Chương 740: Lưu Chủ tịch, anh có thể ngừng nghỉ một chút không?
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
- Chủ tịch, một khi con đường hoàng kim này được thông xe, xây dựng kinh tế của Hạo Dương chúng ta nhất định sẽ tăng tốc gấp mấy lần. Hơn nữa là một thành phố có xa lộ cao tốc, đẳng cấp của thành phố Hạo Dương cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Chuyện này được xếp vào một trong những công tác quan trọng nhất trong hai năm tới của chúng ta, phải dốc sức làm tốt.
Tống Hiểu Vệ mỉm cười nói, rất có khí phách của người đứng đầu.
Bất kể như thế nào cũng không thể đánh mất cao ngạo, đặc biệt trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Tống Hiểu Vệ lại càng cố gắng xây dựng phong cách.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
-Đúng vậy, bí thư, chuyện này đúng là một trong những công tác quan trọng nhất của thành phố chúng ta.
Bất luận Tống Hiểu Vệ xuất phát từ tâm lý nào, chỉ cần lời hắn nói có đạo lý, Lưu Vĩ Hồng đều sẽ phụ họa, có lẽ chờ con đường cao tốc này kiến thành thông xe, Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng cũng đã không còn ở chức vụ hiện giữ, nhưng tóm lại cũng nên làm một số việc hiện thực cho quần chúng .
Tống Hiểu Vệ hớp một ngụm trà, trên mặt hiện ra một tia sầu lo:
- Chủ tịch, tuy nhiên tôi nghe một số cán bộ phía dưới phản ứng, ở phương diện thu đất, phá bỏ và bồi thường, quần chúng có thể có yêu cầu quá đáng…
Lưu Vĩ Hồng liền cảnh giác vội vàng hỏi:
- Có yêu cầu quá đáng sao?
- Đúng vậy, hai ngày trước lão Diệp ở khu Đông viên có báo cáo với tôi, bộ phận quần chúng dọc tuyến xa lộ cao tốc, cho rằng tiêu chuẩn phá bỏ, tái định cư, bồi thường mà chính phủ định ra tương đối thấp, bọn họ không hài lòng, có thể sẽ chống lại việc phá bỏ và tái định cư.
Người tên là lão Diệp của Đông viên khu, chính là chỉ Bí thư Khu ủy của Đông viên khu thành phố Hạo Dương. Đoạn đường quốc lộ cao tốc Ninh Hạo ở Hạo Dương có chừng mười cây số nằm trong Đông viên khu.
Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu mày nói:
-Có chuyện như vậy sao, tôi thật sự không biết.
Tống Hiểu Vệ nói:
- Hai ngày trước, khi lão Diệp đến chỗ tôi báo cáo công việc, thuận miệng nhắc tới. Lão Diệp nói, thật ra tiêu chuẩn chính phủ định ra căn bản không thấp, đây đã là giới hạn cao nhất mà nhà nước quy định. Tuy nhiên có một bộ phận quần chúng vẫn không hài lòng lắm, cho rằng trong thành phố đề cao tiêu chuẩn bồi thường an toàn rủi ro, vậy thì cũng phải đề cao tiêu chuẩn phá bỏ, bồi thường tái định cư. Nếu quả thật như vậy, chuyện này rất đáng được coi trọng, nếu thật sự phải đề cao tiêu chuẩn phá bỏ, tái định cư và bồi thường, tổng dự toán chỉ sợ sẽ tăng thêm không ít. Như vậy áp lực tài chính cũng rất lớn.
Tống Hiểu Vệ lộ ra vẻ lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng liền tỏ ra cảnh giác.
Lời này của Tống Hiểu Vệ, nghe ra có vẻ bình thường nhưng suy nghĩ lại có thể nhận ra có ẩn ý bên trong.
