Nhưng tâm tình lại mau chóng nặng nề. Hắn không phải nhà từ thiện, hôm nay cũng không phải đến làm việc thiện. Hắn là Chủ tịch thị xã, nơi hắn quản lý cũng có những thôn làng quê mùa nghèo khó, không có trường học. Có thể không chỉ có một làng như thế này, về cơ bản, phải như thế nào thì mới có thể để Lưu Vĩ Hồng giải quyết những vấn đề này?
Tất nhiên La Dung Dung không biết Lưu Vĩ Hồng đang lo âu, thấy Lưu Vĩ Hồng thật lòng muốn giúp đỡ bọn họ, lập tức tràn đầy thiện cảm với Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Lãnh đạo Lưu, vào trong nhà ngồi đi. Mọi người còn chưa ăn cơm, tôi đi nấu cơm cho mọi người…
Nói đến đây, mặt La Dung Dung đỏ lên, thẹn thùng nói:
- Nhưng tôi nấu ăn rất kém, sợ mọi người ăn không nổi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Đừng lo, cô làm món gì thì chúng tôi ăn món đó.
Hắn quả thật muốn ăn cơm ở đây để có thể hiểu thêm một chút về tình hình thôn Sa Sơn. Hơn nữa, hắn rất yêu thích cô nàng nhỏ bé dũng cảm này, luôn cảm thấy rằng nên làm chút gì đó cho cô ấy.
- Vậy được, tôi đi sắp xếp…
La Dung Dung nghe Lưu Vĩ Hồng muốn ở lại ăn cơm lập tức thấy vui vẻ. Cô xoay người sắp xếp bài vở cho bọn nhỏ, cho bọn nhỏ về nhà tự học. Trường học thế này vốn không định ra quy tắc gì. Hôm nay có khách quý, tất nhiên phải tan học sớm một chút.
- Lãnh đạo Lưu, các vị ngồi nghỉ trong phòng học trước đi, phòng ở bên kia thật nhỏ quá. Tôi đi làm thức ăn cho các vị…
La Dung Dung bước tới, đỏ mặt nói. Dường như cảm thấy vô cùng có lỗi về việc điều kiện ở trường học quá đơn sơ, dường như đây là lỗi của cô vậy.
- Được.
Lưu Vĩ Hồng lại mỉm cười gật đầu.
Hắn cũng không muốn tạo áp lực tâm lý gì cho cô bé này.
Phòng học làm bằng gạch và gỗ lớn hơn phòng ở của La Dung Dung một chút, Lưu Vĩ Hồng và La Chí Bình song song bước vào. Bên trong trước hết thấy những bộ bàn ghế tự đóng, chiều cao không đồng nhất, thô ráp không chịu nổi, thậm chí có những chân ghế còn cả vỏ cây.
- Chủ tịch thị xã Lưu, mời ngồi.
La Chí Bình mau chóng mang qua một cái ghế nhìn còn khá chắc chắn tới, lấy tay áo lau vài cái. Thôn Sa Sơn thuộc xã Lương Thủy, anh ta xem như cũng là chủ nhân phân nửa.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng không ngồi, quay đầu nhìn anh ta hỏi:
- Bí thư La, tình hình thôn Sa Sơn này anh có nắm rõ không?
Da đầu La Chí Bình lập tức ngứa ran lên. Anh ta sợ nhất là Lưu Vĩ Hồng hỏi những lời này. Nói không rõ thì không được, thôn Sa Sơn nằm trong khu vực quản lý của anh ta. Xã Lương Thủy quản lý hàng chính tổng cộng mười chín thôn ấp. Hiện giờ khi Chủ tịch thị xã đến đây, anh ta đang đảm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy xã đã ba năm, lại không nắm rõ tình hình thôn Sa Sơn, dù thế nào cũng không thể nói được. Nếu trả lời mình nắm rõ, nhưng vẫn làm như không thấy, để trường tiểu học này tự sinh tự diệt, việc Lưu Vĩ Hồng đột nhiên trách mắng làm sao tránh khỏi?
Nghẹn một chút, La Chí Bình mới thốt ra từ trong cổ họng:
- Chủ tịch thị xã Lưu…Tôi biết tình hình này, nhưng quê nhà rất khó khăn, phí tổn hành chính không đủ, vẫn phải dựa vào tài chính thị trấn để chi trả, thật sự là… thật sự là lực bất tòng tâm.
Nếu đối mặt với các lãnh đạo khác ở thành phố thì La Chí Bình không căng thẳng như vậy. Nhưng đối diện Lưu Vĩ Hồng, anh ta quả thật thiếu tự tin. Đối với tất cả cán bộ ở thị xã Hạo Dương, Chủ tịch thị xã mới đúng là một huyền thoại. Chủ tịch thị xã hai mươi bốn tuổi, đừng nói là nhìn thấy, ngay cả muốn cũng không nghĩ ra, hoàn toàn đảo điên các quy tắc chốn quan trường.
