Quan Gia

Chương 737: Chương 737: Vương Thiện mời




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 737: Vương Thiện mời 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

Lễ truy điệu đồng chí Lưu Trung Nguyên do đồng chí Tùy An Đông tự mình chủ trì. 

Trong điếu văn do đồng chí Tùy An Đông đọc ở buổi lễ đã dành cho sự đánh giá và khen ngợi cực cao với Lưu lão. 

Đồng chí Tùy An Đông chỉ ra, chúng ta phải học tập niềm tin kiên định của đồng chí Lưu Trung Nguyên , thủy chung luôn trung thành vô hạn với đảng và nhân dân. Đồng chí Lưu Trung Nguyên luôn có niềm tin tất thắng, cho dù gặp phải khó khăn nào cũng không lùi bước. Ông đã gặp phải rất nhiều hiểm cảnh, nghịch cảnh, ngăn trở, thủy chung kiên cường, lạc quan hướng về phía trước, anh dũng đấu tranh. 

Chúng ta phải học tập đồng chí Lưu Trung Nguyên chuyên cần học tập, kiên trì đường lối quần chúng, sáng tạo triển khai công tác. Đồng chí Lưu Trung Nguyên xuất thân từ con nhà nghèo, trưởng thành qua thực tiễn đấu tranh và công tác. Đồng chí luôn ra sức học tập lý luận, áp dụng vào thực tế. Kiên trì thực sự cầu thị, quán triệt đường lối quần chúng, xâm nhập điều tra nghiên cứu là thói quen nhất trí. Ông đã đề xuất tư tưởng biện chứng có ý nghĩa chỉ đạo quan trọng trong việc xây dựng kinh tế nước ta. 

Chúng ta phải học tập đồng chí Lưu Trung Nguyên kiên trì tính nguyên tắc giai cấp, khiêm nhường cẩn thận, lấy đại cục làm trọng. Đồng chí Lưu Trung Nguyên vì sự nghiệp xây dựng đảng và quốc gia đã có cống hiến to lớn nhưng ông thủy chung luôn khiêm nhường cẩn thận, không kiêu không ngạo. Ông luôn có cái nhìn đại cục, vì lợi ích đại cục mà hy sinh lợi ích cá nhân, tác phong nhất quán dân chủ, chú ý lắng nghe ý kiến bất đồng, đoàn kết phát huy tính sáng tạo của mọi người. 

Chúng ta phải học tập đồng chí Lưu Trung Nguyên luôn một lòng vì đảng, chấp chính vì dân, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ. Đồng chí Lưu Trung Nguyên thủy chung cùng chung nhịp thở với quần chúng nhân dân, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ. Ông đã nhiều năm đảm nhiệm các chức vụ quan trọng trong đảng và chính phủ nhưng trong sinh hoạt luôn giữ vững tác phong giản di. Đối với gia đình và nhân viên bên cạnh yêu cầu hết sức nghiêm khắc. 

Sau lễ truy điệu, hài cốt của lão gia tử được an tán tại nghĩ trang công cộng của thủ đô. 

Vào ngày đưa tang, đoàn người dài đến mười dặm bắt đầu từ từ đưa tiễn, rất nhiều quần chúng tự phát tham gia vào đám tang của nhà cách mạng kiệt xuất! 

Lưu Vĩ Hồng quyết định sau khi xong tang lễ của lão gia tử sẽ trở về Hạo Dương ngay lập tức. Hắn đã đi khá lâu, rất nhiều công việc bên thành phố Hạo Dương cần hắn chủ trì. 

Nhưng đang lúc chuẩn bị rời đi thì máy nhắn tin của hắn vang lên, hắn nhìn và mã sốt thì hơi biến sắc nhưng ngay sau đó gọi điện thoại. 

- Vương Thiện!  

Mã số điện thoại này chính là của Vương Thiện. 

- Lúc nào trở về?  

Vương Thiện ở bên kia cũng nói ngắn gọn. 

- Hôm nay, lập tức đi ngay. 

- Không thể lưu một ngày?  

- Có thể!  

- Tốt lắm, tối nay gặp mặt ăn cơm ở câu lạc bộ Phú Hoa đi, tôi mời, sáu giờ tối nhé!  

- Tốt.  

Lưu Vĩ Hồng rất đơn giản đáp ứng. Lão gia tử mới vừa qua đời, hai người cũng không muốn nói nhiều. 

Để điện thoại xuống, Vũ Thường khẽ cau đôi mi thanh tú, thấp giọng nói: 

- Lúc này gặp mặt Vương Thiện, thích hợp không?  

Trên thực tế, sau mấy ngày lão gia tử qua đời, bố cục chính trị kinh sư đã xuất hiện khuynh hướng không ổn định. Lão gia tử nhiều năm nắm giữ các chức vụ trong đảng và chính phủ, có uy vọng cực cao. Bây giờ cây trụ cột vững vàng chợt sụp xuống, đột nhiên xuất hiện tình thế “chân không chính trị”, thế lực khắp nơi bắt đầu vọng động, muốn nhanh chóng bổ khuyết vào chỗ trống này. Các phương nhằm vào Lưu gia cho tới Lưu hệ triển khai “ Hợp tung liên hoành”. 

