- Lưu Vĩ Hồng, nói về quan điểm của cậu đi. Nếu cậu là chủ tịch thành phố An Bắc, cậu tính tiến hành chỉnh đốn và cải cách như thế nào?
Phó thủ tướng Hồng lập tức chuyển đề tài, đem bóng đá tới chân Lưu Vĩ Hồng.
Lãnh đạo cấp trên khi ngồi riêng với nhau, thường sẽ hỏi người cấp dưới có quan hệ thận cận với mình về một vài cách thức xử lý trong tình huống cụ thể, thứ nhất là để tham khảo thêm, thứ hai cũng là một cách thức bồi dưỡng. Có thể để cấp dưới tự nhìn nhận cách thức suy xét vấn đề của mình, so với lãnh đạo cấp trên, là có chỗ thiếu sót
Ngay cả quan điểm này, Lưu Vĩ Hồng thật ra đã sớm nghiêm túc suy xét và lên kế hoạch về mọi mặt. Không lâu trước khi Phương Lê đến An Bắc, Lưu Vĩ Hồng đã nói qua với anh ta, sau khi bắt giữ Hàn Vĩnh Quang, công tác trọng điểm của văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước ở tỉnh Liêu Trung phải di dời, không thể đơn thuần phá lệ, vạch trần tấm màn bí mật, mà phải chuyển dời đến công tác hướng dẫn, chính quy hóa về thay đổi chế độ ở doanh nghiệp nhà nước.
Cho tới bây giờ, Lưu Vĩ Hồng cũng không chỉ dựa trên chức vụ của chính mình mà suy xét vấn đề, mà còn xuất phát từ vị trí cao, nhìn khắp toàn cục. Vì như thế, quyết định mới không bị hạn hẹp, chỉ lo phía trước mắt, mà không để ý về sau.
Hắn cũng đã sớm dự đoán được Phó thủ tướng Hồng sẽ hỏi câu hỏi này.
- Thủ trưởng, muốn giải quyết vấn đề này, trị phần ngọn là rất dễ dàng.
Lưu Vĩ Hồng không chần chừ, thuận miệng đáp.
Phó thủ tướng Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Ha hả, khẩu khí cũng không nhỏ đi.
Phó thủ tướng Hồng thật sự càng ngày càng tán thưởng Lưu Vĩ Hồng. Nếu nói lúc trước, khi Lưu Vĩ Hồng bắt đầu gánh vác Cục giám sát, Phó thủ tướng Hồng còn ít nhiều mang tâm lý muốn thử thách, nhưng điều đó tồn tại không lâu, ông ta lập tức thay đổi ý nghĩ. Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ, nhưng trong một trận chiến Liêu Trung như vậy, trên cơ bản khiến băn khoăn trong lòng Phó thủ tướng Hồng hầu như biến mất không còn nữa.
Cái gọi là người ngoài ngành xem náo nhiệt, người trong nghề xem đường lối.
Trong con mắt của người bình thường, Lưu Vĩ Hồng trước là con ông cháu cha, làm lãnh đạo thực tế ở ban ngành Nội các chính phủ, cấp bậc vẫn chưa cao, chỉ biết “chống đối” với phần tử phạm tội và tầng lớp lưu manh thấp nhất. Nhưng trong con mắt của Phó thủ tướng Hồng một chính trị gia cao minh như vậy, Lưu Vĩ Hồng dùng một chiêu mượn lực đẩy lực này, thật là vô cùng cao minh, có thể tính toán các mặt, cũng suy xét tiếp sau, do đó mới tiến hành phương pháp xử trí tốt nhất.
Thậm chí hành động bắt giữ Hàn Vĩnh Quang của Lưu Vĩ Hồng, cũng là một loại “thủ thuật che mắt”. Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, hắn đảm nhiệm chức Phó cục trưởng thường vụ Cục giám sát, sẽ khiến cho rất nhiều nhân vật lớn bất mãnthì giống như bọn họ kỵ hận Phó thủ tướng Hồng, loại kỵ hận này cũng sẽ lan tràn đến những cán bộ chủ yếu thân cận bên người Phó thủ tướng Hồng, trong đó bao gồm cả Lưu Vĩ Hồng.
