Tối nay, trong phòng khách xa hoa số 308 của khách sạn Giang Hải, tâm tình của Chu Bằng Cử rất vui vẻ. Đừng thấy hắn đã quá bốn mươi tuổi, nhưng tinh lực vẫn rất dư thừa, Lý Thanh Mai bị hành hạ đến mức phải nũng nịu cầu xin tha thứ. Chu Bằng Cử cũng biết Lý Thanh Mai giả vờ, cố ý lấy thể diện cho hắn. Lý Thanh Mai chính là người như vậy, thời khắc mấu chốt luôn biết nên làm như thế nào.
Nhưng chưa đến mấy ngày, tâm tình của Chu Phó Chủ tịch đã bị phá hư hầu như toàn bộ.
Đồ nhãi ranh dám không biết tiến lui, thật sự tưởng mình là người đứng đầu chính quyền sao.
Mặc dù Lưu Vĩ Hồng xác thật là đại diện của Chủ tịch thành phố, là lão đại của chính quyền, nhưng trong mắt Chu Bằng Cử, đồ nhãi ranh vẫn là đồ nhãi ranh, người có tiếng nói chân chính trong chính quyền thành phố Hạo Dương, vẫn là đồng chí lão Chu hắn. Dĩ nhiên, Chu Bằng Cử cũng biết lai lịch của Lưu Vĩ Hồng, nghe nói rất được Bí thư địa ủy Lục Đại Dũng xem trọng. Một vị Chủ tịch thành phố hai mươi bốn tuổi, chỉ riêng điều đó đã có thể chứng tỏ rất nhiều vấn đề. Chu Bằng Cử cũng không dự định làm Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn mất quyền lực, nếu làm như vậy sợ rằng sẽ chọc giận Lục Đại Dũng.
Chu Bằng Cử cũng không sợ hãi Uyển Trung Hưng. Theo hắn thấy, Uyển Trung Hưng chẳng qua là đồng nghiệp có cấp bậc cao hơn mình một chút mà thôi, chưa chắc là lãnh đạo của Chu Bằng Cử. Uyển Trung Hưng ở thành phố Hạo Dương còn rất nhiều chuyện nhất định phải chân thành hợp tác với Chu Bằng Cử hắn. Nhưng Lục Đại Dũng lại khác, Lục Đại Dũng là Bí thư địa ủy chính tông, trong tay nắm mũ cánh chuồn cấp bậc quan viên của Chu Bằng Cử. Chu Bằng Cử dựa vào mạng lưới liên lạc địa phương trở thành một đại trợ lực, trong mắt Lục Đại Dũng, cũng không coi ra gì.
Nếu không có chuyện gì đặc biệt ngoài ý muốn, Chu Bằng Cử cũng không dự định đi trêu chọc Lục Đại Dũng.
Lưu Vĩ Hồng vừa lên chức, trong lòng Chu Bằng Cử đã có tính toán. Lưu Vĩ Hồng mới vừa tiền nhiệm, khẳng định cần thời gian mấy tháng để làm quen tình hình. Trong khoảng thời gian này, nếu Lưu Vĩ Hồng thông minh cũng sẽ không quyết định lung tung.
Hiện giờ sắp cuối năm rồi, khắp nơi đều cần tiền, Lưu Vĩ Hồng mới đến, nhất định sẽ khó khăn, còn phải dựa nhiều vào Phó Chủ tịch thường vụ kinh nghiệm già dặn như hắn, đầu sỏ thành phố Hạo Dương vượt qua thời gian tiền nhiệm là cửa ải khó khăn đầu tiên.
Chu Bằng Cử tính toán tiếp xúc với Lưu Vĩ Hồng một thời gian ngắn rồi hãy nói, nếu Lưu Vĩ Hồng hiểu chuyện, Chu Bằng Cử sẽ không ngại phối hợp với hắn. Mặt mũi bên ngoài thuộc về Lưu Vĩ Hồng, lớp vải lót bên trong áo thuộc về Chu Bằng Cử. Theo Chu Bằng Cử thấy, Lưu Vĩ Hồng còn trẻ như vậy, chức vụ Chủ tịch Hạo Dương thành phố chỉ là một sự chuyển tiếp mà thôi, lăn lộn một hai năm nên điều đi, hoặc là chuyển thành Bí thư huyện ủy khác, hoặc là điều nhiệm làm người đứng đầu của phòng cục ủy trực thuộc địa khu trọng yếu, trực tiếp thăng lên làm Bí thư thị ủy Hạo Dương thì không thực tế. Bí thư thị ủy Hạo Dương theo thường lệ phải là uỷ viên địa ủy, Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ, tư cách và sự từng trải còn thiếu, trong khoảng thời gian ngắn khả năng lên làm phó sở quá nhỏ. Phía trên cũng không thể dùng một cán bộ mà phải chiếu cố đến tâm tình của đại đa số mọi người như vậy?
