nước mắt không ngừng tuôn rơi. Là một thầy thuốc, càng không ai rõ ràng bệnh tình lão gia tử hơn bà.
Lão gia tử vẫn rất bình thản, nhịp thở chậm rãi, cũng không lộ ra bao nhiêu vẻ thống khổ, thậm chí ánh mắt hết sức trong trẻo, lúc nhìn thấy vợ mình dẫn đầu đám con cháu đi vào thì khóe miệng hiện lên một nét cười thản nhiên, giống như mấy lần đối mặt với cường địch năm xưa.
Không có bất kỳ khó khăn nào có thể đè được tinh thần vị lão nhân suốt đời chiến đấu này!
Ngay cả bệnh tật không thể kháng cự cũng không thể!
Lão thái thái từ từ bước đến bên giường, nhẹ nhàng cầm tay lão gia tử, bình tĩnh nói:
- Lão đầu tử, bọn nhỏ cũng tới, có cái gì dặn dò không?
Ánh mắt lão gia tử chậm rãi nhìn qua đám con cháu không nói, chỉ có nhịp hô hấp hơi gấp hơn, qua một lát mới bình ổn, từ từ mở miệng, thanh âm trầm thấp mà có lực:
- Thành Thắng, cần phải kiên trì nguyên tắc! Chọn lựa cán bộ, nhất định phải tài đức vẹn toàn!
- Dạ, cha, con nhớ kỹ rồi.
Lưu Thành Thắng vội vàng gật đầu, trong mắt lệ quang trong suốt. May là Lưu Thành Thắng quan tới Trưởng Ban tổ chức trung ương, quyền cao chức trọng, rất ít khi biểu lộ tình cảm nên lúc này vẫn có thể kiềm chế được.
Ánh mắt lão gia tử lại chầm chậm chuyển sang Lưu Thành Mỹ:
- Thành Mỹ, không cần có lòng ganh đua so sánh, bình an là phúc!
Lưu Thành Mỹ đưa tay che miệng lại, ra sức gật đầu, nước mắt tuôn trào như vỡ đê nhưng không dám khóc òa, sợ ảnh hưởng đến lão gia tử.
Bốn anh chị em Lưu gia, tương đối mà nói, Hồ Phấn Cường có chức quan thấp nhất, Lưu Thành Mỹ vẫn có chút canh cánh trong lòng, lão gia tử đây là nhắc nhở nàng, mỗi người duyên bất đồng, không thể cưỡng cầu, không cần thiết quan chí cao mới là chuyện tốt.
“Như hà tứ kỉ vi thiên tử, bất cập lô gia hữu Mạc Sầu.” *
Chính là hình dung chân thật!
Đường Minh Hoàng làm hoàng đế bốn mươi lăm năm, uy phong cực hạn, phong quang vô lượng nhưng cuối cùng không giữ được con tới bên gối đoạt vợ!
Dặn dò xong Lưu Thành Mỹ, lão gia tử nhìn về Lưu Thành Gia, Lâm Huệ Như. Hai người vội vàng đứng lên đứng song song với Lưu Thành Gia, đưa tay lau khô nước mắt, cố gắng cười gượng.
Ánh mắt nhu hòa của lão gia tử dần dần nghiêm nghị, thanh âm cũng hơi đề cao mấy phần:
- Thành Gia, trọng trách gìn giữ Đông Nam không thể sơ hốt lười biếng. Một ngày kia nhất định phải thu hồi Đài Loan, đáng tiếc cha không nhìn thấy. Các con phải cố gắng!
Lưu Thành Gia đứng thẳng người, hắng giọng đáp:
- Dạ!
Khóe miệng lão gia tử hiện lên nụ cười, trong mắt tràn đầy ý khích lệ. Có lẽ đứa con làm tướng quân này làm cho lão nhân gia lại một lần nữa đang nhớ lại những năm tháng kim qua thiết mã, đấu tranh giải phóng đi theo lý tưởng hào hùng.
