Quan Gia

Chương 1211: Chương 1211: Rốt cục mở ra lỗ hổng




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1211: Rốt cục mở ra lỗ hổng 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

Lưu Vĩ Hồng không ngờ tới, trong nháy mắt mình liền thành “nhân vật lớn” ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước được vạn người chú ý. Khi hắn lái chiếc xe con Audi màu đen xuất hiện ở trong sân của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang “Rình coi”. 

Rất nhiều người từ cửa sổ nhìn ra, thấy chiếc xe con Audi, cũng không kìm lòng nổi nói nhỏ một tiếng: 

- Đến rồi! 

Sau đó liền lộ ra vẻ mặt khẩn trương lại vừa hưng phấn. 

Tin Lý Hồng Song tự sát mà chết, với tốc độ nhanh nhất, đã truyền khắp các “nha môn” tại Bắc Kinh. tin tức có tính bùng nổ như vậy, anh muốn nó truyền bá chậm một chút cũng không có khả năng. 

Cuối năm ngoái, khi Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác đề xuất tấn công trực diện vào Toàn Thanh Hoa Cổ Hiểu Lượng, trong lòng toàn bộ đồng sự ở Cục giám sát thậm chí Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đều cảm thấy không yên. 

Tuy Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác là người xuất sắc trong đám con cháu quý tộc, bối cảnh thâm hậu, hậu trường cứng rắn, thủ đoạn rất cao, nhưng bên này cũng không phải ngồi không, cũng dựa lưng vào nhân vật lớn siêu cấp, uy danh hiển hách, vô địch trong nước cộng hoà. 

Trong trận đánh kịch liệt này, rốt cuộc ai thắng ai thua, đặc biệt khó mà đoán trước được. 

Nhưng không hề nghi ngờ, thắng bại của trận đánh này có ảnh hưởng rất lớn đối với Cục giám sát cũng như Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Tin tức ban đầu nói, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước trên hội nghị đại biểu Hội đồng nhân dân toàn quốc vào tháng ba năm nay, chính thức đổi tên thành ủy Ban quản lý giám sát tài sản nhà nước Nội các Chính phủ, xác định cơ quan là thiết lập trực thuộc Nội các Chính phủ. Nhưng đợi cho tới thời điểm tổ chức họp Hội đồng nhân dân, lại không có tin tức gì, cũng không ai nhắc qua về việc này.  

Nghe nói, kiến nghị này bị một số nhân vật lớn phản đối. Phó thủ tướng Hồng cũng không tiện kiên quyết tới cùng 

Vì sao nhân vật lớn lại phản đối? 

Chắc hẳn là có liên hệ trực tiếp tới trận đọ sức này. 

Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước các anh cứ “mù quáng điều chỉnh” như vậy, ai cũng dám cắn một cái, còn muốn có tên chính thức ở trong cuộc họp Hội đồng nhân dân? Nằm mơ đi! 

Nếu cho các anh có tên chính thức, không phải tương đương với việc khen ngợi các sửa đổi của các anh là tốt, sửa không chê vào đâu được, sửa không chê vào đâu được khác nào cổ vũ các anh tiếp tục mù quáng làm loạn sao? 

Chờ xem! 

Cho nên, hiện tại Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước vẫn là Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, không có đổi thành Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước. 

Đang lúc tất cả mọi người khẩn trương bất an, Lý Hồng Song bỗng nhiên liền tự sát, giống như sấm sét giữa trời quang. 

Chỉ cần người có chút kiến thức chính trị phổ thông đều có thể hiểu rõ, lúc này, ý nghĩa của việc Lý Hồng Song tự sát là gì. Mặc dù còn chưa thể nói là đã thắng bại rõ ràng, nhưng cân tiểu ly đã nghiêng hẳn sang một bên. Mặc kệ sau này sẽ tiến triển như thế nào, nữ thần thắng lợi cũng vẫy tay chào về phía Lưu Vĩ Hồng. Vừa không có ích lại không có thất bại phiêu lưu. Bên kia có thể ổn định đầu trận tuyến, thu thập tàn cục thật tốt như vậy, cũng có thể gọi là cao thủ. Về phần phản kích, tạm thời căn bản còn chưa thể nói đến. 

Đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, thế cục phát triển đến bây giờ, đã thắng không thua. 

Một người cứng đầu! 

Thật sự là người cứng đầu! 

Bên trong trận cờ lớn, cũng có thể “Lã Vọng buông cần mặc cho sóng gió nổi lên”. 

Phó cục trưởng Lưu trái lại chưa từng để ý ánh mắt ngưỡng mộ kính nể của mọi người, từ trên xe bước xuống, không vội vàng không hấp tấp đi về hướng văn phòng của mình. Dọc theo đường đi, các đồng sự, nhìn thấy Phó cục trưởng Lưu ở xa xa tiến lại gần, liền tự động dừng lại, nhìn Phó cục trưởng Lưu mỉm cười gật đầu thăm hỏi, và sau khi Lưu Vĩ Hồng chào lại mới lại đi tiếp. 

Trước kia, chỉ có mấy người lãnh đạo chủ chốt của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước mới có thể hưởng thụ được “Đãi ngộ” này. Lãnh đạo Cục ở cấp vụ bình thường, còn không đủ tư cách này. Ít nhất ở ngoài mặt, các cấp bậc của bộ máy chủ chốt không nghiêm khắc như vậy. 

Vừa mới trở lại phòng làm việc, Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, nâng chén trà lên uống một hớp, thì cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, làn gió thơm mát bắt đầu bay vào. 

Trịnh đại tiểu thư tới rồi. 

Chỉ có một mình Trịnh Hiểu Yến tiến phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng, mới không gõ cửa, chỉ cần trong văn phòng không có mặt đồng chí khác, Chủ nhiệm Trịnh muốn vào thì vào, không thèm để ý tới uy phong của Phó cục trưởng Lưu. 

Mới qua thanh minh, khí hậu Bắc Kinh chợt ấm chợt lạnh, Trịnh Hiểu Yến đã không thể chờ được mà mặc váy dài xinh đẹp lay động, thực sự quyến rũ, hiện rõ dáng người. 

Lưu Vĩ Hồng liếc cô một cái. 

Trịnh Hiểu Yến lắc nhẹ chiếc eo nhỏ nhắn, chân thành đi tới trước bàn làm việc, hơi cúi người trước Phó cục trưởng Lưu, nói rất nghiêm túc:  

- Phó cục trưởng Lưu, tôi đến nhận thua! 

Lưu Vĩ Hồng hơi hơi dựa người về phía sau, như cười như không nhìn khuôn mặt tinh xảo có phần xinh đẹp tới cực điểm ở ngay trước mắt này. 

- Lưu nhị thiếu gia thật sự là quá cứng đầu, Trịnh Hiểu Yến khâm phục. Tôi nguyện chịu thua, từ nay về sau, Trịnh Hiểu Yến chính là cô bé của Lưu nhị thiếu gia, trung thành và tận tâm, vĩnh viễn không phản bội. Anh sai em đi hướng đông em không dám đi hướng tây, sai em nằm em không dám ngồi! 

Trịnh Hiểu Yến nghiêm trang nói, nhìn vẫn không thấy chút nào là đang nói giỡn cả. 

- Được. Về sau em liền đổi tên thành Mai Hương đi, như vậy mới giống tên của một tiểu nha hoàn. Mai Hương à, lại đây, xoa bóp vai đấm đấm chân cho lão gia, biểu hiện tốt một chút, lão gia sẽ thưởng lớn! 

Lưu nhị thiếu gia cũng không khách khí, lập tức bày ra bộ dạng của lão gia. 

- Hay lắm! 

Ai ngờ Trịnh đại tiểu thư nhất thời liền trở mặt, hung hăng nhìn Lưu nhị thiếu gia với ánh mắt xem thường. 

- Ôi, đã sớm biết rằng lời nói của phụ nữ là không thể nào tin được mà... 

Lưu nhị thiếu gia đành phải thở dài, không có cách nào để nói. 

Trịnh Hiểu Yến liền bĩu môi lườm hắn một cái, nói: 

- Thôi đi, khen anh chút, thì anh thật sự lên mặt... 

Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại:  

- Căng thẳng hết mấy tháng, anh không nên có giọng điệu lên mặt sao? 

Mắt Trịnh Hiểu Yến liền đảo nhanh mấy cái, lại tươi cười rạng rỡ, đi tới, bò lên bàn làm việc của Phó cục trưởng Lưu, hai tay chống càm, mỉm cười nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, đánh giá cao thấp một hồi. 

- Này, đủ chưa vậy? Mỗi ngày em đều nhìn, còn chưa chán hay sao? 

Phó cục trưởng Lưu liền có chút kinh hồn bạt vía, nói thầm. 

- Còn chưa. Ít nhất hiện tại nhìn còn khá đáng yêu, hì hì... Em đang muốn biết, trong óc của anh rốt cuộc là có những gì, sao em cảm thấy, anh giống như đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay? 

Trịnh Hiểu Yến cười hì hì nói, ánh mắt càng thêm sáng chói. 

Đầu Phó cục trưởng Lưu lại bắt đầu phình ra. 

- Phó cục trưởng Lưu, ngài có thể phân tích cho em hay không, kế tiếp, việc này sẽ diễn biến như thế nào, sau đó sẽ phát triển như thế nào? 

Lưu Vĩ Hồng cảm giác vô cùng đau đầu, phất phất tay, nói: 

- Làm việc của em đi, việc này, em đừng có tham gia vào. Mau già! 

- Xì! Bổn tiểu thư trời sinh đã xinh đẹp, không sợ anh đe doạ đâu! 

Trịnh Hiểu Yến không thèm nhìn, tự mình tự đánh giá phân tích. 

- Anh thật sự không biết gì cả? Em không thể nào hiểu được, tâm lý chịu đựng của Lý Hồng Song lại có thể kém như vậy, đi một bước nước cờ dở như vậy. Cái này không phải là dẫn sói vào nhà sao? Gã ta không chết, việc này có lẽ còn có thể gánh vác được, vừa chết, thì cái gì cũng xong rồi. 

Phải nói, lời này của Trịnh Hiểu Yến xem như đã nói tới điểm mấu chốt rồi. 

Lý Hồng Song không đi tới đường cùng, có lẽ còn có thể chống chọi một thời gian nữa. Lúc này, tự nhiên là cái gì cũng không thể nói được. Bên Cổ Ích Hoa bất kể như thế nào cũng không ngăn lại được. Dù sao Lý Hồng Song cũng là quan to cấp phó tỉnh bộ, bỗng nhiên tự sát mà chết, vừa lúc tạo một xuất phát điểm tốt. Cán bộ lãnh đạo cao cấp chết không bình thường, nhất định phải điều tra rõ ràng, bằng không không thể nói rõ được.  

Cuộc điều tra này được mở ra, việc Cổ Ích Hoa tiến hành kéo bè kéo cánh trong nhiều năm qua, nhìn qua cảm thấy bình thường, nhưng khẳng định sẽ bị mở ra một lỗ hổng, sau khi tiến vào, rất có khả năng dẫn tới hiệu ứng quân bài Domino. 

Mặc kệ trận địa chắc chắn tới cỡ nào, chỉ cần bị đột phá một điểm, cuối cùng sụp đổ cũng chỉ là vấn đề thời gian. 

- Vẫn là câu nói kia, đừng dính dáng vào. 

Lưu Vĩ Hồng lại chỉ bảo một câu. 

- Đương nhiên em không dính dáng vào. Cho dù em muốn tham gia vào cũng không tham gia được. Phó cục trưởng Lưu, em thấy, những lời này anh vẫn nên tặng cho chính anh đi. Chín quá hoá nẫu, chuyển biến tốt hãy thu lại đi. 

Trịnh Hiểu Yến nửa đùa nửa thật nói. 

Lưu Vĩ Hồng cười gật gật đầu. 

Sự tình phát triển đến bước này, quả thật hắn cũng không muốn tiếp tục dính vào. Rất nhanh, cuộc đọ sức này sẽ được phát động ở tầng cao nhất. Với cấp bậc hiện tại của hắn, trên cơ bản muốn với cũng không tới, chỉ có thể đem ghế ra, ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt. 