Muốn làm thật, luôn phải đắc tội với người, hơn nữa sẽ đắc tội rất nhiều nhân vật có thực quyền.
Dưới loại tình hình này, Lưu Vĩ Hồng biểu hiện càng khôn khéo, càng tài giỏi thì kỵ hận của người khác đối với hắn lại càng lớn, lại càng phòng bị hắn. Cho nên Lưu Vĩ Hồng lựa chọn lấy một tên trùm lưu manh Hàn Vĩnh Quang, một kẻ không đáng lọt vào mắt của một nhân vật lớn để khai đao, chính là muốn truyền đạt một tin tức tới các nhân vật lớn này —— Lưu Vĩ Hồng vẫn là con ông cháu cha, cấp bậc không cao, không đáng để lo nghĩ.
Trong giới chính trị, rất nhiều lúc không phải cứ càng tỏa hào quang chói mắt thì càng tốt, mà là càng khiêm nhường càng tốt.
Vừa muốn làm việc thực tế khuấy động ích lợi giai tầng có sẵn, vừa muốn duy trì khiêm tốn, không làm cho mọi người quá chú ý, đắn đo sao cho đúng mực, thực cũng không phải là dễ dàng.
Lần này, Lưu Vĩ Hồng đã làm được rất xuất sắc, rất đúng chỗ.
Hiện tại Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng đã nói trị phần ngọn rất dễ dàng, Phó thủ tướng Hồng lại càng thêm hứng thú.
- Tốt lắm, vậy cậu nói xem xem, nên trị như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Được, trước tiên là nói về nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 ở thành phố An Bắc. Tôi tính sơ qua, muốn nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 bắt đầu lại, tài chính cần ước chừng gần mười triệu, nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 còn nợ ngân hàng gần ba mươi triệu. Đối với quy mô của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 mà nói, con số này cũng không lớn.
Phương Lê ngắt lời nói:
- Tuy nhiên đối với chính phủ thành phố An Bắc mà nói, một lần xuất ra bốn mươi triệu, cũng gặp không ít khó khăn. Sau khi thi hành phân chế độ thuế, thu nhập từ thuế của thành phố An Bắc và các quận huyện phía dưới, giảm rất nhiều. Hiện tại tài chính thành phố,huyện như trứng chọi đá, không còn dư bao nhiêu tiền. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến bọn họ cũng phải vội vã bán đi một vài doanh nghiệp nhà nước.
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn Phương Lê một cái, vẻ mặt hiện lên chút kinh ngạc.
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc không phải vì kiến thức Phương Lê, mà là kinh ngạc trước can đảm của anh ta. Anh ta dám trực tiếp chỉ trích phân chế độ thuế đã lưu lại một vài di chứng. Mà phân chế độ thuế, mới bắt đầu thực thi được nửa năm nay. Đây là một hành động quan trọng nhất của Viện sau khi Phó thủ tướng Hồng bước vào trung tâm triều chính, cũng là hành động ảnh hưởng sâu xa nhất tới lĩnh vực kinh tế thậm chí cả lĩnh vực chính trị của nước Trung Hoa hơn mười năm sau. Mặt khác quy mô bãi bỏ, bao gồm thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, cải cách hóa sự nghiệp giáo dục, đổi mới phương pháp điều trị, cải cách chế độ nhà ở vân vân, và phân chế độ thuế tạo thành ảnh hưởng khá lớn, cũng phải càng ngày càng ít đi.