Lúc lão gia tử nhìn về Lưu Thành Ái, thần sắc trong mặt trở nên cực kỳ nhu hòa, tràn đầy cưng chiều vẻ. Đứa con gái út này cũng là đứa con mà lão gia tử sủng ái nhất [,] quan tâm nhất.
- Cha.
Lưu Thành Ái nước mắt không ngừng tuôn ra, quỳ gối bên giường, cầm lấy bàn tay của lão gia tử, không thể ngừng được tiếng khóc.
Lão gia tử nỗ lực đưa bàn tay kia lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lưu Thành Ái, hiền từ nói:
- Thành Ái, quá cứng dễ gãy, con phải chú ý.
Bởi vì là con út trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều được cha mẹ cưng chiều nên Lưu Thành Ái dưỡng thành tính cách quật cường hiếu thắng, thậm chí có chút cố chấp, lão gia tử lo lắng là vì thế.
- Con biết rồi cha, con nhất định sẽ chú ý, cha yên tâm.
Lưu Thành Ái liều mạng gật đầu, nước mắt làm ướt đệm giường.
- Đừng khóc, người sống có ai không phải đi về chứ, cả đời cha không thẹn với!
Lão gia tử vỗ nhẹ mái tóc của Lưu Thành Ái tóc, mỉm cười nói, trong giọng nói có chút tự hào.
Sự thật cũng là như thế, lão gia tử mười mấy tuổi đã dấn thân vào dòng nước lũ, kinh qua vô số lần chiến đấu tàn khốc, chẳng những tác chiến với bọn phản động trong nước mà còn cả quân xâm lược, bên trong đảng cũng đấu tranh với các loại tư tưởng sai lầm. Vì dân vì nước, một lòng hiến dâng tất cả sức lực. Hơn nữa lão gia tử sau khi dựng nước chuyên tâm vào công tác tài chính và xây dựng kinh tế nhưng nghiêm khắc thanh liêm, cực kỳ phản đối phô trương lãng phí, đối với hiện tượng tham nhũ căm thù đến tận xương tuỷ. Điểm này, Lưu Thành Thắng bị ảnh hưởng rất sâu nên cho dù làm quan lớn nhưng rất liêm khiết.
Sau đó, ánh mắt lão gia tử chuyển hướng sang Lưu Vĩ Đông và Lưu Vĩ Hồng, trước tiên dừng lại ở Lưu Vĩ Đông, chậm rãi nói:
- Vĩ Đông, mấy ngày hôm trước cháu phản ánh với ông là quần chúng Tân Xuân vẫn tương đối nghèo khó. Tân Xuân là chiến khu cũ, là nơi quê hương chúng ta, năm đó đã cống hiến lớn lao. Bây giờ cuộc sống quần chúng vẫn còn nghèo khó là trách nhiệm của đảng và chính quyền, con nhất định phải cố gắng thay đổi cục diện này.
- Dạ, ông nội, cháu nhất định đem hết toàn lực!
Lưu Vĩ Đông gật đầu liên tục, nước mắt cũng nhịn không được chảy ròng ròng.
- Ngoài ra cháu phải nhớ kỹ, làm nhiều nói ít, không có nắm chắc thì đừng lên tiếng.
Nói tới đây, lão gia tử hơi thở dốc, tựa hồ vừa gắng sức.
Trên mặt mọi người cũng lộ ra vẻ lo âu.
Chỉ mấy từ ngắn ngủi nhưng bao hàm tất cả trí tuệ chính trị của lão gia tử. Nhìn trong lịch sử cận đại, chỉ có hai vị đại nhân vật vẫn luôn bình ổn trên chính đàn không ngã. Một vị là Nguyên soái qua đời vào những năm trước, người còn lại chính là Lưu lão gia tử. Cho dù là dựng nước hay từ đó về sau, lão gia tử trong các loại phong ba quỷ dị của ván cờ chính trị thủy chung vẫn ở ngôi cao, chưa bao giờ bị triệt để đánh ngã, hơn nữa vào thời điểm mấu chốt còn phát huy tác dụng ổn định, là một nguyên lão có uy vọng cực cao trong đảng.
