Lúc Lưu Vĩ Hồng xuất hiện ở dãy nhà làm việc của thành ủy, tất cả cán bộ gặp phải trên đường đều rất khách khí, khác với trước kia. Một số cán bộ còn cười nói vui vẻ hàn huyên mấy câu, một số khác thì chào xong là vội vã đi luôn, tựa hồ công việc quá nhiều.
Nói tóm lại, vào lúc trước tâm thế của cán bộ thành ủy ở trước mặt Lưu Chủ tịch vẫn tương đối “Ngang hàng”. Chủ tịch thành phố mặc dù rất cao, nhưng cũng không quản được cán bộ bên thành ủy.
Bây giờ tự nhiên không giống với lúc trước. Đừng bảo là cán bộ thành ủy bình thường, cho dù là thường vụ thành ủy, Lưu Chủ tịch cũng có thể “Quản được”!
Lưu tốt trường là đáp ứng lời mời mà đến.
Tống Hiểu Vệ muốn mời.
Trừ Tống Hiểu Vệ, cũng không còn cán bộ nào ở thành phố Hạo Dương có thể ngồi ở phòng làm việc chờ Lưu Chủ tịch. Dĩ nhiên nhìn từ bên ngoài thì quan hệ giữa Tống bí thư và Lưu Chủ tịch vẫn hết sức sự hòa thuận. Mỗi khi Tống bí thư cùng Lưu Chủ tịch cùng xuất hiện ở trước công chúng thì đều có vẻ tươi cười. Lưu Chủ tịch tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc quan trường, đối với Tống bí thư vô cùng tôn trọng.
Bất quá, không tới lúc “vạn bất đắc dĩ”, bình thường Tống Hiểu Vệ rất ít khi xuất hiện chung với Lưu Vĩ Hồng.
Tống bí thư có áp lực tâm lý.
Đừng xem Lưu Vĩ Hồng vui vẻ, cán bộ cấp dưới cũng cung kính nhưng trong lòng bọn họ nghĩ gì, Tống Hiểu Vệ biết rất rõ, không chừng đang cười nhạo Tống bí thư!
Thành phố Hạo Dương, bao gồm cả huyện Hạo Dương trước đây còn chưa từng xuất hiện một Bí thư thành ủy uất ức vô năng như vậy. Có chỗ dựa là Bí thư Kỷ ủy tỉnh, Bí thư địa ủy mà bị một đối tác hai mươi mấy tuổi ép cho thở không được.
Đừng bảo là người khác trong lòng nghĩ như thế nào, chính là bản thân Tống Hiểu Vệ cũng cảm thấy mình rất uất ức.
Nhưng vậy thì làm sao?
Lưu Vĩ Hồng chính là “ Yêu nghiệt”!
Mặc dù Tống Hiểu Vệ rất không chào đón Lưu Vĩ Hồng, nhưng gặp phải một số vấn đề trọng đại đều phải mời hắn tới thương nghị. Bất kể như thế nào, chức vụ Bí thư thành ủy này vẫn phải làm?
Phải nhẫn!
Tất phải nhẫn!
Tống Hiểu Vệ công tác ở cơ quan Tỉnh ủy nhiều năm như vậy, nhân tình lạnh ấm lòng người dễ thay đổi đã thấy quá nhiều, sau đó lại làm thư ký cho Phương Đông Hoa nên càng hiểu rõ tầm quan trọng của chữ Nhẫn trên quan trường. Phàm là quan viên nhịn không được, kết quả cuối cùng cũng không hay ho gì. Còn quan viên nhẫn nhịn được, luôn có thể có một ngày vén mây thấy được trăng sáng.
Hôm nay, Tống Hiểu Vệ chính là mời Lưu Vĩ Hồng tới đây để thương thảo vấn đề điều chỉnh cán bộ. Đối với Lưu Vĩ Hồng, Tống Hiểu Vệ ngoài mặt vẫn hoàn toàn khách khí, ngồi sắn ở ghế sa lon để chờ, Lưu Vĩ Hồng vừa vào cửa lập tức niềm nở chào hỏi Lưu Vĩ Hồng.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố tới rồi.
- Bí thư mạnh giỏi!
Hai người rất khách khí bắt tay hàn huyên. Trên thực tế, từ loại khách khí này có thể thấy được khoảng cách rất xa giữa hai người. Nếu quan hệ không có trở ngại thì không cần thiết phải khách khí như vậy trong gặp mặt công tác hàng ngày.
Lưu Vĩ Hồng thì cầm bật lửa trên bàn chủ động châm lửa cho Tống Hiểu Vệ.
Thư ký rót trà rồi khẽ khàng đi ra ngoài.
- Chủ tịch thành phố, xa lộ cao tốc Ninh Hạo chuẩn bị khởi công ?
Tống Hiểu Vệ cười hỏi chuyện tình xa lộ cao tốc ra vẻ rất tùy ý. Thân là Bí thư thành ủy, hắn quan tâm một vài công việc trọng điểm cũng là điều phải làm.
