Trong khoảnh khắc, Lưu Vĩ Hồng mới ổn định tinh thần, chậm rãi đi tới
Duy nhất có thể nói trường học này là ngôi nhà bằng đất, khoảng sân trống phía trước ước chừng là làm sân thể dục cho bọn nhỏ
Đến gần căn nhà đất, một giọng nữ có chút giọng mũi khàn khàn liền truyền vào tai Lưu Vĩ Hồng, nói tiếng phổ thông rất nặng giọng địa phương, nghiêm khắc mà nói, thì là tiếng phổ thông hơi mang chút giọng miền núi. Nếu Lưu Vĩ Hồng không phải ở bên này công tác ba bốn năm, thì bất luận thế nào cũng không thể nghe hiểu được đó là giọng một giáo viên đang lên lớp ngữ văn cho học sinh, hơn nữa không ngờ là đang dạy bài thơ "Hàn giang độc điếu"
Lại đến gần một chút, có thể thấy rõ tình hình trong phòng. Một cô giáo tóc ngắn ngang vai đang lên lớp cho hơn hai mươi đứa bé lớn nhỏ đều có. Thấy đám người Lưu Vĩ Hồng đến gần, bọn nhỏ liền xoay đầu qua, cô giáo vốn đưa lưng về phía cửa, thấy tình hình bọn nhỏ khác thường, cũng liền ngừng giảng bài, xoay người nhìn ra cửa
Cô giáo này cũng khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt tròn, vóc dáng không cao, ước chừng hơn 1m50 một chút. Trên mặt rất có vẻ phong sương. Đột nhiên nhìn thấy mấy người đàn ông xa lạ áo mũ chỉnh tề xuất hiện, liền vẻ mặt ngạc nhiên giống như bọn nhỏ
Người miền núi dẫn đường lớn tiếng nói:
- Cô giáo La, bọn họ là cán bộ ở huyện, tới tìm cô
Xem ra cô giáo này là giáo viên đứng lớp duy nhất của tiểu học Sa Sơn. Lưu Vĩ Hồng không khỏi hơi kỳ quái, Vương Tuệ Văn nói rất rõ ràng, giáo sư La của thôn Sa Sơn là bạn học của ông ta, vốn tưởng rằng sẽ gặp được một ông lão phong sương đầy mặt, thật không ngờ lại gặp một cô gái trẻ thế này
Cô giáo La hiển nhiên không ngờ đám người Lưu Vĩ Hồng là đến tìm cô, sợ run một hồi mới nói với các học sinh:
- Các em tự học
Sau đó đi ra, hơi đề phòng ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng hai thước đứng lại, hỏi:
- Xin hỏi các ông là…
- Tôi tên Lưu Vĩ Hồng, là cán bộ ở thị xã. Cô giáo La, xin chào
Lưu Vĩ Hồng đơn giản tự giới thiệu một chút, hướng cô giáo vươn tay ra
Cô giáo La do dự cùng Lưu Vĩ Hồng nắm tay một cái, rất nhanh liền rút tay về. Lưu Vĩ Hồng không khỏi hơi kỳ quái. Cái dạng này, làm sao là giáo viên chứ? Không khác gì với cô gái sơn thôn ngại ngùng thẹn thùng
Lưu Vĩ Hồng dừng một chút, mới bắt đầu nói rõ mục đích:
- Là thế này, cô giáo La, cô có quen giáo sư Vương Tuệ Văn không?
Nghe Lưu Vĩ Hồng nhắc tới Vương Tuệ Văn, cô giáo La lập tức trước mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, nói:
- Có biết có biết, thầy Vương là bạn học của ba tôi, cũng là giáo viên trung học của tôi, anh là bạn của thầy Vương à?
