- Cục trưởng Lý, anh mau về đi, đã xảy ra chuyện rồi.
Lập tức, Lưu Vĩ Hồng thu lại nụ cười trên mặt, thản nhiên nói, trong giọng nói cũng không nghe ra được việc gì cấp bách.
- Phó cục trưởng Lưu… cậu, cậu có ý gì?
Cảm giác không hay trong lòng Lý Thừa Quý, càng thêm mạnh mẽ, sắc mặt khẽ biến đổi.
- Lý Hồng Song đã chết!
Lưu Vĩ Hồng vẫn bình thản nói, giọng nói cũng không phải quá lớn.
Nhưng trong một câu ngắn ngủi này, năm chữ, lại giống như một tiếng sét, nổ vang lên trong đầu Lý Thừa Quý, ầm ầm, cuồn cuộn quét qua, khiến cho Lý Thừa Quý cũng phải ngây ngẩn.
Không chỉ có Lý Thừa Quý, tất cả những cán bộ cục quản lý bất động sản bên cạnh y, bao gồm cả Lý Hâm, lão Ngô, đều nghẹn họng nhìn trân trối, cái miệng cứ há lớn không ngậm lại được. Phương Lê và Vương Thì Hằng vốn dĩ đang yên tĩnh câu cá, không quan tâm đến mọi việc cũng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Lưu Vĩ Hồng, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt đối không thể tin.
- Cậu… cậu nói cái gì…
Trố mắt nhìn khoảng chừng nửa phút, thân người Lý Thừa Quý mới run lên, ánh mắt trừng lớn đến mức không thể nào lớn hơn được nữa, nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, nuốt một ngụm nước miếng, hồng hộc nói.
- Lý Hồng Song chết rồi. Đã chứng thực, y trúng đạn bỏ mình ở vùng ngoại thành.
Lưu Vĩ Hồng lại nói, rành mạch từng chữ từng chữ, tuyệt đối không làm cho người ta nghe lầm.
- Không…không thể được! Làm sao có thể… phó, Phó chủ tịch thành phố Lý sao có thể chết được?
Lý Thừa Quý chấn động một lúc, bỗng nhiên hét lớn, sắc mặt trong chốc lát trở nên tái nhợt vô cùng, ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, nhất thời trở nên tuyệt vọng, nhất thời trở nên đầy thù hận, dường như là Lưu Vĩ Hồng đã giết Lý Hồng Song.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, không nói nữa, quay người, cầm lấy điếu thuốc đang để trên bàn, châm lên, rồi bắt đầu hút.
- Trời ơi…
Một lát sau, Lý Thừa Quý tuyệt vọng hô lớn một tiếng, thân mình nhoáng lên một cái, trượt chân xuống đất.
Mấy cán bộ Cục quản lý bất động sản đứng bên cạnh y, cũng ngây ra như phỗng, thấy Lý Thừa Quý mềm nhũn ngã xuống đất, lúc này mới như vừa tỉnh mộng, cùng vây quanh y, vội vàng đỡ Lý Thừa Quý lên, thậm chí còn có một gã cán bộ, đưa ngón tay ra, bóp vào nhân trung của Lý Thừa Quý.
- Về, về cục, mau, mau về cục…
Lý Thừa Quý như bị giật mình, đưa tay hất tay gã cán bộ đó ra, khàn khàn nói.
Lý Hồng Song đã chết!
Tin tức kinh người này, rốt cuộc lực sát thương đối với Lý Thừa Quý lớn như thế nào, có lẽ cũng chỉ có bản thân y mới biết được. Bởi vì những chuyện lộn xộn giữa y và Lý Hồng Song, cũng chỉ có trong lòng y mới biết rõ được.
- Ấy ấy…
Gã cán bộ của Cục quản lý bất động sản ậm ừ vài tiếng, đỡ Lý Thừa Quý lúc này đang mềm nhũn, vội vàng đi về phía chiếc xe Santana. Vốn dĩ Cục trưởng Lý có chiếc xe cao cấp hơn, đỗ ở cổng công ty bất động sản, chỉ là lúc này, đương nhiên không ai quan tâm đến việc này nữa.
Không thấy Cục trưởng Lý sắp đổ sụp rồi sao?
Chiếc Santana nhỏ, chứa không được nhiều người như vậy, hai gã cán bộ trẻ tuổi của cục quản lý bất động sản liền tự giác lên xe, đi theo phía sau, chạy nhanh ra phía ngoài tiểu khu. Dường như gần cái hồ nhân tạo này, bỗng nhiên xuất hiện bầu không khí quỷ quái, khiến bọn họ run sợ, một giây cũng không thể ở thêm được nữa.
Lúc chiếc Santana đi qua cổng Công ty bất động sản, trước cửa tòa nhà đã vô cùng náo nhiệt, một nhóm người đã tụ tập lại.
