Tiểu Chu thở hổn hển, đem “Hào Giác” đặt xuống trước mặt Mộ Tân Dân, vừa mở ra tạp chí, hiện trước mắt Mộ Tân Dân rõ ràng là bài xã luận “Luận cải cách sai lầm của Liên bang Xô Viết”.
Quyển tạp chí này hẳn vừa mới đưa đến, thấy Mộ Tân Dân xem trọng như thế, tiểu Chu khẳng định cũng đã tò mò lật xem, kết quả liền thấy được bài văn này, cũng nhìn thấy tác giả chính là Lưu Vĩ Hồng!
Tiểu Chu lập tức hiểu được đây là bài văn mà Mộ bí thư đang chờ đợi. Lúc ấy tiểu Chu nhảy dựng lên trong phòng tổ thư ký, làm toàn bộ đồng sự đều giật nảy mình, không biết vì sao Chu chủ nhiệm lại nổi điên.
Vốn tiểu Chu cả kinh ồn ào như vậy, Mộ Tân Dân rất không hài lòng, nhưng hiện tại tự nhiên không trách hắn, lập tức cầm “Hào Giác” khẩn cấp nhìn xem. Bài văn rất dài, khoảng chừng hai vạn chữ. Là thế này, “Hào Giác” chưa từng đăng bài văn dài đến như vậy, nhưng lần này ngoại lệ, phỏng chừng là vì bài văn này quá có lực sát thương, nên dứt khoát một lần đăng duy nhất đưa ra.
Mộ Tân Dân đứng xem, quên cả việc ngồi xuống.
Quả nhiên, nội dung bài văn cùng nội dung người bạn trên Ban tuyên giáo Tỉnh ủy nói giống nhau như đúc, khiển từ đặt câu, càng thêm kịch liệt hơn khi nghe trong điện thoại, Lưu Vĩ Hồng cơ hồ là mắng thẳng hành vi vớ vẩn của Gorbachev, cải cách thế nào mà hoàn toàn không để tới tình hình trong nước, chỉ do một bên tình nguyện. Tuy rằng đây là tạp chí của quốc gia, nói tới chuyện nước ngoài, nhưng chỉ mặt gọi tên, phê bình người lãnh đạo tối cao của nước ngoài, còn là phi thường hiếm thấy. Lưu Vĩ Hồng dám viết, thế mà biên tập tạp chí “Hào Giác” quả nhiên lại dám phát hành ra!
Y theo kinh nghiệm của Mộ Tân Dân lúc làm trong Ban tuyên giáo, bài văn như vậy tạp chí Đảng hoặc báo Đảng bình thường không dám phát hành, đầu tiên sợ gặp tranh cãi ngoại giao, tiếp theo sẽ tạo cho khu vực tư tưởng quốc nội tạo thành sự va đập thật lớn, hậu quả thật khó đoán trước. Cũng không biết Lưu Vĩ Hồng dùng loại thủ đoạn nào, không ngờ làm cho biên tập tạp chí “Hào Giác” lại chịu phát hành bài xã luận này.
Nhưng hiện tại Mộ Tân Dân không có tâm trí tính toán những vấn đề này. Hắn chỉ cần xác nhận bài xã luận này do chính Lưu Vĩ Hồng viết là đã tốt rồi.
Trời xanh có mắt, tên ngang ngược càn rỡ này rốt cục lại phạm vào sai lầm không thể tha thứ!
Mộ Tân Dân đọc rất chăm chú, ước chừng phải nửa giờ mới xem xong toàn bài xã luận, lại lướt từ đầu đến cuối một lần, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống, thân hình hơi dựa ra sau ghế, lâm vào trong trầm tư.
