Lễ truy điệu lão gia tử chưa cử hành, nhưng cơ hồ tất cả các cán bộ lãnh đạo chủ chốt của trung ương đều đã đến đây phúng viếng.
Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia, Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng đều túc trực bên linh cữu.
Bóng đêm càng dày.
Trong phòng nghỉ, điều hòa mở rất nhỏ, mọi người yên lặng ngồi cùng một chỗ, uống trà hút thuốc lá, nói chuyện rất ít. Phòng nghỉ ngơi chia làm hai gian, phòng trong là phòng nhỏ, mấy thành viên trọng yếu của Lưu gia đều ở đây.
- Cha, Bí thư thành ủy Tân Xuân đồng chí Lý Khánh mới vừa tìm con, bọn họ đại biểu thành ủy và chính quyền Tân Xuân thỉnh cầu đem một bộ phận di vật của lão gia tử đem vào viện bảo tàng ở quê.
Lưu Vĩ Đông hai tay đang cầm chén trà, thấp giọng nói.
Lưu Vĩ Đông vừa nhận chức ở thành phố Tân Xuân, chính là cố hương của lão gia tử, ở đó đã sớm được bảo tồn. Với địa vị của lão gia tử trong đảng, nhà cũ sau khi ông qua đời nhất định sẽ thành nhà lưu niệm. Chẳng qua là lúc lão gia tử còn sống thì không thể tùy tiện nhắc tới vì e là nói gở.
Hôm nay lão gia tử đã cưỡi hạc quy thiên, dĩ nhiên sẽ phải lập nhà lưu niệm. Bí thư thành ủy Tân Xuân tự mình đến thủ đô phúng viếng, về tình về lý, cũng là phải . Đề xuất yêu cầu này cũng rất hợp lý.
Lưu Thành Thắng khẽ vuốt cằm, nói:
- Cái này có thể. Chờ sau khi lễ truy điệu chấm dứt, con dẫn mẹ sang Thanh Tùng viên bảo với bà nội đưa vài đồ lưu niệm chuyển giao cho nhà lưu niệm.
Lưu Vĩ Đông gật đầu, hơi do dự một chút, nói:
- Bí thư Lý Khánh còn nói muốn ở chỗ ở cũ dựng một bức tượng bán thân bằng đồng, hơn nữa nói là đã bàn bạc bạc với đồng chí Phó Nhất Hiền và đã được Phó bí thư đồng ý.
Nói tới Phó Nhất Hiền chính là bí thư tỉnh ủy Giang Hán hiện nay.
Lưu Thành Thắng nhíu mày, lắc đầu nói:- Cái này không được. Con chuyển đạt sự cảm tạ của cả gia đình chúng ta tới đồng chí Phó Nhất Hiền và đồng chí Lý Khánh nhưng pho tượng này không thể làm, đây là vấn đề nguyên tắc.
Lưu Vĩ Hồng âm thầm gật đầu.
Trên những vấn đề nhạy cảm, bác cả cũng không hồ đồ.
Bí thư thành ủy Tân Xuân Lý Khánh đề xuất cái này cũng là có thể lý giải. Thứ nhất là biểu đạt đối với sự kính ngưỡng của lão gia tử, thứ hai cũng là một loại bày tỏ thái độ chính trị. Về phần Bí thư tỉnh ủy Giang Hán Phó Nhất Hiền cũng chưa chắc đồng ý với đề nghị này, chẳng qua là đứng trên lập trường ông ta không thể không đồng ý. Nếu Phó Nhất Hiền phản đối thì chẳng phải công khai gây sự với Lưu gia. Dù sao pho tượng này có làm hay không, làm ra sao còn phải qua trung ương thẩm định, không phải là trong tỉnh có thể tự quyết.
Coi như là thuận nước giong thuyền.
Thật sự thì trong lịch sử cũng chưa từng có địa phương xuất hiện nhiều vị danh tướng lẫn nhà chính trị kiệt xuất như Tân Xuân, nếu ở nơi này dựng riêng tượng của lão gia tử không cần thiết là một ý kiến hay.
Lưu Vĩ Đông gật đầu, không hề nhắc tới đề tài này nữa.
Trong phòng nghỉ lại lâm vào trầm mặc.
- Đại ca, ngày hôm qua đồng chí An Đông mời đi Kim Thu viên, chủ yếu là thương lượng chuyện phía sau của lão gia tử sao?
Lát sau, Mã Quốc Bình đột nhiên hỏi một câu. Vào ngày hôm qua, chủ tịch Tùy An Đông đã mời Lưu Thành Thắng sang Kim Thu viên, Mã Quốc Bình nói tới nội dung này, tương đối cảm thấy hứng thú.
Trên thực tế, mấy người Lưu Thành Gia Lưu Vĩ Hồng cũng vậy.
Lưu Thành Thắng nhíu mày:
- Nói chuyện sau khi lão gia tử ra đi, cũng nói về chuyện điều chỉnh một số cán bộ.