Vốn lần này, Lưu Vĩ Hồng có thể trực tiếp chuyển nhiệm lên chức vụ Bí thư huyện ủy khác, Lục Đại Dũng sắp xếp cho hắn làm Chủ tịch thành phố Hạo Dương, Cổ Trúc cũng có điều kiêng kỵ, sợ thăng tiến quá nhanh cũng ảnh hưởng không tốt. Ở Hạo Dương, vị trí Chủ tịch thành phố cần phải có một chút lai lịch, nếu đảm nhiệm Bí thư huyện ủy thì mọi việc phải hợp lẽ.
Cho nên Chu Bằng Cử cảm thấy lừa gạt Lưu Vĩ Hồng một hai năm để hắn làm ra thành tích, mình được tiếng giàu nhân ái, là phương thức hợp tác tốt nhất. Đến lúc đó Lưu Vĩ Hồng bị điều đi, chiếc ghế Chủ tịch thành phố này có lẽ cũng nên rơi xuống đầu Chu Bằng Cử hắn.
Trong lòng đã có đối sách, Chu Bằng Cử liền không chút hoang mang, ở phòng 308 khách sạn Giang Hải, rất mạnh bạo phân phó Lý Thanh Mai, ủng hộ công việc của Lưu Chủ tịch, khoản tiền nên trả không thể trì hoãn.
Lưu Vĩ Hồng mới vừa lên chức, vẫn đang để ý danh tiếng, giải quyết những “Xú lão cửu” (cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong cách mạng văn hóa) trong vấn đề khất nợ tiền lương của giáo viên cũng phải nói với hắn một tiếng, cũng cho thấy thành ý Chu Bằng Cử hắn nguyện ý hợp tác. Hắn tin tưởng Lưu Vĩ Hồng có lẽ biết rõ Lý Thanh Mai là người của ai. Lý Thanh Mai phối hợp với công tác của Lưu Chủ tịch, chẳng khác nào biểu lộ thái độ của Chu Bằng Cử.
Không ngờ kế hoạch cản không nổi biến hóa, biến hóa cản không nổi một câu nói của lãnh đạo, tất cả tính toán của Chu Bằng Cử đều thất bại.
Nhìn văn bản ý kiến về đề tài thảo luận của hội nghị xử lý thường vụ thành phố do Văn phòng chính quyền thành phố đưa tới, Chu Bằng Cử khẽ cau mày. Hội nghị xử lý thường vụ thành phố Hạo Dương đã hình thành quy tắc nhất định, trên nguyên tắc triệu tập không định kỳ, nhưng bình thường mỗi tuần đều triệu tập một lần, thương lượng giải quyết một số vấn đề tương đối trọng yếu. Đề tài thảo luận của hội nghị xử lý thường vụ huyện do Chủ tịch thành phố, Phó Chủ tịch thành phố cùng chủ nhiệm Văn phòng chính quyền thành phố chỉ thị đề xuất, cuối cùng do Chủ tịch thành phố thẩm định.
Chu Bằng Cử nhìn thấy trên tờ văn bản ý kiến của hội nghị xử lý thường vụ Chủ tịch thành phố đề tài thảo luận có liên quan đến cải tạo toàn diện các trường tiểu học, trung học ở các thôn xã hẻo lánh xa xôi toàn thành phố. Đề tài thảo luận do Phó Chủ tịch thành phố, quản lý sách giáo khoa Tống Vạn Thanh đề xuất. Lưu Vĩ Hồng vừa lên chức đã đụng phải vấn đề của giáo viên, sau đó lại đích thân tới các xã vùng sâu vùng xa, thị sát tình hình của các trường tiểu học vùng núi, những chuyện này Chu Bằng Cử đều biết. Cửa ải cuối năm sắp tới, khi Tống Vạn Thanh đề xuất đề tài thảo luận như vậy vào lúc này, coi như là xuất phát từ tình cảm. Tuy nhiên Chu Bằng Cử vẫn có chút không vui. Theo lý, Lưu Vĩ Hồng trước khi mở cuộc họp, trước hết phải tìm Phó Chủ tịch thường vụ thành phố hắn để bàn bạc, còn phải kêu Tống Vạn Thanh đến, cùng nhau thương lượng, rồi mới đưa ra quyết định. Hiện tại gạt Chu Bằng Cử qua một bên, trực tiếp mở hội nghị thảo luận xử lý thường vụ thị trưởng, sắc mặt tự cao tự đại Lưu Vĩ Hồng đã biểu lộ rất rõ ràng.
