Quan Gia

Chương 738: Chương 738: Thói quen công tác của Lưu Chủ tịch.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 738: Thói quen công tác của Lưu Chủ tịch. 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

Tháng hai ở Hạo Dương, khí trời vẫn còn rất lạnh, mấy ngày liên tiếp đều mưa. 

Lưu Vĩ Hồng mặc áo mưa, bước thấp bước cao trên con đường đất vàng ngập bùn. Con đường này quá chật, cũng quá bùn lầy, cho dù là xe jeep cũng không thể đi vào. 

Hướng Vân, Dương Á Kiệt và bốn năm người khác cũng đi sát theo sau Lưu Vĩ Hồng, trong đó có một người đàn ông trung niên đeo kính, trong tay cầm theo một cặp nhựa mỏng đựng bản vẽ, cũng bước thấp bước cao đi sau. 

- Hoàng Công, con đường này nhất định phải đi qua nơi này không?  

Lưu Vĩ Hồng đứng trên con đường đất vàng, đưa mắt nhìn chung quanh, đập vào mắt đều là cao lương. 

Khu Đông Viên của thành phố Hạo Dương vốn là một khu đồng bằng, có số lượng ruộng nước nhiều nhất. Lưu Vĩ Hồng có kế hoạch làm ở đây một vạn mẫu ruộng tốt, thử nghiệm cơ giới hóa trồng trọt. Nhưng con đường cao tốc mới thiết kế đi Ninh Hạo lại vừa lúc xỏ xuyên qua đây. Lưu Vĩ Hồng liền dẫn thư ký và nhân viên thiết kế tiến hành khảo sát thực địa. 

Hướng Vân bây giờ còn là người truyền tin của hắn. Vốn là Hướng Vân có yêu cầu, muốn đến xã Lương Thủy của khu Hoàng Sa để nhận chức, học tập Lưu Vĩ Hồng lúc trước. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cuối cùng không đồng ý mà để cho sắp xếp khác. 

Đoạn đường cao tốc từ Ninh Hạo tới Hạo Dương sắp khởi công sẽ thành lập một bộ chỉ huy xây dựng, chỉ huy là cán bộ cấp Trưởng phòng, trực tiếp thuộc chính quyền thành phố quản lý. Lưu Vĩ Hồng tính toán đem Hướng Vân sang đó chịu trách nhiệm bộ chỉ huy này. Mặc dù Hướng Vân mới vừa đạt tới cán bộ cấp Phó phòng nhưng điều này không sao. Hướng Vân có thể tạm thời lấy thân phận phó chỉ huy trưởng, thực tế sẽ phụ trách công việc. Chờ đến khi đầy đủ lý lịch sẽ đề bạt lên làm chỉ huy trưởng, thuận lý thành chương lên cấp Trưởng phòng. 

Xa lộ cao tốc từ Ninh Hạo tới Hạo Dương là một hạng mục trọng yếu của kế hoạch mà Lưu Vĩ Hồng vạch ra trong năm chín ba. Xa lộ trong kế hoạch này giờ được đông đảo cán bộ quần chúng gọi là “Con đường hoàng kim”, vốn là lời của Lưu Vĩ Hồng . Bây giờ, đối với lời nói của Lưu Chủ tịch, quần chúng căn bản cũng không hoài nghi. Qua một thời gian đã chứng minh thực tế Lưu Vĩ Hồng chính là “Miệng vàng lời ngọc”, chỉ cần chuyện mà hắn nói muốn làm thì căn bản đều làm thành. 

Giai đoạn xây dựng đầu tiên của Khu đô thị thương mại Hoa Nguyên đã bắt đầu mở cửa kinh doanh, cho tới bây giờ, đã có hơn ngàn hộ thương gia tiến vào chiếm giữ thị trường vật liệu xây dựng lớn nhất cả tỉnh Sở Nam. Sau khi khai trương đã hấp dẫn thương nhân và người tiêu thụ của cả mười mấy huyện thành chung quanh đến đây tham quan học tập và ủng hộ, quả nhiên là tấp nập chưa từng có. 

Công viên công nghiệp Cao Tân ở gần Khu đô thị thương mại cũng đã ở trong giai đoạn trù bị, sắp chính thức khởi công. 

Công ty quản lý nhiên liệu cũng đã toàn diện vận chuyển, hiệu quả từ từ hiện ra, mặc dù chưa thực hiện lợi nhuận, nhưng mấy mỏ than quốc doanh lớn nhất đã bắt đầu giảm bớt thua lỗ, dần dần thấy được ánh rạng đông. 

Cho nên, Lưu Vĩ Hồng vừa nói muốn sửa xa lộ cao tốc, mặc dù phần lớn quần chúng Hạo Dương còn không biết xa lộ cao tốc là thứ gì, nhưng đều nóng lòng nhìn thấy nó khởi công. 

