Sân bay Đại Ninh, Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm ngồi trong chiếc Audi hút thuốc, cùng đợi chuyến bay từ Bắc Kinh tới. Mỗi lần lần đón khách hàng có vẻ quan trọng, Lý Hâm đều lái xe trực tiếp tiến vào trong sân bay. Cũng không phải bởi vì nguyên do bố anh ta là là Chủ tịch tỉnh Sở Nam, mà là Lý công tử giao du rộng rãi, người phụ trách sân bay Đại Ninh, cũng là nể mặt Lý công tử
Tuy rằng là đón chuyến bay, nhưng đề tài trò chuyện của Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng, cũng không thoải mái gì mấy
Lý Hâm hút thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Vĩ Hồng, anh thật sự định một lần giải quyết vấn đề?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Ban đầu tôi quả thật không có quyết định này, làm gì cũng phải chú ý tới việc tiến hành theo tuần tự, nóng vội không phải là chuyện tốt. Tuy nhiên hiện tại thoạt nhìn, chưa chắc có thể được như ý nguyện. Nếu như vậy, chi bằng ngả bài ra cho rồi. Dù sao mấy vấn đề này, sớm hay muộn cũng phải giải quyết
Lý Hâm ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Mạc Ngôn chuyện này, chỉ sợ không đơn giản. Có vài tình huống, không cần nói là cả vợ và em anh ta cũng không rõ, rất khả năng ngay đến bản thân Mạc Ngôn cũng chẳng hay biết gì. Người thật sự muốn quậy anh ta, vẫn không phải là người Cửu An bên kia. Cửu An bên kia, chỉ có điều thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế) mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng hơi cảm kinh ngạc, liếc mắt nhìn Lý Hâm một cái, hỏi:
- Sao lại nói thế?
- Mạc Ngôn là đi ra từ phòng Thư ký một của Văn phòng Tỉnh ủy, Phí Hạ Vĩ tiến cử với Hồ Cao Sơn.
Lý Hâm thuận miệng nói ra "lai lịch xuất thân" của Mạc Ngôn
- Trưởng ban thư ký Phí?
- Đúng, chính là ông ta
Phí Hạ Vĩ chính là ủy viên thường vụ tỉnh ủy Sở Nam, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, được cho là thân tín ruột của Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm - Hồ Cao Sơn. Trước kia khi Hồ Cao Sơn làm Chủ tịch tỉnh Sở Nam, Phí Hạ Vĩ là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, theo sát bước chân của Hồ Cao Sơn, rất nhanh liền đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh. Sau đó thì Hồ Cao Sơn đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, Phí Hạ Vĩ tiếp tục thăng quan, trở thành Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, không lâu sau khi lại thành thường vụ tỉnh ủy. Ở quan trường tỉnh Sở Nam, cũng là nhân vật khó lường. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đề cử nhân viên thư ký cho Bí thư Tỉnh ủy, cũng là vô cùng hợp tình hợp lý.
Vụ án Mạc Ngôn này, Lưu Vĩ Hồng vừa tiếp xúc, liền “phát sinh nghi ngờ”. Từ trong án tới ngoài án, đâu đâu đều lộ ra “sự kỳ lạ”. Lưu Vĩ Hồng cảm giác đầu tiên, chính là những người Cửu An này, thật đúng là lá gan không nhỏ. Hồ Cao Sơn chân trước rời khỏi Sở Nam, thì chân sau Cửu An liền bắt Mạc Ngôn lại. Tuy rằng nói Hồ Cao Sơn đã không còn là Bí thư Tỉnh ủy, nhưng ông ta ở Sở Nam lăn lộn nhiều năm, mạng lưới quan hệ kia cũng không phải là trò đùa. Thế lực họ Hồ, cũng là một trong những thế lực địa phương khổng lồ nhất ở tỉnh Sở Nam. Cứ việc đã không còn Hồ Cao Sơn - Người tiên phong", thế nhưng thế lực vẫn không thể khinh thường. Hồ Cao Sơn chỉ cần nói một câu, không cần nói Tân Minh Lượng chống đỡ không nổi, cho dù là Thiệu Lệnh Hồng, cũng phải cẩn thận suy nghĩ. Không thể cho người khác lưu lại ấn tượng tồi tệ “người vừa đi trà liền lạnh” đúng không? Nói thế nào, thì Thiệu Lệnh Hồng cũng từng là trợ thủ của Hồ Cao Sơn, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Tỉnh ủy, chức vụ nào có thể tách khỏi sự ủng hộ của Bí thư Tỉnh ủy chứ? Cửu An bên này, lại vội vã trừng trị Mạc Ngôn như thế, hơn nữa lại là dồn vào đường cùng, thì cũng nên có được lý do thích đáng
Điểm thứ hai khiến Lưu Vĩ Hồng cảm thấy kỳ quái, lại là thái độ của Hồ Cao Sơn đối với Mạc Ngôn.