Ở trong điện thoại nghe được tin tức này, Mộ Tân Dân hết sức kích động, hận không thể lập tức tìm Lưu Vĩ Hồng “đối chất”, hiện tại sự thực rành rành, Mộ Tân Dân trái lại chợt yên tĩnh suy nghĩ. Hắn muốn suy nghĩ nên làm sao lợi dụng được chuyện này. Nhất định phải đem toàn bộ “tiềm lực” trong chuyện này đào móc đi ra, hoàn toàn đẩy ngã Lưu Vĩ Hồng, để cho hắn vĩnh viễn không thể thoát thân.
Tiểu Chu cũng một mực chờ đợi, hắn biết Mộ bí thư sẽ có phân phó. Thấy Mộ Tân Dân lâm vào trầm tư, tiểu Chu lại rót trà cho hắn, đứng một bên chờ đợi Mộ bí thư phân phó.
Tiểu Chu sợ hãi Lưu Vĩ Hồng, nhưng trong lòng cũng không ghét hắn. Nhưng căn cứ theo tình hình thực tế trước mắt, Mộ bí thư sẽ thu thập được Lưu Vĩ Hồng. Bởi vì bây giờ hắn là người của Mộ bí thư, một khi Mộ Tân Dân đấu tranh thất bại, con đường làm quan của hắn chỉ tới đây, cả đời chỉ sẽ kết thúc ở cấp Phó Khoa hoặc là Chính Khoa mà thôi.
- Tiểu Chu, anh gọi điện thoại kêu Lưu Vĩ Hồng tới chỗ này một chuyến!
Một lúc sau, Mộ Tân Dân chậm rãi nói, ngữ khí thập phần bình tĩnh.
- Dạ, Mộ bí thư!
Tiểu Chu cưỡng chế kích động trong lòng, thật bình tĩnh đáp. Có chút bất tri bất giác tính cách của thư ký sẽ bị lãnh đạo ảnh hưởng. Mộ Tân Dân không thích thanh niên mạnh mẽ nhiệt huyết, tiểu Chu tự nhiên phải làm cho mình có vẻ thành thục ổn trọng.
Điện thoại trực tiếp gọi tới văn phòng của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng tự mình nghe điện thoại, nghe xong tiểu Chu nói, mỉm cười gật đầu bảo mình sẽ tới.
Đã gọi đến đây rồi.
Cũng giống như Mộ Tân Dân, Lưu Vĩ Hồng cầm quyển tạp chí “Hào Giác” trong tay. Đặt điện thoại xuống, Lưu Vĩ Hồng sửa sang lại, cầm quyển tạp chí đi ra cửa, đi lên lầu bốn.
- Lưu trưởng ban!
Tiểu Chu đón chào, thần thái vẫn tương đối khách khí. Hiện giờ tiểu Chu không còn là cán bộ bình thường nhỏ bé ngày trước.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, trên mặt vẫn mang theo vẻ mỉm cười như trước.
Tiểu Chu cũng kỳ quái, xông ra họa lớn như vậy, hắn làm sao còn có thể cười được? Nhưng nói đi thì nói lại, người ta dám viết bài văn như thế, dám phát hành lên “Hào Giác”, phải có lý do nhất định. Có lẽ Lưu Vĩ Hồng tự nhận mình là một đấu sĩ đi! Nói như vậy người có lòng tự tin rất mạnh, đều có loại tâm tính tốt đẹp này.
Đi vào trong văn phòng Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân thật uy nghiêm ngồi ngay sau bàn công tác, sầm mặt không có chút nụ cười.
- Chào Mộ bí thư!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào hỏi Mộ Tân Dân.
- Uhm, đồng chí Lưu Vĩ Hồng đã đến, ngồi đi!
Mộ Tân Dân khẽ gật đầu, không hề có chút ý tứ đứng dậy bắt tay Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa còn nhét thêm hai chữ đồng chí sau tên họ, đủ tỏ rõ thái độ nghiêm túc của Mộ bí thư.
Lưu Vĩ Hồng đi tới ngồi đối diện Mộ Tân Dân, ngồi xuống.
