Cái gì gọi là nhiều người khó phạm, cái gì gọi là quần công, trong hai ngày nay, Lưu Vĩ Hồng coi như nhận thức sâu sắc.
Trên thực tế, tạp chí Hào Giác vừa đăng bài viết của hắn, ngày thứ hai đã có tờ báo nhảy ra phản đối, phát biểu ngôn từ cực kỳ kịch liệt bác bỏ bài viết này, nói Lưu Vĩ Hồng ra vẻ cao thâm, nói chuyện giật gân.
Tờ báo này xuất bản từ thành phố Nam Phương, xưa nay vẫn nhất quán tư tưởng cấp tiến, nổi tiếng dám nói dám làm, trước mắt vẫn chỉ là bộc lộ tài năng, đời sau càng như mặt trời ban trưa, ngay cả Thủ tướng cũng dám trực tiếp khiển trách.
Tờ báo này là tờ báo đầu tiên nhảy ra bác bỏ, thật ra chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Lưu Vĩ Hồng.
Kế tiếp, các phương tiện truyền thông, bao gồm các tờ báo thậm chí đài truyền hình, cũng rối rít phát biểu, chỉ trích bài viết của Lưu Vĩ Hồng giội một chậu nước lạnh cực lớn vào cải cách mở cửa, là chuyển xe lịch sử, rất nhiều cán bộ quần chúng kiên quyết không đáp ứng….
Các bài viết bác bỏ trong hai ba ngày ngắn ngủn đã phát biểu hơn ba mươi bài, cũng không có người nào lên tiếng ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, thậm chí thanh âm trung lập cũng không có, tất cả đều nghiêng về “bên bác bỏ”.
Trên bàn trà lúc này được chất lên một đống cực dầy báo chí.
Nhìn đống báo chí chồng chất này, Vân Vũ Thường cau mày, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có vẻ lo lắng.
-Vĩ Hồng, làm sao tất cả mọi người đều phản đối anh chứ?
Lưu Vĩ Hồng nằm nghiêng trên chiếc ghế sa lon, đưa tay nắm cái eo nhỏ của nàng, thân thể hai người dính sát vào nhau, hoàn toàn dửng dưng nói:
-Từ xưa tới nay, người mở đường luôn là người cô độc.
Đây là trong phòng khách văn phòng đóng ở thủ đô của Tập đoàn quân, Lưu Vĩ Hồng không ngừng nghỉ, muốn làm động tác nhỏ, Vân Vũ Thường cũng đành phải để mặc hắn. Con người hắn lúc nào cũng đức hạnh như vậy, chị Vũ Thường uốn nắn mấy lần mà tuyệt nhiên không có chút hiệu quả.
Vân Vũ Thường không nhịn được khẽ cười một tiếng, nhưng ngay sau đó lắc đầu:
-Còn làm người mở đường sao...... Em thấy lần này anh thật sự xui xẻo rồi, vạn nhất anh sai lầm thì làm thế nào?
- Yên tâm, cho dù anh sai lầm rồi, đám cơ giới chúng ta nhập khẩu của Liên Xô cũng sẽ không hao vốn.
Vân Vũ Thường nhất thời dở khóc dở cười, cả giận:
- Em không phải lo lắng chuyện kia, kiếm tiền hay không kiếm tiền cũng không sao cả.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vậy không phải kết thúc sao? Anh cũng không lo lắng, có làm quan hay không cũng không sao cả.
-Hừ, anh đừng nói xạo! Em thấy, cả người anh đều mê làm quan. Nếu anh không muốn làm quan, anh sống ở Lâm Khánh làm gì? Anh viết bài viết đó làm gì? Ăn no rỗi việc, không có việc gì làm sao? Theo em thấy, anh không làm quan cũng tốt, lục đục với nhau, con người sẽ già đi rất nhanh. Anh tới Giang Khẩu làm ăn, em sẽ nhường chức, anh làm Tổng giám đốc, em quay về nhà, toàn tâm chăm lo việc gia đình.
Vân Vũ Thường bị cánh tay hắn mạnh mẽ dùng lực ôm chặt vòng eo, cách một lớp tơ dệt mỏng manh, cảm nhận thấy trong lòng bàn tay thô to của hắn truyền đến nhiệt lượng, trong lòng có chút hỗn loạn, thân thể cũng không tự kiềm chế hơi mềm nhũn.
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng sáng ngời nói:
- Chủ ý này rất hay, em để anh suy nghĩ thật kỹ...... Anh thấy hay là thôi đi, nếu anh tới Giang Khẩu làm ăn, có vẻ không công bằng với người khác.
Vân Vũ Thường khó hiểu nói:
- Không công bằng với ai?
- Không công bằng với rất nhiều người. Những người đó vốn rất có hy vọng đạt được thành tựu sự nghiệp, thậm chí có thể trở thành thủ phủ thế giới. Anh đi như vậy ảnh hưởng đến bọn họ. Cả đời này, bọn họ không chừng phải ngồi ở xó xỉnh nào đó, khỏi phải nghĩ đến chuyện phát tài làm giàu. Nhân vật kiểu thiên tài giống như anh, đi đoạt chén cơm của người nhà, thật không trượng nghĩa quá.