Những viên chức vừa rồi còn đang làm việc ở công ty, đều bị nhân viên Cục quản lý bất động sản đuổi ra ngoài, mỗi một cửa phòng làm việc đều dán giấy niêm phong, hai cánh cổng thủy tinh lớn của công ty cũng bị hai cái khóa lớn khóa lại, phía trên dán hai tờ giấy niêm phong.
Những người già trẻ nhỏ trong tiểu khu, đều nghe thấy tin tức và chạy đến đây, đứng ở một nơi chỉ trỏ.
Chiếc xe Santana giảm tốc độ trước cửa công ty, hiển nhiên lái xe cũng có chút không xác định được, có phải nên dừng ở đây để đổi xe hay không. Ngày thường, Cục trưởng Lý chưa bao giờ ngồi vào chiếc Santana này.
- Đi nhanh lên, sao lại không đi!
Cảm giác tốc độ của chiếc Santana hơi chậm, Lý Thừa Quý liền hét lớn, gân xanh trên cổ nổi lên, bộ dạng cực kỳ dọa người.
- Vâng vâng…
Lái xe sợ tới mức cả người run lên, thiếu chút nữa lệch tay lái.
- Cục trưởng!
Gã cán bộ đi theo Lý Thừa Quý, bỗng nhiên to gan kêu một tiếng.
- Cái gì?
Lý Thừa Quý lại hét lớn với gã, ánh mắt mở lớn, dường như muốn cắn người.
- Cục trưởng, nơi này…
Gã cán bộ nuốt một ngụm nước miếng, tuy nhiên vẫn nhìn về phía ngoài cửa xe.
Chuyện này, đã náo loạn rồi. Niêm phong công ty người ta rồi, rồi cứ bỏ mà đi như vậy, một khi tin tức truyền ra ngoài, không đến một ngày, Công ty bất động sản Sở Thiên sẽ phải phiền phức. Nhưng, người đứng đầu truyền đạt mệnh lệnh này, đồng chí Lý Hồng Song, đã chết rồi, hơn nữa còn trúng đạn mà chết.
Lưu Vĩ Hồng nói rất rõ ràng.
Lường trước được sự việc sẽ lớn như thế này, Lưu Vĩ Hồng có lì lợm hơn nữa, cũng không thể ăn nói lung tung, nếu chưa xác định được tính xác thực của nguồn tin, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể nói ra được. Nếu trong chuyện này mà còn nói lung tung, làm không tốt còn có thể trở thành một sự cố chính trị.
Gã cán bộ chính là đang muốn nhắc nhở Lý Thừa Quý - Cục trưởng Lý, chỗ dựa của anh cũng đã mất rồi, anh còn muốn niêm phong công ty của Lý Hâm sao? Người ta còn có quan hệ với Lưu Vĩ Hồng!
Anh đỡ nổi không?
- A…
Lý Thừa Quý như vừa tỉnh mộng, vỗ trán.
- Dừng xe dừng xe…
Chiếc xe Santana vừa mới đạp chân ga tăng tốc, nghe Cục trưởng Lý hô to, lập tức đạp phanh, chiếc Santana rít lên một tiếng ‘kít’, rồi dừng lại. Cục trưởng Lý và gã cán bộ đó không kịp chuẩn bị, lao người về phía trước, đầu đập mạnh vào lưng ghế trước, Cục trưởng Lý chỉ bị đập vào trán, cũng không quá chật vật, nhưng gã cán bộ lại bị đụng cả mũi lẫn miệng, suýt chút nữa đã trở thành thiên sứ đầu tiếp đất trước, trở thành một cái mặt loại bánh mì cỡ lớn.
- Rất xin lỗi rất xin lỗ, Cục trưởng, rất xin lỗi…
Lái xe sợ hãi, sắc mặt lập tức trở nên nhợt nhạt, nói lắp bắp.
Nhắc tới kỹ thuật của gã lái xe này, ngày thường thật ra cũng không tệ, cũng chỉ vì hôm nay gặp phải việc này, quá kinh động rồi, không những Cục trưởng Lý thất kinh, mà cả lái xe cũng sợ đến mức thất kinh, mất hết phương hướng.
Trong lúc này, Lý Thừa Quý đâu còn tâm tư để so đo với lái xe? Vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, rống to với một nhóm những nhân viên của Cục quản lý bất động sản đang đứng vây thành một vòng:
- Rút lui hết!
Nhân viên của Cục quản lý bất động sản ngơ ngác nhìn nhau, không ai nghe hiểu được Cục trưởng Lý có ý gì.
- Mau xé hết giấy niêm phong, mở cổng lớn ra, không niêm phong nữa… Nhanh, nhanh lên…
Nhìn thấy Cục trưởng đã rối loạn lắm rồi, gã cán bộ chủ động đứng ra chỉ đạo, hai tay vung lên, hét lớn.
Những nhân viên của Cục quản lý bất động sản vốn dĩ không hiểu ra sao cả bây giờ đã hiểu hết rồi, lúc đó cũng không hiểu được tại sao sự việc lại xoay chuyển 1800 như thế, nhưng cũng đồng loạt vâng dạ, tay chân luống cuống đi mở khóa, xé giấy niêm phong.
