Quan Gia

Chương 789: Chương 789: Phó cục trưởng cục công an thành phố Cửu An




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 789: Phó cục trưởng cục công an thành phố Cửu An 

Nhóm dịch: PQT 

Nguồn: Mê Truyện 

 

 

 

 

Chương 789: Phó cục trưởng cục công an thành phố Cửu An 

Nơi Thân Khắc Lễ hẹn vẫn là khách sạn Hạo Dương. 

Người chờ Lưu Vĩ Hồng ở khách sạn cùng với hắn chính là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc người trung đẳng, ăn mặc tương đối giản dị, áo sơ mi, nhìn qua tương đối già dặn, hai tóc mai cũng đã hoa râm. 

-Ha ha, Lưu bí thư tới rồi. 

Thân Khắc Lễ nhiệt tình bắt tay Lưu Vĩ Hồng, lập tức giới thiệu vị đàn ông trung niên kia cho Lưu Vĩ Hồng: 

-Lưu bí thư, đây là đồng chí Tiết Bác Vũ phó cục trưởng Cục công an thành phố Cửu An. 

-Xin chào, Tiết cục trưởng! 

-Xin chào, xin chào, Lưu bí thư! 

Tiết Bác Vũ vươn hai tay ra bắt tay Lưu Vĩ Hồng, liên tục lắc lư, khẽ nghiêng người, biểu thị góc độ ngưỡng mộ với Lưu Vĩ Hồng. 

- Tiết cục trưởng ở xa tới vất vả, xin mời! 

Lưu Vĩ Hồng hiển nhiên không muốn đứng ở cửa nhà hàng hàn huyên với Tiết Bác Vũ quá nhiều. 

Ba người cùng đi vào phòng, rượu và thức ăn rất nhanh được đưa lên. 

Thân Khắc Lễ không để người phục vụ đi vào, tự mình rót đầy rượu cho Lưu Vĩ Hồng và Tiết Bác Vũ, giơ chén rượu lên nói: 

- Lưu bí thư, lão Tiết trước kia cũng làm ở sở Công an Thanh Phong chúng ta. Sau này điều đến Cửu An, là bằng hữu cũ của tôi, chúng ta cùng nhau cạn một chén! 

Trước khi Thân Khắc Lễ tới Hạo Dương, là Phó Giám đốc sở công an Địa khu Thanh Phong, Lưu Vĩ Hồng là thầy giáo của trường nông nghiệp Địa khu Thanh Phong, cho nên Thân Khắc Lễ nói “ Thanh Phong chúng ta” cũng không quá đáng. 

Lưu Vĩ Hồng chợt hiểu ra. 

Lập tức ba người chạm chén, uống một hơi. 

Sau khi uống vài chén rượu, Tiết Bác Vũ thở dài nói: 

-Lưu bí thư, trước kia tôi có làm việc ở Cục công an huyện Hạo Dương một thời gian ngắn, khi đó Hạo Dương chỉ là một thị trấn nhỏ, tôi thật sự không nghĩ tới, chỉ mấy năm thành phố Hạo Dương lại biến hóa nhiều như vậy. Tôi cũng thiếu chút nữa lạc đường. Lưu bí thư, anh đúng là rất giỏi! 

Khi Tiết Bác Vũ ở cửa nhà hàng hàn huyên với Lưu Vĩ Hồng, nói tiếng Cửu An, bây giờ lại chuyển sang tiếng Thanh Phong. Trước khi Địa khu Hạo Dương thành lập, huyện Hạo Dương chính là thuộc về Địa khu Thanh Phong. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

-Tiết cục trưởng quá khen rồi. Thành phố Hạo Dương mấy năm này phát triển đúng là tương đối nhanh, chủ yếu là xây dựng khu trung tâm thương mại mới, trong tỉnh cũng chi tiền một ít. Cái này cũng không phải là công lao của tôi. 

Thân Khắc Lễ cười ha ha nói: 

-Lưu bí thư, anh cũng đừng có khiêm nhường. Thời gian đầu đúng là tỉnh cấp tiền, nhưng kể từ khi ngươi đến nhận chức, thành phố Hạo Dương mới bắt đầu có biến hóa long trời lở đất như vậy. Chẳng những trung tâm thương mại mới được xây dựng, trung tâm thương mại cũ cũng tốt hơn trước rất nhiều. Nói thật, tôi cũng từng gặp không ít người tài ba, nhưng người giống như anh, tuổi còn trẻ mà bản lãnh như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Bây giờ cả Hạo Dương, chỉ cần nhắc tới Lưu bí thư, ai mà không giơ ngón tay cái nói một tiếng tốt? 