Lưu Vĩ Hồng đối với phân chế độ thuế, cũng luôn có cái nhìn khác biệt. Lần đầu tiên gặp mặt Phó thủ tướng Hồng ở Thanh Tùng Viên, ông ta cũng nói qua, nhưng không sâu. Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ, Phó thủ tướng Hồng thi hành phân chế độ thuế với quyết tâm đặc biệt lớn, bất luận là lực cản gì đều khó có thể làm dao động quyết tâm của ông ta. Vấn đề này đã không phải là một vấn đề kinh tế đơn thuần, mà là một vấn đề chính trị, đề cập tới việc duy trì quyền uy và tính mấu chốt chủ đạo của chính phủ trung ương. Chẳng những Phó thủ tướng Hồng hạ quyết tâm phải làm phân chế độ thuế này, mà cả đồng chí Tùy An Đông cùng rất nhiều lãnh đạo trung ương cấp cao nhất, đều hoàn toàn ủng hộ chế độ này. Lưu Vĩ Hồng tự biết không ngăn được, cho nên chỉ đề ra một vài ý kiến mang tính cải tiến.
Nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng cũng không hiệu quả.
Cũng khó trách, dù sao trước khi thi hành phân chế độ thuế, có một vài tình huống khó có thể dự kiến, có lẽ mặc dù đã nghĩ đến, nhưng chưa nhận thức tình huống này một cách khách quan, nên tạo thành ảnh hưởng thậm chí gây ra các tổn hại.
Phân chế độ thuế tạo thành ảnh hưởng lớn nhất đối với kinh tế quốc dân cũng như tâm lý của người dân, ở chỗ “Mỡ nó rán nó” . Chính phủ trung ương trước khi thi hành phân chế độ thuế, đã suy xét trọng điểm, chỉ có điều muốn đem thuế thu nhập phân phối tái hiện định mức điều phối. Quyền thu phân phối từ chính quyền địa phương cần phải tập trung vào trong tay chính phủ trung ương. Nếu đem tổng ngạch thu nhập thuế cả nước định là một trăm tệ, trước kia, chính quyền địa phương chi phối sáu mươi đến bảy mươi tệ, chính phủ trung ương chi phối ba mươi đến bốn mươi tệ, hiện giờ “Thu nhập thuế đổi chiều”. Sau khi Phân chế độ thuế thực hành, loại phương thức phân phối này lại có chuyển biến. Chính phủ trung ương chi phối bảy mươi tệ, chính quyền địa phương chi phối ba mươi tệ. Kể từ đó, chính phủ trung ương có đủ tài lực, tập trung đầu tư dự án lớn, muốn làm xây dựng lớn. Tương tự, trong tay chính phủ trung ương có lượng tài chính lớn, mới có cũng đủ quyền uy.
Thật giống như hệ thống ngân hàng, ngân hàng nhân dân nếu tiền xoay vòng mất tác dụng, không có tiền đưa ra, thì ngân hàng thương nghiệp sẽ không thèm để ý đến.
Nhưng mà, ý tưởng này lại xem nhẹ một sự thật, đó là, chi tiêu của chính quyền địa phương, tuyệt đối sẽ không bởi vì thu nhập thuế giảm bớt mà giảm bớt. Trước kia trong tay bọn họ có bảy mươi tệ có thể chi tiêu cho bản thân, hiện tại bỗng nhiên giảm bớt xuống chỉ có ba mươi tệ, làm sao bây giờ? Vì thế có người đề nghị, chính quyền địa phương phải giảm bớt chi tiêu, cắt giảm cơ cấu nhân viên, liệu cơm gắp mắm, tự động tự giác khống chế chi tiêu của chính mình trong tiêu chuẩn ba mươi tệ.
Thật sự là quá ngây thơ rồi, muốn tất cả đều vô cùng tốt đẹp, cho rằng chính quyền địa phương sẽ tiến hành ràng buộc mình. Nhưng sự thật là, mặc kệ chính phủ cấp cao, nhóm quan lại tuyệt đối sẽ không để bản thân mình phải chịu oan ức.
Được, hiện tại chính phủ trung ương cầm đi phần lớn, chỉ cho mình có ba mươi tệ, mình còn sống những ngày bảy mươi tệ như trước kia. Tiền không đủ, làm sao bây giờ? Có rất nhiều biện pháp. Đầu tiên, bán xí nghiệp: xí nghiệp bán xong rồi, vẫn chưa đủ, bán đất: đất không đủ bán, không sao, tăng giá, lại tăng giá, tóm lại đến khi đủ tiền dùng mới thôi. Đồng thời, tăng thuế. Hoặc không gọi là tăng thuế, gọi là trưng cầu các loại phí tổn. Trên danh nghĩa là khác nhau, thực tế thì như nhau. Tiền không đủ dùng, thì lấy từ tay dân chúng.
