Quan Gia

Chương 551: Chương 551: Điều tra toàn diện.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 551: Điều tra toàn diện. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Ngồi ở góc đối diện với Lưu Vĩ Hồng, Trương Phục Minh cảm giác mỗi đầu dây thần kinh trên người đều căng ra. 

Trương Phục Minh là chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thành phố Hạo Dương, hơn bốn mươi tuổi tuổi, mặt chữ quốc, rất có quan uy. Nhưng bây giờ lại chỉ dám ngồi ở mép ghế sa lon, tựa hồ đều chuẩn bị đứng lên, cúi người “Bồi tội”. 

Lưu Vĩ Hồng ngày hôm qua đi thôn Sa Sơn xã Lương Thủy, Trương Phục Minh đến tối mới biết được, còn là Vương Trác Lập báo cho. Còn về tin tức mà Vương Trác Lập đưa ra là nhờ vào Hướng Vân. Lưu Vĩ Hồng mới nhận chức chủ tịch Chủ tịch thành phố, nhất cử nhất động đều bị chú ý. Vương Trác Lập có quan hệ không tệ với Hướng Vân nên Lưu Chủ tịch có động tác gì đều được hắn báo cho. Sau đó vào thời điểm thích hợp sẽ đem những tin tức này tiết lộ một chút với người trong cuộc, thu được nhân tình lớn. Là phó chủ nhiệm văn phòng thành phố, tuy nói là quản tạp vụ, chức vụ không cao, nhưng quyền lực lực ngầm rất lớn, cũng bao gồm phương diện “Tin tức linh thông”. Có nhiều lúc, cán bộ bên dưới vì để dò thăm “Bí mật”, thường thường không tiếc lôi kéo loại chức vụ Đại quản gia như Vương Trác Lập. 

Vương Trác Lập tuổi còn trẻ đã có thể chủ trì trên thực tế công việc tại văn phòng thành phố, ở phương diện “lợi dụng tài nguyên” tự có chỗ độc đáo. 

Hướng Vân cũng không ngần ngại để lộ cho hắn một vài tin tức. Mặc dù Lưu Vĩ Hồng đã cho hắn tới trước chính quyền Hạo Dương một tháng để làm quen nhưng như thế là rất không đủ. Quan hệ chằng chịt giữa mọi người trong cơ quan, làm sao trong một tháng có thể thấu triệt? Hướng Vân cũng cần từ người khác để có tin tức hữu dụng tham mưu cho Lưu Chủ tịch. 

“Cùng hưởng tài nguyên” luôn là một phương thức tốt trên quan trường. 

Vương Trác Lập thẳng coi như là lão thành, quan hệ tốt với hắn sẽ có nhiều thuận lợi. 

Lúc nhận được điện thoại của Vương Trác Lập, Trương Phục Minh đang cùng chơi mạt chược với mấy cán bộ tại đơn vị. Vương Trác Lập chỉ nói lấp lửng vài câu, Trương Phục Minh là cơ trí bậc nào, nhất thời luống cuống tay chân. 

Nếu chỉ là Chủ tịch thành phố tiền nhiệm, Trương Phục Minh cũng không khẩn trương như thế. Trong con mắt dân chúng bình thường thì Ủy ban giáo dục thành phố có thể coi là một ngành quyền uy, màu mỡ cũng không thiếu nhưng trong thành phố thì phân lượng còn kém một chút độ lửa. Lưu Vĩ Hồng vừa mới nhận chức Chủ tịch thành phố, có bao nhiêu đại sự muốn làm, nhất thời còn chưa sờ đến Ủy ban giáo dục và Trương Phục Minh hắn. Trương chủ nhiệm chi bằng từ từ quan sát, sau khi rõ ràng phong cách hành sự của Lưu Chủ tịch thì sẽ quyết định sách lược tiến thủ của mình. 