Lời này của Thân Khắc Lễ có một nửa là thật, đương nhiên cũng có một nửa là lấy thể diện cho Lưu Vĩ Hồng. Tuy nhiên mấy năm gần đây thành phố Hạo Dương phát triển quả thật rất nhanh, mơ hồ có hình thức ban đầu của một thành phố lớn trong tỉnh. 

Lưu Vĩ Hồng liên tục khoát tay nói: 

-Thân bí thư, anh cũng đừng chê cười tôi...... 

Mọi người cười ha ha, không khí trên bàn rượu tựa hồ rất tốt, Tiết Bác Vũ cũng không vội vã nói chuyện chính, chỉ hàn huyên một số chuyện xưa ở Thanh Phong và Hạo Dương với Thân Khắc Lễ và Lưu Vĩ Hồng, tận lực khiến không khí càng thêm hòa hợp. Chỉ nghe ngôn ngữ, vị Tiết Bác Vũ cục trưởng này thật ra là một người rất thận trọng, nói chuyện vô cùng cẩn thận. 

Mọi người uống được kha khá, Lưu Vĩ Hồng liền dừng chén không uống nữa, Thân Khắc Lễ dặn dò phục vụ mang cơm lên, Lưu Vĩ Hồng bưng chén lên, lập tức ăn ba chén cơm, khẩu vị khá ngon. 

Chờ Lưu Vĩ Hồng buông chén xuống , Tiết Bác Vũ lại nhanh chóng đưa thuốc, còn đích thân châm lửa cho Lưu Vĩ Hồng, lúc này mới thở dài nói: 

-Lưu bí thư, thật là xấu hổ, Cục công an Cửu An chúng tôi làm việc không tốt, để quần chúng bị hại, tôi đại diện Cục công an thành phố Cửu An xin kiểm điểm với Lưu bí thư! 

Cơm nước no nê, cũng nên nói chuyện đứng đắn. 

Thân Khắc Lễ hơi có vẻ kinh ngạc. Hắn vừa là đồng nghiệp, đồng sự với Tiết Bác Vũ nhiều năm qua, hiểu rõ tính cách của Tiết Bác Vũ, trước kia khi làm việc ở Địa khu Thanh Phong, Tiết Bác Vũ thần thái hăm hở. Nghiệp vụ cũng tài giỏi, năm đó còn làm nòng cốt nghiệp vụ trao đổi đến Cục công an thành phố Cửu An. Làm sao bây giờ lại nói ra những lời như vậy? Mặc dù nói Tiết Bác Vũ đi chuyến này, là có việc nhờ cậy Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng không cần hạ thấp như vậy chứ? 

Cục công an thành phố Cửu An từ lúc nào lại làm kiểm điểm với Bí thư thành ủy thành phố Hạo Dương. 

Tuy nhiên Thân Khắc Lễ không nói gì. Hắn hiểu được thân phận của mình trong bữa ăn hôm nay, chính là một người khách. Tiết Bác Vũ tìm hắn, nể tình cảm đồng nghiệp và bạn bè nhiều năm qua, hắn mới đồng ý giúp đỡ, xe chỉ luồn kim cho Tiết Bác Vũ, hẹn gặp Lưu Vĩ Hồng. Về phần Tiết Bác Vũ và Lưu Vĩ Hồng “Đàm phán” như thế nào, Thân Khắc Lễ không thể nhúng tay vào. 

 

Lưu Vĩ Hồng vẫn mỉm cười, bình thản nói: 

-Tiết cục trưởng, làm kiểm điểm thì không dám. Cục công an Cửu An cũng không cần làm kiểm điểm với tôi. 

Tiết Bác Vũ vội vàng nói: 

-Lưu bí thư, tôi nên làm kiểm điểm. Chúng ta làm việc không tốt, còn cực khổ đồng chí Hạo Dương giúp chúng tôi bắt tội phạm, thật là xấu hổ. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nghiêm nghị nói: 

-Tiết cục trưởng, có một vấn đề tôi muốn sửa lại. Đồng chí cục công an thành phố Hạo Dương không phải giúp đồng chí bên Cửu An bắt tội phạm, mà bởi vì nhận được quần chúng báo án, tới Cửu An bắt tội phạm, suy nghĩ đến cần giữ bí mật, trong quá trình bắt tội phạm, không báo cho đồng chí Cửu An, khả năng bị đồng chí bên Cửu An hiểu lầm. 

Tiết Bác Vũ liền âm thầm nhíu mày. 

Lời này của Lưu Vĩ Hồng thật đúng là cưỡng từ đoạt lý, mà ngoài miệng còn nói rất đường hoàng. 

Còn nhỏ tuổi, thật đúng là giảo hoạt. 