Có khổ cũng sẽ không thể khổ cán bộ được!
Vì thế, tổng ngạch thuế thu nhập ban đầu là một trăm tệ, liền biến thành một trăm bốn mươi tệ thậm chí còn nhiều hơn, vô hình dân chúng bên trong, phải chịu thêm 50% gánh nặng.
Nói cách khác, chính phủ thông qua hình thức thuế phí, đem cải cách mở ra sau mười mấy năm, đại bộ phận tích lũy của cải trong dân gian, không hoàn lại, mà thu vào trong tay chính phủ.
Hơn nữa cải cách lĩnh vực kinh tế dân sinh, giáo dục sản nghiệp hóa, cải cách sản nghiệp chữa bệnh hóa vân vân, chi phí tăng lên gấp nhiều lần, tiền từ trong túi quần chúng, ắt không thể càng chảy nhiều về phía này thiếu lĩnh vực dân sinh. Của cải của dân thay chính phủ thanh toán, gánh vác thực sự, trở mình mấy lần cũng không dừng. Của cải dân gian tự nhiên cũng tự nhiên theo đó mà rút lại
Đúng là “Quốc tiến dân lui” .
Lưu Vĩ Hồng vốn không dự tính sẽ bàn luận với Phó thủ tướng Hồng về vấn đề này, cũng chưa từng nghĩ sẽ trực tiếp đề xuất với Phương Lê. Nhưng xem ra Phương Lê cũng có cùng ý kiến với mình.
Phó thủ tướng Hồng liếc mắt nhìn Phương Lê một cái, cũng không nghiêm mặt. Đây là trường hợp riêng tư, Phó thủ tướng Hồng từ trước không cấm cấp dưới thân tín nói chuyện, cho dù người đó có điều đắc tội với ông ta, hoặc là nói không được chính xác như vậy, cũng không quan hệ.
Kẻ bề trên, phải tạo điều kiện để mọi người phát biểu ý kiến.
Thấy Phó thủ tướng Hồng không có ý tứ muốn bàn luận về phân chế độ thuế, Lưu Vĩ Hồng liền tiếp tục nói:
- Phải giải quyết vấn đề khó khăn về mặt tài chính của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2, thì phải cần nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 tự mình nghĩ biện pháp. Mảnh đất của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 kia, chiếm gần ngàn mẫu, giá trị vượt qua một trăm triệu. Nếu nhượng lại tất cả, vấn đề tài chính của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 chẳng những không thành vấn đề, nợ ngân hàng có thể lập tức trả hết, còn có thể dành dụm được một khoản lớn, hoàn toàn có thể chuyển ra vùng ngoại thành, một lần nữa quy hoạch lại một nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 mới, đem toàn bộ nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 di dời qua. Cứ như vậy, thì đã giải quyết vấn đề của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2, còn có thể kéo kinh tế vùng ngoại thành phát triển, có thể nói là một công đôi việc. Đối với nhà máy nồi hơi Huy Thánh và vài xí nghiệp nhà xưởng khác đang ở tình trạng tương tự mà nói, cũng có thể dùng cách thức tương tự đề giải quyết vấn đề khó khăn. Cho nên mới nói, trị phần ngọn rất dễ dàng.
Lưu Vĩ Hồng đứng ở nơi đó, không vội vàng không hấp tấp, giọng điệu rất chắc chắc.
Phó thủ tướng Hồng lập tức nói:
- Với phương án của, tôi tin tưởng đồng chí Liêu Trung khẳng định cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng vấn đề mấu chốt không ở chỗ đó. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 đó vì sao lại suy sụp. Đây mới là bản chất vấn đề. Nếu không thể giải quyết được bản chất vấn đề, cho dù đem nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 dọn đến vùng ngoại thành, chưa đến hai năm, sợ rằng sẽ lại suy sụp.