Đầu tiên, Tống Hiểu Vệ rất rõ ràng báo cho Lưu Vĩ Hồng biết, lão Diệp Bí thư Khu ủy Đông viên khu vẫn kiên trì báo cáo công việc với Tống bí thư, ngay cả chuyện quần chúng có thể chống lại việc phá bỏ và tái định cư, cũng báo cáo cho Bí thư thành ủy chứ không phải báo cáo cho Lưu Chủ tịch. Có lẽ hiện tượng này không chỉ xuất hiện ở lão Diệp, mà các bí thư khu ủy khác có thể cũng giống như lão Diệp, nhận định Tống Hiểu Vệ mới chân chính là người đứng đầu thành phố Hạo Dương. Cái gọi là uy vọng của Lưu Vĩ Hồng, chẳng qua là cảnh tượng bên ngoài, còn sâu thẳm trong nội tâm các cán bộ phía dưới lại không nghĩ như vậy. Bí thư là bí thư, Chủ tịch là Chủ tịch, điều này vĩnh viễn không thay đổi. Bất luận như thế nào, Bí thư thành ủy mới là người trông coi mũ quan, những cán bộ phía dưới phải nhớ rằng, muốn được đề bạt trọng dụng, thế nào cũng phải quấn lấy Bí thư thị ủy Tống Hiểu Vệ. Dư âm cơn “địa chấn” năm ngoái Lưu Vĩ Hồng dâng lên ở quan trường Hạo Dương cũng đã dần dần chìm xuống, chính trị thành phố Hạo Dương đang từng bước trở lại quỹ đạo. Tống Hiểu Vệ vẫn là Bí thư thành ủy, Tào Chấn Khởi vẫn là Bí thư địa ủy.
Tiếp theo, Tống Hiểu Vệ hết sức mịt mờ chỉ ra, Lưu Chủ tịch luôn là người phá hư quy tắc quan trường, tự tiện làm chủ, tranh giành danh tiếng tốt “Yêu dân như con” cho mình, nhưng cái này cũng không hoàn toàn là chuyện tốt. Hiện tại lòng ham muốn của những người này đều đủ lớn rồi, nên ứng phó như thế nào, một mình anh tự tìm cách đi. Đừng tưởng rằng “Mua chuộcdanh tiếng” dễ làm như vậy, anh phải trả giá rất nhiều.
Bất luận ở tình hình nào, Tống Hiểu Vệ đều cố gắng bảo vệ tôn nghiêm người đứng đầu của mình.
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày nhưng ngay sau đó giãn ra, bình tĩnh nói:
- Bí thư, chuyện này tôi tạm thời còn chưa nhận được báo cáo xác thực, chờ tôi tìm hiểu rõ rồi nói sau. Nếu tiêu chuẩn phá bỏ và bồi thường quá thấp, như vậy đề cao một chút tiêu chuẩn thích hợp cũng không phải không thể thương lượng. Bất kể như thế nào, đối tượng bồi thường là quần chúng của chúng ta.
Những lời này của Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ ra rất rõ ràng, chuyện sửa đường là do tôi chịu trách nhiệm, nếu đụng phải vấn đề khó khăn gì, tôi sẽ ra mặt giải quyết, cũng không nhọc đến Tống bí thư phí tâm. Ngài vẫn nên nói chuyện “Chính sự” thôi.
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng biết rõ, tình huống lão Diệp báo cáo với Tống Hiểu Vệ có thể thật sự tồn tại. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Mặc dù phần lớn quần chúng đều thông tình đạt lý, nhưng không thể phủ nhận, đúng là có quần chúng vô cùng cá biệt như vậy, giác ngộ tương đối thấp, sẽ suy nghĩ vấn đề từ góc độ phát triển kinh tế toàn thành phố mà chỉ nghĩ đến tranh thủ cơ hội kiếm thêm ít tiền trong tay chính phủ.
Đời sau hộ bị cưỡng chế và “Hộ bị cưỡng chế bướng bỉnh nhất” liên tiếp xuất hiện, cũng không phải không có nguyên nhân. Coi như là một loại đặc sắc của nước ta, nội tình rất phức tạp, không thể đơn thuần trách cứ một bên nào.