Điểm này, cũng làm cho Lưu Vĩ Hồng xem trọng Tống Hiểu Vệ.
Tống Hiểu Vệ không thể nghi ngờ là một người rất kiên nhẫn, mặc dù bây giờ tình cảnh rất hỏng bét, tiền nhiệm một năm, uy vọng Bí thư thành ủy chẳng những chưa từng tạo dựng, ngược lại có biến thành trò cười nhưng Tống Hiểu Vệ vẫn còn có thể kiên trì chưa từng thấy chán nản. Ít nhất ngoài mặt cũng không lộ ra vẻ chán nản. Công tác phải làm vẫn tiến hành, điều này thật ra là tố chất cần có của đại đa số quan viên. Chỉ trách Tống Hiểu Vệ không may mắn đụng phải Lưu Vĩ Hồng, càng không may chính là hắn không cùng chung sức hợp tác với Lưu Vĩ Hồng. Bởi vì “ân chủ” của hắn là Phương Đông Hoa, không cùng đường với Lưu Vĩ Hồng.
Nếu như đổi lại một hoàn cảnh khác, đổi lại một đối tác khác, Tống Hiểu Vệ chắc đã sớm tạo được uy phong, nắm được toàn cục. Bản thân Tống Hiểu Vệ cũng không thiếu hụt thủ đoạn quan trường.
Ngoài ra còn có một điểm, Tống Hiểu Vệ làm coi như chính phái, đảm nhiệm một năm Bí thư thành ủy chưa bộc lộ ảnh hưởng mặt trái, ít nhất không có quá nhiều tin đồn về việc kiếm chỗ tốt. Cái này cũng làm cho cảm giác của Lưu Vĩ Hồng đối với Tống Hiểu Vệ không tính là rất xấu.
Dĩ nhiên, đây cũng là thực tế bắt buộc. Có một đối tác cường đại chí cực như Lưu Vĩ Hồng bên cạnh, Tống Hiểu Vệ suốt ngày nơm nớp lo sợ, cẩn thận, toàn lực tự vệ còn chưa đủ, làm sao dám đưa tay lung tung. Làm thế chẳng phải để cho người ta nắm thóp sao.
Bất kể Tống Hiểu Vệ thật sự liêm khiết cũng tốt, bị ép bất đắc dĩ cũng được, chỉ cần hắn làm chính phái, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Thậm chí còn muốn nghĩ cùng quan hệ tốt với Tống Hiểu Vệ. Dù sao Bí thư thành ủy cùng Chủ tịch thành phố luôn nhìn về hai hướng đối với việc xây dựng thành phố cũng không hay ho gì. Cho nên kể từ khi năm ngoái hạ xong đám người Chu Bằng Cử cùng Lý Thanh Mai, Lưu Vĩ Hồng cũng dừng lại, một lòng một dạ xây dựng kinh tế, rất ít khi phát biểu về công tác Đảng, tránh cho việc lấn át quá mức Tống Hiểu Vệ.
- Đúng vậy, bí thư, kế hoạch cùng thăm dò thực địa căn bản đã hoàn thành. Tôi dự định bắt đầu đầu chính thức khởi công vào tháng sau. Tranh thủ trong khoảng hai, ba năm làm xong toàn tuyến.
Trong kế hoạch xa lộ cao tốc Ninh Hạo thì lộ trình nội thị thành phố Hạo Dương là ba mươi mấy cây số, chỉ cần tài chính cung ứng đầy đủ, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy việc hoàn thành trong hai ba năm không phải là quá khó khăn. Về phần cả xa lộ cao tốc Ninh Hạo bao lâu mới có thể hoàn thành thì hắn không quyết định được. Nhanh thì hai ba năm, chậm thì bốn, năm cũng nói không chừng.
Bất quá Lưu Vĩ Hồng tin tưởng Lý Dật Phong nhất định sẽ bám sát chuyện này. Đối với chỗ tốt trong việc xây dựng xa lộ cao tốc, Lý Dật Phong cũng thấy rất rõ ràng, hơn nữa đã quyết định trong mấy năm sau này đêm việc sửa đường thành công việc tối trọng yếu của chính quyền tỉnh. Công việc này hoàn thành có thể làm ra thành tích rất lớn. Về phần bên Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng tin tưởng hắn càng thêm toàn lực ứng phó.
- Ha ha, ba mươi mấy cây số xa lộ cao tốc, chủ yếu dựa vào tài chính của mình gom góp, quả thật rất giỏi. Chủ tịch thành phố rất quyết đoán...... Chủ tịch thành phố, phương diện tài chính chắc là không có khó khăn gì chứ?