-Lưu bí thư, vụ án của thương nhân vật liệu xây dựng Bách Đạt Ngũ xảy ra ở Cửu An, dựa theo nguyên tắc quản hạt địa vực , vụ án này nên do hệ thống công an bên Cửu An chúng tôi xử lý. 

Tiết Bác Vũ nói tận lực uyển chuyển, tránh chọc giận Lưu Vĩ Hồng. Hôm nay hắn chạy tới Hạo Dương, chính là phụng theo chỉ thị của Bành Tông Minh, nhất định phải nghĩ cách đưa bốn người Thiệu Minh Chính trở về Cửu An. Vụ án ở Cửu An chỉ có thể do hệ thống tư pháp ở Cửu An xử lý. Đây là nguyên tắc. Tiết Bác Vũ bất kể trước kia chưa từng qua lại với Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng ít nhiều nghe đại danh của Lưu Vĩ Hồng. 

Vị này là con cháu dòng chính thế gia, là một kẻ bá đạo! 

Ở Hạo Dương ngay cả Bí thư địa ủy cũng không làm sao để trong mắt, chứ đừng nói là lãnh đạo Cửu An. Chủ nhiệm Tân Minh Lượng có thể ở Cửu An một tay che trời, nhưng trong mắt đồng chí Tiểu Lưu cũng không khác gì người đi đường. 

Cho nên Tiết Bác Vũ đã sớm xác định thái độ “Đàm phán” của mình, nhất định phải nhẫn nại. Mặc dù nói chuyện này, là Hạo Dương lợi dụng cơ hội vượt qua, không tuân theo trình tự, nhưng chuyện trong nước từ rất lâu cũng không phải trình tự có thể chế ước. Lưu Vĩ Hồng thân là bí thư thành phố Hạo Dương, chỉ cần hắn ấn định không buông tha, cho dù là ai cũng khó lấy được đám người Thiệu Minh Chính ra khỏi đồn công an thành phố Hạo Dương. 

Trừ phi là đầu lĩnh trong tỉnh, ví dụ như Giám đốc sở Công an Liêu Trạch Trung đích thân ra mặt mới có hi vọng. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

-Tiết cục trưởng , có một tình huống có lẽ anh không rõ lắm. Chúng tôi báo án, là tôi đích thân gọi điện thoại báo án cho đồng chí Bành Tông Minh. Nhưng là quý cục không có bất kỳ hành động nào, ngược lại vào ngày thứ ba báo án còn xảy ra chuyện đả thương người càng thêm ác liệt, xin thứ cho tôi nói thẳng, tôi rất hoài nghi năng lực phá án và tính công chính của quý cục. 

Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói, Thân Khắc Lễ có chút ngạc nhiên. 

Lưu Vĩ Hồng trực tiếp đã chĩa mũi nhọn vào Bành Tông Minh, xé rách bộ mặt dối trá của hắn trên quan trường, hoàn toàn không nể mặt Bành Tông Minh. 

Tiết Bác Vũ lúng túng, nhất thời không biết nên nói như thế nào. 

Tình huống Lưu Vĩ Hồng nói, hắn cũng biết, trong đầu đã ở trách cứ Bành Tông Minh quá kiêu ngạo. Nếu Lưu Vĩ Hồng tự mình gọi điện thoại, nói như thế nào cũng phải làm bộ, tùy tiện bắt mấy tên lưu manh. 

Bây giờ cục diện rối rắm, lại muốn Tiết Bác Vũ này đi giải quyết. 

Nhìn thần sắc lúng túng của Tiết Bác Vũ, trong mắt Lưu Vĩ Hồng hiện lên vẻ kinh ngạc. Lưu Vĩ Hồng quan sát hết sức nhạy cảm, làm sao cảm thấy, Tiết Bác Vũ lúng túng và khó xử đều giống như giả vờ? 

Cảm giác, tựa hồ Tiết Bác Vũ cũng không muốn thật sự hoàn thành nhiệm vụ lần này, chẳng qua là một loại ứng phó trong lòng. 

-Lưu bí thư, cục công an thành phố Cửu An chúng tôi quả thật có đồng chí cá biệt, hiệu suất phá án thấp, hành động chậm chạp, làm trái chỉ dạy của Bành bí thư mới dẫn đến kết quả như vậy. Sau khi tôi trở về, nhất định sẽ báo cóa với Bành bí thư, tăng cường chỉnh đốn nội bộ cơ quan công an, cải thiện hiệu suất phá án. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

-Tiết cục trưởng, nếu thật sự có thể như vậy, vậy thì tốt quá. 

-Xin Lưu bí thư yên tâm, tôi nhất định báo cáo chi tiết với Bành bí thư. 

Tiết Bác Vũ nói, còn đối với chuyện thả người cũng không nhắc đến nữa. 

Hồng Thất Công 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.