Thấy Lưu Vĩ Hồng bày ra tư thế vạch biên giới thống trị, trong lòng Tống Hiểu Vệ đương nhiên không vui, nhưng cũng không biểu lộ ra, với cục diện chính trị hiện tại của Hạo Dương, nếu Tống Hiểu Vệ thật sự có thể thực hiện “Vạch biên giới thống trị” coi như rất khó lường.
-Tốt, vậy thì xin Chủ tịch chú ý nhiều hơn đến vấn đề này. Chủ tịch, hôm nay tôi mời anh tới đây, chủ yếu muốn bàn bạc với anh một số vấn đề điều chỉnh cán bộ.
Tống Hiểu Vệ không tiếp tục “Dây dưa” chuyện sửa đường nữa, bắt đầu nói tới chủ đề chính.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, yên lặng lắng nghe.
Tống Hiểu Vệ không lấy danh sách đưa cho Lưu Vĩ Hồng, mà chỉ nói miệng kế hoạch bản thân muốn tiến hành điều chỉnh cán bộ trung tầng, báo mấy cái tên ra, trên căn bản đều là lãnh đạo của các cục ủy trực thuộc thành phố và người đứng đầu khu trấn tương đối trọng yếu của Hạo Dương. Sở dĩ không trực tiếp cầm danh sách đưa cho Lưu Vĩ Hồng, cũng là một loại sách lược của Tống Hiểu Vệ. Hắn biết rõ, Lưu Vĩ Hồng khẳng định muốn kiếm một chén canh trên vấn đề điều chỉnh cán bộ. Mặc dù nói tổ chức phân công bí thư quản mũ quan, chủ tịch quản tiền bạc, nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không thể hoàn toàn không phát ra âm thanh trên đề tài điều chỉnh cán bộ trung tầng. Ở dưới anh không có mấy người thân tín, ai giúp anh điều động công việc?
Đoán chừng Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ không có cùng ý kiến, Tống Hiểu Vệ liền thông báo miệng, tránh cho Lưu Vĩ Hồng cầm tờ danh sách “Lý luận” với hắn. Nhìn thấy tờ danh sách điều chỉnh cán bộ mà mình định ra bị Lưu Vĩ Hồng tiện tay phủi đi, Tống Hiểu Vệ lại mất đi một tầng thể diện. Thông báo miệng có thể có hiệu quả tránh khỏi loại lúng túng này.
Quả thật, Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, hiển nhiên có ý kiến bất đồng, nhưng nếu Lưu Vĩ Hồng nói ra, lại làm cho Tống Hiểu Vệ cảm thấy ngoài ý muốn.
- Bí thư, chuyện điều chỉnh cán bộ, tôi có một đề nghị.....
Tống Hiểu Vệ bình thản nói:
- Xin Chủ tịch cứ nói.
-Tôi đề nghị, giải tán khu sáp nhập vào xã, cải tạo hoàn toàn toàn kết cấu tổ chức cán bộ của thành phố chúng ta.
- Giải tán khu sáp nhập vào xã?
Tống Hiểu Vệ có vẻ mơ hồ.
Cái gì gọi là “Giải tán khu sáp nhập vào xã” chứ?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu chắc chắc nói:
- Đúng, chính là giải tán khu sáp nhập vào xã. Trước mắt thành phố chúng ta làm cơ cấu quản lý cấp bốn, thành phố, công sở khu, hương trấn, hành chính thôn ấp. Tôi cho rằng, cơ cấu này quá phức tạp. Số tầng quản lý quá nhiều, phân đoạn từ trên truyền xuống dưới quá nhiều, hiệu suất tương đối thấp. Hơn nữa quy mô của mỗi hương trấn cũng quá nhỏ, mỗi hương trấn chỉ trông coi mười mấy thôn ấp hành chính, địa vực bốn mươi năm mươi cây số, chừng một vạn nhân khẩu. Loại đơn vị quản lý quy mô này thật ra thì rất khó phát huy tác dụng nên có. Hương trấn hiện có đều là cấp bậc cấp Phó phòng, chức năng không kiện toàn, quyền lợi không thống nhất, trách nhiệm thì lớn quyền lợi thì nhỏ, rất khó chịu trách nhiệm chân chính. Phần lớn hương trấn đang tiến hành quản lý “duy trì” đơn giản. Diện tích hương trấn quá nhỏ, nhân lực tài lực vật lực phân tán, làm không được đại sự, muốn chấn hưng kinh tế, bồi dưỡng sản nghiệp, có chút cơ sở non yếu. Hơn nữa tầng cấp hành chính quá nhiều, nuôi nhân viên làm việc quốc gia cũng nhiều, tài chính không chịu nổi gánh nặng, quần chúng cũng chịu không thấu gánh nặng. Tôi thấy, lúc này là thời điểm loại bỏ cơ chế quản lý này, nếu tiếp tục làm, rất khó thích ứng với hình thức phát triển kinh tế.