Lưu Vĩ Hồng dày mặt, nói hưu nói vượn.
Vân Vũ Thường không khỏi bật cười, xoay người, nhéo lỗ tai của hắn, cắn răng nói:
- Anh không nói khoác ở trước mặt em thì cả người khó chịu sao?
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, cánh tay bỗng nhiên phát lực, Vân Vũ Thường giật mình thét lên kinh hãi, cả người đổ xuống lồng ngực Lưu Vĩ Hồng, không đợi Vân Vũ Thường kịp phản ứng, Lưu Vĩ Hồng đã rất nhanh hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
- A…
Vân Vũ Thường không kịp chuẩn bị, dùng sức giãy dụa.
Hai cánh tay Lưu Vĩ Hồng như một loại vòng sắt, vững vàng bóp chặt vòng eo mềm mại, nhỏ nhắn của nàng, Vân Vũ Thường làm sao có thể thoát khỏi?
Vân Vũ Thường giãy dụa mấy cái, đầu óc như choáng váng, thân thể lại càng mềm nhũn, biết điều nằm trong lồng ngực Lưu Vĩ Hồng không nhúc nhích, sau đó đôi tay của nàng lại từ từ chuyển động, ôm lấy cánh tay Lưu Vĩ Hồng, hai đôi môi như dính sát vào nhau.
Lưu Vĩ Hồng lại không thành thật, lén lút nhấc cái áo sơ mi chất liệu tơ tằm bó sát người Vân Vũ Thường lên, ngón tay thô to, dè dặt chạm vào sống lưng trơn bóng của Vân Vũ Thường, thấy Vân Vũ Thường tựa hồ không có ý tứ phản đối, Lưu Vĩ Hồng nhất thời to gan, cả bàn tay áp sát, từ từ đi lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường càng thêm đỏ au, thân thể mềm mại hơi có chút cứng ngắc, khép hờ hai mắt, hàng lông mi thật dài dồn dập rung động, hô hấp cũng trở nên nặng nề…
Bàn tay thô to của Lưu Vĩ Hồng cuối cùng chạm vào thắt lưng, dừng lại một chút, bỗng nhiên cố lách một ngón tay đi vào, di chuyển theo đường quỹ đạo, chỗ xúc tu càng thêm trắng mịn mềm mại, tựa như một loại ngọc mỡ dê, xúc cảm tốt vô cùng.
Hô hấp của Lưu nhị ca bỗng nhiên cũng trở nên đặc biệt dồn dập.
Vân Vũ Thường khẽ cười “khanh khách”, chợt ưỡn người lên, rất nhanh thoát khỏi lồng ngực Lưu Vĩ Hồng, cuộn tròn ở một phía ghế sa lon, khuôn mặt như rặng mây đỏ.
-Ngứa chết được…
Đôi mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng long lanh nước.
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nhìn ngón trỏ của mình, lắc đầu, thở dài một tiếng:
-Ngón tay à ngón tay, ngươi còn hạnh phúc hơn ta nhiều.
- Chỉ biết nói hưu nói vượn!
Vân Vũ Thường đỏ mặt, nhảy người lên, chạy vào phòng vệ sinh. Mấy phút sau trở ra, đã chỉnh tề lại, khuôn mặt đỏ bừng cũng dần dần nhạt đi, chỉ để lại một chút xíu nụ hồng vô cùng xinh đẹp.
Lưu Vĩ Hồng ngắm Vân Vũ Thường một lát, cũng nhảy người lên nói:
- Bà xã, chúng ta tới Thanh Tùng viên thăm ông nội, bà nội đi!
Vân Vũ Thường giật mình:
- Tới Thanh Tùng viên?
-Đúng vậy, chúng ta hẹn hò cũng lâu rồi, cũng nên ra mắt lão gia tử, lão thái thái. Nếu không chỉ định sẽ bị lão gia tử mắng ta bất hiếu.
- Vậy, vậy thì đi….mà không được? Em còn chưa chuẩn bị gì cả.
Vân Vũ Thường vừa nói, vừa nhìn khắp người mình, chiếc áo sơ mi tơ tằm ngắn tay màu trắng bạc, chiếc quần jean bạc phếch ôm gọn hai bắp đùi thon dài, hoàn toàn không nghiêm túc, dáng vẻ quá thanh xuân, dáng vẻ này đi gặp Lưu lão gia tử, Vân Vũ Thường thật sự lo lắng.
- Phải chuẩn bị gì chứ, đó là ông nội, bà nội của chúng ta mà?
Lưu Vĩ Hồng chẳng hề để ý.
Lưu Thành Gia sáng hôm nay đã đi gặp thủ trưởng quân khu, Lâm Huệ Như tới bệnh viện 301 gặp đồng nghiệp cũ, thật ra đây chỉ là lấy cớ, không quấy rầy người trẻ tuổi bọn họ hò hẹn.
- Vậy để em đi thay quần áo.