Lưu Vĩ Hồng lập tức giật mình. Chẳng lẽ con gái giáo sư La mà Vương Tuệ Văn đã nói, ở đây thay cha phụ giảng
- Cô giáo La, chúng tôi là cán bộ ở thị xã, ngày hôm qua giáo sư Vương Tuệ Văn hướng tôi phản ánh tình hình của tiểu học thôn Sa Sơn, nói là điều kiện rất gian khổ, cho nên tôi đến xem, có thể cung cấp chút trợ giúp hay không
Lưu Vĩ Hồng rất hòa nhã nói
Vừa nghe nói trợ giúp, thái độ cô giáo La lập tức có chuyển biến rõ ràng, vẻ mặt đề phòng liền biến mất không còn một mảnh, lập tức nói:
- Ai nha, bên ngoài gió lớn, mời các ông mau vào nhà ngồi.
- Được
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp lại, nhìn nhìn bốn phía, không khỏi có chút nghi hoặc, không biết cô ta muốn mình vô nhà nào ngồi. Hình như ở đây chỉ có hai gian phòng đất mà thôi.
Cô giáo La đưa bọn họ vào một gian nhà bằng đất khác. Nhìn qua gian này so với gian phòng dạy học bên kia nhỏ không ít, bên trong đặt một chiếc giường, một bàn học rách tả tơi, trên mặt bàn đổ đống sách bài tập cũ. Một góc khác là nhà bếp. Xem ra đây là chỗ làm việc kiêm chỗ ở của cô giáo La
Lưu Vĩ Hồng phải thừa nhận, mình cũng không phải là một người đa sầu đa cảm, nhưng khi thấy tình cảnh này, trong lòng cũng lập tức trở nên không dễ chịu chút nào
- Thật là ngại quá, phòng hơi nhỏ… Mời ngồi, mấy vị lãnh đạo mời ngồi!
Cô giáo La liên thanh tiếp đón đám người Lưu Vĩ Hồng, thấy Lưu Vĩ Hồng hình như là "Thủ lĩnh", liền theo lễ nhường cái ghế gỗ duy nhất trong phòng cho hắn ngồi, còn mấy vị khác, đành phải ngồi ở trên giường
- Thật ngại quá thật ngại quá, khách đến nhà mà ngụm nước nóng cũng không có
Cô giáo La vội vàng muốn nấu chút nước sôi cho mọi người
- Không cần đâu, chúng tôi không khát
Lưu Vĩ Hồng vội vàng ngăn cản cô ta đang quan sát chung quanh, phát hiện phòng ở mặc dù cũ nát không chịu nổi nhưng trong phòng được quét dọn sạch sẽ, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn đâu vào đấy. Xem ra thích sạch sẽ là bản tính trời sinh của con gái, dù là điều kiện gian khổ đến mấy, cũng không thể che dấu được bản tính thích sạch sẽ
Gian phòng cũ nát lại sạch sẽ này tạo cho Lưu Vĩ Hồng một ấn tượng cực tốt.
- Cô giáo La, có thể ở hoàn cảnh thế này kiên trì dạy học, cô cũng rất giỏi
Lưu Vĩ Hồng nói lời tán thưởng tự đáy lòng.
Không ngờ một câu tán thưởng này lại khiến cô giáo trẻ đôi mắt lập tức đỏ ao.
- Sao thế?
Lưu Vĩ Hồng hơi hoảng. Thật lòng mà nói, Lưu Vĩ Hồng rất ít khi bối rối trước mặt con gái. Nhưng cô giáo dạy thay ở vùng núi không quyền không thế, sắc đẹp bình thường, lại khiến Chủ tịch thị xã Lưu có cảm giác bối rối, lo lắng mình nói sai gì đó
- À… Không có gì, tôi nghĩ tới số của ba tôi…
Cô giáo La xoay người sang chỗ khác dụi dụi mắt
Lưu Vĩ Hồng lập tức linh cảm sự tình hơi không đúng, vội vàng hỏi:
- Nghĩ tới ba cô
Loại câu cú này, nghe thế nào cũng có chút không ổn
- Ừ... Ba tôi, tháng trước đã qua đời…
Cô giáo La cúi đầu, hạ giọng nói nước mắt không nhịn được rơi lả chả
Lưu Vĩ Hồng và đám người La Chí Bình liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có chút giật mình.
