Quan Gia

Chương 552: Chương 552: Quan hệ đặc biệt.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 552: Quan hệ đặc biệt. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Trong căn phòng xa hoa số 308 của khách sạn Giang Hải, Chu Bằng Cử ngồi dựa vào giường, cầm trong tay một tập báo cáo. Lý Thanh Mai ngồi ở trong ghế, cầm một chén sứ tinh xảo, đang chầm chậm uống từng ngụm trà. 

Lý Thanh Mai là Cục trưởng Cục tài chính Hạo Dương, năm nay ba mươi bảy tuổi, tóc uốn để xõa ngang vai, mặc áo chữ V màu xanh da trời để lộ ra bộ ngực cao vút, phối hợp với quần dài và dày gia đen làm nổi bật vóc người dong dỏng. Chỉ riêng vóc dáng bề ngoài mà nói thì Lý Thanh Mai cũng coi là rất có phong vận. 

Toàn bộ cán bộ thành phố Hạo Dương đều biết Chu Bằng Cử có quan hệ với Lý Thanh Mai, bọn họ là anh em họ, dĩ nhiên không phải là ruột thịt nhưng cũng có chút quan hệ huyết thống. 

Lúc Chu Bằng Cử còn là trưởng ban tổ chức thành ủy thì Lý Thanh Mai là Phó cục trưởng Cục tài chính thành phố. Chu Bằng Cử chuyển lên làm Phó bí thư thành ủy rồi thường vụ Phó Chủ tịch thành phố, Lý Thanh Mai trở thành Cục trưởng Cục tài chính. 

Đây cũng là một “điều kiện” để Chu Bằng Cử đồng ý chuyển sang làm thường vụ Phó Chủ tịch thành phố. Chủ tịch thành phố cùng thường vụ Phó Chủ tịch thành phố đều quản tài chính, bình thường mà nói, Cục trưởng Cục tài chính không phải là thân tín của Bí thư thành ủy thì cũng là thân tín của Chủ tịch thành phố. Chỉ là Chu Bằng Cử sang bên này thì Cục trưởng Cục tài chính biến thành em họ của thường vụ Phó Chủ tịch thành phố rồi. 

Uyển Trung Hưng vì nắm trong tay quyền lực thiết thực nhân sự mà có nhiều nhượng bộ với Chu Bằng Cử. Dĩ nhiên, cũng không phải là nói Uyển Trung Hưng là ủy viên địa ủy kiêm Bí thư thành ủy lại không làm gì được Chu Bằng Cử, mấu chốt là ở chỗ Uyển Trung Hưng cảm thấy để cho Lý Thanh Mai làm Cục trưởng Cục tài chính cũng không phải là chuyện xấu. Lý Thanh Mai cũng rất có năng lực, trong Cục tài chính có biệt hiệu là “Thiết nương tử” 

Kể từ khi Thủ tướng Anh quốc phu nhân Thatcher trả lời phỏng vấn báo chí trong nước thì cái danh hiệu “Thiết nương tử” của bà rất nhanh đã được lan truyền trong quốc nội. Chỉ cần phái nữ trong mọi lĩnh vực có được chút thành tích hay địa vị thì sẽ được gọi là “Thiết nương tử”. 

Uyển Trung Hưng cảm thấy, để cho em họ của Chu Bằng Cử đảm nhiệm Cục trưởng Cục tài chính vừa lúc có thể làm cho Chu Bằng Cử “Ngăn được” Lâu Chủ tịch. Chủ tịch thành phố và thường vụ Phó Chủ tịch thành phố không đúng đường, tranh giành với nhau thì Uyển Trung Hưng đứng giữa phối hợp có thể làm Lã Vọng buông cần. 

Đây cũng là một loại thủ đoạn quyền mưu. 

Sự thật chứng minh, mưu lược Uyển Trung Hưng là rất thành công. Lâu Chủ tịch và Chu Bằng Cử bằng mặt không bằng lòng, đấu đến trời long đất lở. Hai người không chung lưng với nhau thì sao có thể tranh quyền với Uyển Trung Hưng. Uyển Trung Hưng liên hiệp với Trưởng ban tổ chức Đinh Lập Quốc, trên căn bản cầm giữ đại quyền điều phối cán bộ, Phó bí thư khối Đảng Lưu Khánh Long cho dù có chỗ dựa là Tào Chấn Khởi cũng chỉ có thể đành phải hạ phong. Bí thư thành ủy Uyển Trung Hưng nắm vững quyền lực, trên căn bản không để xảy ra chuyện gì. 

Vào đầu tối nay, Chu Bằng Cử và mấy thuộc hạ là lãnh đạo mấy cục và ủy ban ăn cơm với nhau ở khách sạn Giang Hải, sau đó đánh một bàn mạt chược. Mấy lãnh dạo này đều là thân tín của Chu Bằng Cử. Mọi người chơi mạt chược cũng đều đánh thật, không phải là biện pháp đưa tiền cho Chu Bằng Cử. Lúc nên “Hiếu kính” thì hiếu kính, nếu chơi mạt chược cũng giả thì mất vui. Với quan hệ của bọn họ với Chu Bằng Cử muốn đưa chút gì cũng không cần vòng vèo như thế, cứ trực tiếp tới cửa là được rồi. 