Có xây dựng là tốt! 

Có xây dựng thì có tiền để kiếm. 

Đây là suy nghĩ mộc mạc nhất của quần chúng. 

Sự thật cũng là như thế, Khu đô thị thương mại dựng lên trong khoảng thời gian ngắn đã tạo thành một số hộ giàu có, phần lớn người lao động của thành phố Hạo Dương và nông dân các vùng chung quanh đều có thể tham gia vào các công việc liên quan. Một số người có đầu óc kinh doanh, lại có chút vốn nhất định thì kinh doanh vận chuyển và buôn bán kiếm được không ít tiền. 

Đồng thời những ngành nghề trang bị nội thất, quảng cáo, sản xuất đồ dùng gia dụng cũng phát triển mạnh. Kích thước của thành phố Hạo Dương bắt đầu nhanh chóng khuếch trương, một số thị dân có phòng ốc để không đều đã có đất dụng võ, náo nhiệt mua bán, cải tạo thành các cửa hàng, phòng làm việc để cho thuê, thậm chí là cải tạo để trở thành xưởng gia công nhỏ. 

Theo thống kê bước đầu, nhân khẩu ở thành phố Hạo Dương chỉ trong một năm đã tăng lên thêm hơn hai vạn người, gần gấp đôi nhân khẩu ban đầu. Đây là một con số tăng trưởng cực kỳ lớn. 

Thành phố Hạo Dương rất có khuynh hướng bùng nổ dân số. 

Bất quá điểm này, Lưu Vĩ Hồng cũng không lo lắng. 

Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi ở phương diện quy hoạch thành thị rất có viễn kiến, quy hoạch thiết kế khu Tân Thành rất đầy đủ không gian phát triển. Dĩ nhiên, muốn dùng một số lượng lớn phòng mới để lấp đầy khu Tân Thành thì cần một lượng lớn tài chính. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không tính toán móc túi tiền mình. Hắn cũng không có nhiều tiền như vậy. 

Phương hướng của Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, chính là tập trung tài lực có hạn để làm các hạng mục xây dựng lớn, vay nợ sửa đường. Đây là chuyện mà chính quyền phải làm. Chờ công thương nghiệp thành phố Hạo Dương bắt đầu cấp tốc phát triển, kích thước thành thị nhanh chóng khuếch trương, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều con mắt của những người làm ăn, có thể xem đây là một thị trường có tiềm năng vô hạn. Những ông chủ này bỏ tiền vào khu Tân Thành để xây dựng, sẽ tự động phân ưu cho Lưu Chủ tịch. 

Cái này gọi là “Trồng xuống cây ngô đồng, đưa tới kim phượng hoàng.” 

Điều mà Lưu Chủ tịch muốn, chính là trồng cây ngô đồng. 

Cho nên Lưu Vĩ Hồng rất coi trọng việc xây dựng con đường cao tốc Ninh Hạo. Sau khi các chuyên gia hoàn thành xong bản kế hoạch dự thảo, Lưu Vĩ Hồng không nói hai lời liền mang mấy người xuống cơ sở. Chỉ riêng xem bản đồ thiết kế thì đối với Lưu Vĩ Hồng là hoàn toàn chưa đủ. Hắn nhất định phải đi dọc theo con đường trên thiết kế một lần xem có thể có cải tiến nào đáng giá không. 

Tất cả các cán bộ của thành phố Hạo Dương từ lâu đã quen với tác phong công tác này của Lưu Vĩ Hồng. Hiệu suất và thái độ trong công tác của các ngành đã có biến chuyển rất lớn. Ngoại trừ có “lực lượng vô cùng” thì nguyên nhân sâu hơn chính là sợ hãi. 

Không ai biết hôm nay Lưu Chủ tịch có xuống kiểm tra công tác ngành hay không. Một khi bị kiểm tra mà có khuyết điểm lớn thì kết quả chính là bi kịch. Thủ đoạn của Lưu Chủ tịch mạnh mẽ cứng rắn, không ai có thể hoài nghi. 

Người nào không biết, hôm nay thành phố Hạo Dương, Lưu Chủ tịch mới là “đứng đầu”! 

Bí thư thành ủy sao? 

Ôi, ai là Bí thư thành ủy? 

Lưu Vĩ Hồng lấy sức một mình khuấy lên không khí trầm trầm của cả quan trường thành phố Hạo Dương, làm bộ máy “Cũ kỹ” này tựa hồ có được động lực mới, lần nữa chuyển động với tốc độ cao. 