Lẽ ra, Mạc Ngôn nếu đã chiếm được tín nhiệm của Hồ Cao Sơn, trẻ như thế mà đã cho tới Cửu An một mình đảm đương một phía, thì Hồ Cao Sơn khẳng định là khá coi trọng anh ta. Cái khác không nói, chỉ riêng vì mặt mũi của chính Hồ Cao Sơn, cũng không thể đứng nhìn người Cửu An xử lý thành viên bộ máy thư ký tiền nhiệm của mình được. Căn cứ theo trí nhớ Lưu Vĩ Hồng, Hồ Cao Sơn được cho là một vị Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Sở Nam sinh động nhất sau khi kết thúc nhiệm kỳ. Thường xuyên qua lại Sở Nam nhiều lần, rất nhiều bạn cũ cán bộ cũ đều có liên hệ với ông ta
Thậm chí trước khi quay ngược thời gian, Lưu Vĩ Hồng còn ngẫu nhiên trên báo Sở Nam đọc được tin tức có liên quan đến Hồ Cao Sơn. Khi đó, Hồ Cao Sơn sớm tám mươi tuổi, cũng đã lui xuống vị trí Bí thư Tỉnh ủy mười mấy năm
Xử theo pháp luật một vị thường vụ Thành ủy, Bí thư Khu ủy của thành phố cấp 3, chỉ mình thành phố Cửu An, là tuyệt đối không thể làm chủ hoàn toàn. Càng không cần phải nói tới Mạc Ngôn còn là Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm tự mình điểm tướng. Không được lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh gật đầu, vụ án này bất kể như thế nào đều làm không được.
Không thể như vậy tát tai Hồ Cao Sơn đúng không?
Cho dù người đi trà lạnh, Hồ Cao Sơn chỉ vừa mới rời chức, chén trà này tuyệt đối cũng không thể lạnh nhanh đến vậy!
Nhưng mà sự thật lại là như thế. Chẳng những khi Mạc Ngôn bị xử theo pháp luật, Hồ Cao Sơn không nói gì, Mạc Ngôn sau khi bỏ tù, Thiên Vũ Mao mấy lần xin gặp Hồ Cao Sơn, đều bị cự tuyệt. Hồ Cao Sơn căn bản là không muốn gặp mặt Thiên Vũ Mao, càng không tiếp nhận tài liệu của cô.
Từ đây có thể thấy, Mạc Ngôn bị xử theo pháp luật, cho dù không phải Hồ Cao Sơn hạ chỉ thị, ít nhất ông ta cũng biết đến, hơn nữa còn ngầm đồng ý.
Nhưng, Hồ Cao Sơn vì sao phải ngầm đồng ý xử Mạc Ngôn theo pháp luật cơ chứ?
Chẳng lẽ Mạc Ngôn đắc tội Hồ Cao Sơn?
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm, hỏi:
- Chuyện Mạc Ngôn, có liên quan đến Phí Hạ Vĩ?
Lý Hâm khẽ mỉm cười, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, cách máy bay hạ cánh còn một chút thời gian, hơn nữa, chuyến bay trong nước, tình cảnh hạ cánh đúng giờ, thật sự không nhiều lắm. Nếu mà đúng giờ hạ cánh, thì đúng thật là sự tình đáng ngạc nhiên
Lý Hâm không trả lời thẳng Lưu Vĩ Hồng, mà hỏi ngược lại:
- Vĩ Hồng, có phải anh đã đi gặp qua Mạc Ngôn hay không?