Lưu Thành Thắng là Trưởng Ban tổ chức trung ương, đồng chí Tùy An Đông trao đổi với ông về vấn đề điều chỉnh cán bộ cũng là hợp lý. Mặc dù lão gia tử qua đời, nhưng công việc thuộc là công việc, vốn cũng không có thể trì hoãn.
Lưu Vĩ Hồng uống một ngụm trà, giống như là rất tùy ý hỏi:
- Bác cả, chắc là nói tới vấn đề điều chỉnh cán bộ?
Lưu Thành Thắng nhìn hắn một cái, khóe miệng như hơi có một tia cười, chẳng qua là cách anh linh lão gia tử không xa, lúc này tất nhiên không thể cười . Nhưng rất hiển nhiên, Lưu Vĩ Hồng vừa hỏi đã trúng điểm quan trọng.
Lưu Thành Thắng ngay sau đó nói ra mấy tên, đều là cán bộ cao cấp quyền cao chức trọng. Lẽ ra việc điều động những cán bộ này đều có độ cơ mật cao, Lưu Thành Thắng không nên tùy tiện tiết lộ, nhất là không nên tiết lộ cho một Chủ tịch thành phố cấp huyện nho nhỏ như Lưu Vĩ Hồng.
Tất cả mọi người không có phản ứng đặc biệt.
Có liên quan đến việc điều động mấy vị cán bộ này đã sớm không còn là cái gì bí mật, các loại tin tức theo các con đường nhỏ đã bay đầy trời. Điều chỉnh cán bộ của nội địa từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ có thể giữ bí mật. Trừ phi là thời kì phi thường có chuyện xảy ra nên lâm thời điều động cán bộ mới không có các loại tin đồn trước đó.
Chủ tịch Tùy An Đông mời Lưu Thành Thắng thương nghị việc điều động mấy cán bộ này chẳng qua là để xác định rồi từ đó khởi động lưu trình khảo sát cán bộ.
- Ngoài ra đồng chí An Đông đồng chí còn nhắc tới vấn đề của Phấn Cường.
Lưu Thành Thắng hút một hơi thuốc, chậm rãi nói.
Mấy người Lưu Thành Gia Mã Quốc Bình đều ngẩn ra, bất giác đứng thẳng chăm chú nhìn vào Lưu Thành Thắng.
- Ý kiến của đồng chí An Đông là để cho đồng chí Phấn Cường nhận chức Thứ trưởng Bộ Điện Lực kiêm lãnh đạo tiểu tổ công ty trù bị điện lực quốc gia.
Dừng lại một lát, Lưu Thành Thắng trầm giọng nói.
- Không thể.
Mã Quốc Bình, Lưu Vĩ Đông cùng Lưu Vĩ Hồng, cơ hồ là trăm miệng một lời, ngay sau đó liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều đều toát ra vẻ sầu lo.
Nếu nói công ty điện lực quốc gia chính là công ty điện lực quốc hữu lớn nhất mà Bộ Điện Lực đang trù hoạch kiến lập, theo kế hoạch sẽ đồng thời phát triển ở cả trong nước lẫn quốc tế, thu được một lượng lớn tài chính thành một hệ thống công ty điện lực cực lớn.
Trước đó, Hồ Phấn Cường đã được kết hợp vào lãnh đạo của tiểu tổ trù bị, đảm nhiệm phó Tổ trưởng. Bất quá tương đối mà nói, vị trí của Hồ Phấn Cường ở tiểu tổ trù bị không phải như bề ngoài, không phải làm vì như mấy vị phó Tổ trưởng khác. Sở dĩ đem Hồ Phấn Cường kết hợp vào đây cũng là một sách lược của Vương gia tỏ vẻ hữu hảo với Lưu gia.
Hồ Phấn Cường trước kia chưa từng công tác ở hệ thống điện lực, về phương diện năng lực và nghiệp vụ đều có chút thiếu sót. Ban đầu Lưu Vĩ Hồng đề nghị với lão gia tử đem Hồ Phấn Cường từ tỉnh Giang Nam triệu hồi thủ đô, tiến vào Bộ Điện Lực là có ý nghĩa hết sức rõ ràng. Hồ Phấn Cường chính là một “đại sứ thân thiện” để duy trì liên lạc giữa Lưu gia và Vương gia.
Trong khoảng thời gian một hai năm này, Hồ Phấn Cường cũng đã làm rất tốt chức vụ “đại sứ thân thiện” này, từ từ đặt vững gót chân ở Bộ Điện Lực, các đồng liêu cũng đánh giá Hồ Phấn Cường rất tốt. Hồ Phấn Cường mặc dù chưa từng biểu hiện năng lực lãnh đạo và nghiệp vụ nhưng rất ôn hòa, xử lý quan hệ rất tốt. Nếu không phải như thế, ban đầu Lưu Thành Mỹ cũng sẽ không kiên trì gả cho y, Lưu Vĩ Hồng càng sẽ không đề nghị y đi làm “đại sứ thân thiện”.
Cái này gọi là theo tài ủy nhiệm.