Tập đoàn chính trị khổng lồ lấy Vương gia làm hạch tâm tự nhiên cũng sẽ không thể không đếm xỉa đến. 

Vào thời điểm nhạy cảm này, Lưu Vĩ Hồng cùng Vương Thiện gặp mặt, quả thật có thể khiến truyền ra đủ các loại phỏng đoán. 

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng: 

- Bất kể có thích hợp hay không, anh đều phải đi. Vương Thiện là bằng hữu của anh. Hơn nữa, tình hữu nghị của Lưu gia cùng Vương gia cũng không thể để chuyện gì phá hỏng.  

Vũ Thường nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm. 

Về phương diện đại cục chính trị, Vũ Thường vẫn luôn tin tưởng vào phán đoán của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa nàng cũng cho là, Lưu gia cùng Vương gia giữ vững quan hệ hữu nghị là có lợi với cả Lưu hệ. Nội tình thâm hậu và tiềm lực chính trị của hào môn thế gia như vậy, không phải là thứ mà tập đoàn chính trị bình thường có thể sánh được. Bình thời bất hiện sơn bất lộ thủy, thời khắc mấu chốt có thể nổi lên tác dụng mà người thường tuyệt đối không thể dự liệu. 

Người đứng đầu của Vương gia mặc dù đã qua đời vào năm ngoái nhưng di sản chính trị khổng lồ đều được con cháu thừa kế. Nói không hề khoa trương, đây là một “bảo tàng chính trị” cực kỳ phong phú, Vương gia nếu như dùng tốt thì sẽ có tiềm lực vô hạn. 

Hơn nữa có chút hiểu lầm, trưởng bối song phương cũng không tiện tiếp xúc, để cho tiểu bối trao đổi cũng rất cần thiết. 

- Anh đi đi, không nên uống quá nhiều rượu.  

Vũ Thường khẽ dịu dàng vuốt mặt Lưu Vĩ Hồng, nói vẻ quan tâm. 

Mấy ngày qua, Lưu Vĩ Hồng cũng chưa hề nghỉ ngơi, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ vẻ hốc hác. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu. 

Thủ đô đang mùa lạnh nên trời tối rất sớm, lúc Lưu Vĩ Hồng chạy tới câu lạc bộ Phú Hoa thì trời đã đen kịt. Đối với lời mời ăn cơm ở đây của Vương Thiện, Lưu Vĩ Hồng trong lòng cũng có chút buồn bực. Dường như đây là địa bàn của Trịnh Hiểu Yến. Bất qua cũng không cần nghĩ nhiều, Vương Thiện là đại ca trong giới cậu ấm kinh sư, Trịnh Hiểu Yến là đại tỷ, Vương Thiện giúp đỡ cho nàng cũng rất bình thường. 

Khiến cho Lưu Vĩ Hồng không nghĩ tới chính là Trịnh Hiểu Yến tự mình ở đại đường chờ đón. Trịnh Hiểu Yến vẫn mặc đồ đen, lộ ra vẻ rất “lãnh khốc”. Nhưng vị đại tỷ mặc đồ đen này hết lần này tới lần khác đều mang hoa tai bạch kim rất lớn, son môi màu hồng kim loại, móng tay sơn năm màu, hơn nữa tựa hồ nàng không hề ước thúc, vẫn luôn làm cho người ta một cảm giác “yêu nghiệt”. 

- Nhị thiếu gia, nén bi thương!  

Cửa xe vừa mở ra, Trịnh Hiểu Yến liền nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Vĩ Hồng, thấp giọng nói vẻ quan tâm. 

Trịnh Hiểu Yến chính là như vậy, một khi nhận định người nào không tệ sẽ đem thành bằng hữu. 

- Cám ơn!  

Lưu Vĩ Hồng vỗ nhẹ bả vai tròn trịa của nàng, vẫn như trước thấp giọng đáp. 

- Nhị thiếu gia, mời, Vương Nhị ca chờ ở bên trong.  

Trịnh Hiểu Yến không nói thêm gì, trực tiếp dẫn đường cho Lưu Vĩ Hồng. Nếu là thường ngày, với tích cách hào sảng của Trịnh Hiểu Yến đã sớm ồn ào một trận. Lưu Vĩ Hồng lần trước chỉ điểm cho nàng mua một ít cổ phiếu, mới vừa đến tay đã tăng không ngừng.Trong mấy tháng qua vẫn chưa từng sụt giảm! 

Trịnh Hiểu Yến bây giờ rất hối hận. 

Bởi vì, nàng không có mua nhiều như vậy, thứ nhất tài chính không đủ, thứ hai là không quá tin tưởng Lưu Vĩ Hồng, chỉ mua chừng tám mươi vạn. Theo tình hình này thì chắc qua một năm nữa kiếm được ba bốn trăm vạn không có vấn đề gì. Nếu là nghe Lưu Vĩ Hồng, một hơi mua hai trăm vạn, chẳng phải là kiếm được nhiều hơn? 

