Quan Gia

Chương 1259: Chương 1259: Sự khiêu khích của giới truyền thông thành phố Đại Ốc




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1259: Sự khiêu khích của giới truyền thông thành phố Đại Ốc 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

Đoàn đại biểu đi vào phòng chờ máy bay, Cao Thượng và Tiêu Du Tình hỏi thăm, lập tức choáng váng. 

Sân bay thành phố Đại Ốc mỗi tuần chỉ có một chuyến bay đi Minh Châu, muốn đợi chuyến bay này, phải bốn ngày sau, cũng chính là ngày đoàn đại biểu đã định trở về từ trước. 

Còn chuyến bay đến những thành phố khác trong nước, cũng rất ít. Chuyến bay sớm nhất đến Bắc Kinh là vào sáng sớm ngày hôm sau. 

Những năm 95, các đường bay không phát triển mạnh như ngày nay, sự trao đổi thương nghiệp giữa Trung Quốc và Nhật Bản, cũng không chặt chẽ bằng đời sau. Không có nhiều khách như vậy, đương nhiên cũng không có nhiều chuyến bay. 

Cao Thượng trở về báo cáo tình huống với Lưu Vĩ Hồng, nhóm người Ngụy Phượng Hưu đều cảm thấy sốt ruột. 

Nói như vậy, còn phải ở thành phố Đại Ốc thêm hai ngày? 

Đã làm loạn với phía thành phố Đại Ốc rồi, có lẽ cũng không bao lâu nữa, Thẩm Thái Đỉnh sẽ đem bản thanh minh phác thảo kia của Lưu Vĩ Hồng trình lên Ủy ban nhân dân thành phố Đại Ốc, giới truyền thông cũng sẽ có đưa tin. Trong tình huống này, đoàn đại biểu còn tiếp tục ở thành phố Đại Ốc, thật không có gì thú vị. 

Cũng tuyệt đối không phù hợp với tính cách Lưu Vĩ Hồng. 

Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không quan tâm, khoát tay, cười nói: 

- Không sao, mọi người đều đói rồi nhỉ, ăn cơm trước đi. Sân bay Đại Ốc không có chuyến bay thẳng về Trung Quốc, chúng ta ăn cơm xong, rồi đi Tokyo. 

Tokyo là thủ đô Nhật Bản, một trong những thành phố lớn nhất thế giới, sự phồn hoa, không phải là điều mà thành phố Đại Ốc có thể so sánh, chắc chắn trong thời gian gần sẽ có chuyến bay thẳng về Trung Quốc. Cho dù bay đến thành phố nào, cứ về Trung Quốc trước rồi nói sau. 

Thấy Lưu Vĩ Hồng đã tính toán kỹ, mọi người liền yên tâm, gật đầu đồng ý. 

Cao Thượng lớn gan nói: 

- Bí thư, còn ăn đồ ăn Nhật Bản? Đồ ăn quả thật rất đạm bạc, ăn không đủ no! 

Lời nói khiến mọi người cùng cười. 

Cao Thượng chỉ mới hai mươi hai hai mươi ba tuổi, đang ở độ tuổi thanh niên trai tráng, cần ăn nhiều, cơ bản mỗi buổi cơm không có thịt đều thấy không vui. Trong mỗi nắm cơm chỉ có một chút thịt cá và rau quả, lại thêm một chút nước tương, quả thật không thể lấp nổi bụng y. 

Không phải chỉ có Cao Thượng, e rằng Bí thư Lưu cũng như vậy. Dường như lúc ăn sáng, Bí thư Lưu cũng phải ăn mấy bát cơm. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Vậy không ăn món Nhật Bản nữa, chúng ta ăn thử thực phẩm rác của Mỹ, Mac Donald đi! 

Thức ăn nhanh của Mỹ phần lớn là những thức ăn nhiều dầu mỡ, quả nhiên cũng đủ rác rưởi. Tất cả đều là thịt, thịt gà có thịt bò có, rất thích hợp với khẩu vị của người trẻ tuổi. 

Mọi người không khỏi cười lắc đầu. 

