Quan Gia

Chương 459: Chương 459: Nỗi đau âm thầm




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 459: Nỗi đau âm thầm 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

Ăn tối ở Ngân Long Trang 

 

Là đám Hùng Quang Vinh mời, nhất định phải mời anh Lưu đi đàn đúm một trận, thịnh tình này thật khó chối từ, món ăn nổi tiếng nhất ở Ngân Long trang là món lẩu, mặc dù trời đã chuyển sang xuân, lẩu vẫn là món dễ ăn nhất. Mời khách ở Ngân Long Trang là chủ ý của Trương Diệu Nga. Trương Diệu Nga cảm thấy mọi người cùng vây quanh một nồi lẩu sẽ có không khí của một gia đình, rất là thân thiết. 

Mọi người đều tán thành. 

Trước đây Trương Diệu Nga công tác tai phòng Đảng-Chính quyền của Khu Giáp Sơn, hiện giờ đã trở thành Phó giám đốc Công ty Kinh Doanh Dịch Vụ Nông sản, đưa đón khách, và tìm hiểu tâm tư của khách hàng chính là sở trường của cô. 

Quả nhiên, Lưu Vĩ Hồng ngồi ở bàn ăn phía trước, cùng tụ tập dưới một căn nhà, gật đầu cười, nói: 

- Ừ, thật tốt, thân thiết. 

Mã Cát Xương liền cười nói: 

- Bí thư, Đây là Trương Diệu Nga hiểu được tâm tư của anh, Giáp Sơn chúng ta giống như một gia đình, mọi người tương thân tương ái, Anh là bậc cha mẹ trong nhà, ăn lẩu sẽ có hương vị của một gia đình. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Nói đúng, chúng ta là người một nhà. 

Hùng Quang Vinh thở dài nói: 

- Bí thư, không cần anh nói, nhiều năm nay đã không có cảm giác thân thiết như thế này, từ sau khi anh đến, Giáp Sơn đã thay đổi rất nhiều. Thấy được chúng ta không nói, đây là một sự ảnh hưởng vô hình Tôi đến Giáp Sơn này đã nhiều năm, cũng đã từng gặp qua nhiều Bí thư giống anh, trông có vẻ rất bình thường, nhưng lại gắn kết được mọi người, gắn kết các cán bộ Giáp Sơn, đoàn kết như vậy, còn có khó khăn nào không vượt qua chứ? 

- Nói đúng, những lời của anh Hùng nói đến tâm khảm của mọi người. Tiết Chí Dân tôi đây rất ít khi khâm phục ai, nhưng với Lưu Bí thư, đây là một sự bội phục bắt nguồn từ đáy lòng. Cũng từ sau khi anh đến, tôi mới cảm thấy hóa ra làm việc lại vui vẻ như vậy. Bí thư Lưu, rất giỏi. 

Tiết Chí Dân cũng cảm thán nói. 

Cho dù những lời này nghe ra có vẻ rất buồn nôn? Nhưng mọi người ai cũng cảm thấy quá khích. Những lời của Tiết Chí Dân cho dù phát ra từ phế phụ. Bản thân hắn cũng là một ví dụ, hóa ra một chút thuộc tính công việc cũng không có, một lòng một dạ chỉ muốn điều đi, thật ra từ sau khi Lưu Vĩ Hồng đến, Tiết Chí Dân mới lại được tỏa sáng tình yêu công việc của mình. 

Lưu Vĩ Hồng tuy còn trẻ, lại mơ hồ có khí chất của một “lãnh tụ”. 

Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói: 

- Đồng chí Chí Dân, mọi người đều là đồng nghiệp cũ, đừng nói những lời khách sáo đó. Nào, đồ ăn tới rồi. 

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng tự mình bỏ một nắm rau vào trong nồi lẩu, mọi người cười nói rất vui vẻ, rồi thay nhau bỏ đồ ăn vào nồi. Trương Diệu Nga mở chai rượu ngũ lương, bắt đầu từ Lưu Vĩ Hồng rót đầy chén cho mọi người. 