Lưu Vĩ Hồng này thật đúng là thần. Vênh vang khoác loác quả nhiên có chút bản lĩnh. 

Chẳng qua là trước mắt không tiện nhắc tới chuyện này. 

Lão gia tử mới vừa ra đi! 

Lưu Vĩ Hồng đi theo sau Trịnh Hiểu Yến đi vào một phòng bao nhỏ của câu lạc bộ. Trong phòng chỉ có một mình Vương Thiện. Thấy Lưu Vĩ Hồng đi vào, Vương Thiện đứng dậy ôm lấy hắn nhưng cũng không lên tiếng. 

- Ngồi đi!  

Vương Thiện nói. 

Phòng bao không lớn, chiếc bàn cũng không lớn, chừng khoảng cho sáu người ngồi nhưng chỉ có hai người ngồi ăn cũng có vẻ hơi lạnh lẽo. 

Lưu Vĩ Hồng theo lời ngồi xuống, Trịnh Hiểu Yến cũng không vội ra ngoài mà tự mình rót rượu cho bọn họ rồi giơ chén lên nói:- Nhị ca, nhị thiếu, tôi mời hai vị một chén, đa tạ các người đã ủng hộ cho câu lạc bộ!  

Câu lạc bộ Phú Hoa trên thực tế có cổ phần của Trịnh Hiểu Yến, có thể là cổ đông lớn nhất. Hiện giờ hai vị “nhị ca” trong giới cậu ấm cô chiêu của kinh sư quang lâm nên Trịnh Hiểu Yến cũng phải nói một hai câu khách khí. 

Vương Thiện lớn hơn Trịnh Hiểu Yến vài tuổi hơn vài tuổi, Lưu Vĩ Hồng hơi nhỏ hơn một chút, Trịnh Hiểu Yến gọi “Nhị ca nhị thiếu” cũng là phân chia rõ ràng. 

Vương Thiện cùng Lưu Vĩ Hồng đồng loạt giơ ly lên cụng rồi mọi người uống một hơi cạn sạch. 

- Nhị ca, nhị thiếu, hai người trò chuyện đi, tôi đi ra ngoài xem có chuyện gì không, cần gì cứ gọi điện thoại là được. 

Một chén đã thôi, Trịnh Hiểu Yến để chén rượu xuống, nhưng ngay sau đó đứng dậy, không chút nào ướt át bẩn thỉu. 

Vương Thiện mỉm cười gật đầu. Nhìn ra được, Vương Thiện đối với Trịnh Hiểu Yến tương đối khách khí, người phụ nữ này có thể lăn lộn ở đất kinh sư có danh tiếng như vậy quả thật cũng có bản lĩnh. Đối với người có bản lĩnh, cho dù là nam hay nữ, Vương Nhị ca cũng đều xem trọng. 

Chờ Trịnh Hiểu Yến ra ngoài, Vương Thiện nói: 

- Ai, nghe nói cậu chỉ điểm cho Trịnh Hiểu Yến mua cổ phiếu?  

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, thần sắc rất bình thản. 

- Trịnh Hiểu Yến nói với tôi, mấy cổ phiếu cậu bảo mấy tháng vừa rồi đều tăng. Nàng bây giờ tiếc đứt ruột, nói sớm biết cậu lợi hại như thế đã mua đủ hai trăm vạn thì biết đâu năm nay đã kiếm được một trăm triệu rồi. Nàng nhát gan, chỉ mua tám mươi vạn.  

Vương Thiện hứng thú nói. 

Lưu Vĩ Hồng lạnh nhạt nói: 

- Cũng không việc gì, kiếm tiền thôi. Chỉ cần nàng nghĩ tới thì luôn có cơ hội, một hai trăm triệu đã là gì. 

Vương Thiện lắc đầu, thở dài, nói: 

- Lưu nhị, cậu đừng có bốc phét vậy chứ. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Là nói sự thật thôi. Công ty Internet Tân Triều của chúng ta còn thiếu tiền sao. Không cần gấp gáp, chỉ cần qua một hai năm nữa là có thể thấy hiệu quả. 

- Ừ, tôi cũng vậy nghĩ như vậy, dù sao đầu tư cũng không lớn, không sao cả...... 

Vương Thiện gật đầu, nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác: 

- Lưu nhị, có phải dượng của cậu coi trọng cái vị trí trong tổ trù bị kia?  

Vương Thiện chính là như vậy, có lời gì nói thẳng, không che giấu. 

Lưu Vĩ Hồng nhếch mép, mang theo chút khinh thường nói 

:- Không có ý tứ kia. Hai ngày nữa dượng ấy sẽ viết đơn xin về đơn vị cũ.  

Vương Thiện nhướng mày, gật đầu, hướng Lưu Vĩ Hồng giơ chén rượu lên. 

- Nào, cạn một chén!  

Lưu Vĩ Hồng giơ ly lên để chạm rồi cả hai cùng ngửa cổ uống cạn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.