Lý Hâm phỏng chừng, vụ án Mạc Ngôn, Lưu Vĩ Hồng khẳng định sẽ chú ý, với tính cách của hắn, nếu chú ý, thì khẳng định sẽ đi gặp Mạc Ngôn. Dù sao nhà giam thứ năm nằm trong khu vực trực thuộc của Cửu An, gặp mặt cũng tiện.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
- vậy bản thân Mạc Ngôn, nói với anh thế nào?
- Mạc Ngôn đem tất cả sự oán giận trút lên đầu Tân Minh Lượng. Nhất là sự tình nhà máy cơ giới Sở Giang, Mạc Ngôn nói đây là ngòi nổ.
Lưu Vĩ Hồng đơn giản nói sơ qua tình huống Mạc Ngôn phản ánh. Đương nhiên, buổi tối kia ở thứ năm nhà giam cùng Mạc Ngôn nói chuyện, những gì Mạc Ngôn đã nói, không chỉ có một nhà máy cơ giới Sở Giang. Mạc Ngôn từng là bí thư Thị ủy Cửu An, xí nghiệp công thương khá trọng yếu của địa khu Cửu An trước đây, đều tập trung trong khu trực thuộc của anh ta. Nguyên tình huống của thị xã Cửu An, cũng là phức tạp nhất.
Quá khứ có câu, gọi là: kiếp trước làm ác, kiếp này chịu đọa đày, tội ác chồng chất, đọa đày càng nhiều!
Cái gọi là đọa đày, là chỉ Ủy ban nhân dân huyện trị cùng các cơ cấu chính phủ cấp trên gồm châu, phủ, tỉnh trị, thiết lập thành một trạng thái thành trì. Đứng đầu phủ là Huyện lệnh, phía trên có một đám quan lại lớn hơn ông ta, cộng thêm bà con họ hàng của số quan chức cấp trên đó, người nhà nô bộc thành đoàn, mỗi người đều cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Huyện lệnh khi xử lý chính sự, đâu đâu cũng phải cẩn thận dè dặt, một khi sơ sẩy, thì sẽ đắc tội quan trên, Về phần đọa đày càng nhiều, vậy càng dễ lý giải. Ở tỉnh thành thì làm tri huyện, đó là làm cháu chắt điển hình, không phải chức vị.
Mạc Ngôn xuất thân là người đọc sách, khí phách thư sinh rất nặng. Hơn nữa có tấm biển Hồ Cao Sơn bao che, sau khi đến nhận chức, liền hấp tấp thi hành “chính trị mới” cũng mình, muốn làm một sự nghiệp vẻ vang, tự sẽ không tránh được cùng thế lực địa phương Cửu An nảy sinh xung đột. Mỗi lần xung đột, Mạc Ngôn đều kiên trì nguyên tắc, tuyệt không nhượng bộ. Đắc tội với người khác tự nhiên cũng càng ngày càng nhiều. Mâu thuẫn dần dần tích lũy lại, càng về sau càng khó có thể điều hòa. Nhưng Mạc Ngôn hành vi cá nhân thường ngày rất tốt, thanh liêm công chính, đám người Tân Minh Lượng dù cho có hận thấu xương, cũng không thể làm gì được anh ta. Huống chi thời điểm đó Hồ Cao Sơn còn đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, không xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, chỉ có thể tạm thời kiềm nén lửa giận, nhẫn nhịn chờ thời.
Nhưng mà áp lực lửa giận càng lâu, thì thời điểm bùng nổ càng mãnh liệt. Đấu tranh chính trị bình thường, đánh đổ đối thủ rớt khỏi vị trí thực quyền thì được rồi, bình thường sẽ không quá đáng. Đến lượt Mạc Ngôn, những người Cửu An kia, liền dồn vào đường chết
- Ha ha, nhà máy cơ giới Sở Giang.