Trong khoảng thời gian trà dư tửu hậu này, chuyện được mọi người bàn tán nhiều nhất là tin tức vị quan mới Chủ tịch thị xã. Nhưng nơi phát ra tin tức thật sự quá ít, nói tới nói lui cũng không còn gì nữa. Nhưng có thể khẳng định, Chủ tịch thị xã mới không phải ngu ngốc. Có câu nói “quan mới nhận chức muốn đốt ba đống lửa.” Ai biết đống lửa đầu tiên của Chủ tịch Lưu sẽ đốt ở đâu?
Hiện giờ xem ra ngòi nổ này rất có khả năng đốt ở xã Lương Thủy, đốt trên đầu La Chí Bình.
Chủ tịch Thị xã Lưu tuổi trẻ sung sức, muốn mượn đầu người lập uy, e là sẽ không nghe La Chí Bình giải thích.
Lưu Vĩ Hồng điềm nhiên nói:
- Bí thư La, xã Lương Thủy khó khăn tôi có thể hiểu, nhưng trước đây anh có từng phản ánh lên lãnh đạo cấp trên không? Báo cáo bằng văn bản ấy!
Gió núi lạnh thấu xương nhưng La Chí Bình lại chỉ thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, cúi đầu nói:
- Chủ tịch Thị xã Lưu, tôi xin nhận khuyết điểm với anh. Chuyện này là do bình thường tôi không quan tâm đến thôn Sa Sơn.
La Chí Bình vốn còn định biện giải thêm vài câu, đại khái là tình hình tài chính thị xã cũng rất căng thẳng, phản ánh cũng vô dụng…Lưu Vĩ Hồng là Chủ tịch Thị xã, là người quản lý tài chính hẳn là biết rõ. Nhưng lời nói vừa ra đến miệng thì La Chí Bình lại nuốt vào, biến thành nghiêm khắc kiểm điểm.
Trong quan trường, đẩy trách nhiệm cho lãnh đạo cấp trên là điều tối kỵ.
Trước nay luôn là cấp dưới chịu trách nhiệm trước cấp trên, đến khi nào mới có cấp trên chịu trách nhiệm với cấp dưới?
La Chí Bình chỉ hy vọng thái độ thành khẩn của anh ta sẽ được Lưu Vĩ Hồng bỏ qua, không cần làm ngòi nổ thứ nhất của hắn.
Lưu Vĩ Hồng không phải muốn phê bình nghiêm khắc anh ta. Hắn công tác ở khu Giáp Sơn đã hơn một năm, hắn rất hiểu chỗ khó xử của cán bộ cơ sở. La Chí Bình không làm gì, giai đoạn hiện tại được xem như một hiện tượng phổ biến trong các cán bộ cơ sở. Quan điểm tư tưởng đã dừng lại ở mấy năm trước, thậm chí là mười mấy năm trước, rất cứng nhắc. Chỉ cần cấp trên không ra lệnh thì họ cũng rất ít khi chủ động giải quyết, có trách cứ La Chí Bình cũng không có tác dụng gì.
Thay đổi tư tưởng cán bộ, thay đổi tác phong của họ là một công trình trường kỳ gian khổ.
- Tuy tài chính xã Lương Thủy khá căng thẳng nhưng vẫn phải nghĩ cách. Thật ra nhiều chuyện muốn quyết định cũng không quá khó khăn như mình nghĩ. Ví dụ như nói họ xây dựng một căn nhà ngói đỏ hai gian hẳn là cũng không tốn bao nhiêu tiền, sau khi xây dựng xong còn dùng được nhiều năm. Bí thư La, căn phòng gạch này trên thực tế đã gần sập, anh không biết sao? Nếu chẳng may bị sụp thì phải truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo. Mặt khác, mời thợ mộc tới, chặt vài cây trên núi, làm cho họ mấy cái bàn ngay ngắn cũng không phải việc quá khó, chi phí cũng không lớn. Anh thấy phải không?
Lưu Vĩ Hồng nói rất kiên nhẫn.
La Chí Bình liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chỉ đạo của Chủ tịch Lưu thật quá sáng suốt.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay, ngăn anh ta tiếp tục nịnh hót, nói:
- Tôi chỉ nêu vào ví dụ cho anh thấy, trong công tác có rất nhiều chuyện không cần cấp trên chỉ thị và sắp xếp, phải trong phạm vi khả năng của mình cố gắng hết sức làm tốt nhất. Thay đổi không cần long trời lở đất mà phải phát sinh từng giọt, từng giọt, không thể bước một bước mà đòi đi ngàn dặm, không tích từng dòng nhỏ sao thành sông biển. Giấc mộng trong một đêm đã giải quyết được tất cả khó khăn là không thực tế. Nhưng cái gì cũng không làm thì không thể thay đổi gì được.