Hùng Quang Doanh đứng dậy, giơ chén rượu lên, nói: 

- Bí thư, chúng tôi kính anh một chén. Chúc anh bay xa vạn dặm. 

Bảy tám người cùng đứng lên, cùng nhau cụng chén, ngẩng cổ, uống cạn một hơi. Mọi người cùng uống rượu và ăn lẩu, không khí trên bàn ăn nhanh chóng trở lên náo nhiệt. 

- Bí thư, lần này Lão Mộ chắc phải tức chết mất ấy? 

Mã Cát Xương tửu lượng không tệ, càng thêm hưng phấn, uống được hai chén, cười ha hả rồi đứng lên. 

Những câu nói này khiến mọi người càng cộng hưởng thêm, cùng cười lớn, Hùng Quang Vinh nói: 

- Đúng vậy, chính là muốn hắn tức chết, hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ? Suốt ngày chỉ nghĩ ra những âm mưu quỷ quái, kết quả là, giỏ trúc múc nước, công dã tràng. Phải ta nói, lãnh đạo Địa ủy thật là những người trí tuệ, giống như Bí thư Lưu có bản lĩnh của cán bộ không đề bạt, còn muốn đề bạt ai chứ? 

Đây là phòng riêng, nên mọi người nói đều không kiêng kị gì, cán bộ cơ sở phải là như vậy, tuy có khi cũng có tâm kế, cuối cùng so với những người thượng tầng lại như tay áo Lý Càn Khôn, vẻ ngoài rất êm thấm. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, cũng không ngăn cản bọn họ ca thán. 

Cũng không phải là Lưu Vĩ Hồng nông cạn như vậy, thích nghe cấp dưới mắng đối thủ của mình. Nói thật, nếu trước mặt quần chúng mà nói những lời như vậy, nhiều ít thì cũng hơi phạm húy, thật nếu tai vách mạch rừng, bị người khác nghe được lan truyền ra bên ngoài, Lưu Vĩ Hồng cố nhiên không cần để ý Mộ Tân Dân sẽ nghĩ như thế nào, dù sao hai người cũng đã sớm đối nghịch nhau, cũng không sợ Lão Mộ có ý kiến gì, nhưng chỉ e các cán bộ khác sẽ cho rằng Lưu Vĩ Hồng cậy tuổi trẻ và nhà giàu. 

Chỉ là vì Lưu Vĩ Hồng biết, Hùng Quang Vinh và Mã Cát Xương thời gian này cũng chịu nhiều áp lực, trong lòng rất lo lắng, hãi hùng, nếu chẳng may Lưu Vĩ Hồng không ngăn được, Mộ Tân Dân sẽ “thanh lý” bọn họ ngay. Đến nay rốt cuộc thì cũng rẽ mây để thấy mặt trời được rồi, để bọn họ phát tiết ra một chút cũng là điều nên làm, từ nay về sau, những người này sẽ càng thân thiết gắn bó đoàn kết hơn xung quanh Lưu Vĩ Hồng, chỉ cần một ngày Lưu Vĩ Hồng còn ở Lâm Khánh, họ tuyệt đối sẽ trung thành và tận tâm với hắn. Trên quan trường, bên trên có người là rất quan trọng, bên dưới có người cũng cực kỳ quan trọng. 

- Bí thư, tôi có chút lo lắng.. 

Hùng Quang Vinh ăn một miếng thịt dê, đột nhiên nói, trên mặt hiện ra một chút lo lắng. 

Mọi người liền cùng bỏ đũa, nhìn về phía Hùng Quang Vinh, trong số những người đang ngồi đây, ngoài Lưu Vĩ Hồng ra, thì Hùng Quang Vinh chính là “anh cả”. Mọi người trước đây cũng rất khâm phục Chủ tịch khu Hùng, thấy ông nói rất trịnh trọng, mọi người đều thấy căng thẳng, không biết anh nghĩ gì mà lại có vẻ quan trọng thế. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Anh nói đi. 