Tuy nhiên, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Chờ chuyện này được xác định, luận công mà thưởng, nhân vật lớn sẽ không quên hắn. Đương nhiên, trong giai đoạn hiện nay, Lưu Vĩ Hồng cũng biết, cái “thưởng” này, cũng là không đáng tin. Hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thực quyền Phó giám đốc sở, hơn nữa không phải cán bộ trong hệ thống đoàn thanh niên, đã đủ kinh thế hãi tục. Bước chân không thể bước quá nhanh. Chỉ cần có thể ở lưu lại ấn tượng tốt trong lòng các quan trong triều, thời cơ thích hợp, tự nhiên toàn bộ đều biến thành nước chảy thành sông.  

Nhưng mà, xét về bản thân hắn mà nói, sau khi ván cờ đạt thắng lợi, chỗ tốt dành cho nhà họ Lưu thậm chí toàn bộ “Lưu hệ”, là không thiếu được. Lưu Thành Thắng cũng không phải là loại người nhân từ nương tay, lúc nên giơ tay, khẳng định sẽ giơ tay. 

Khi đang nói chuyện, di động của Lưu Vĩ Hồng chợt vang lên. 

Trịnh Hiểu Yến hé miệng cười, khoát tay về phía Lưu Vĩ Hồng, xoay người, ra khỏi văn phòng, khóe môi nhếch lên một nụ cười an tâm. Vì chuyện này, cô ước chừng đã lo lắng suốt mấy tháng, hiện tại rốt cục có thể thở phào một cái rồi. 

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng... Vợ à? 

Lưu Vĩ Hồng cầm điện thoại lên, vừa mới nói vài câu, lập tức cười tới mức loá cả mắt, giọng nói cũng lập tức dịu dàng hơn. 

Đúng là điện thoại do Vân Vũ Thường gọi tới. Mặc dù cách xa trăm núi ngàn sông, sóng vô tuyến điện lý truyền đến giọng nói của Vân Vũ Thường, vẫn mang theo sự lười biếng đáng yêu không nói thành lời. 

- Vệ Hồng, đã xảy ra chuyện gì? 

Vân Vũ Thường ở xa tận Quỳnh Hải, cũng nghe được tin tức. 

- Ừ. Lý Hồng Song đã chết. Đã chứng thật chết là do tự sát. 

- Vậy việc này, hẳn là lập tức có thể rõ ràng rồi. 

- Hẳn là được. Kéo lâu quá, cũng không tốt. 

- Vậy anh tính làm sao bây giờ? 

Lưu Vĩ Hồng liền cười rộ lên, nói: 

- Anh hả, anh tính qua vài ngày sẽ xin nghỉ phép. Vợ à, chắc cũng sắp tới ngày sinh dự tính rồi nhỉ? 

- Ái chà, hiếm thấy nha. Phó cục trưởng Lưu bận rộn công vụ như thế, còn nhớ rõ thời điểm con trai con gái của anh ra đời sao. 

Vân Vũ Thường liền cười khúc khích, dễ thấy được trong lòng có chút sung sướng. 

- Đó là con của anh mà... Quanh vài ngày nữa, anh muốn tới Quỳnh Hải với em. 

Vân Vũ Thường cười nói:  

- Ngày mai mẹ sẽ tới. Anh cũng không cần quá lo lắng. Em ở trong này rất tốt. Nếu anh thực sự thoát không ra, vậy quên đi, chuyện thực tại quan trọng hơn. 

Vân Vũ Thường vừa nói “Mẹ”, tất nhiên là chỉ bà Lâm Mỹ Như. Con dâu sắp chuyển dạ, bất kể như thế nào Lâm Mỹ Như cũng không chịu ở lại Kinh Hoa. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Vậy không được, anh phải qua. Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này cả. 

Vân Vũ Thường liền khẽ cười, không khuyên nữa. 

Bất kể người vợ nào, lúc sinh con, đều hy vọng chồng mình sẽ ở bên cạnh. Vân Vũ Thường cũng không ngoại lệ. 

 

 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.