- Bệnh gì?
Lưu Vĩ Hồng hỏi.
- Ung thư gan!
Cô giáo La nhỏ giọng đáp.
Lưu Vĩ Hồng hít vào một hơi, bệnh gan là bệnh nhà giàu, chẳng những phải trị, càng quan trọng hơn là phải dưỡng. Ngẫm lại mà xem, giáo viên tạm thời của thôn Sa Sơn nghèo khó như vậy, bản chất mà nói vẫn là thân phận nông dân, có điều kiện gì để dưỡng bệnh chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi
- Cô giáo La, rất xin lỗi!
Lát sau, Lưu Vĩ Hồng mới nhẹ giọng nói, hơi mủi lòng
Cô giáo La nhẹ nhàng lắc đầu.
- Có thể cùng chúng tôi nói tình hình cụ thể không?
Cô giáo La gật gật đầu. Chân tướng sự thật cũng rất đơn giản, hơn một tháng trước, thật sự là giáo sư La qua đời vì ung thư gan, con gái ông ta 18 tuổi La Dung Dung vốn đang học trung học phổ thông, mắt thấy cha qua đời, vì tiểu học thôn Sa Sơn - nổ lực cả đời của cha phải đối mặt với sự giải thể, liền dứt khoát vứt bỏ học hành, tiếp nhận gánh nặng của cha, làm giáo viên dạy thay tạm thời
Thôn Sa Sơn thật sự quá mức bế tắc, thế cho nên chuyện này, Vương Tuệ Văn chưa biết được. Trường học ông ta dạy lại cách thôn Sa Sơn rất xa.
Nghe xong La Dung Dung tự thuật, trong phòng lại một lần nữa xuất hiện trầm mặc. Mỗi người đều cảm thấy trong lòng nặng trịch. Nhất là Lưu Vĩ Hồng. Đây vốn là việc chính phủ nên làm, thế mà lại để cho hai cha con vùng núi đến gánh cái trọng trách này, đau khổ duy trì tất cả hy vọng và tương lai của một trường tiểu học vùng núi
- Vậy cô về sau tính làm thế nào?
La Dung Dung thản nhiên cười:
- Còn có thể làm gì nữa? Tôi cũng là không thể mắt thấy các em học sinh không được đi học
Trong giọng nói bình thản này lộ ra kiên nghị vững vàng, lập tức khiến cho Lưu Vĩ Hồng nhìn chòng chọc vào cô
- Cô không nghĩ qua là tiếp tục đi học sao? Thi đại học chẳng hạn?
- Có nghĩ qua. Nhưng không thật tế. Tôi mà đi, không ai đồng ý đến nữa, bọn nhỏ sẽ thất học. Hơn nữa, tôi cũng học học nổi đại học
La Dung Dung lại là thản nhiên cười. Trải qua một hồi nói chuyện với nhau, cô đã xóa bỏ một ít cảm giác xa lạ, thần thái bình tĩnh tự nhiên, khiến cho diện mạo cũng không xuất chúng của cô tăng thêm một loại khí chất xuất trần siêu nhiên
Lưu Vĩ Hồng lại hỏi:
- Cô dạy xong chương trình tiểu học thì sáo nào? Bọn họ có bao nhiêu cơ hội lên trung học cơ sở, trung học phổ thông? Lại có bao nhiêu cơ hội đi ra ngọn núi lớn này?
- Tôi biết, loại này cơ hội rất ít. Nhưng ít nhất tôi đã cố hết sức.
- Nói rất hay!
Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi nhẹ nhàng vỗ tay:
- Chỉ cần mỗi người đều có thể cố hết sức, sự tình sẽ luôn xuất hiện chuyển biến tốt
Giờ này khắc này, Lưu Vĩ Hồng đối với cô giáo dạy thay bình thường của nông thôn này đã không còn là thương tiếc, mà quả thực chính là yêu thích
“Rất là giỏi” ba chữ này, La Dung Dung đủ để đảm đương!
Không biết từ khi nào, bên ngoài gian nhà đất đã vây đầy những đứa trẻ lớn có nhỏ có, tò mò đưa mặt nhìn vào bên trong
Những đứa bé này, lớn cũng 14 - 15 tuổi, nhỏ thì chưa tới sáu bảy tuổi, nam nhiều nữ ít, mặc quần áo mỏng manh cũ nát, chen chúc ở ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió núi thổi lạnh đến được đỏ bừng, lại mang theo ý cười thuần phác lương thiện
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, nói:
- Cô giáo La, chịu giúp tôi một việc không?
- Việc gì?
La Dung Dung ngồi ở trên giường cũng đứng lên, hỏi.
- Là như thế này, xe chúng tôi không lái vào đây được. Trên xe mang theo một vài thứ, một người không tiện lấy, có thể mời cô đưa mấy học sinh cùng chúng tôi đi lấy không?
- Được
La Dung Dung lập tức kêu bốn năm đứa học sinh tương đối lớn đi ra.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nếu có thể, mọi người cùng đi, được không?
La Dung Dung nhìn hắn một cái, mỉm cười gật gật đầu.
Bọn nhỏ lập tức hoan hô vui vẻ, hướng thẳng bên ngoài thôn mà đi. Dọc theo đường đi, ríu ra ríu rít, ầm ĩ ồn ào, rất là náo nhiệt. Khi đi đến chỗ cách chiếc Santana ước chừng hai ba thước, bọn nhỏ không tự chủ được đều đứng lại, không dám tới gần, tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc xe con đen bong, nhìn không chớp mắt
Dương Á Kiệt vội vàng mở thùng sau Santana ra, đem ra một đống lớn nào là sách bài tập, bút máy, túi sách các loại văn phòng phẩm, còn có bóng rổ, bóng bàn và các loại chuyện cổ tích với một ít kẹo bánh bích quy thực phẩm linh tinh.
Bọn nhỏ kinh ngạc nhìn ngắm đống đồ tha thiết ước mơ, trong ánh mắt toát ra hào quang vui sướng, nhưng vẫn là không dám đến gần. bọn trẻ vùng núi hiểu quy củ, chủ nhân không nói rõ, bọn họ sẽ không tùy ý động vào đồ của người khác
- Lại đây, cùng nhau dọn nào
Lưu Vĩ Hồng cười hô.
Bọn nhỏ lại một lần nữa phát ra tiếng hoan hô, phía sau tiếp trước tiến lên trước, hoặc khiêng hoặc nâng, đem đống đồ dọn về trường học. Bọn họ đều rất tự giác, không có bất cứ đứa nào động vào thực phẩm mà đối với bọn trẻ mà nói là cực kỳ hấp dẫn. Nhưng nhìn ra được, niềm vui của bọn trẻ là phát ra từ nội tâm
Nhìn bóng dáng bọn nhỏ sôi nổi, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy mấy chục km đường núi này quả không có uổng phí. Ở trong trí nhớ của hắn, gần như chưa từng có việc lấy thứ đồ rẻ như vậy có thể đổi lấy niềm vui chân thành như thế
La Dung Dung cho bọn nhỏ xếp thành hàng, từng đứa một cầm lấy văn phòng phẩm thực phẩm, Lưu Vĩ Hồng châm lửa một điếu thuốc, đứng bên cạnh, lòng tràn đầy niềm vui.
Tặng hoa hồng cho người khác, hương hoa vẫn được lưu trên tay.
Lời này thực có đạo lý.