Tống Hiểu Vệ tiếp tục chú ý vấn đề xa lộ cao tốc. Cho dù như thế nào thì bây giờ hắn là Bí thư thành ủy Hạo Dương, nếu hoàn thành xong xa lộ này, hắn cũng có một phần công lao. Tóm lại là ở trong nhiệm kỳ của hắn bắt đầu khởi công. Về phần này, Tống Hiểu Vệ thật ra là ủng hộ Lưu Vĩ Hồng . Lưu Vĩ Hồng lột mặt mũi của hắn, đây là sự thật không thể sửa đổi. Nhưng ảnh hưởng của chuyện này cũng dần nhạt đi theo thời gian.
Chỉ cần xây dựng kinh tế Hạo Dương làm tốt thì lãnh đạo cấp trên vẫn trọng dụng hắn. Chờ hắn đổi lại chỗ khác hoặc là Lưu Vĩ Hồng đổi lại chỗ khác, tiền trình làm quan của Tống Hiểu Vệ lại sáng sủa.
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Bây giờ còn chưa thể nói là ổn. Bộ cấp cho chúng ta một trăm triệu, vay được của ngân hàng kiến thiết Địa khu một trăm triệu, trên tỉnh cũng cấp cho hơn một trăm triệu, trước mắt tài chính có trên bốn trăm triệu, duy trì trong mấy tháng không có vấn đề. Bất kể như thế nào, con đường này phải khởi công làm, để càng lâu càng bất lợi.
Tống Hiểu Vệ cười nói:
- Đúng vậy, tiền nhà nước rất khó cấp xuống. Không thấy sửa đường thì tài chính sẽ cấp rất nhỏ giọt. Chủ tịch, chẳng phải ngân hàng công thương tỉnh đồng ý cho vay bốn trăm triệu sao?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Là như vậy, Hồ hành trưởng của ngân hàng công thương tỉnh đồng ý cho chúng ta vay bốn trăm triệu, ngoài ra còn ba trăm triệu cũng sẽ dần có trong năm nay. Tôi mới vừa gặp Hồ hành trưởng, ý tứ của hắn là vậy.
Nói tới đây, trong mắt Lưu Vĩ Hồng hiện lên vẻ hơi không vui. Điều này không phải là nhằm vào Tống Hiểu Vệ mà là nhớ lại chuyện gặp mặt với Hồ hành trưởng trên tỉnh.
Lần gặp mặt đó, theo lẽ thường thì tiến hành ở câu lạc bộ Duy Đức, Hồ hành trưởng cơ hồ thành khách nhân thường thấy nhất ở đâu, có chút ý tứ lấy câu lạc bộ làm nhà. Câu lạc bộ Duy Đức là câu lạc bộ xa hoa nhất tỉnh Sở Nam, rất nhiều quan to hiển quý cũng thích hưởng thụ cảm giác dễ chịu ở đây. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cảm giác, Hồ hành trưởng hưởng thụ quá mức một chút, phóng tay hơi quá. Kể từ khi lần trước Lý Hâm tìm cho hắn nữ minh tinh kia tiếp khách sau, Hồ hành trưởng dường như sinh ra bệnh “cuồng minh tinh”, thỉnh thoảng lại bảo Lý Hâm cho hắn liên lạc.
Cái này cũng không phải quá khó.Lý Hâm có quan hệ ngày càng mật thiết với Trình Tam Nhân nên Trình Tam Nhân cũng có thể thỏa mãn yêu cầu này của Lý Hâm. Nhưng những giá trị xuất hiện của từng minh tinh này không rẻ, mỗi lần xuống câu lạc bộ Duy Đức làm tổn hao không ít tiền bạc.
Hồ hành trưởng hào phóng như thế, Lưu Vĩ Hồng rất hoài nghi tiền của hắn lai lịch bất chánh.
Thật ra thì cảm giác của Lưu Vĩ Hồng đối với Hồ hành trưởng cũng không tốt, nếu như không phải là bởi vì cần hắn ủng hộ vay, Lưu Vĩ Hồng cũng không có quá nhiều ý nguyên quan hệ với hắn. Hồ hành trưởng dễ dàng như vậy, dù sao cũng có một chút đã vượt ra khỏi quan niệm làm quan của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng ngồi sóng vai với Tống Hiểu Vệ nên Tống Hiểu Vệ cũng không phát hiện thần sắc không vui trong mắt của hắn, nếu không chỉ sợ lại muốn hiểu lầm, cho là Lưu Vĩ Hồng không hoan nghênh hắn hỏi về công tác xây dựng kinh tế.
- Ha ha, như vậy cũng tốt, Hồ hành trưởng có ý như vậy thì cũng có một phần công lao với sự phát triển của kinh tế Hạo Dương.
Tống Hiểu Vệ cười nói, tựa hồ tâm trạng rất vui vẻ.
Lưu Vĩ Hồng lập tức che giấu thần sắc không vui, mỉm cười gật đầu. Đối với việc lo lắng về Hồ hành trưởng, không cần để cho Tống Hiểu Vệ biết được.