Chỉ có như thế, Chu Bằng Cử cũng cho qua. Dù sao Lưu Vĩ Hồng cũng là một đứa trẻ, người trẻ tuổi làm việc tâm tư không kín đáo cũng là bình thường. Nếu cho rằng hắn là Chủ tịch thành phố, uy phong có thể muốn làm gì thì làm, sau khi đụng phải đinh đương nhiên sẽ phải thức tỉnh.
Tuy nhiên đề tài thảo luận khác lại trực tiếp chạm đến điểm mấu chốt của Chu Bằng Cử hắn.
Đề tài thảo luận đó là do Phó Chủ tịch thành phố phân quản xây dựng Phiền Quốc Sinh nói ra, chủ đề là cải tạo gia tăng chất lượng đương đi thành khu cũ.
Trên danh nghĩa Phiền Quốc Sinh quản lý công việc xây dựng, kì thực chính là quản lý chuyện của các lão cán bộ, khối xây dựng, chính là “Cấm địa” của Chu Bằng Cử, ngồi trong chén thịt, há có thể để cho Phiền Quốc Sinh một mình hưởng thụ?
Đồng thịt béo xây dựng này, ban đầu cũng là Uyển Trung Hưng trao đổi lợi ích cho Chu Bằng Cử, đổi lấy ủng hộ của Chu Bằng Cử đối với Uyển Trung Hưng.
Mặc dù trong lòng Phiền Quốc Sinh bất mãn, hai năm qua cũng chỉ có thể nín nhịn . Nếu lấy trứng chọi đá. Phiền Quốc Sinh hắn lập tức sẽ phải lui xuống, còn làm nên được chuyện gì? Chu Bằng Cử cũng không phải ăn sạch tất cả lợi ích của Phiền Quốc Sinh, mà cũng cho hắn một chút, còn lợi dụng lực ảnh hưởng của mình ở Ban tổ chức, sắp xếp cho con gái của Phiền Quốc Sinh vào đơn vị tốt, cũng được cho là đạt đến một trình độ nào đó . Ai ngờ vừa thay đổi Chủ tịch thành phố, Phiền Quốc Sinh lại nhảy ra ngoài, chống đối Chu Bằng Cử hắn.
Hơn nữa chuyện làm Chu Bằng Cử căm tức chính là, có mùi vị “Âm mưu” bên trong. Tống Vạn Thanh đệ trình đề tài thảo luận, không nói qua với hắn trước đó thì thôi. Dù sao Phó Chủ tịch thường vụ thành phố cũng cùng cấp bậc với Phó Chủ tịch thành phố. Chu Bằng Cử cũng không phân quản công việc giáo dục, Tống Vạn Thanh trực tiếp chịu trách nhiệm với Lưu Vĩ Hồng, đạo lý và trình tự đều đã nói qua.
Công tác xây dựng, quy định văn minh là Phó Chủ tịch thường vụ thành phố hắn phân quản, ít nhất cũng chồng chéo va chạm với lĩnh vực phân quản của Phiền Quốc Sinh, hai năm qua tất cả đề tài thảo luận của phương diện xây dựng đều do Chu Bằng Cử hắn đề xuất. Hôm nay Phiền Quốc Sinh lại cũng nhảy vọt qua ra đòi chịu trách nhiệm trực tiếp với Lưu Vĩ Hồng. Làm sao, muốn liên thủ sao, gạt bỏ Chu Bằng Cử này? Muốn cướp miếng thịt béo từ trong tay mình? Hừ hừ, tính toán hay lắm!
Chẳng lẽ Chu Bằng Cử ta là người chết?