Hoàng Công hiển nhiên chưa hiểu lắm về tác phong làm việc của Lưu Vĩ Hồng, lấy bản thiết kế, nhìn thoáng qua, nói: 

- Đúng vậy, Lưu Chủ tịch, công lộ phải từ nơi này đi xuyên qua, đây là lộ tuyến gần nhất. 

Lưu Vĩ Hồng đi tới bên cạnh, xem bản vẽ trên tay rồi chỉ sang một con đường khác, nói: 

- Đi theo hướng này không được sao? Hoàng Công, tôi đã sớm nói với các anh, lúc thiết kế công lộ này phải nỗ lực chiếm dụng ít ruộng nước. Địa hình Hạo Dương nhiều gò núi, rất thiếu hụt ruộng nước, có thể tránh được chừng nào hay chừng đó. 

Hoàng Công có chút kỳ quái nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, nói: 

- Lưu Chủ tịch, làm sao để khảo sát con đường này cũng có căn cứ khoa học. 

Hoàng Công đối với Lưu Chủ tịch bắt đầu có chút khó chịu, hình như vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này có chút không tín nhiệm đối với những nhân viên kỹ thuật. Điểm này Hoàng Công không thể tiếp nhận. Hắn là một chuyên gia kỹ thuật vô cùng nghiêm cẩn, tự nhận rất có trách nhiệm đối với công việc, bất kể là ai, nếu có chất vấn với công việc của hắn thì Hoàng Công cũng sẽ có chút không vui. 

Lưu Vĩ Hồng rõ ràng nghe ra sự bất mãn trong giọng của Hoàng Công, cười cười, nói: 

- Hoàng Công, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là hoài nghi sự chuyên nghiệp của các anh. Tôi rất tin tưởng chuyên gia. Nhưng bên cạnh phương diện kỹ thuật còn có những phương diện khác. Chuyên gia các anh suy nghĩ trên khía cạnh kỹ thuật, còn tôi là Chủ tịch thành phố, ngoại trừ con đường này, còn có rất nhiều những vấn đề khác phải nghĩ đến. Cho nên hôm nay tôi mới mời mấy vị cùng nhau tiến hành khảo sát lần này. Hoàng Công, vẫn là câu nói lúc nãy, Hạo Dương rất thiếu hụt ruộng nước, tương lai lại càng nghiêm trọng. Bởi vì người càng ngày càng nhiều nhưng ruộng càng ngày càng ít. Vì vậy, muốn mời anh và các đồng nghiệp suy nghĩ nhiều hơn để điều chỉnh lại con đường để tránh chiếm dụng ruộng nước.  

Hoàng Công là một người thực sự cầu thị, thấy Lưu Vĩ Hồng nói hết sức thành khẩn, liền thay đổi: 

- Lưu Chủ tịch, chúng tôi làm kỹ thuật quả thật chỉ chú ý vấn đề kỹ thuật. Con đường này làm thế nào là ngắn nhất, khó khăn thi công thấp nhất là những thứ mà chúng tôi chú ý. Về phần những thứ khác thì quả thật chúng tôi suy nghĩ rất ít. Bất quá, Lưu Chủ tịch, anh nói cũng có đạo lý, phải chiếm dụng ít ruộng nước.  

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Hoàng Công, cám ơn anh đã hiểu. Anh xem, đây là chỗ bằng phẳng ít có của Hạo Dương chúng ta. Tôi có kế hoạch làm một vạn mẫu ruộng tốt ở đây, thí nghiệm trồng trọt cơ giới hóa.  

Lưu Vĩ Hồng luôn có bản lĩnh này là làm cho cả thiên hạ suy nghĩ theo hắn, Hoàng Công nhìn theo ngón tay của hắn thì thấy trong mưa bụi mưa lất phất mênh mông ruộng lúa vô bờ, giống như là một bức tranh thủy mạc, đẹp không sao tả xiết. 

- Lưu Chủ tịch, anh nói thế làm tôi cũng thấy chỗ này rất đẹp. Được rồi, để chúng tôi nghiên cứu xem có phương án thay thế nào không.  

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói: 

- Cám ơn anh, Hoàng Công, đi thôi, chúng ta lại đi bên chỗ xã Thủy Xa bên kia xem một chút.  

- Xã Thủy Xa? 

Hoàng Công lấy làm kinh hãi, ra vẻ không tin: 

- Xã Thủy Ca cách đây mười cây số, Lưu Chủ tịch tính toán khảo sát thực địa toàn bộ một lần?  

- Đúng, chính là ý tứ này. 

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp. 

Hoàng Công trố mắt hồi lâu, lắc đầu, tự đáy lòng nói: 

- Lưu Chủ tịch, không nói gạt anh, tôi thật không ngờ, anh có trách nhiệm như vậy trong công việc. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Không có gì, dưỡng thành thói quen là tốt. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.