Ai ngờ xảo diệu thế nào mà đám người Vương Tuệ Văn lại tới, càng xảo diệu hơn là chặn xe của Lưu Chủ tịch tại khu Tân Thành. Việc ngoài ý muốn này đã làm loạn bộ sậu của Trương Phục Minh, đẩy ông ta tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng, muốn tránh cũng không được, không thể tránh khỏi. 

Mặc dù nói khất nợ tiền lương giáo viên cũng không phải là trách nhiệm của Trương Phục Minh và Ủy ban giáo dục. Ủy ban giáo dục không quản tiền nhưng dù sao vẫn có quan hệ với Ủy ban giáo dục. Tối thiểu sẽ làm giảm hảo cảm của Trương Phục Minh trước Chủ tịch thành phố mới.  

Song chuyện Lưu Vĩ Hồng đi thôn Sa Sơn xem qua tình huống thì nhất định sẽ liên quan đến Trương Phục Minh. Hơn nữa Lưu Chủ tịch đi thị sát “Trường học”, lại không cho chủ nhiệm Ủy ban giáo dục đi theo, có thể thấy được Lưu Chủ tịch đã không tin tưởng ông ta, vấn đề đã trở nên rất nghiêm trọng. 

Ngoài ra còn có thể là một mục đích khác, chính là Lưu Vĩ Hồng cố ý làm vậy để cho ông ta khẩn trương. 

Thỉnh thoảng để cho cấp dưới khẩn trương cũng là một loại thủ đoạn của cấp trên. Một cấp trên cái gì cũng gật thì không thể nào có uy tín, từ trước đến nay chỉ có cấp trên sử dụng tốt “Ân uy” thì uy tín tự nhiên sẽ đến. Nếu cuộc sống của cấp dưới trôi qua quá an nhàn thì không khỏi sinh ra lười biếng. 

Vì như thế, Trương Phục Minh càng không thể coi như không quan trọng. 

Lưu Chủ tịch muốn cho ngươi khẩn trương thì ngươi phải lập tức khẩn trương. Nếu là dù bận vẫn ung dung, không thèm để ý chút nào, vậy thì xong rồi. 

Làm sao, ngươi không sợ ta? 

Ngạo khí thật! 

Được, ngươi ương ngạnh vậy thì ta sẽ tìm cho ngươi một chút khó chịu! 

Một Chủ tịch thành phố muốn làm chút khó khăn cho một chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thì bất quá chỉ là một câu nói. 

Trương Phục Minh lúc ấy vội vàng bỏ bàn mạt chược rồi chạy về nhà cầm ít rượu, thuốc cả đêm đi tới nhà Vương Trác Lập để hỏi cách. 

Cả thành phố không ai hiểu nhiều về Lưu Vĩ Hồng, nghe nói Vương Trác Lập có quan hệ không tệ với nhân viên truyền tin Tiểu Hướng của Lưu Chủ tịch, có lẽ có thể biết một chút tin tức. Chỉ cần nắm đúng mạch của lãnh đạo, sau đó đúng bệnh hốt thuốc thì có thể thành công. 

Vương Trác Lập đối với Trương Phục Minh rất khách khí. Bàn về cấp bậc, Trương Phục Minh là Trưởng phòng, Vương Trác Lập là Phó Trưởng phòng, bàn về tuổi, Trương Phục Minh lớn hơn một giáp. Hơn nữa Trương Phục Minh còn ở vị trí chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thì còn có thể giúp đỡ rất nhiều cho Vương Trác Lập. Vương Trác Lập sinh ở Hạo Dương, họ hàng không ít, muốn học trường nào, phân công ở đâu bên ngành giáo dục còn cần Trương Phục Minh đi thao tác. 

Tự nhiên, Vương Trác Lập cũng sẽ không bày ra bộ dạng “Cao nhân” để bảo Trương Phục Minh phải làm như thế nào, chẳng qua chỉ nói thêm một chút về những gì hắn nghe được từ chuyến thị sát của Lưu Vĩ Hồng tới trường tiểu học của thôn Sa Sơn. Những thứ khác, Trương Phục Minh ngươi tự mình đi suy nghĩ. 