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên nói:
-Không cần thay, cứ như vậy là rất tốt rồi. Em đừng tưởng rằng lão gia tử là người cũ kỹ, thật ra ông rất thích thanh niên có tinh thần phấn chấn, nhiệt huyết. Quan niệm chính trị là một chuyện, cuộc sống gia đình lại là một chuyện khác.
-Thật sao?
Vân Vũ Thường có chút nửa tin nửa ngờ.
Nói ra Vân Vũ Thường xuất thân đại tiểu thư nhà giàu có, hiện nay lại là bà chủ lớn nhất đẳng, nhân vật quan trọng của thành phố Giang Khẩu, có chuyện gì chưa từng thấy? Nhưng nếu đột nhiên đi gặp lão gia tử, trong lòng vẫn có chút sợ sệt không kìm được.
Vị lão nhân trong Đại nội cấm kia, thật sự uy vọng quá cao.
- Đi thôi đi thôi.
Lưu Vĩ Hồng chạy tới kéo bàn tay nhỏ bé của Vân Vũ Thường.
- Cứ đi như vậy thôi sao? Không gọi điện hẹn trước à?
Vân Vũ Thường bị hắn kéo đi, “Tỉnh tỉnh mê mê” bước ra cửa, vội vàng nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng một câu.
- Đó là ông nội, bà nội của chúng ta. Lão gia tử nói, nếu anh muốn đi thăm ông, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.
Lưu Vĩ Hồng kéo tay Vân Vũ Thường cười ha ha.
Vân Vũ Thường cũng bật cười, không lên tiếng. Lời này của Lưu Vĩ Hồng, nghe ra có vẻ bình thường, kì thực vô cùng không đơn giản. Đây cũng không phải là “Ông nội, bà nội” trên ý nghĩa bình thường. Trong Đại nội cấm có rất nhiều quy tắc nhất định phải tuân thủ, không thấy đứa cháu nào có thể đi gặp ông nội bất cứ lúc nào. Lão gia tử nói như vậy, chứng tỏ địa vị của Lưu Vĩ Hồng trong suy nghĩ của lão gia tử không giống bình thường.
Hai người nắm tay đến nhà để xe, Lưu Vĩ Hồng lái chiếc Audi rất nhanh phóng khỏi nơi làm việc.
Vân Vũ Thường vẫn có chút lo lắng nói:
- Vĩ Hồng, lần đầu tiên đi gặp ông nội, cũng phải chuẩn bị lễ vật gì đó chứ.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Em chính là lễ vật tốt nhất rồi. Anh tìm cho lão nhân gia một cháu dâu xinh đẹp như vậy, sau này lại sinh chắt trai? Lão nhân gia có thể không thích không?
-Chỉ biết nói hưu nói vượn!
Vân Vũ Thường lại đỏ mặt, nhưng ngay sau đó nghiêm mặt nói:
-Ài, em cảnh cáo anh, ở trước mặt ông nội không được nói lung tung như vậy. Nói thế nào bây giờ anh cũng là lãnh đạo huyện ủy rồi, sẽ phải có dáng vẻ của một cán bộ lãnh đạo, ăn nói quá tùy tiện, lão gia tử cũng sẽ không thích.
-Được, tất cả nghe theo em, em là lãnh đạo mà….
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì, tựa hồ kia ba mươi bài viết bác bỏ kia, trong mắt hắn hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Thấy dáng vẻ hoàn toàn dửng dưng của hắn, Vân Vũ Thường vốn có chút lo lắng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Tiểu hài tử xấu xa năm đó, trong lúc vô tình đã trở thành đại thụ chọc trời, Vân Vũ Thường mơ hồ có tâm lý lệ thuộc.
Cái này, thật ra mới là “đại khí chân chính” mà thế hệ trước thường xuyên khen ngợi.
Chiếc xe lao đi rất nhanh, nhanh chóng tiến vào trong đại nội thấp thoáng tường đỏ ngói xanh.
Vệ sĩ theo thường lệ ngăn cản chiếc xe Audi.
Lưu Vĩ Hồng móc giấy chứng nhận của mình ra, giải thích mấy câu với vệ sĩ.
Vệ sĩ nhìn biển số xe Audi, trở lại phòng cảnh vệ gọi điện thoại, phía bên Thanh Tùng Viên trả lời chắc chắn, có thể cho đi.
Chiếc xe Audi chậm rãi lái vào đại nội.
Vân Vũ Thường ngồi ở vị trí kế bên tài xế, có chút ngạc nhiên ngắm nhìn nơi thần thánh uy nghiêm giàu có nhất Hoa Hạ. Bất kể nàng cũng là con cháu thế gia, nhưng vẫn là lần đầu tiền bước vào đại nội, trong lòng có cảm giác như giống như hành hương.
Chiếc xe Audi chạy qua con đường nhỏ đá xanh, vững vàng lái vào Thanh Tùng Viên, một đình viện cổ kính độc lập, nghiễm nhiên có uy nghiêm hoàng gia ngày xưa, tựa hồ trong nháy mắt đã trải qua rất nhiều năm.