Quan Gia

Chương 812: Chương 812: Nhà mới




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 812: Nhà mới 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

 

 

 

Nhà khách Tùng Đào có đầy đủ hệ thống phục vụ, cơm no rượu say, mọi người có thể xem phim điện ảnh, khiêu vũ, chơi bài, cũng có thể ngâm mình, tắm hơi (Sauna), mát xa. Lưu Vĩ Hồng lựa chọn tắm hơi (Sauna). 

Mấy ngày này, công tác của hắn thật sự rất khẩn trương. Thời gian 3 tháng, cơ bản hoàn thành công tác kết hợp xã và khu của thị xã Hạo Dương, đem toàn bộ cán bộ bậc trung Hạo Dương xoay một vòng lớn, có khoảng một nửa thời gian là ở cơ sở, đỉnh đầu nắng hè chói chang, xâm nhập vào nông thôn, cùng quần chúng thấp bé nhất nói chuyện, tìm hiểu danh tiếng cán bộ khu xã trong quần chúng, lại cộng thêm vụ án Ngũ Bách Đạt, dù cho Lưu Nhị Ca thân cường thể cường tráng, cũng cảm thấy vô cùng mỏi mệt. 

Cho nên trung ương lần nữa đề xướng đội ngũ cán bộ trẻ hóa, chỉ từ thể lực mà xem, cũng là rất có đạo lý. Đổi một lên Bí thư Thị ủy bốn mươi tuổi trở, tuyệt đối không chịu đựng nổi lượng công việc quá lớn như thế. Có lẽ có thể trong ba tháng hoàn thành kết hợp xã và khu làm thí điểm giống vậy, nhưng hiệu quả cuối cùng, khẳng định không bằng Lưu Vĩ Hồng hiện nay làm ra 

Lưu Vĩ Hồng không dám nói bộ máy lãnh đạo xã, thị trấn của thị xã Hạo Dương là bộ máy đắc lực nhất, nhưng lại tiêu hao tinh lực và tâm huyết của hắn nhiều nhất. Đến Bắc Kinh mấy ngày này, phỏng chừng cũng không thoải mái gì mấy, có quá nhiều công tác chuẩn bị phải làm. 

Thừa cơ hội hôm nay, ngâm mình một cái, thư giãn một chút 

Sau khi tắm hơi (Sauna), Lưu Vĩ Hồng đi mát xa, cả người đều cảm thấy thoải mái không ít, mặc quần áo vào, chậm rãi hướng tới phòng 666 mà đi. Chỉ cần hắn ở lại nhà khách Tùng Đào, thì căn phòng sang trọng nhất số 666, luôn sẵn sàng cho hắn dùng 

Cửa phòng khép hờ, Đào Tiếu Bình sớm đã ở bên trong chờ hắn. 

Thấy Lưu Vĩ Hồng vào cửa, Đào Tiếu Bình vội vàng đi ra đón. Rất hiển nhiên, Đào Tiếu Bình cũng mới vừa tắm xong, mái tóc dài mượt thả trên bờ vai, vẫn mặc chiếc áo phông màu đen đơn giản, chiếc quần bò màu bạc trắng ôm sát lấy đôi chân thon dài và đầy đặn của cô, lộ ra đường cong lả lướt, đẹp mắt dị thường. 

Lưu Vĩ Hồng cười chạm vào hai gò má xinh tươi của cô, trong mắt toát ra ý yêu thương. 

Đào Tiếu Bình tiến lên một bước, nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, hai tay vòng qua ôm lấy vòng eo lực lưỡng của hắn. Lưu Vĩ Hồng có thể cảm nhận được, trái tim của Đào Tiếu Bình đang nhảy thình thịch loạn xạ 

Đêm nay, thế nào cũng xảy ra chuyện đây? 

- Anh đi… đi tới nhà em nha, được không? 

Lát sau, Đào Tiếu Bình ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói, như đang thì thầm một mình 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu. 