- Làm nhiều nói ít không có nắm chắc đừng nói......”, chính là tín điều sống và tín điều chính trị mà lão gia tử tuân thủ nghiêm ngặt. Năm đó tây chinh thất bại, các vị tướng quân chao đảo, duy chỉ có lão gia tử thủy chung vẫn giữ được tín nhiệm của lãnh đạo tối cao, điều này có quan hệ với tính cách cẩn thận khiêm tốn của người. Lão gia tử cả đời thẳng thắn, dũng cảm tự kiểm điểm, dũng cảm gánh chịu sai lầm, cũng không oán trách người, bên trong đảng có được khen ngợi cực cao, mấy lão đồng chí cũng rất kính trọng.
- Vĩ Hồng......
Một lát sau, lão gia tử điều hòa hô hấp, nhìn sang Lưu Vĩ Hồng, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ từ ái và mong đợi.
- Ông nội.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng tiến lên một bước, nghẹn ngào kêu lên.
- Cháu rất tốt, rất tốt......
Lão gia tử thấp giọng nói, trong mắt càng đầy vẻ mong đợi.
Lưu Vĩ Hồng rất kích động, vào lúc này lão gia tử nói hai lần “Rất tốt” là biểu lộ sự thừa nhận, là một sự khen ngợi cực cao.
- Cháu có chủ kiến, hiểu sách lược, ông không có gì phải lo lắng, cháu phải nhớ kỹ, chỉ cần chính xác thì phải kiên trì, không nên vội vàng...... Kiên trì, chính là thắng lợi!
Lão gia tử trầm mặc một hồi, trầm giọng nói.
- Dạ, ông nội, cháu nhớ kỹ rồi!
Lưu Vĩ Hồng chấn động, vội vàng gật đầu đồng ý. Mặc dù lão gia tử luôn thận trọng nhưng trên vấn đề nguyên tắc luôn luôn kiên trì. Lão gia tử đã lấy sự thật để chứng minh minh kiên trì, chính là thắng lợi!
Lão gia tử vui mừng gật đầu, ánh mắt lại nhìn qua mấy đứa cháu khác, trong mắt tràn đầy vẻ hiền hòa, cũng cực kỳ hài lòng. Cuối cùng, lão gia tử nhìn về vợ, khẽ mỉm cười, nói:
- Nhiều năm như vậy, cực khổ bà!
Lão thái thái cầm thật chặt tay lão gia tử, mặt mỉm cười nhưng nước mắt tuôn rơi.
- Bọn nhỏ rất hăng hái, bà cũng đừng quá lo lắng.
- Tôi không lo lắng...... Ông yên tâm đi.
Lão thái thái thấp giọng nói.
Lão gia tử đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt cho vợ.
Không lâu, lão gia tử lần nữa lâm vào hôn mê sâu không còn tỉnh lại, ba ngày sau đó, một trái tim vĩ đại đã ngừng đập.
Đảng cộng sản Trung Quốc, , Chính phủ, quân ủy trung ương ra tuyên cáo đồng chí Lưu Trung Nguyên bất hạnh qua đời, viết ra đánh giá cực cao: Người cộng sản vĩ đại, nhà chính trị, nhà quân sự kiệt xuất. Người luôn kiên định chủ nghĩa Mác, người lãnh đạo kiệt xuất. Cả một đời cống hiến cho sự nghiệp đấu tranh giành độc lập, sự nghiệp xây dựng và cải cách, vì dân giàu nước mạnh, làm ra cống hiến không thể xóa nhòa, được toàn đảng toàn quân và toàn thể nhân dân các dân tộc trong cả nước kính yêu.
Thơ Lý Thương Ẩn đời Đường.
Dịch nghĩa: Tại sao đã gần bốn mươi tám năm làm vua
Mà không bằng chàng họ Lư có nàng Mạc Sầu
Mạc Sầu :Người mỹ nữ ở Lạc Dương , lấy chồng họ Lư