- Bí thư, việc kết hợp xã và khu phỏng chừng ở tỉnh hẳn là rất nhanh sẽ có ý đồ. Có cần tổ chức một cuộc họp nghiên cứu để báo cáo lên hay không?
Hắn vẫn kiên trì ý kiến của chính mình.
Tống Hiểu Vệ trong lòng cảm thấy chán ngấy. Cái tên tiểu tử này đang biến mình thành Bí thư Thị ủy hay sao? Cậu tuy mạnh mẽ, cứng rắn nhưng vẫn phải tuân theo quy củ chứ. Chẳng lẽ trong mọi công việc đều phải tuân theo ý tứ của cậu sao?
Tuy nhiên, Tống Hiểu Vệ chán ngán nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, sau đó bắt đầu tự hỏi. Lưu Vĩ Hồng kiên trì như thế là có dụng ý gì? Nghe qua thì lý do rất đàng hoàng. Cái gì là cơ cấu chính quyền cơ sở, trách nhiệm và quyền lợi đi đôi, đề cao hiệu suất công tác, thúc đẩy nền kinh tế phát triển nhanh hơn, tinh giản biên chế, tiết kiệm chi tiêu tài chính, ưu đãi nhiều hơn. Tuy nhiên, Tống Hiểu Vệ thân là Bí thư Thị ủy, tuyệt đối sẽ không có khả năng chỉ là người có hư chức như vậy.
Dựa theo logic của quan trường, cái thứ nhất Tống Hiểu Vệ phải suy xét chính là Lưu Vĩ Hồng kiên trì như thế là có mục đích gì? Đối với hắn thì sẽ có cái gì tốt?
Cẩn thận ngẫm lại, chỗ tốt đối với Lưu Vĩ Hồng trong việc kết hợp xã và khu chính là đại tẩy bài toàn bộ cán bộ trung tầng. Lưu Vĩ Hồng cho đến bây giờ cũng không giấu diếm dã tâm của mình trong quan trường. Hắn hiện nay nắm trong tay quyền to trong việc xây dựng kinh tế, “nhất thống giang sơn” Ủy ban nhân dân thị xã, Tống Hiểu Vệ cơ bản không nhúng tay vào. Trong mắt một số Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân hiện giờ chỉ có Chủ tịch thị xã Lưu, chứ không có Bí thư Tống.
Sự thật chứng minh, nếu dựa vào Bí thư Tống thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Chu Bằng Cử lợi hại như vậy, nhưng một chút đường sống cũng không có. Những Phó chủ tịch thị xã khác, ai mà không rét trong lòng chứ.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng tuy rằng mạnh mẽ, cứng rắn nắm Ủy ban nhân dân thị xã trong tay, nhưng toàn bộ tầng cán bộ quyền to đều vẫn do Tống Hiểu Vệ nắm giữ. Lưu Vĩ Hồng muốn can thiệp vào việc điều chỉnh cán bộ phía dưới thì có chút không tiện. Nguyên tắc của tổ chức là phải đảm bảo. Thường thường Lưu Vĩ Hồng muốn đem cán bộ mà mình nhìn trúng vào vị trí thích hợp, nhưng không thể không thỏa hiệp với Tống Hiểu Vệ, khiến Tống Hiểu Vệ cũng có thể sắp xếp thân tín của mình vào cương vị trọng yếu. Tương đối mà nói, Tống Hiểu Vệ đang làm công việc điều chỉnh này cũng chiếm một ưu thế rất lớn.