Hoạt động như vậy sẽ tiến hành ở khách sạn Giang Hải, không đi khách sạn Hạo Dương. Hơn nữa sau khi Lưu Vĩ Hồng vào ở khách sạn Hạo Dương thi f càng thêm phải chú ý một chút. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, vạn nhất nếu là truyền tới tai Lưu Vĩ Hồng thì có chút bất tiện. 

Khách sạn Giang Hải cũng coi như là khách sạn sang trọng bậc nhất Hạo Dương, mới khai trương nửa năm trước tại khu Tân Thành. Ông chủ cũng là bạn bè với Chu Bằng Cử, rất có ánh mắt làm ăn, biết khu Tân Thành sẽ là nơi phát triển tương lai của Hạo Dương nên nhân cơ hội khu Tân Thành mới bắt đầu xây dựng, giá đất và chính sách còn hết sức ưu đãi nên tiến vào đầu tiên. Bàn về trang trí nội thất và thiết bị còn vượt cả khách sạn Hạo Dương. 

Trên thực tế, khách sạn Giang Hải làm ăn vô cùng tốt, mỗi ngày đều không còn phòng, là nơi tập trung của rất nhiều người trong Địa khu ăn cơm, đánh bài tiêu khiển. Nếu là ở đây làm vài chuyện khác cũng không cần lo lắng . 

Có thể mở được khách sạn xa hoa như vậy, ông chủ nhất định là nhân vật mà hắc bạch đều thông. 

Tụ hội như vậy, chỉ cần Chu Bằng Cử lên rồi, Lý Thanh Mai nhất định cũng sẽ trình diện. Cục trưởng Cục tài chính cũng là cục mà các đầu lĩnh các cục khác cần nịnh bợ. 

Thời gian đã không còn sớm, qua vài vòng mạt chược, Chu Bằng Cử hôm nay không thuận tay, thua một chút đang định đứng dây nghỉ. Mọi người đều biết, chỉ cần Chu Bằng Cử nghỉ thì không bao lâu Lý Thanh Mai cũng sẽ hạ bàn rồi biến mất. 

Về phần cục trưởng Lý đi nơi nào, tất cả mọi người rất tự giác, tuyệt không hỏi loạn. 

Chu Chủ tịch là người trượng nghĩa, đối với mọi người thật sự không tệ, mọi người tự nhiên đều muốn có ân phải báo, tự động sẽ nể mặt. Hơn nữa, người ta đúng là anh em họ, cũng không thể hiểu lầm lung tung. 

Chu Bằng Cử trở lại gian phòng, mới vừa pha ấm trà thì Lý Thanh Mai đã đến. 

Căn phòng 308 của khách sạn Giang Hải bố trí rất xa hoa, gần như là phòng khách của Chu Bằng Cử. Cho dù Chu Bằng Cử không đến, căn phòng này cũng không dễ để thuê, ai biết Chu chủ tịch sẽ tới đây lúc nào chứ! 

Vì vậy bố trí trong phòng 308 cũng khác với các phòng khác trong khách sạn, thiết bị trong phòng càng thêm xa hoa, trà cũng là loại trà búp mà Chu Chủ tịch thích uống nhất. Một số đồ dùng sinh hoạt cũng được bố trí đầy đủ như ở nhà, thậm chí so với ở nhà còn tiện nghi hơn. Chu Bằng Cử lên nơi này cũng thật sự coi như là nhà. 

Thật ra thì Chu Bằng Cử uống trà cũng không quá nhiều chọn lọc, từ trà xanh, trà hồng cho đến trà lài đều được. Chân chính thích trà búp chính là Lý Thanh Mai. Cục trưởng Lý thích loại trà búp nhìn vừa đẹp, uống vào lại đậm. 

Chu Bằng Cử rất cẩn thận rót cho Lý Thanh Mai chén trà rồi ngồi dựa vào giường nhìn ngón út Lý Thanh Mai nhếch nhẹ, bưng chén trà thưởng thức, đối với Chu Bằng Cử mà nói cũng là một loại hưởng thụ rất tốt. 

Nếu như không phải có quan hệ anh em họ, Chu Bằng Cử nhất định sẽ cưới Lý Thanh Mai. Ông ta yêu thích loại nữ nhân như vậy, cũng bởi vì thế mà ông ta xem căn phòng 308 này như nhà mình. 

Bất quá lần này, Lý Thanh Mai sau khi đi vào, cũng không có vội vàng thân mật với ông ta mà mở bóp đầm nhỏ tùy thân lấy ra một báo cáo đưa cho Chu Bằng Cử. 

Báo cáo là do Ủy ban giáo dục thành phố gửi lên, yêu cầu chính quyền giải quyết toàn bộ tiền lương khất nợ giáo viên toàn thành phố. Nói như vậy, loại báo cáo xin tiền này trước hết phải đưa lên cho Phó Chủ tịch thành phố Tống Vạn Thanh phân quản bên khoa giáo ký tên viết ý kiến, sau đó chuyển lên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Chu Bằng Cử thẩm duyệt, cuối cùng mới là Chủ tịch thành phố Lưu Vĩ Hồng phê chỉ thị. 