La Chí Bình lần này không vội gật đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút mới nói với vẻ khâm phục:
- Chủ tịch Thị xã Lưu, lời dạy bảo của anh tôi sẽ nhớ kỹ.
Mặc kệ La Chí Bình nịnh nọt hay anh ta thật sự nghe được, ít nhất anh ta ngẫm nghĩ lời nói của Lưu Vĩ Hồng, tin rằng sẽ có chút hiệu quả.
Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ vai hắn, lại vuốt vuốt cằm, tỏ vẻ cổ vũ.
Lúc này La Dung Dung cầm dao làm bếp, đi lên sườn núi phía sau trừng học, nơi đó là một vườn rau nho nhỏ, trồng hơn mười luống rau cải trắng, La Dung Dung cẩn thận cắt một cây lớn nhất mang về.
Rất nhanh, khói bếp trong gian nhà nhỏ đã bốc lên.
Lưu Vĩ Hồng không ngồi trong phòng học, đi vào phòng bên cạnh, mỉm cười xem cô bé vội vội vàng vàng, đột nhiên phát hiện La Dung Dung thật xinh đẹp, đặc biệt rất rạng rỡ. Đương nhiên, đây là tác dụng tâm lý. Nhan sắc La Dung Dung bình thường, nhưng phụ nữ không phải vì xinh đẹp mà đáng yêu mà là bởi vì đáng yêu mà trở nên xinh đẹp. Điều này Lưu Vĩ Hồng cũng cảm nhận được.
Thiếu nữ rất mẫn cảm, La Dung Dung lập tức phát hiện Lưu Vĩ Hồng luôn nhìn cô chăm chú, lại càng thẹn thùng hơn, không dám nhìn ngay mặt Lưu Vĩ Hồng, cố hết sức né tránh ánh mắt của hắn, chỉ lo nấu ăn.
Gió núi rất mạnh, gào thét từ cổng tò vò thổi vào, trong phòng khói bếp bay đầy. La Dung Dung ho khan, Lưu Vĩ Hồng trong lòng căng thẳng hỏi:
- Cô bệnh sao?
- À, không, khói làm sặc thôi.
La Dung Dung trả lời.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy cô đang bị bệnh, lại là bệnh không nhẹ, có thể do đường hô hấp, lại thêm không đủ dinh dưỡng, làm cho cơ thể cực kỳ suy yếu.
- Có bệnh phải trị, không thể bỏ qua. Hôm nay cô theo tôi xuống núi, đến bệnh viện kiểm tra một chút.
La Dung Dung lắc đầu, không nói nữa.
Cô đúng là xem nhẹ bệnh tật.
Lưu Vĩ Hồng biết trong lòng cô đang nghĩ gì, cũng không nói nhiều. Có lẽ, phụ nữ như La Dung Dung ở thôn Sa Sơn không phải là hiện tượng cá biệt mà là khá phổ biến.
Không lâu sau, khi Bí thư chi bộ và vài người khác trong thôn vội vội vàng vàng chạy đến. Bí thư chi bộ thôn cũng họ La, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt nếp nhăn chi chít, thoạt nhìn rất già nua, hiển nhiên là do gió núi thổi lâu ngày mà thành.
Bí thư chi bộ La có biết La Chí Bình, mau chóng chào Bí thư La. Được La Chí Bình giới thiệu Lưu Vĩ Hồng, Bí thư chi bộ La mới sợ run, run rẩy bắt tay Lưu Vĩ Hồng, trên mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, nói liên thanh:
- Tiếp đón chậm trễ.
Ông nhất định phải mời Chủ tịch Thị xã Lưu đến nhà ông ăn cơm.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ăn ở đây đi. Cô giáo La đã nấu cơm rồi.
Bí thư chi bộ La ngẩn ra, hơi bất an nói:
- Chủ tịch Thị xã Lưu, anh không biết đâu, cô giáo La dạy miễn phí, cô ấy không có nhiều tiền…
Lưu Vĩ Hồng gật đầu:
- Tôi biết, Bí thư chi bộ yên tâm, trên thành phố sẽ phát bổ sung tiền lương cho cô, phí dạy thay trước kia còn thiếu của cô giáo La đều sẽ được truy lĩnh.
Bí thư chi bộ La gật đầu lia lịa, liên thanh nói:
- Vậy thật là tốt quá. Ôi, thôn chúng tôi nghèo quá, lúc trước đã rất có lỗi với cô giáo La, giờ cũng rất có lỗi với cô giáo La, thật sự là…Ôi…
Nhìn vị Bí thư chi bộ thôn đang sợ hãi, nhìn lại cô giáo dạy thay miễn phí trong căn phòng gỗ thô đang bận rộn nấu cơm, tâm tình của Lưu Vĩ Hồng càng thêm nặng nề. Làm cách nào để đa số dân chúng có thể giàu có quả thật là một nhiệm vụ cần kíp mà gian khổ.