Trương Phục Minh đêm khuya tới cửa, còn có một mục đích chính là muốn xin Vương Trác Lập giật dây, làm quen với thư ký Hướng Vân của Lưu Chủ tịch. 

Hướng Vân là người mà Lưu Vĩ Hồng mang từ huyện Lâm Khánh, dĩ nhiên là được Lưu Chủ tịch tín nhiệm. Có hắn nghe ngóng tin tức nhất định là trực tiếp hơn so với Vương Trác Lập. 

Đối với tâm tư này của Trương Phục Minh, Vương Trác Lập trong lòng tựa như gương sáng, sao có thể đáp ứng. 

Hắn và Hướng Vân quan hệ không tệ là một chuyện, đem Trương Phục Minh giới thiệu cho Hướng Vân lại là một chuyện khác rồi. Thứ nhất Hướng Vân chưa chắc đã tiếp nhận, thứ hai một khi Trương Phục Minh trực tiếp đáp lên tuyến Hướng Vân thì sau này còn cần Vương Trác Lập hắn làm gì. 

Chuyện ngu ngốc như vậy, Vương Trác Lập nhất định là sẽ không làm. 

Dĩ nhiên, nếu như quan hệ giữa Trương Phục Minh với Vương Trác Lập chỉ là bình thường thì ngay cả chuyện vừa rồi cũng không nói. 

Bất quá Vương Trác Lập cũng không để cho Trương Phục Minh hoàn toàn thất vọng, tiết lộ cho ông ta mấy câu là Hướng Vân nói Lưu Chủ tịch trong công việc là một lãnh đạo cực kỳ nghiêm túc, tuyệt không cho phép phía dưới giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Đúng là đúng, sai là sai, nếu ai muốn vòng vo đẩy trách nhiệm đi đâu đó để vượt qua kiểm tra, vậy thì mười phần sai rồi. 

Lưu Chủ tịch không hoan nghênh nhất chính là cán bộ che đậy lỗi lầm. 

Nghe lời này, trong lòng Trương Phục Minh coi như là có chút nắm bắt, về nhà kê gối suy nghĩ hồi lâu mới dần dần an định lại. Không ngờ ngày hôm sau vừa lên ủy ban thì Hướng Vân đã gọi điện thoại tới, nói là Lưu Chủ tịch mời ông ta tới phòng làm việc nói chuyện. 

Vừa đi vào phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng, Trương Phục Minh liền phát hiện công tác chuẩn bị của mình đã làm không công. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không nghiêm mặt, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười, tương đối khách khí bắt tay rồi mời ông ta vào ghế sa, còn chủ động mời thuốc. 

Trương Phục Minh lại càng thêm khẩn trương. 

Lưu Vĩ Hồng không có lý do gì để đối với hắn khách khí như vậy. 

Trương Phục Minh hoàn toàn chuẩn bị tâm lý để chuẩn bị ứng đối “chất vấn” của Lưu Chủ tịch. 

- Đồng chí Phục Minh, tình trạng giáo dục toàn thành phố chúng ta không phải là rất lạc quan nhỉ. 

Lưu Vĩ Hồng nói, giọng nói tương đối bình thản, nụ cười chỉ thoáng qua trên mặt rồi biến mất ngay, khẽ nhíu mày ra vẻ lo lắng. Phải nói rằng sự khách khí của Lưu Vĩ Hồng đối với Trương Phục Minh cũng không phải là giả vờ, hắn không có tính toán vừa lên đã lập uy với các đầu lĩnh ủy ban hay cục. Làm như vậy cũng không thể tạo ra uy vọng chân chính, chỉ giống như Mộ Tân Dân lâm vào lúng túng rồi mất hết mặt mũi. 