Dĩ nhiên, Hồ Phấn Cường ở trong bộ đạt được sự nhất trí cao cũng là một phần Vương gia nhìn vào mặt mũi Lưu gia để tạo thế cho y. Cho tới bây giờ, Hồ Phấn Cường vẫn chỉ còn là cán bộ cấp sở, đối với người bình thường đã là rất ghê gớm nhưng trong Lưu gia thì vẫn đang ở vòng ngoài.
Lưu Vĩ Đông đã là thường vụ Phó Chủ tịch thành phố cấp Địa khu, ngay cả Lưu Vĩ Hồng còn trẻ như vậy cũng đã là Chủ tịch thành phố cấp huyện, uy phong hiển hách.
Tương đối mà nói, Hồ Phấn Cường có chút “Nghèo túng”.
Vương gia tạo thế cho Hồ Phấn Cường, tự nhiên là tính toán ở thời điểm thích hợp thăng quan cho y một cấp. Đem Hồ Phấn Cường kết hợp vào ban lãnh đạo tiểu tổ trù bị công ty năng lượng quốc gia cũng là có ý tứ này. Có danh nghĩa này, trong tương lai việc đề bạt Hồ Phấn Cường không phải lo lắng.
Nhưng đó là tương lai, không phải là bây giờ!
Hơn nữa không thể là trước mắt!
Càng không thể là Kim Thu viên cho an bài chức vụ này!
Để trù hoạch kiến lập công ty điện lực quốc gia, Vương gia đã hao tốn không ít khí lực, nói trắng ra là dùng máu của bản thân, vị trí chủ tịch của công ty điện lực này có thể rơi vào tay nhà khác?
Có thể nói, Hồ Phấn Cường một khi nhận chức tổ trưởng của tiểu tổ trù bị thì quan hệ giữa Lưu gia cùng Vương gia lập tức tan vỡ! Tuyệt không có loại thứ hai có thể xuất hiện. Thậm chí đề nghị này vừa ra thì Hồ Phấn Cường có thể nhận chức tổ trưởng tiểu tổ trù bị hay không cũng còn phải bàn.
Vương gia há lại ngồi không?
Lưu Vĩ Đông rầu rĩ nói:
- Tại sao có thể làm như vậy?-
Ngụ ý là rất mất hứng.
Lưu Thành Thắng nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Xem ra, bên kia vẫn còn lo lắng.
Lưu Thành Thắng cùng Mã Quốc Bình đều nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, khẽ vuốt cằm, trong mắt Mã Quốc Bình toát ra ý tán thưởng rất rõ ràng .
Đề nghị này của Kim Thu viên, trên thực tế chính là “Bức bách” Lưu gia chính thức đứng vào đội ngũ. Lão gia tử đột nhiên qua đời, chẳng những là tình hình mà Lưu gia tuyệt không nguyện nhìn thấy mà cũng là tình hình Kim Thu viên tuyệt không nguyện nhìn thấy. Làm cho cục thế chính trị cao tầng đang dần yên ổn bỗng chốc bị khuấy động.
Sự ủng hộ mạnh mẽ của lão gia tử đối với Kim Thu viên vẫn có vai trò cực kỳ quan trọng. Vương gia chủ động cùng Lưu gia làm tốt quan hệ, chỉ sợ cũng là không muốn làm cho Kim Thu viên “Giành riêng tên đẹp”. Gốc đại thụ chọc trời như lão gia tử, đâu chỉ riêng một người muốn dựa vào để che nắng che mưa.
Trước mắt mặc dù lão gia tử vừa mất, nhưng Lưu gia đã cực kỳ mạnh mẽ, với tập đoàn chính trị lấy Lưu gia làm hạch tâm thì tất cả các lãnh đạo chủ chốt đều muốn lôi kéo. Kim Thu viên từ cũng lo lắng quan hệ vô cùng mật thiết giữa Lưu gia cùng Vương gia đích. Nếu như thừa cơ hội này, để cho quan hệ đồng minh của hai nhà tan vỡ là thượng sách. Cho dù không thể hoàn toàn tan vỡ, sinh ra như vậy một tia ngăn cách cũng là tốt. Lưu gia ngay cả không thể trở thành người ủng hộ kiên định nhất cho Kim Thu viên thì cũng không trở thành người đáng tin cho ai khác.
Chính trị, cho tới bây giờ vẫn chưa có thể nói nhân nghĩa đạo đức.
- Đại ca, tôi thấy để cho anh rể rời khỏi Bộ Điện Lực đi? Để anh ấy trở lại công tác ở đơn vị trước kia, dù sao cũng là rất quen thuộc!
Trầm mặc một hồi, Mã Quốc Bình chậm rãi nói.
Lưu Thành Thắng khẽ vuốt cằm, nói:
- Anh cũng suy nghĩ như vậy.
Vừa nói, ánh mắt vừa liếc qua Lưu Vĩ Đông cùng Lưu Vĩ Hồng, hai anh em đồng thời gật đầu.