Nên biết những năm 95, MacDonald và KFC đều là những thức ăn mới xuất hiện ở Trung Quốc, được coi như những thức ăn rất cao cấp. Vào trong đó ăn một bữa cơm, là rất có uy tín, là ‘người thượng đẳng’. Đến miệng người này, lại thành thức ăn rác rưởi. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không phải nói xấu người Mỹ, nói đến kỹ thuật nấu nướng, nước Mỹ dừng lại ở thời đại ăn tươi nuốt sống, hủ lậu vô cùng, làm sao sánh được với lịch sử ngàn năm văn minh của Trung Quốc được? Ngoài đánh giặc, thật ra chính là một lịch sử ẩm thực nữa! Hơn hai ngàn năm trước, Khổng Tử đã từng nói rằng: thực bất yếm tinh, quái bất yếm tế (cơm càng trắng tinh càng thích, gỏi thái càng nhỏ càng tốt)! 

Quả thực thức ăn ngon! 

Ở cửa hàng MacDonald ở sân bay, lúc đó có khoảng hai ba mươi người xếp hàng, xách những hành lý đơn giản, kéo nhau vào cửa hàng MacDonald. Phó chánh văn phòng Khu ủy Đổng Thư Ngữ là đại quản gia của đoàn đại biểu, tất cả những lịch trình sinh hoạt trong chuyến viếng thăm Nhật Bản này, chi phí chi tiêu, đều do Đổng Thư Ngữ nắm giữ. 

- Tiểu Đổng! 

Ngồi xuống ở cửa hàng MacDonald, Lưu Vĩ Hồng liền gọi Đổng Thư Ngữ. 

Tuổi của Đổng Thư Ngữ, thật ra còn lớn hơn Lưu Vĩ Hồng hai tuổi, đã tròn ba mươi tuổi. Nhưng Đổng Thư Ngữ vẫn chưa kết hôn, lại là cấp dưới, lại là một phụ nữ xinh đẹp, Lưu Vĩ Hồng liền gọi cô là ‘Tiểu Đổng’. Bình thường các cô gái thường thích người khác xem mình nhỏ tuổi hơn một chút. 

Tuy đời trước Bí thư Lưu độc thân, nhưng đời này lại có duyên với rất nhiều phụ nữ, cũng hiểu biết một chút về tâm lý phụ nữ. 

- Bí thư! 

Đổng Thư Ngữ liền đến bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, nhỏ giọng nói. 

Lưu Vĩ Hồng lấy trong bao ra một cái ví da, đưa toàn bộ cho Đổng Thư Ngữ, nói: 

- Bữa cơm này, tôi mời khách. Cơm nước xong xuôi, chúng ta đi Tokyo, nếu các đồng chí muốn mua quà kỷ niệm, tôi cũng mời khách. Ở đây có ba mươi ngàn USD, cô chi tiêu đi. Nếu không đủ, bên trong còn có một thẻ ngân hàng, đến lúc đó có thể đi rút tiền, bao nhiêu cũng được. 

Trong tấm thẻ này của Lưu Vĩ Hồng, có vài triệu USD, cụ thể bao nhiêu, Bí thư Lưu cũng chưa từng quan tâm. 

Kẻ có tiền đều như vậy! 

Đổng Thư Ngữ giật mình kinh hãi, nói: 

- Bí thư, việc này còn có tiền công chi. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Tôi biết. Nhưng bữa cơm trưa hôm nay, vốn dĩ phải do Trì Điền Nhị Nam mời chúng ta. 

Lần này đi nước ngoài, Lưu Vĩ Hồng dự toán khá nghiêm khắc trên tất cả các mặt, yêu cầu khống chế chi tiêu toàn diện, không được lãng phí. Nếu Trì Điền Nhị Nam đã không mời mọi người, vậy Bí thư Lưu mời. Không có dự toán chi, Lưu Vĩ Hồng cũng không định dùng tiền công. Cũng không phải nói đường đường là Ủy ban nhân dân khu Ninh Dương, lại thiếu tiền cơm cho bữa ăn này, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, quy tắc chi tiêu tiền công, vẫn nên tuân thủ. 

Nếu không, e rằng thu nhập tài chính của Ủy ban có nhiều đi nữa, e rằng cũng không đủ cho cán bộ sống phóng túng. 