- Nhanh lên, động tác nhanh lên!
Lý Thừa Quý khàn giọng hét lớn.
Bên này, Lý Thừa Quý và đám nhân viên hỗn loạn, ở bên hồ bên kia, không khí cũng trở nên vô cùng căng thẳng.
Nhìn theo chiếc Santana chở Lý Thừa Quý rời đi, Phương Lê lập tức hỏi:
- Vĩ Hồng, chuyện gì vậy? Lý Hồng Song thật sự chết rồi?
Vương Thì Hằng, Lý Hâm và tổng giám đốc Ngô đều chăm chú nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Đây quả thực là một chuyện lớn.
Phó chủ tịch thành phố Bắc Kinh chết bất ngờ, hơn nữa còn trúng đạn mà chết, thật sự làm người ta chấn động, hoàn toàn không thể ngờ được. Từ đây, không biết sẽ làm nổi lên bao nhiêu làn sóng chính trị.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Tin tức đã được xác thực… Tìm được thi thể rồi, trúng đạn vào đầu mà chết.
Lưu Vĩ Hồng chỉ nói vậy, còn về việc tin tức này là ai báo cho hắn, thì cũng không cần nhiều lời nữa.
Với mạng lưới quan hệ của Lưu Nhị Ca ở Bắc Kinh, một khi tin tức kinh động như vậy được truyền ra, đương nhiên sẽ có người ngay lập tức thông báo cho hắn.
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đồng hồ của hắn là đồng hồ hiệu Rolex.
Ngày vẫn là cái ngày đó.
Nếu như không có ngoại lực thúc đẩy, bánh xe lịch sử vẫn đi về phía trước theo đúng như quỹ đạo. Ở một thế giới song song khác, cũng đúng vào ngày hôm nay, Lưu Hồng Song được chứng thực đã tử vong. Đương nhiên, phía cảnh sát thông qua nhiều lần điều tra hiện trường và kiểm tra kỹ thuật, cuối cùng đưa ra kết luận tự sát. Lưu Vĩ Hồng tạm thời chưa nói tin tức này ra.
‘Giả thần giả thánh’ như vậy, cũng không thể làm được.
Phương Lê gật gật đầu, liếc nhìn Vương Thì Hằng một cái, sắc mặt trầm xuống, không ai nói thêm gì nữa. Hai người họ đều có tính cách trầm lặng, cho dù xảy ra chuyện lớn như thế này, mặc dù trong đầu đang như sóng cuộn, nhưng cũng không tùy tiện phát biểu ý kiến.
Lý Hâm hé miệng, đang định nói, đột nhiên điện thoại di động lại vang lên.
- Xin chào!
Giọng nói của Lý Hâm vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi.
- Lý công tử, xin lỗi…
Trong điện thoại truyền đến giọng nói vẫn chưa hoàn hồn của Lý Thừa Quý, vừa nói vừa thở dốc:
- Cái đó, chúng tôi, chúng tôi làm sai rồi, nội dung thư tố cáo không chính xác…Việc này, Quý công ty, à không, quyết định niêm phong Công ty bất động sản Sở Thiên đã được hủy bỏ, công ty có thể kinh doanh bình thường. Thật sự xin lỗi, Lý công tử, rất xin lỗi, đã gây nên ảnh hưởng xấu không cần thiết cho các anh, hai ngày nữa, chúng tôi nhất định đích thân đến công ty xin lỗi, loại bỏ ảnh hưởng xấu. Xin lỗi xin lỗi, thật sự thật có lỗi, mong Lý công tử lượng thứ…
Lý Thừa Quý nói một hơi dài, trong giọng nói còn mang vẻ cầu xin.
- Tôi biết rồi.
Lý Hâm thản nhiên nói, rồi cúp máy.
Lúc này, y thật sự cũng không muốn nói nhiều với Lý Thừa Quý nữa.
Điều này chỉ là Lý Thừa Quý bị bắt buộc phải thi hành mà thôi.
Lý Hồng Song chết bất ngờ, sau này cục diện chính trị Bắc Kinh sẽ đi theo hướng nào, tạm thời không biết được, nhưng trước tiên phải gỡ bỏ lệnh niêm phong với Công ty bất động sản Sở Thiên trước, đó là điều cần làm. Nếu như sau khi cục diện chính trị ổn định, Lý Thừa Quý giữ được vị trí của mình, Cổ Hiểu Lượng vẫn có yêu cầu như vậy, đến lúc đó lại điều tra Công ty bất động sản Sở Thiên cũng chưa muộn.
Cái này gọi là mọi việc đều tính toán thuận lợi.
Loại thủ đoạn nhỏ này, làm sao giấu được Lý Hâm?
Chỉ có điều những tính toán của Lý Thừa Quý quả thực rất chi ly, nhưng lần này liệu có thể thuận lợi mà vượt qua cửa ải hay không, còn rất khó nói.