Đào Tiếu Bình lập tức liền trở nên cực kỳ hưng phấn vội vội vàng vàng cầm bóp đầm của mình và va li của Lưu Vĩ Hồng, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, tươi cười không thể nào kìm nổi. 

Lưu Vĩ Hồng giơ cánh tay lên, ôm lấy eo của cô, nói: 

- Va li cứ đặt đấy đi, mai đến lấy cũng được mà 

- Ừm… 

Đào Tiếu Bình liên tục gật đầu, để lại va li đồ đạc bên cạnh sofa, ôm lấy cánh tay Lưu Vĩ Hồng, hân hoan vui mừng đi ra cửa. 

Cũng vẫn là Đào Tiếu Bình lái chiếc Audi yên lặng không một tiếng động chạy ra khỏi bãi đỗ xe dưới tầng ngầm của nhà khách Tùng Đào, hòa vào trong cảnh đêm rực rỡ ánh đèn ở Bắc Kinh, chậm rãi tiến về phía trước 

Dọc đường đi, Đào Tiếu Bình khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, nhưng xe vẫn được lái rất vững vàng 

Nhà mới của Đào Tiếu Bình, không xa bên ngoài đường vành đai 2 gì mấy, một khu chung cư mới phát. Lúc này khu chung cư mới phát đã dần dần bắt đầu được chú trọng tô điểm hoàn cảnh tươi đẹp của tiểu khu, đương nhiên cùng so sánh với tòa cao ốc đời sau vẫn là có sự chênh lệch nhất định, nhưng so với một số khu chung cư kiểu cũ, cũng đã tiến bộ rất nhiều 

Đào Tiếu Bình mua chính là căn hộ có thang máy, nằm trên lầu 8 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Hiện tại Bắc Kinh cũng bắt đầu có căn hộ có thang máy rồi 

Đào Tiếu Bình thản nhiên cười, nói: 

- Đúng vậy, em thấy nơi này hoàn cảnh cũng khá, giao thông cũng thuận tiện nên mua một căn hộ nhỏ 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Quyết định này không tồi. Không bao lâu nữa, khu chung cư ở đây sẽ tăng giá, đến lúc đó nếu em bán căn hộ nhỏ này, rồi ra xa một chút là có thể mua được một căn hộ lớn đấy 

Đào Tiếu Bình nói: 

- Được đó, đến lúc đó ngay trong khu chung cư tự chúng ta xây dựng mua một căn hộ lớn 

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha. 

Đào Tiếu Bình nhập vai rất nhanh, chẳng khác nào mình đã trở thành cổ đông của công ty bất động sản 

Thấy Lưu Vĩ Hồng vui vẻ như vậy, Đào Tiếu Bình cũng rất cao hứng. Khi lòng cô thích người đàn ông này, thì cảm xúc của cô liền không thể tự chủ được bị nhất cử nhất động của hắn cuốn hút lấy. 

Căn hộ A lầu 8, đi vào trong, Lưu Vĩ Hồng liền cười 

Khắp phòng bày trí rất có không khí hân hoan, màu chủ đạo toàn là màu đỏ, thậm chí ở một số đồ nội thất, còn dán chữ hỉ trên đó. Căn hộ không lớn lắm, ước chừng diện tích sử dụng khoảng 100 m2. Vào thời này cũng không coi là căn hộ nhỏ, mức bình thường, chỉ hơi nhỏ một chút 

Thấy Lưu Vĩ Hồng khóe miệng mang ý cười, trái tim Đào Tiếu Bình lại đập loạn xạ, bỗng nhiên lúc đó cảm thấy rất là thẹn thùng, cuối đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Vĩ Hồng. 

Căn nhà mới này, là tự cô bày trí mà! 

Cũng không biết có phải đợi cho Lưu Vĩ Hồng đến đây hay không. 

Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng thật sự đã đến, Đào Tiếu Bình lại rất khẩn trương. Ở căn nhà mới do chính mình tự tay bày trí, hiến dâng tất cả cho người đàn ông mà cô ngưỡng mộ trong lòng, chắc đây là giấc mộng trong lòng của hầu hết các cô gái trẻ? 