Lưu Vĩ Hồng đã đến khu Ninh Dương này rồi, quy tắc không được chi tiêu công quỹ lung tung, cũng phải được thực hiện. 

Ngụy Phương Hữu ở bên cạnh cười nói: 

- Bí thư, đi tham quan, lại để cá nhân anh mời khách, không hợp lý lắm? 

Nói thật, ba mươi ngàn đô mà Lưu Vĩ Hồng nói, đã khiến tất cả mọi người kinh hãi. 

Thánh ơi, nhiều tiền như vậy sao? 

Đã sớm nghe nói vợ của Bí thư Lưu là bà chủ lớn của doanh nghiệp ở Giang Khẩu, rất nhiều tiền, xem ra tin đồn không sai. Ba mươi ngàn đô la Mỹ, trong miệng Lưu Vĩ Hồng, cứ được nói ra thoải mái như ba trăm tệ vậy. 

- Không sao, mọi người là đồng nghiệp, mời mọi người cùng ăn một bữa thức ăn nhanh, không sao. Tiểu Đổng, đi nhanh đi! 

Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, thuận miệng nói. 

- Vâng, Bí thư. 

Đổng Thư Ngữ cũng không nói nhiều, thấy thái độ của Lưu Vĩ Hồng khá kiên quyết, liền gật gật đầu, cầm lấy cái bóp da chứa đầy đô la Mỹ, cùng Cao Thượng và Tiêu Du Tình đi xếp hàng gọi món. Tất cả mọi người trong đoàn, chỉ có hai người họ biết tiếng Nhật, đương nhiên là ‘người có khả năng lao động nhiều nhất’. 

Lúc đợi cơm, Lưu Vĩ Hồng lấy điện thoại, lại gọi cho Vân Vũ Thường, nói tình hình ở sân bay và quyết định của hắn. 

Nhưng ai cũng không ngờ được, cho dù ăn một bữa thức ăn nhanh, cũng không được yên ổn. 

Lúc mọi người cùng tụ họp, đang chuẩn bị gặm đùi gà, ăn Hamburg hương vị cổ quái, bỗng nhiên một nhóm người tiến vào, vây quanh Lưu Vĩ Hồng và đoàn đại biểu, vô số máy chụp hình được nâng lên, ánh flash lóe lên không ngừng, lập tức khiến mọi người sửng sốt. 

Cửa hàng MacDonald liền trở nên ồn ào. 

- Các tiên sinh, chúng tôi là phóng viên của Nhật báo Đại Ốc, xin hỏi các anh là đoàn đại biểu của thành phố Kinh Hoa phải không? 

Không chờ mọi người phục hồi lại tinh thần, một cái microphone liền được đưa đến trước mặt nhóm người Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu, lẩm bẩm ồn ào hẳn lên. Trong tai đều là tiếng ồn, những phát âm tiếng Trung cứng ngắc, cũng khiến Lưu Vĩ Hồng phải rửa tai lắng nghe, mới có thể hơi hiểu được. 

Chu Toàn Hỉ, Tạ Hồng, Cao Thượng và Tiêu Du Tình liền đứng dậy, can thiệp nhóm tiểu quỷ vừa đến này. Chu Toàn Hỉ và Tạ Hồng làm đại sứ quán ở Nhật, đương nhiên cũng hiểu được tiếng Nhật. Nói không lưu loát, nhưng ít nhất cũng có thể giao tiếp cơ bản được. 

 

Bô bô một lúc lâu, cuối cùng cũng biết rõ ràng được. 

Tiêu Du Tình nói: 

- Bí thư Lưu, bọn họ là truyền thông Nhật Bản, Nhật báo Đại Ốc, tin tức Nhiệt Điền… 

Tiêu Du Tình liệt kê ra năm sáu cái tên của những tạp chí, cơ bản đều là giới truyền thông của thành phố Đại Ốc: 

- Bọn họ vừa nhận được tin tức từ Ủy ban nhân dân thành phố, đã được nhìn thấy bản tuyên bố nghiêm chỉnh của chúng ta, nên vội đến đây phỏng vấn. Có chấp nhận cho bọn họ phỏng vấn không? 

Lưu Vĩ Hồng chau mày nói: 

- Bọn họ có thể đưa tin đúng sự thật được không? 