Tiểu Chu dâng nước trà.
Mộ Tân Dân nói:
- Tiểu Chu, anh chuẩn bị làm bản ghi chép, tôi đại biểu Huyện ủy chính thức nói chuyện với đồng chí Lưu Vĩ Hồng!
Tiểu Chu theo lời ngồi xuống một bên, mở ra bản bút ký đặt trên đùi.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi mỉm cười. Những người này rất ưa thích đại biểu, không nghĩ qua là chính mình cũng bị đại biểu một phen. Mộ Tân Dân không ngờ cho rằng mình có thể đại biểu cả Ủy ban thường vụ Huyện ủy giống như Lưu Vĩ Hồng tìm tới chính Lưu Vĩ Hồng gây phiền phức. Có lẽ giờ này khắc này, ở trong lòng Mộ Tân Dân, Lưu Vĩ Hồng không còn là ủy viên thường vụ Huyện ủy
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, bài xã luận này là anh viết sao?
Mộ Tân Dân sầm mặt, đem tạp chí “Hào Giác” đẩy lên trước mặt Lưu Vĩ Hồng, lạnh lùng hỏi.
- Là tôi viết!
Lưu Vĩ Hồng thật thản nhiên thừa nhận.
Mộ Tân Dân gật đầu, sự thật rõ ràng, không cho phép Lưu Vĩ Hồng chống chế.
- Như vậy mời anh nói cho tôi biết, vì sao anh phải viết bài văn như vậy? Tại sao phải bôi đen tình thế cải cách mở ra tốt đẹp của chúng ta? Tại sao phải giội nước lã cho lòng nhiệt tình cải cách trong cả nước?
Mộ Tân Dân sầm mặt, gằn từng tiếng hỏi, hai mắt sáng ngời, nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng không hề có chút sợ hãi, thậm chí thân hình còn dựa vào ghế, bày ra tư thế thả lỏng, khẽ cười nói:
- Mộ bí thư, tôi là đảng viên, có quyền lực phát biểu cách nhìn của chính mình. Hơn nữa tôi viết đều là chuyện của Liên bang Xô Viết, cũng không hề bôi đen tình thế cải cách mở ra trong quốc nội đó chứ?
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, anh không cần trộm đổi khái niệm. Tuy rằng mặt ngoài anh viết chuyện của Liên bang Xô Viết, nhưng Liên bang Xô Viết là quốc gia khoa học xã hội chủ nghĩa, cũng đang tiến hành đại cải cách. Anh đánh giá cải cách của Liên bang Xô Viết, chính là có ý ám chỉ. Nhất là anh viết về phương diện này, đòi cảnh giác những kẻ có dã tâm gấp trăm lần, cần đề phòng cục diện chính trị của Liên bang Xô Viết phát sinh rung chuyển kịch liệt thậm chí là thay đổi. Xin hỏi anh viết như vậy có căn cứ gì?
Lưu Vĩ Hồng hờ hững đáp:
- Mộ bí thư, tôi chỉ là luận sự, xin ông đừng có tự do phát huy, tùy ý suy đoán. Hơn nữa tôi căn cứ theo tình hình thực tế của Liên bang Xô Viết, nhắc nhở họ đề cao cảnh giác với kẻ dã tâm, là chuyện rất bình thường. Chỉ là nhắc nhở, không phải nói chính quyền Liên bang Xô Viết sẽ bị lật đổ. Chỉ là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện. Mỗi quốc gia đều có kẻ dã tâm, đề cao cảnh giác là chuyện đương nhiên.
Sắc mặt Mộ Tân Dân đen thành đáy nồi, nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, anh đừng giảo hoạt đôi chối. Anh đang làm ngược với chính sách cải cách vĩ đại của chúng ta, chính là đang nói chuyện giật gân! Mặc kệ anh viết là chuyện của quốc gia nào, bản chất vẫn không hề thay đổi.
Lưu Vĩ Hồng lãnh đạm nói:
- Mộ bí thư, tôi lập lại một lần, tôi là đảng viên, có quyền lực phát biểu cách nhìn của chính mình. Hơn nữa tôi thật kiên định cho rằng, Liên bang Xô Viết trước mắt đang tiến hành cải cách, quả thật phi thường nguy hiểm, đã nguy hiểm tới căn cơ của Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết. Nếu không uốn nắn, vô cùng có khả năng làm cho chính trị rung chuyển thật lớn phát sinh! Bản ý tôi viết bài văn này, chính là muốn làm cho mọi người đề cao cảnh giác. Chính sách mở ra cải cách là chính xác, điểm này không ai có thể phủ định. Nhưng quá trình cải cách, nhất định phải tiến hành theo chất lượng, phát hiện vấn đề cần đúng lúc giải quyết, mà không phải tránh né. Kiểu cải cách chính trị cấp tiến như Liên bang Xô Viết, chính là không thích hợp. Cải cách hẳn phải từ thể chế kinh tế mà sửa lên, không phải đi sửa thể chế chính trị trước, điều này sẽ làm cho rất nhiều đảng viên cán bộ không biết nghe theo ai.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, anh còn đang kiên trì quan điểm sai lầm cùng tư tưởng sai lầm của mình hay sao?
Lưu Vĩ Hồng đồng dạng ngồi thẳng người, cao giọng nói:
- Đồng chí Mộ Tân Dân, ông có lý do gì căn cứ, cho rằng tư tưởng cùng quan điểm của tôi là sai lầm?
- Hừ! Anh không cần miệng lưỡi giảo biện, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng. Ngụy biện là vô dụng. Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, hiện tại tôi yêu cầu anh phải lập tức làm ra kiểm điểm. Trong lúc Huyện ủy nghiên cứu thẩm tra sai lầm của anh, trước khi làm ra quyết định xử phạt, anh tạm thời đình chỉ hết thảy công tác. Công tác hàng ngày của Ban tổ chức Huyện ủy tạm thời do đồng chí Lý Cương chủ trì!
Mộ Tân Dân nói như đinh đóng cột.
Lưu Vĩ Hồng liền nở nụ cười, hờ hững nói:
- Đồng chí Mộ Tân Dân, mời ông chú ý, tôi là ủy viên thường vụ Huyện ủy, trưởng ban tổ chức, là do Hạo Dương giao nhiệm vụ, ông không có quyền dừng chức vụ của tôi.
Mộ Tân Dân cười lạnh một tiếng, nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, không cần anh nhắc nhở tôi. Trình tự của tổ chức tôi rất rõ ràng. Tôi sẽ lập tức mời dự họp ban ủy viên thường vụ Huyện ủy, thảo luận vấn đề sai lầm của anh, tôi tin tưởng ban ủy viên thường vụ sẽ biết làm ra kết luận chính xác. Tôi cũng sẽ đem quyết định này đăng báo cơ quan hành chính cùng Địa ủy của địa khu Hạo Dương, thỉnh cầu lãnh đạo Địa ủy phê chuẩn. Vì không cho tư tưởng cùng quan điểm sai lầm của anh khuếch tán, anh phải lập tức tạm thời cách chức.
Lưu Vĩ Hồng thật bình thản nói:
- Đồng chí Mộ Tân Dân, vậy thì chờ ban ủy viên thường vụ Huyện ủy làm ra quyết định rồi hãy nói sau. Cá nhân ông cũng không thể đại biểu Huyện ủy Lâm Khánh! Trước khi cơ quan hành chính Địa ủy có câu trả lời minh xác, tôi sẽ tiếp tục triển khai công tác.
Mộ Tân Dân lạnh lùng nhìn hắn, cảm thấy được không cần tiếp tục lãng phí võ mồm.
Người này là loại người điển hình không thấy quan tài thì không đổ lệ!