- Em… em chỉ ở lại đây có một đêm… 

Đào Tiếu Bình trong lòng càng thêm khẩn trương, lắp bắp nói. Lưu Vĩ Hồng nghiêng người qua, ôm lấy cô, Đào Tiếu Bình cúi đầu kêu nhẹ một tiếng, vươn cánh tay thon dài như ngọc, ôm lấy cổ của Lưu Vĩ Hồng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ngẩng lên, đôi môi đỏ au hơi hơi mở ra. 

Lưu Vĩ Hồng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đỏ mọng không ngừng rung rẩy. Giờ khắc này, Lưu Nhị Ca vẫn còn dịu dàng, nhưng vừa ngậm được cái lưỡi thơm tho ngọt ngào của Đào Tiếu Bình, bỗng nhiên liền trở nên cuồng bạo, mạnh mẽ mút vào, dường như muốn nuốt trọn cái lưỡi nhỏ bé kia 

Đào Tiếu Bình nhiệt liệt đáp lại, bắt đầu rên rỉ khe khẽ, hai tay ôm chặt lấy cổ Lưu Vĩ Hồng, hình như muốn cả cơ thể mình nhét vào trong cơ thể Lưu Vĩ Hồng, hòa hợp làm một 

Bàn tay to của Lưu Vĩ Hồng, bắt đầu thăm dò vào trong vạt áo phông, rất nhanh hướng lên trên, gỡ Bra ra, một bầu ngực sữa trơn mềm mịn màng như kem liền nằm gọn trong tay, nhẹ nhàng mơn trớn, nụ hoa nho nhỏ kia liền nhô đầu ra. 

Đào Tiếu Bình động tác hơi vụng về, rất rõ ràng là chưa có kinh nghiệm. Đừng thấy cô là diễn viên, diễn cả phim điện ảnh và kịch truyền hình, cũng rất ít khi diễn những màn tình cảm mãnh liệt, điện ảnh truyền hình trong nước những năm 93, tương đối mà nói vẫn là khá bảo thủ. 

Toàn bộ quá trình, trên cơ bản đều là Lưu Vĩ Hồng hướng dẫn cho cô 

Tuy nhiên con gái ở loại chuyện này rất có thiên phú, tốc độ học tập rất nhanh. 

Môi Lưu Vĩ Hồng rời khỏi mặt Đào Tiếu Bình, theo cằm từ từ hướng xuống phía dưới, Đào Tiếu Bình cố hết sức có thể thẳng người ra, phối hợp với động tác của hắn. Đầu Lưu Vĩ Hồng bắt đầu lủi lên trên áo phông của cô, đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ lên phần da trắng nõn trơn bóng trên bụng cô, Đào Tiếu Bình khanh khách cười khẽ một tiếng, buông hai tay ra, nắm lấy vạt áo kéo lên trên mà cởi ra 

Khi áo phông che khuất hai mắt của cô, một đôi bồng đảo cao chót vót thẳng đứng trước mặt Lưu Vĩ Hồng đang nhẹ nhàng lay động, hình bán cầu tròn trĩnh, hai nụ hoa đỏ bừng kiều diễm ướt át. 

Đào Tiếu Bình chợt cảm nhận được trên phần ngực truyền đến cảm giác nóng ẩm, rồi tê tê, khiến cả cơ thể đều mềm nhũn ra 

Loại cảm giác này thật sự là vô cùng kỳ diệu. 

Thân thể đẫy đà mềm mại của Đào Tiếu Bình nhẹ nhàng run rẩy, hai tay mềm nhũn không còn sức, cũng không còn hơi sức để tiếp tục cởi quần áo 

Cuối cùng, chiếc áo ngắn tay kia rốt cục cũng trượt xuống đất 

Lưu Vĩ Hồng hai tay mạnh mẽ, thế là cả người Đào Tiếu Bình liền nhẹ hẫng thì ra bị người đàn ông cường tráng này nhấc lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng đặt trên sofa màu đỏ trong phòng khách 

Đào Tiếu Bình tim đập liên hồi 

Hắn, muốn ở trong này sao... 