Chủ tịch thành phố Đại Ốc Trì Điền Nhị Nam là một phần tử cánh hữu, ai biết những giới truyền thông chạy đến đây phỏng vấn này, có bị thế lực cánh Hữu khống chế hay không? Có lẽ là có. Nếu không phải Ủy ban nhân dân thành phố Đại Ốc thông báo cho họ, có lẽ bọn họ cũng không thể có được tin tức nhanh như vậy, rồi trực tiếp chạy đến sân bay. Trì Điền Nhị Nam và thủ hạ của gã lựa chọn giới truyền thông để thông báo, chắc chắn cũng đã có lựa chọn. 

Không đợi Tiêu Du Tình trả lời, một gã phóng viên Nhật Bản khoảng ba mươi tuổi đã đem micro đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, vội vàng hỏi: 

- Xin hỏi Bí thư, tại sao anh lại nhục mạ Chủ tịch thành phố Trì Điền? Đây là một hình thức khiêu khích sao? 

Phóng viên nam này, xương má cao ngất, mũi nhọn, môi mỏng, tóc dài, hai mắt chuyển nhanh, vừa thấy liền biết không phải hạng người lương thiện gì. Trong trí nhớ Lưu Vĩ Hồng, trong một thế giới song song khác, gã cũng khá giống với người được tham gia tuyển cử Thủ tướng Nhật Bản trong mấy năm sau. Nhưng gã nói tiếng Trung, tuy không được lưu loát, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nghe được. 

Người này vừa mở miệng liền hỏi Lưu Vĩ Hồng vì sao lại nhục mạ Trì Điền Nhị Nam, định nghĩa đó là sự khiêu khích, có thể thấy gã không những bên ngoài giống kẻ xấu, mà bên trong cũng rất xấu xa hiểm ác, cũng giống với kẻ xấu. 

Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng trầm xuống, lạnh lùng nói: 

- Tiên sinh phóng viên, anh quá vô lễ rồi. Tôi không thích nói chuyện cùng người vô lễ như vậy! 

- Phải không? Bí thư, chúng tôi có được tin tức, trong cuộc hội đàm vừa rồi giữa anh và Chủ tịch thành phố Trì Điền, bỗng nhiên lớn tiếng nhục mạ Chủ tịch thành phố Trì Điền. Chúng tôi muốn biết, điều gì khiến anh phẫn nộ như vậy? 

Vị phóng viên Nhật Bản bên ngoài nhìn giống kẻ xấu này, lập tức sữa chữa vấn đề, nhưng vẫn đề cập đến từ ‘nhục mạ’ như cũ. 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng liếc mắt nhìn gã một cái, không thèm để ý. 

Chu Toàn Hỉ tức giận, nói lớn: 

- ANh phóng viên, anh đến phỏng vấn, hay là muốn gây rối? Nếu anh muốn gây rối, vậy mời anh đi ra ngoài, chúng tôi sẽ không trả lời những vấn đề thô lỗ như vậy. 

Tiêu Du Tình cũng nói: 

- Thân là phóng viên tin tức, các anh nên đứng trên lập trường công minh chính trực để tìm hiểu chân tướng sự việc, khách quan công chính mà đưa tin về toàn bộ sự việc. Đây chính là điều mà các phóng viên cần phải có. 

Phóng viên ‘kẻ xấu’ liền có chút xấu hổ, không biết nên thế nào mới được. 

Một nữ phóng viên khác thấy vậy, liền nhân cơ hội chen vào bên cạnh gã, đưa micro đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng: 

- Vậy xin hỏi Bí thư, lúc các anh cùng hội đàm với Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các anh phải vội vã rời khỏi thành phố Đại Ốc? 

Cô dùng tiếng Nhật để nói. 

Cao Thượng liền phiên dịch lời của cô cho Lưu Vĩ Hồng nghe. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: 

- Bởi vì Chủ tịch thành phố Trì Điền phát biểu những ngôn luận khác lạ bẻ cong sự thật lịch sử nghiêm trọng, cũng không có biểu hiện thành ý mời khách, chúng tôi đợi ông ta xin lỗi. 

 

 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.