Nếu nhất quyết muốn kết hợp xã và khu, thì tất cả các cán bộ cấp phó phòng một lần nữa sẽ bị điều phối. Tống Hiểu Vệ sẽ không còn chuyên quyền. Nếu muốn làm gì thì phải trình bày ở hội nghị công việc Bí thư hoặc hội nghị thường vụ mở rộng để nghiên cứu thảo luận. Ý đồ của Lưu Vĩ Hồng lúc đó sẽ càng thêm thuận lợi. Trong bộ máy Thị ủy Hạo Dương có mười một ủy viên thường vụ. Lưu Vĩ Hồng, Hùng Quang Vinh, Phiền Quốc Sinh, Long Vũ Hiên, Đinh Lập Quốc năm người này không sai biệt lắm đã chiếm hết một nửa. Trong hội nghị thường vụ quy mô lớn thì Tống Hiểu Vệ hoàn toàn không chiếm chút ưu thế nào. Lưu Vĩ Hồng có thể thừa cơ hội danh chính ngôn thuận luồn tay ra đằng sau Tống Hiểu Vệ, điều phối nhân sự của Bí thư Thị ủy, lấy đi một nửa quyền to của Tống Hiểu Vệ.
Kể từ đó, Tống Hiểu Vệ thật sự chỉ là Bí thư Thị ủy trên danh nghĩa.
Nhưng suy nghĩ của Tống Hiểu Vệ không hẹp hòi như vậy. Y còn phải suy xét lời đề nghị này của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng dựa vào cái gì mà cho rằng Tống Hiểu Vệ sẽ đồng ý với ý kiến của hắn?
Rất rõ ràng, Tống Hiểu Vệ bây giờ là Bí thư Thị ủy. Tống Hiểu Vệ nếu kiên trì không đồng ý với ý kiến của Lưu Vĩ Hồng thì Lưu Vĩ Hồng cũng không còn cách nào khác. Chẳng lẽ Lưu Vĩ Hồng lại có thể lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thị xã để báo cáo với địa khu và tỉnh sao? Đó là tự động vạch áo cho người xem lưng. Lưu Vĩ Hồng khẳng định sẽ không làm việc ngốc như vậy. Hắn chỉ có một cách duy nhất là nói làm sao cho Tống Hiểu Vệ phục mà thôi.
Nhưng, như vậy thì Tống Hiểu Vệ sẽ có chỗ nào được lợi?
Nếu trong chuyện này, Tống Hiểu Vệ không có lợi thì y khẳng định sẽ không ủng hộ.
Lưu Vĩ Hồng trước đó hẳn đã sớm suy xét đến vấn đề này.
Chỗ lợi của Tống Hiểu Vệ, Lưu Vĩ Hồng vừa nãy đã chỉ ra một chút. Đó là ở tỉnh khả năng đã có ý đồ này. Cái này cần phải cân nhắc lại một chút. Những cán bộ lão thành ở tỉnh chẳng lẽ thật sự muốn kết hợp xã và khu? Lý Dật Phong đã lộ ra tin tức gì cho Lưu Vĩ Hồng rồi sao?
Có lẽ có loại khả năng này!
Tuy rằng Phương Đông Hoa tạm thời vẫn chưa có chỉ thị. Tuy nhiên Lý Dật Phong là Chủ tịch tỉnh, Phương Đông Hoa lại là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, như vậy “cải cách thể chế chính trị”, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh không quan tâm là có khả năng.
Nếu các lãnh đạo lão thành ở tỉnh mà thực sự có ý này, thị xã Hạo Dương đi trước một bước, đem báo cáo trình lên trên, chính là “không bàn mà hợp ý nhau”, việc thương lượng chính trị có thể nâng cao lên thêm một tầng, chứng minh Tống Hiểu Vệ động não cũng chỉ vì toàn cục mà thôi. Hơn nữa, một khi việc này đã được tỉnh xác định thì dựa theo hình thức công tác nhất quán, khả năng sẽ làm thí điểm trước và nơi thí điểm đầu tiên không hề nghi ngờ là ở thị xã Hạo Dương.
Tống Hiểu Vệ làm ở cơ quan lâu như vậy, đối với chỗ lợi của việc làm thí điểm thì vô cùng rõ ràng. Nếu làm tốt thì sẽ tạo nên thành tích.
Chuyện đại sự kết hợp xã và khu nhất định phải do Bí thư Thị ủy dẫn đầu. Chiến công thì cũng chủ yếu thuộc về Bí thư Thị ủy. Chủ tịch thị xã chỉ là làm nền mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng kiên trì muốn kết hợp xã và khu, ý đồ cũng dần dần rõ ràng: Tống Hiểu Vệ thì được nở mày nở mặt. Còn Lưu Vĩ Hồng thì được lót bên trong áo hay chăn.