Trên trán Tống Hiểu Vệ lại hiện ra những đường hắc tuyến dầy đặc.
Không phải chứ, đồng chí chủ tịch thành phố, tôi chỉ muốn bàn bạc với anh về vấn đề điều chỉnh cán bộ, anh lại đưa ra cho tôi một kiến nghị lớn như vậy? Giải tán khu sáp nhập vào xã, căn bản chính là thay đổi cơ cấu quản lý của thành phố Hạo Dương ?
Để làm cái gì?
Anh không thể ngừng nghỉ một chút, không khác người không được sao?
Tống Hiểu Vệ nhíu chặt hai hàng lông mày, có chút không vui nói:
- Chủ tịch, chuyện này hình như không phải chuyện thành phố chúng ta có thể quyết định?
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Quả thật không phải chuyện thành phố chúng ta có thể hoàn toàn quyết định. Tuy nhiên, bí thư, chúng ta có thể đề xuất kiến nghị này lên thượng cấp. Cải cách mở cửa, không chỉ là cải cách thể chế kinh tế, còn là cải cách thể chế chính trị. Nhìn chung từ xưa đến nay, cơ cấu quản lý có hiệu suất càng cao, tầng cấp lại càng ít. Trong thành phố phát một văn kiện, phải mở cuộc họp, trong vùng cũng phải mở cuộc họp, hương trấn cũng mở một cuộc họp, trong thôn cũng muốn mở một cuộc họp, thường thường các tầng truyền đạt xuống tốn rất nhiều thời gian, hiệu suất công việc quá thấp. Hủy bỏ một tầng cấp, chính lệnh càng thêm thông suốt, hiệu suất cũng sẽ đề cao. Hơn nữa triệt tiêu một tầng cấp, triệt tiêu rất nhiều cơ quan và bộ phận trùng lặp, số lượng nhân viên công tác ở quốc gia sẽ giảm bớt, có thể tiết kiệm không ít dự toán tài chính, tiết kiệm tiền bạc dùng cho xây dựngkinh tế, lại là một động lực lớn. Tôi cho rằng, chuyện này rất đáng nếm thử một chút.
Đây thật ra cũng không phải Lưu Vĩ Hồng nhất thời tâm huyết dâng trào, trong ký ức của hắn, giai đoạn giữa thập niên 90, cả nước cũng bắt đầu tiến hành công tác giải tán khu sáp nhập vào xã, trở thành cải cách chính trị quan trọng nhất của quốc gia. Thành phố Hạo Dương tiến trước một bước, cũng không xem là không tuân theo chuẩn mực quá nhiều. Nếu làm tốt còn có thể đề xuất khởi động chu trình giải tán khu sáp nhập vào xã trước.
Tâm tư Tống Hiểu Vệ hoàn toàn không đặt ở đây, mặc dù nghe ra, Lưu Vĩ Hồng nói cũng không phải không có đạo lý. Nhưng hắn tiền nhiệm một năm, thành phố Hạo Dương phát sinh các loại “Tin tức” và “Rung chuyển” cũng không ít, Tống Hiểu Vệ căn bản không nghĩ đến sẽ làm một con thiêu thân gì đó.
- Vấn đề này, Chủ tịch, chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận…