Quan Gia

Chương 508: Chương 508: Bom lớn




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 508: Bom lớn 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Công việc hàng ngày của thư ký tiểu Chu của Mộ Tân Dân, cơ bản đều là cố định. Mỗi ngày bảy giờ bốn mươi phút chạy tới văn phòng Huyện ủy, mở ra văn phòng của Mộ bí thư, kiểm tra tình huống vệ sinh sạch sẽ, phát hiện còn có chỗ nào chưa tốt lại làm lại sạch sẽ một lần, sau đó pha trà nóng cho Mộ Tân Dân, tiếp tục chạy tới ký túc xá Huyện ủy đón Mộ bí thư đi làm. Chỉ cần không đi công tác hoặc ngày lễ ngày nghỉ, trình tự này luôn kiên cố như vậy. Trước kia mỗi sáng sớm bảy giờ rưỡi tiểu Chu lại chạy tới văn phòng, vì muốn tranh thủ thêm thời gian rộng rãi cho mình. Nhưng sau lại phát hiện người làm vệ sinh thật tận trách nhiệm, liền đi trễ thêm mười phút. Dù sao tới quá sớm cũng khó phân phối thời gian. 

Sau khi đưa Mộ Tân Dân tới văn phòng, nếu Mộ bí thư không còn phân phó việc gì, tiểu Chu lại đến văn phòng tổ thư ký ngồi đó, bắt đầu sửa sang lại báo chí tạp chí trong ngày. Kỳ thật báo chí tạp chí này được đưa tới từ chiều hôm trước, lúc tiểu Chu không có việc gì làm đã sớm sửa sang lại xong xuôi. Ngẫu nhiên có vài quyển tập san được đưa tới vào buổi sáng, nếu như không có tin tức gì đặc biệt trọng yếu, tiểu Chu sẽ sắp xếp chung với những tờ báo khác, sang sáng hôm sau mới đặt lên bàn làm việc của Mộ bí thư. 

Nhưng lúc tan việc hôm trước, Mộ bí thư bỗng nhiên đặc biệt dặn dò tiểu Chu, muốn hắn chú ý tạp chí “Hào Giác” trong mấy ngày gần đây, nếu đưa tới, mặc kệ vào lúc nào, cũng đừng quản Mộ bí thư đang làm việc gì, nhất định phải lập tức đưa tới cho hắn. 

Khi nói lời này, vẻ mặt Mộ bí thư đặc biệt nghiêm túc, tiểu Chu thậm chí nhìn thấy được thần sắc mừng như điên trong mắt Mộ bí thư. Điều này làm cho tiểu Chu phi thường cẩn thận, đồng thời cũng vô cùng hiếu kỳ, không bên trong tạp chí “Hào Giác” lại có nội dung kinh thiên động địa gì, làm cho Mộ bí thư phải chú ý như thế. 

Nhưng thường thường khi có sự chờ mong đặc biệt đối với sự tình gì đó, chuyện này sẽ luôn luôn đến chậm, tiểu Chu chờ đợi suốt một ngày hai đêm, không thấy bóng dáng của tạp chí “Hào Giác”. Tiểu Chu thật sự nôn nóng, thậm chí không dám đi vào văn phòng Mộ Tân Dân, tựa hồ chuyện tạp chí “Hào Giác” đến chậm chính là sự sai lầm của hắn. 

Mộ Tân Dân này, làm người có đôi khi rất không nói đạo lý, thật thích trút giận sang người khác. Mặt dù tiểu Chu là thư ký của hắn, nhưng lại sợ hãi hắn, còn vô cùng sợ hãi. Tiểu Chu cũng khá cảm kích Mộ Tân Dân, trước đó không lâu tiểu Chu biến thành Chu chủ nhiệm chân chính, mà không phải là chủ nhiệm linh tinh trong miệng mọi người, Huyên ủy hạ văn kiện, giấy trắng mực đen, nhâm mệnh cho hắn làm phó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, phân công quản lý công tác của tổ thư ký. 

Tiểu Chu còn rất trẻ tuổi, chừng hai mươi mấy, trước khi làm thư ký cho Mộ Tân Dân, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới mình được đề bạt làm phó chủ nhiệm văn phòng, không có tình huống đặc biệt nào khác, vị trí này bình thường đều được phân biệt đối xử. Làm thư ký của Mộ Tân Dân, mỗi ngày tiểu Chu được người khác gọi là Chu chủ nhiệm, trong lòng liền thấy linh hoạt lên. Nhưng chưa từng dự đoán được chiếc mũ quan phó chủ nhiệm lại được bổ nhiệm nhanh như vậy, tự nhiên hắn thập phần mang ơn Mộ Tân Dân, nhưng tiểu Chu khẳng định không thể tưởng được, hắn được vị trí phó chủ nhiệm văn phòng này, chỉ là nhờ một lần dò xét của Mộ Tân Dân. 

Sau khi Đặng Trọng Hòa cùng Lưu Vĩ Hồng từ Giang Khẩu trở về, thái độ đối với hắn chuyển biến hơn rất nhiều, đa số thời điểm đều khá hợp tác. Mộ Tân Dân đã nghĩ thử thăm dò một chút, xem là chân tình hay là giả ý. Loại thử này, tự nhiên là tình huống chân thật trong việc điều chỉnh cán bộ. Cho nên có một lần khi đang cùng Đặng Trọng Hòa theo thường lệ khai thông, Mộ Tân Dân như thật tùy ý đem đề tài nhắc tới chuyện tuyển thư ký, cười nói tiểu Chu từ khi tới bên cạnh hắn công tác, vẫn rất phụ trách, lại chuyên cần chăm chỉ, là một nhân tài bồi dưỡng không tệ. Đặng Trọng Hòa lập tức đề nghị cho tiểu Chu đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy, thư ký của Đặng Trọng Hòa cũng là một phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban huyện. Đương nhiên vấn đề về tư lịch, tiểu Chu đã công tác bên cạnh Mộ Tân Dân được hơn nửa năm, không tới một năm, thư ký của Đặng Trọng Hòa đã làm suốt ba năm. 

Nhưng người ngoài không xem như vậy. 

Trong ánh mắt của những cán bộ khác, thư ký của bí thư Huyện ủy cấp bậc thấp hơn thư ký của chủ tịch huyện, chẳng phải như vậy nói Mộ bí thư làm không hơn tiểu Đặng chủ tịch sao? Bên cạnh bí thư Huyện ủy mà còn không giúp đỡ nổi, còn nói gì tới năng lực nắm quyền trong tay? 

Đặng Trọng Hòa đáp ứng sảng khoái như thế, có chút vượt ra ngoài dự liệu của Mộ Tân Dân, lập tức đem điều này nói với Từ Văn Hạo cùng Lưu Vĩ Hồng, hai vị cán bộ lãnh đạo cùng nhất trí đáp ứng, lập tức tiến hành khảo sát cán bộ, không qua hai ngày, văn kiện nhâm mệnh của tiểu Chu liền được tuyên bố. 

Sau khi trải qua chuyện này, Mộ Tân Dân lại tiến hành một loại thăm dò, chủ yếu đều không hề gặp phải lực cản gì quá lớn, Đặng Trọng Hòa, Từ Văn Hạo và Lưu Vĩ Hồng tựa hồ đã thương lượng tốt, cho Mộ bí thư mặt mũi, không “gây chuyện”. Đương nhiên, nếu nhóm người Đặng Trọng Hòa đưa ra đề nghị gì, chỉ cần không thái quá, Mộ Tân Dân sẽ dành sự phối hợp. 

Quyền lực trong tay bỗng nhiên lớn lên, rốt cục Mộ Tân Dân mới hưởng được khoái cảm từ chức vị bí thư Huyện ủy mang đến trong tay. Hiển nhiên Chu Vân Đan, Mễ Hiền Hoa cùng những cán bộ khác ở trước mặt hắn ngày càng cung kính, làm Mộ Tân Dân rất thích ý. 

Nhưng Mộ Tân Dân cũng không bị tình hình này làm hoa mắt, trong óc luôn luôn căng cứng một sợi dây, không biết đám người Đặng Trọng Hòa cùng Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên trở nên “hiểu biết” như vậy, mục đích là ở nơi nào. 

Hôm trước, chỉ mới một ngày trước đó, một người bạn trên Ban tuyên giáo Tỉnh ủy bỗng nhiên gọi điện thoại cho hắn, hết sức kích động nói cho hắn biết, trên tạp chí “Hào Giác” đăng ra một bài văn “đại nghịch bất đạo”, đề mục tên là “Luận cải cách sai lầm của Liên Bang Xô Viết”, đề phụ là “Phải cảnh giác gấp trăm lần đối với phần tử có dã tâm.” Bài văn kia có hơn hai vạn chữ, từ mỗi phương diện trình bày đủ loại sai lầm trong việc cải cách của Liên bang Xô Viết, đối với tổng bí thư Liên bang Xô Viết Gorbachev có rất nhiều từ ngữ bất kính, cho là hắn tiến hành cải cách ở Liên bang Xô Viết là không thỏa đáng, rất nhiều hành động không hề được thí điểm nghiệm chứng đã vội vội vàng vàng đẩy đi ra, nhất là đối với cải cách thể chế lại thái quá, cơ hồ là tự hủy Đảng chấp chính cùng căn cơ chấp chính của Liên bang Xô Viết, đồng thời hô hào phải cảnh giác gấp trăm lần đối với kẻ có dã tâm, đề phòng bọn hắn phá vỡ địa vị chấp chính của Gorbachev cùng phá vỡ sự thống trị của Đảng chấp chính Liên bang Xô Viết. 

Mộ Tân Dân nhận được cuộc điện thoại này, quả thật trợn tròn mắt. 

Người nào cả gan làm loạn như vậy? 

Kết quả người bạn kia nói cho hắn biết, tác giả bài văn tên là Lưu Vĩ Hồng. Bài xã luận ngắn còn thêm một đoạn thuyết minh, vạch ra danh nghĩa “cán bộ cơ sở bình thường” gửi công văn chính là đồng chí Lưu Vĩ Hồng, kỳ thật chính là trưởng ban tổ chức huyện Lâm Khánh thuộc địa khu Hạo Dương tỉnh Sở Nam. 

Dựa theo lời của người đời sau mà nói, giờ khắc này Mộ Tân Dân đúng là “bị sét đánh văng lên trời”, bên tai hắn giống như có hàng ngàn tiếng sấm đang ầm ầm rung động. 

Bài văn đại nghịch bất đạo như vậy không ngờ do Lưu Vĩ Hồng viết ra? 

Lưu Vĩ Hồng dám cả gan làm loạn như thế? 

Mộ Tân Dân ước chừng trố mắt suốt ba mươi giây, bị người bạn kia liên tục kêu mấy tiếng mới phục hồi lại tinh thần, tùy theo liền lộ ra vẻ mặt mừng như điên, hận không thể lập tức ném tung điện thoại, hất văng toàn bộ đồ đạt trên bàn cho vỡ nát vì kích động. 

Lại có chuyện tốt như vậy! 

Đương nhiên, Mộ Tân Dân không làm như thế, dù sao người ngoài năm mươi tuổi, còn là bí thư Huyện ủy, không thể dễ kích động như vậy, không nên gây ra chê cười. Mộ Tân Dân liên tục cảm ơn người bạn kia, lúc này mới cẩn thận cúp điện thoại. 

Phản ứng đầu tiên của Mộ Tân Dân khi cúp điện thoại, hắn dự định lập tức gọi Lưu Vĩ Hồng tới, thật thống khoái răn dạy hắn về việc làm cùng lời nói đại nghịch bất đạo trong bài văn kia. Nhưng Mộ Tân Dân vẫn nhẫn nhịn được, dù sao còn chưa gặp được nguyên văn trong tạp chí “Hào Giác” đã vội vàng gọi Lưu Vĩ Hồng tới mắng, thật không bảo hiểm. Dù người bạn kia sẽ không đem chuyện như vậy đi nói giỡn với hắn, nhưng dù sao tận mắt nhìn thấy vẫn thật sự. Vạn nhất sai lầm, đó là sai lầm nghiêm trọng bậc nào! Từ hôm đó Mộ Tân Dân đã tiến vào trạng thái chờ đợi thống khổ mà lâu dài. 

Thống khổ đồng dạng cũng đang giày vò tiểu Chu. 

Tiểu Chu sửa sang lại xấp báo chí tạp chí đưa tới hôm qua, xác nhận còn chưa có tạp chí “Hào Giác”, lúc này mới không tình nguyện đứng dậy, cầm xấp báo đưa tới văn phòng Mộ Tân Dân. 

Hai mắt Mộ Tân Dân vừa tỏa sáng, lại nhìn thấy khuôn mặt như trái khổ qua của tiểu Chu, lập tức hiểu được còn chưa tới, liền lạnh lùng hừ một tiếng, ý bảo hắn buông tạp chí xuống. Chờ khi tiểu Chu nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài, Mộ Tân Dân vô cùng buồn chán cầm lấy tờ “Nhân Dân nhật báo” nhìn lướt qua, lập tức hai mắt tỏa sáng. 

Nguyên lai trên “Nhân Dân nhật báo” lại đăng một bài văn dài, tán thưởng tình thế cải cách mở ra hiện tại, yêu cầu toàn bộ quần chúng cùng cán bộ cả nước chặt chẽ đoàn kết chung quanh trung ương Đảng, cố định thi hành chính sách cải cách vĩ đại. 

Đây đã là lần thứ ba “Nhân Dân nhật báo” bày tỏ thái độ thật rõ ràng. Bởi vì địa vị đặc thù của “Nhân Dân nhật báo”, ba bài văn tạo thành ảnh hưởng thật lớn, mấy tháng trước được tranh luận đặc biệt lợi hại, nhìn qua như đã có định luận. Một ít bài văn bác bỏ được phát biểu trên một ít báo chí cùng tạp chí ở mấy tháng trước, dần dần đã không còn thấy thân ảnh. 

Mộ Tân Dân thật ra nắm lấy thái độ ngược lại, nhưng hắn cũng hiểu được, với thân phận địa vị của hắn, quả quyết không có khả năng cùng xã luận trên “Nhân Dân nhật báo” đối nghịch, nếu không sẽ chỉ có con đường chết. 

Đương nhiên, Mộ Tân Dân tuyệt đối không phải là đấu sĩ gì, sẽ vì bảo vệ quan niệm chính trị của bản thân mình mà phấn đấu cả đời. 

Nói trắng ra, hắn chỉ là một cán bộ nhỏ trong cơ quan, cơ duyên xảo hợp trở thành bí thư Huyện ủy mà thôi, có tư cách gì đi làm đấu sĩ? 

Xã luận trên “Nhân Dân nhật báo” càng thêm kiên định tin tưởng của Mộ Tân Dân. Lưu Vĩ Hồng quả thật đang muốn chết! Chỉ cần tạp chí “Hào Giác” vừa đến, “nghiệm minh là thật” là có thể tận tình khai hỏa đối với Lưu Vĩ Hồng. 

Xem còn có ai dám bảo đảm cho hắn! 

Lý Dật Phong? Lục Đại Dũng? Hay là Đặng Trọng Hòa? 

Hừ! 

Tin rằng các người cũng không có lá gan lớn như vậy! 

Vừa lúc đó, cửa văn phòng vang lên một tiếng “phanh”, tiểu Chu giống như viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng súng, bay vọt vào, trong tay quơ một phần tạp chí, kích động tới đỏ bừng mặt, không nói nên lời. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.