Ở trong này thì ở trong này, chỉ cần hắn thích, thì ở đâu cũng được 

Đào Tiếu Bình cao khoảng 1m65, dáng người cực chuẩn, tinh tế đặc sắc, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ cần thon thả thì thon thả, cả thân hình đặt nằm trên sofa bày ra một đường cong cực kỳ duyên dáng, bốn bề sóng dậy, đẹp không sao tả xiết. 

Đào Tiếu Bình nằm ở sô pha, hai mắt khép hờ, không dám nhìn Lưu Vĩ Hồng. 

Người đàn ông này quá mạnh mẽ 

Thân hình lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, làn da rám nắng, như một con quái thú đến từ thời cổ đại, toàn thân không chỗ nào không bộc phát ra cảm giác lực lượng hùng mạnh 

“Đêm nay, mình có bị chết hay không?” 

Trong đầu Đào Tiếu Bình, bỗng nhiên toát ra một ý tưởng hoang đường như thế. 

Loại sợ hãi này, khiến cho các cơ trên cơ thể Đào Tiếu Bình trong phút chốc đều co rút mạnh 

Nhưng tất cả đều đã không còn do cô khống chế, cô chỉ đành bất lực chờ đợi sự xung kích và chinh phục của người đàn ông này, thuận theo rồi đem chính mình mở ra, bày ra ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng. 

Có thể hay không á… 

Ý tưởng đáng sợ này cứ quấn lấy trong đầu Đào Tiếu Bình, bất kể như thế nào cũng không thể dứt ra được, trong não hỗn loạn rối tung, không đợi cho cô suy nghĩ sẵn sàng, một sự đau đớn dữ dội không hề báo trước lan khắp toàn thân 

- Ưm… 

Một tiếng rên rỉ được kiềm nén, bùng nổ phát ra từ giữa ngực và bụng của Đào Tiếu Bình, hai tay khoát trên lưng Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi căng ra, những móng tay sắc nhọn đâm vào cơ lưng cường tráng của Lưu Vĩ Hồng 

Đây là động tác hoàn toàn theo bản năng, tiến thêm một bước kích thích Lưu Vĩ Hồng, ban đầu còn có chút ý tứ cẩn thận thăm dò, nào ngờ lập tức liền biến thành toàn lực đột kích vô cùng hung dữ mạnh mẽ 

- Anh, đừng… 

Đào Tiếu Bình trong óc rung động mãnh liệt, mang theo tiếng khóc nức nở, rên rỉ thổn thức. 

Nhưng mà hết thảy đều không làm nên chuyện gì, Lưu Nhị Ca giờ khắc này, không còn là người anh cả dịu dàng ân cần nữa rồi, mà đã biến thành con dã thú hung ác, nhiệt huyết sôi trào mãi không thôi trong cơ thể cường tráng của hắn 

Tất cả dũng mãnh đều hóa thành động lực tấn công, động tác càng ngày càng mãnh liệt. 

Đào Tiếu Bình không còn sức lực kháng cự, nức nở nghẹn ngào, mái tóc đen mượt không ngừng lung lay ở sô pha màu đỏ, nước mắt trong khoảnh khắc rơi ra 

Trong nháy mắt bùng nổ kia, trong đầu Đào Tiếu Bình vang dội một tiếng nổ lớn, bỗng nhiên liền biến thành trống rỗng, cả người dường như rơi vào trong hư vô 

Cũng không biết qua bao lâu, Đào Tiếu Bình mới có lại tri giác, cảm nhận được, cả thân người đều đang bị Lưu Vĩ Hồng ôm chặt lấy, bàn tay to lớn của Lưu Vĩ Hồng, ôm trọn cổ của cô, đặt trên vùng ngực mềm mại săn chắc, đang chậm rãi âu yếm. 

Nước mắt Đào Tiếu Bình, lại lặng lẽ mà rơi lả chả 

Tất cả những điều này, đều là thật sao? 

Chờ đợi ngày này, đã lâu lắm rồi! 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.