Ý tứ của Lưu Vĩ Hồng rất minh bạch, Bí thư Tống buông tay ra chân, khiến tôi ở Hạo Dương đại thi triển quyền cước và tạo ra được thành tích, còn Bí thư Tống thì chỉ ngồi mát ăn bát vàng. Đến thời cơ thích hợp thì ngài sẽ được thăng quan một bậc, chẳng phải là tốt sao?
Cẩn thận ngẫm lại, nếu chuyện này làm tốt thì hai bên đều cùng có lợi.
Điều kiện tiên quyết là Tống Hiểu Vệ phải nguyện ý chia xẻ quyền lực tổ chức nhân sự với Lưu Vĩ Hồng.
Lại nói tiếp, mặc dù trong đầu của Tống Hiểu Vệ suy nghĩ vài điều nhưng lập tức trước sau suy xét rõ ràng. Vì thế hai hàng chân mày giãn ra, nở nụ cười nói:
- Nếu Chủ tịch xã cho rằng xử lý như vậy là tất yếu thì hai ngày tới, chúng ta mở một hội nghị công việc Bí thư thảo luận một chút về vấn đề này, lắng nghe ý kiến của một vài đồng chí khác.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu
Tống Hiểu Vệ rốt cuộc là người thông minh, chỉ cần tưởng tượng tốt một chút thì cũng biết chuyện này không có hại cho y. Cho dù tạm thời ở tỉnh còn chưa có ý kết hợp xã và khu nhưng trong hội nghị công việc Bí thư sắp mở ra thì cũng là có lợi cho Tống Hiểu Vệ rồi.
Lúc này, uy vọng của Tống Hiểu Vệ ở thị xã Hạo Dương vẫn không cao. Các cán bộ phía dưới đều xem chừng. Nếu Bí thư Tống không làm ra một động tĩnh nào lớn thì uy vọng của y sẽ ngày càng giảm xuống, hoàn toàn trở thành người làm nền cho Chủ tịch thị xã. Hội nghị công việc Bí thư mời dự họp, mặc kệ là có chứng thực được sự việc kết hợp xã và khu hay không thì những cán bộ phía dưới mà phụ y thì hiển nhiên mũ cánh chuồn sẽ khó giữ được, còn không vội vàng đến “thỉnh an” Bí thư Tống sao?
Đến lúc đó, Tống Hiểu Vệ tận có thể đem việc này đổ lên trên đầu của Lưu Vĩ Hồng. Không phải việc này là tôi gây sức ép cho các người mà là Lưu Vĩ Hồng gây sức ép cho các người. Yên tâm đi, chỉ cần các người chịu khó đi theo tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại.
Như vậy, Tống Hiểu Vệ có thể tiến, có thể lui, nắm trong tay quyền chủ động, uy vọng tự nhiên cũng sẽ đẩy lên cao.
Nếu việc này đối với y có lợi hơn có hại thì Tống Hiểu Vệ hiển nhiên là sẽ không cự tuyệt.
Mà Lưu Vĩ Hồng muốn có được chỗ lợi thì tất nhiên cũng sẽ có không ít người đi theo hắn.
- Chủ tịch thị xã, việc kết hợp xã và khu, quả thật rất đáng nghiên cứu. Tuy nhiên, những công tác khác cũng không được bỏ lơi.
Tống Hiểu Vệ cười nói.
Đây chính là nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng, chúng ta hãy trở lại chủ đề chính. Việc kết hợp xã và khu tạm thời chỉ là một ý tưởng, có thể làm thành hay không thì còn phải coi thái độ của mọi người. Còn việc điều chỉnh cán bộ thì cũng không thể không tiến hành trong lúc này.
Tính cách của Tống Hiểu Vệ kỳ thật là rất cứng cỏi, không để cho người khác bẻ lái mình được.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Có liên quan đến việc điều chỉnh một số cán bộ, trên cơ bản, tôi tán thành ý kiến của Bí thư. Nếu không, ngay tại hội nghị công việc Bí thư, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận về vấn đề này?