Nghĩ tới nghĩ lui, mặc dù ngoài miệng Phiền Quốc Sinh thường xuyên âm thầm mát mẻ mấy câu, nhưng vẫn không dám động thật, lần này đoán chừng muốn thử dò xét, xem xem Lưu Vĩ Hồng có phản ứng gì. Thậm chí căn bản chính là hướng về Lưu Vĩ Hồng, ít nhất cũng cho Phiền Quốc Sinh một chút ám hiệu. Sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức theo thường lệ sẽ muốn kết nối với tất cả đồng chí trong ban chính quyền.
Trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng, có lẽ điểm tới Phiền Quốc Sinh một đôi lời. Lão hồ ly đó còn có thể nghe không hiểu?
Nhìn tờ văn bản ý kiến này, Chu Bằng Cử chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên, cười lạnh không dứt. Tốt, tốt!
Các người muốn chơi? Lão Chu này sẽ chơi đến cùng.
Người khác lăn lộn quan trường, đều rất cẩn thận. Chu Bằng Cử hắn lại như là cá gặp nước trong quan trường, bắt đầu từ ngày hắn bước vào cơ quan cho tới hôm nay ngồi lên địa vị cao quý Phó bí thư thị ủy, Phó Chủ tịch thường vụ thành phố, Chu Bằng Cử vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, không có bao nhiêu nhấp nhô. Chỗ tốt nên mò không thiếu chút nào, khi đến thời điểm thăng quan nhất định sẽ thăng quan một cấp. Cho dù là Bí thư thị ủy Uyển Trung Hưng, cũng phải nể mặt hắn mấy phần.
Loại tình hình thuận bườm xuôi gió này làm cho tâm thái Chu Bằng Cử vô cùng hài lòng, bất cứ lúc nào cũng tràn đầy tự tin. Lúc trước hắn quyết định cho Lưu Vĩ Hồng thể diện, hợp tác thật tốt...... Hơn phân nửa là nhìn vào Lục Đại Dũng. Chỉ riêng chuyện bản thân Lưu Vĩ Hồng còn là một đứa trẻ , lông chim cũng không biết có đủ dài toàn bộ hay không, cần gì phải tiếc nuối?
Bây giờ Lưu Vĩ Hồng lại chủ động khai chiến với hắn, Chu Bằng Cử há có thể lùi bước!
Hắn là thân tín của Lục Đại Dũng thì thế nào? Trên quan trường, có khi âm thầm chịu thiệt thòi, gian nan vất vả. Đến lúc đó tự cậu tát tai, cho dù Lục Đại Dũng cũng không nên nói gì. Cái gọi là bùn lầy không đắp được tường, Lưu Vĩ Hồng đắc tội với người ta xong, nói chuyện cũng mất linh quang, cán bộ thành phố Hạo Dương đều không nghe hắn, Lục Đại Dũng cũng không thể thay thế hắn tới làm Chủ tịch thành phố.
Chu Bằng Cử cười lạnh mấy tiếng, ném tờ văn bản ý kiến trong tay xuống bàn làm việc, giống như ném một miếng giẻ rách, tiện tay cầm điện thoại gọi đi.
Điện thoại vừa thông, Chu Bằng Cử liền nghiêm nghị khôi phục vẻ mặt uy nghiêm, mặc dù cách đường dây điện thoại, đối phương không nhìn thấy được hình dạng của hắn, nhưng khẩu khí nói chuyện tự nhiên mang theo vẻ uy nghiêm, bên kia điện thoại nhất định có thể cảm nhận được.
Mặc dù Chu Bằng Cử không thèm để ý đến khiêu khích của đồ trẻ con, nhưng vẫn phải làm tốt công tác chuẩn bị, không đánh trận chiến không có chuẩn bị. Đây cũng là thói quen Chu Bằng Cử xây dựng nhiều năm trước tới nay. Khi đang ở trong quan trường, thăng quan phát tài chơi gái, thứ nào cũng không thiếu, dù sao cũng phải có mấy phần bản lãnh thật sự mới làm được.
Chu Bằng Cử không chỉ gọi một cuộc điện thoại mà tiến hành kết nối với bốn năm người, những người bên kia điện thoại, cũng không phải là nhân vật ngốc nghếch, tất cả đều coi như đại nhân vật của thành phố Hạo Dương, nói lời giữ lời, tất cả đều là tâm phúc đáng tin nhất của Chu Bằng Cử. Chu Bằng Cử tinh tế phân phó một phen trong điện thoại, sắc mặt lại dần dần khôi phục bình thường.
Thành phố Hạo Dương, vẫn là địa bàn của Chu Bằng Cử ta!