Hùng Quang Vinh nói: 

- Vâng, tôi lo, sau khi anh rời khỏi Giáp Sơn, e là Mộ Tân Dân sẽ phái một đám người tới đó, cục diện tốt này phải ưu... 

Hùng Quang Vinh nói ra, đám người Mã Cát Xương sắc mặt có chút biến đổi, trên thực tế, việc này cũng là vấn đề mà Mã Cát Xương đang quan tâm, Lưu Vĩ Hồng thăng chức lên Trưởng ban tổ chức huyện ủy, thường thì nói, sẽ không kiêm nhiệm Bí thư khu Giáp Sơn nữa. Mã Cát Xương giữa năm ngoái mới đảm tiếp nhận Hùng Quang Vinh đảm nhiệm Chủ tịch Khu, thực tế không ngờ nhanh như vậy, vị trí của Bí thư Khu ủy lại bỏ trống. Tuy rằng đại đa số tình huống đều do Chủ tịch Khu thay nhau tiếp nhận, cũng không phải là không có khi ngoài ý muốn, vấn đề then chốt là ở chỗ, Mã Cát Xương tuổi tác cũng đủ, kinh nghiệm lý lịch lại có hạn. Nếu trong huyện lấy đây làm lí do, hơn nữa Ủy lại phái một Bí thư khu ủy tới, cũng là rất có khả năng. Nhất là Mộ Tân Dân và Lưu Vĩ Hồng lại đối đầu, khả năng làm như vậy là rất cao. 

Không động được đến Lưu Vĩ Hồng mày, thì ghê tởm mày một chút cũng tốt. 

Thay một người, phần lớn là không thể làm như vậy, nhưng Lão Mộ thì rất khó nói. Con người này không ra quy củ gì. Đến huyện Lâm Khánh này bao nhiêu năm như vậy, cũng lần đầu làm Bí thư Huyện ủy “cực phẩm” như thế. 

Lưu Vĩ Hồng lại cười, không vội vàng trả lời. 

Trương Diệu Nga cười nói: 

- Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn. Lão Hùng, anh không phải hồ đồ rồi sao, Bí thư bây giờ là Trưởng ban tổ chức, việc này, làm sao không thể lách qua hắn chứ. 

Mọi người vừa nghe, liền không cười được nữa. 

 

Đúng vậy, làm sao như thế được? Hiện người quản lý cán bộ chẳng phải đang ngồi đây sao? 

Tiết Chí Dân lại khẽ lắc đầu, nhưng không nói gì. 

Hùng Quang Vinh và Lưu Vĩ Hồng dù sao cũng thân thiết hơn một chút, liền nói ra băn khoăn của mình: 

- Bí thư giờ là Trưởng ban tổ chức, nhưng con người Lão Mộ này, lại không biết nói quy củ, tôi có một dự cảm, hắn sẽ giở trò. 

Ánh mắt mọi người lại dừng lại trên mặt Tiểu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói: 

- Cái này cũng đừng quá lo lắng, thí điểm than đá ở Ti châu... là Quốc Vụ Viện và trong tỉnh định ra. Hiện nay Địa Ủy rõ ràng là do Tôi phụ trách công tác thí điểm này, kiêm quản lý công tác khai khoáng, cho dù Huyện ủy cuối cùng quyết định vấn đề này thế nào, đều phải Suy xét đến vấn đề này. 

 

Mã Cát Xương thở phào nhẹ nhõm. 

Có thể sao? Trước đó, Địa ủy còn chưa bao giờ để Trưởng ban tổ chức huyện ủy kiêm nhiệm Quản lý công tác khai khoáng. 