Tống Hiểu Vệ mỉm cười, hơi gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng cũng là người thông mình. Tống Hiểu Vệ đã đồng ý thảo luận vấn đề kết hợp xã và khu thì Lưu Vĩ Hồng cũng phải thức thời, không phản đối việc điều chỉnh cán bộ. Nếu cần phải hợp tác thì xuất ra thành ý thôi.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng nói như vậy là đã có sự chuẩn bị. Hắn yêu cầu thảo luận trong hội nghị công việc Bí thư, nếu Bí thư Tống thật sự đồng ý muốn kết hợp xã và khu, vậy thì tốt rồi. Bằng không, về sau có sự điều chỉnh cán bộ trọng yếu, Chủ tịch xã Lưu tôi sẽ không nói tốt cho đâu.
Rời khỏi phòng làm việc của Tống Hiểu Vệ, Lưu Vĩ Hồng trở lại phòng làm việc của mình, rồi gọi điện thoại cho Hướng Vân, bảo y lại đây một chút.
Văn phòng ban chỉ huy việc xây dựng đường cao tốc Ninh Hạo được thiết lập tại văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã, cho nên Hướng Vân đến rất nhanh chóng. Là thông tín viên tiền nhiệm của Chủ tịch thị xã Lưu, Hướng Vân cũng có được “đặc quyền” của mình. Nếu cần Lưu Vĩ Hồng xử lý, mà không có hắn ở đó thì có thể hướng Phó chỉ huy trưởng để xin lịch gặp với Chủ tịch thị xã Lưu.
- Chủ tịch thị xã!
Hướng Vân đến trước bàn làm việc của Lưu Vĩ Hồng, kính cẩn gọi một tiếng.
- Hướng Vân, vừa rồi Bí thư Tống có nói cho tôi biết, nói rằng một bộ phần quần chúng có ý kiến với tiêu chuẩn bồi thường giải phóng mặt bằng, chuẩn bị liên hợp quần chúng chống lại việc giải phóng mặt bằng. Có chuyện đó hay không?
Lưu Vĩ Hồng cũng không bảo Hướng Vân ngồi xuống, trực tiếp hỏi.
- Chủ tịch thị xã, chuyện này tôi tạm thời chưa có nghe thấy.
Nhìn qua, Hướng Vân có chút khẩn trương.
Nghe qua thì hình như có liên quan đến vấn đề xây dựng đường cao tốc. không ngờ lại xuất phát từ Bí Thư Tống. Y là Phó chỉ huy trưởng phụ trách toàn bộ công tác, lại hoàn toàn không biết gì cả, làm sao mà nói rằng mình sâu sát công việc được chứ.
Hơn nữa, Hướng Vân rất rõ ràng, chống lại việc giải phóng mặt bằng là một vấn đề nan giải. Đường cao tốc Ninh Hạo, Ủy ban nhân dân rõ ràng đã coi đây là lãnh vực kinh tế quan trọng nhất trong năm nay. Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không để cho bất cứ cái gì cản trở việc xây dựng đường cao tốc. Một khi xảy ra việc gì thì Hướng Vân sẽ là người thứ nhất bị Lưu Vĩ Hồng lôi ra “khai đao hỏi trảm”.
Lưu Vĩ Hồng cũng không phải tức giận gì. Tình huống này hẳn sẽ bất ngờ nảy sinh thôi. Có lẽ những người cá biệt muốn mượn cơ hội này để kiếm tiền. Còn đa số quần chúng thì sẽ phối hợp với Ủy ban nhân dân thị xã. Mấu chốt là việc xử lý tiếp theo nhất định phải thích đáng.
- Như vậy, cậu lập tức đến khu Đông Viên một chuyến, tìm hiểu tình huống cụ thể để chúng ta có thể thương lượng lại. Nhớ kỹ, phải cẩn thận một chút.
- Vâng, Chủ tịch thị xã, tôi lập tức đến khu Đông Viên ngay.