Nhận nhiệm vụ bắt đầu từ “Bới móc ” là cần thiết, nếu không không thể biểu hiện “Tồn tại” của bản thân. Nhưng tìm làm sao cũng phải có phương thức phương pháp. Bởi vì chỉ chăm chăm bới móc thuộc hạ sẽ bị đánh giá là muốn phủ nhận lãnh đạo trước đó. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng là người đứng thứ hai, chưa phải là người đứng đầu thì càng phải chú ý. 

Về phần gọi “ đồng chí Phục Minh......” thì đã trở thành “Tiếng nói đặc sắc” của Lưu Vĩ Hồng. Tuổi hắn còn quá trẻ, các cấp dưới bên ủy ban hay cục ít nhất đều lớn hơn hắn chừng hai mươi tuổi, gọi chức vụ có chút xa cách, trực tiếp kêu tên thì quá vô lễ nên Lưu Chủ tịch vẫn cứ gọi là “đồng chí”, vừa theo đúng quy củ của đảng, cũng không quá mức thân cận lẫn xa cách, mơ hồ lộ ra uy nghiêm cấp trên. 

Trương Phục Minh liên tục khom người, nói: 

- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch thành phố, đúng là không lạc quan. Mặc dù Hạo Dương chúng ta bây giờ là thành phố rồi, nhưng cơ sở vẫn tương đối yếu kém, trụ cột tương đối kém. Giáo dục lại là sự nghiệp lâu dài, mười băm trồng cây ...... Dĩ nhiên, chuyện này có trách nhiệm của tôi, là do công tác của tôi làm không tốt, để cho Chủ tịch thành phố quan tâm...... 

Trương Phục Minh nói rất khôn khéo. Đầu tiên là thuận theo ý tứ của Lưu Vĩ Hồng nói về thực trạng giáo dục của Hạo Dương rồi chuyển qua nguyên nhân là không có tiền. Cái này không liên quan đến Trương Phục Minh ta. Nhưng so sánh với trực tiếp giải thích thì rất nhu hòa uyển chuyển, không đến nỗi để cho Lưu Vĩ Hồng sinh lòng ghét bỏ, sau đó còn tự mình phê bình, thái độ rất đoan chính. 

Cán bộ lâu năm đều có thủ đoạn để tự vệ. 

Lưu Vĩ Hồng không nói gì, chỉ lạnh nhạt hỏi: 

- Đồng chí Phục Minh, tình huống trường tiểu học thôn Sa Sơn anh có rõ ràng không? 

Trương Phục Minh vội vàng nói: 

- Chủ tịch thành phố, tình huống trường tiểu học thôn Sa Sơn tôi biết một chút. Trước kia cũng có đồng chí phản ánh với tôi, chỉ là tôi quá quan liêu nên không coi trọng đầy đủ...... 

Trương Phục Minh tích cực tiến hành mình kiểm thảo, cũng đi ra cho bất đắc dĩ. Muốn mình không rõ ràng lắm, hiển nhiên là không được [,] thân là Ủy ban giáo dục chủ nhiệm, hồ đồ hoa mắt ù tai, không rõ tình hình bên dưới, có thể coi là là một cái không lớn không nhỏ đắc tội hình dáng. 

Lưu Vĩ Hồng khoát khoát tay ngăn phần kiểm điểm của ông ta, nhíu mày nói: 

- Đồng chí Phục Minh, tôi lo lắng trường tiểu học thôn Sa Sơn không phải là cá biệt. Tôi muốn Ủy ban giáo dục phải lập tức làm một cuộc điều tra toàn diện, sau đó báo cáo cho tôi bằng văn bản. Tôi cho anh thời gian bảy ngày, đủ chưa? 

Ở phòng làm việc nói chuyện với cấp dưới không quá thân cận, Lưu Vĩ Hồng cũng trực tiếp bố trí nhiệm vụ, không lôi kéo làm quen. 

Trương Phục Minh vội vàng đứng dậy, ngữ khí kiên định nói: 

- Xin Chủ tịch thành phố yên tâm, tôi lập tức đi ngay bố trí. 

- Ừ. 

Lưu Vĩ Hồng gật nhẹ đầu. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.