Báo cáo này hơi có bất đồng, có ý kiến của Phó Chủ tịch thành phố Tống Vạn Thanh, có Chủ tịch thành phố Lưu Vĩ Hồng phê chỉ thị, chỉ thiếu mỗi ý kiến của Chu Bằng Cử, nói ra cũng không sai quy củ, dù sao cấp trên của Tống Vạn Thanh là Lưu Vĩ Hồng, không phải là Chu Bằng Cử. Thường vụ Phó Chủ tịch thành phố cùng với Phó Chủ tịch thành phố bình thường về mặt cấp bậc là như nhau, chẳng qua là phân công bất đồng, cũng không quan hệ lệ thuộc. Hơn nữa việc có bản báo cáo này cũng hơi đặc biệt là do Lưu Vĩ Hồng ở khách sạn Hạo Dương tiếp kiến mấy giáo viên rồi tại chỗ chỉ thị chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thành phố Trương Phục Minh phải làm ra, lúc ấy Tống Vạn Thanh cũng ở đó. 

Có Chủ tịch thành phố phê chỉ thị, bản báo cáo này liền trực tiếp chuyển đến Cục tài chính. 

Lưu Vĩ Hồng chỉ thị rõ ràng phải ở trong một tuần lễ, phát lại bổ sung toàn bộ tiền lương phúc lợi của giáo viên toàn thành phố, không được đến trễ. 

Lý Thanh Mai vừa nhìn thấy báo cáo này thì lập tức gọi điện thoại cho Chu Bằng Cử. Vừa lúc sắp tan việc, Chu Bằng Cử liền nói cho Lý Thanh Mai không nên tới phòng làm việc của mình mà tối nay đi tới khách sạn Giang Hải ăn cơm, cùng nhau đánh bài tiêu khiển. 

Lý Thanh Mai dĩ nhiên không phản đối. 

Đừng xem nàng có quan hệ hết sức mật thiết với Chu Bằng Cử nhưng bình thường ít khi xuất hiện ở phòng làm việc của ông ta. Cục tài chính trường là thân tín của thường vụ Phó Chủ tịch thành phố, tình hình như thế vốn là tương đối hiếm thấy. Lý Thanh Mai nếu muốn đến phòng làm việc của Chu Bằng thì quá khó coi, sẽ động đến Chủ tịch thành phố. Chủ tịch thành phố và thường vụ Phó Chủ tịch thành phố đang đấu tranh, cũng phải nể mặt mũi. 

Hơn nữa, hai người có mối quan hệ thân mật lại càng phải chú ý ảnh hưởng. Không nói đến cái khác, chỉ riêng bọn họ trên danh nghĩa là anh em họ đã phải cẩn thận rồi, lan truyền ra ngoài cũng không hay ho gì. 

- Hắn cũng hào phóng, vung bút lên là hơn tám mươi vạn, cho là hơn tám mươi đồng sao?  

Thấy Chu Bằng Cử nhìn báo cáo, không nói tiếng nào, Lý Thanh Mai liền đặt chén trà xuống, khó chịu nói. Cục trưởng Cục tài chính chính là như vậy, chỉ cần nhìn thấy báo cáo xin tiền là trong lòng lo lắng, khắp nơi đều đưa tay xin tiền, vị trí này cũng không dễ làm. 

Chu Bằng Cử cười cười, tiện tay đem báo cáo bỏ vào trên tủ đầu giường, nói: 

- Bất kể như thế nào, số tiền kia là phải cấp, nếu không giáo viên toàn bộ thành phố làm loạn thì không hay rồi.  

Lý Thanh Mai tức giận: 

- Anh nói mà không đau thắt lưng, số tiền ấy em lấy đâu ra. Cũng đến cuối năm rồi, không có tiền thì cuộc sống các anh thế nào?  

Tâm tư của Chu Bằng Cử đã không đặt vào chuyện này mà ngó chừng vào bầu vú cao vút của Lý Thanh Mai, hai mắt sáng rực, cười hì hì: 

- Anh thấy đứng nói chuyện thì không đau thắt lưng, vậy mà khi nằm xuống lại đau.  

Lý Thanh Mai lườm hắn một cái, bĩu môi: 

- Bỏ đi, tối nay em phải trở về, không tâm tình......  

- Đâu được, đã mười ngày không làm gì rồi, anh sắp chết đói rồi đây......  

Chu Bằng Cử vội vàng đứng dậy, kêu lên. 

Lý Thanh Mai cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, gắt giọng: 

- Anh đó, chỉ biết làm chuyện kia thôi, thằng oắt kia rõ là coi anh không ra gì, anh còn có loại tâm tình này?  

Chu Bằng Cử có chút khinh thường vung tay lên: 

- Cái này thì có cái gì? Tân quan nên kiếm chút uy phong, trẻ con cần lên mặt thì cho hắn chút mặt mũi đi. Được rồi, để anh xem nào, mười mấy ngày nay là mập hay là gầy!  

Lý Thanh Mai hừ một tiếng nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.