Tiết Chí Dân cuối cùng không kìm nổi, nói: 

- Bí thư, tôi có một đề nghị, nếu có khả năng này, tôi hi vọng anh có thể lại kiêm nhiệm Bí thư Địa ủy của Giáp Sơn, đợi đến khi thí điểm mỏ than Ti Châu này trở thành quỹ đạo, lại xem xét liệu Bí thư khu ủy này do đồng chí khác đảm nhiệm không, nếu mà như vậy, đội ngũ Cán bộ ở Khu Giáp Sơn sẽ lại càng đoàn kết hơn nữa, cho dù đến khi Huyện ủy cử một người khác đến đảm nhiệm, cũng chỉ có thể làm theo biện pháp của khu Giáp Sơn. Sẽ không rối loạn. 

Lưu Vĩ hồng có chút tán thưởng liếc mắt nhìn Tiết Chí Dân, những người đang ngồi đó, cũng theo Tiết Chí Dân đoán được nội tâm của Lưu Vĩ Hồng. Các hạng mục công tác ở Khu Giáp Sơn, đang từng bước phát triển, đang đứng ỏ thời khắc mấu chốt, tiếp tục nhanh chóng tiến về phía trước, Sự huy hoàng của Giáp Sơn có thể hi vọng. Nhưng nếu tạm dừng như vậy, giậm chân tại chỗ, có thể trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cục diện tốt hủy hoại trong chớp mắt, nếu Mã Cát Xương có thể thuận lợi tiếp nhận chức Bí thư Khu ủy, vậy thị Lưu Vĩ Hồng cũng không cần phải lo lắng sợ Mộ Tân Dân sẽ kiên quyết cử người khác tới, Mã Cát Xương kinh nghiệm không thiếu, khó có thể ngăn cản, tuy Trưởng ban tổ chức huyện ủy quản lý cán bộ, vẫn là Bí thư Huyện ủy, Trưởng ban tổ chức chỉ có thể là trợ thủ của Bí thư Huyện ủy, cũng không phải là biện pháp tốt nhất. 

Thân phận khác nhau, sách lược đấu tranh cũng cần điều chỉnh. Ít nhất cấp trên cũng càng quan tâm hắn, cứng rắn đến cùng, sẽ mất phần. 

Giả dụ, Lưu Vĩ Hồng và ông cụ không “kiếm củi ba năm thiêu một giờ” thì câu ba năm vẫn định được, Lưu Vĩ Hồng phải đối diện với lời hứa, không thể lừa gạt người nhà mình? Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối sẽ không làm những việc đó. 

Mã Cát Xương hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: 

- Ý kiến của Bí thư Chi Dân tôi cho rằng rất có lý, Nói thực, hiện nay Giáp Sơn của chúng ta, thiếu ai cũng không sao, duy nhất không thể thiếu Bí thư Lưu. Nếu Bí thư Lưu có thể tiếp tục trực tiếp lãnh đạo Giáp Sơn, thì thật là quá tốt rồi. 

Mã Cát Xương cũng là người thông minh, Vừa nghe liền thấy Tiết Chí Dân đánh trúng điểm yếu. Mã Cát Xương hiện giờ cần tiếp nhận Bí thư Khu ủy, Vấn đề lớn nhất là ở chỗ kinh nghiệm, lý lịch không đủ. Nếu Lưu Vĩ Hồng có thể kiêm nhiệm Bí thư Khu ủy thêm một thời gian, lai lịch của Mã Cát Xương cũng thêm một chút, đến khi Lưu Vĩ Hồng từ chức Bí thư Khu ủy, tiến cử Mã Cát Xương tiếp nhận, thì bất kỳ ai cũng không thể nói gì được, Mộ Tân Dân càng là không có lý do phản đối. 

Lưu Vĩ Hồng cười, nâng chén rượu lên nói: 

- Việc này, Huyện ủy vẫn chưa thảo luận, không nói trước. Đến lúc đó sẽ tự có sắp xếp. Lại đây nào, mọi người cùng cạn ly. 

- Cạn ly. 

 

 

:oe76: 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.