Lý Hâm nhẹ nhàng cười, nói:
- Nhà máy cơ giới Sở Giang là ngòi nổ không sai. Nhưng nội tình ngòi nổ này, phỏng chừng chính bản thân Mạc Ngôn cũng không rõ ràng lắm
Lưu Vĩ Hồng rít một ngụm khói, không hé răng, yên lặng đợi câu dưới.
Xem ra Lý Hâm đối với nội tình vụ án Mạc Ngôn, hiểu biết còn thấu đáo hơn cả hắn
- Xưởng trưởng nhà máy cơ giới Sở Giang tên là Hàn Kim Tỏa, là em vợ Tân Minh Lượng, em ruột Hàn Xảo Trân, điều này khẳng định anh đã biết. Tuy nhiên trước đó, xưởng trưởng cũng không phải là y, mà là…
Lý Hâm bỗng chốc quên mất tên xưởng trưởng trước của nhà máy cơ giới Sở Giang. Dù sao đây là sự tình phát sinh ở Cửu An, Lý Hâm đối với việc này cũng không đặc biệt chú ý gì lắm, nếu không phải Lưu Vĩ Hồng điều tới Cửu An, Lý Hâm có lẽ cũng sẽ không cùng hắn nói đến sự tình có liên quan đến nhà máy cơ giới sở giang.
- Diệp Hữu Đạo!
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng giúp anh ta bổ sung
- Đúng, là tên Diệp Hữu Đạo. Nghe nói Diệp Hữu Đạo, trước kia gọi là Diệp Vô Đạo, một cái tên khá kỳ quái, sau đó mới sửa lại. Đường đường là xưởng trưởng của một nhà máy cơ giới, lại tên là Diệp Vô Đạo, cũng có chút kỳ quặc
Lý Hâm nhẹ nhàng cười, cảm thấy rất thú vị.
- Diệp Hữu Đạo này, có thể coi là người có năng lực. Tuổi không lớn, cũng chỉ khoảng ba mươi mấy, khi thay đổi chế độ nhà máy cơ giới, gã trực tiếp từ chủ nhiệm phân xưởng lên làm xưởng trưởng. Trong mấy năm ngắn ngủi, liền đem nhà máy cơ giới Sở Giang kinh doanh phát đạt, được cho là lợi nhuận lớn của Cửu An. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, xưởng trưởng liền biến thành Hàn Kim Tỏa. Còn Diệp Hữu Đạo kia, không biết đã đi đâu…
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Tôi cũng không biết gã đã đi đâu, nhưng tôi lại biết gã đi như thế nào
- Đi như thế nào?
- Bị người cầm đao đòi chém, đuổi chạy hết hai con phố, thế là bị dọa chạy mất tăm
Lưu Vĩ Hồng nói xong, trong mắt hiện lên một vẻ linh hoạt, sắc bén.
Lý Hâm không thấy tức giận gì, bình thản nói:
- Thì ra là thế, coi như là đặc sắc Cửu An
Cạnh tranh kinh doanh của Cửu An, bao gồm rất nhiều trận cờ chính trị cấp dưới, cách thức giải quyết, quả thật cùng địa phương khác hoàn toàn khác nhau, rất có đặc sắc Cửu An, đó chính là: tên khốn mày không đi, cầm dao chém coi mày có đi không!
Xưởng trưởng kế nhiệm của nhà máy cơ giới Sở Giang là Hàn Kim Tỏa nếu là em vợ Tân Minh Lượng, em trai ruột Hàn Xảo Trân, vậy thì Diệp Hữu Đạo bị người cầm dao đuổi giết hai con phố, sợ tới mức không dám tiếp tục ở lại Cửu An, cả nhà tị nạn, cũng là không có gì đáng ngạc nhiên.
Chuyện như vậy, căn bản không cần Tân Minh Lượng ra mặt, chỉ cần Hàn Xảo Trân ho khan một tiếng, Bành Tông Minh còn không vội vội vàng vàng xử trí yên ổn sao. Con của y, dưới tay có tới mấy trăm tên lưu manh đánh thuê, chẳng lẽ đều là bất tài? Chỉ có chút việc nhỏ vậy cũng làm không xong, Bành Tông Minh có thể đi chết cho rồi.