Sau khi Lưu Khánh Long và Đinh Lập Quốc rời khỏi, thư ký Trần Khải Hoa nói thư ký của Bí thư Tào vừa mới điện thoại tới, mời Bí thư Lưu hai giờ rưỡi chiều hôm nay đến Địa ủy, Bí thư Tào có vài việc muốn thông báo với Bí thư Lưu.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Từ lúc có quyết định của Thị ủy bổ nhiệm hắn làm Bí thư thị xã Hạo Dương đến nay đã được hai ngày, Tào Chấn Khởi cũng chưa từng tìm hắn nói chuyện, cũng đã hơi khó chịu rồi. Có lẽ hiện giờ Tào Chấn Khởi rất buồn bực, chỉ có điều buồn bực thì buồn bực chứ quy trình vẫn phải làm đúng.
Trong quan trường vốn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, sao có thể như ý hết được!
Trần Khải Hoa lui ra ngoài, Chánh văn phòng Thị ủy Hàn Tiến Hỉ liền bước vào, cúi đầu chào Lưu Vĩ Hồng.
- Ha ha..đồng chí Tiến Hỉ đến đây, mời ngồi, mời ngồi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, rất khách khí mời Hàn Tiến Hỉ ngồi vào sô pha đãi khách. Hàn Tiến Hỉ cũng là thành viên trong bộ máy Thị ủy, lớn tuổi hơn Lưu Vĩ Hồng rất nhiều, tất nhiên Bí thư Lưu phải “kính lão đắc thọ”.
Hàn Tiến Hỉ ngồi vào ghế sô pha, tư thế ngồi rất nghiêm chỉnh, thậm chí còn có vẻ hơi câu nệ. Chánh văn phòng Thị ủy cũng là lãnh đạo Thị ủy, nhưng chủ yếu là phục vụ cho Bí thư Thị ủy. Trước kia Hàn Tiến Hỉ nhập vào phe cánh của Tống Hiểu Vệ, nay đổi Bí thư mới, cũng khó trách Hàn Tiến Hỉ câu nệ. Thật ra, nói Hàn Tiến Hỉ là người của Tống Hiểu Vệ chỉ là để “phân chia” thôi.
Lưu Vĩ Hồng thì không cho là đúng. Hàn Tiến Hỉ không phải do Tống Hiểu Vệ đề bạt lên mà do Bí thư Thị ủy cũ là Uyển Trung Hưng đề bạt, vậy phải đánh giá quan hệ của ông ta và Uyển Trung Hưng thế nào?
Nghiêm túc mà nói, có thể coi Hàn Tiến Hỉ thuộc phái “trung lập”, làm việc chăm chỉ cẩn thận, dù ai làm Bí thư Thị ủy ông ta cũng toàn tâm toàn ý dốc hết sức lực ra làm tốt công tác hậu cần.
- Bí thư, tôi có chút việc cần xin chỉ thị.
Hàn Tiến Hỉ sau khi ngồi xuống liền nói ngay không do dự.
Ai cũng biết thói quen nói chuyện của Lưu Vĩ Hồng, không thích lòng vòng quanh co, nhất là thời gian nói chuyện công việc, hắn lại càng thích đi thẳng vào vấn đề, cứ thẳng ruột ngựa mà nói ra.
Hàn Tiến Hỉ này cũng thích nghi với tác phong của lãnh đạo.
- Đồng chí Tiến Hỉ, không cần khách sáo, có việc gì xin nói đi.
- Thứ nhất là vấn đề chỗ ở, Bí thư có suy xét đến việc dọn vào ở trong Thị ủy không?
Hàn Tiến Hỉ chọn từng từ, cẩn thận hỏi.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Việc này không cần thiết, tôi đã quen ở trong nhà khách. Dù sao vợ tôi ở Giang Khẩu cũng không thường tới đây, không cần thiết phải dọn tới dọn lui phiền phức.
Hàn Tiến Hỉ gật đầu, lại hỏi tiếp:
- Vậy văn phòng Bí thư…
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cứ dùng văn phòng Bí thư Tống đi, cái gì cũng còn tốt, không cần đổi gì cả.
Hàn Tiến Hỉ nhẹ thở phào. Đây mới là vấn đề ông ta muốn xin chỉ thị hôm nay. Vốn Tống Hiểu Vệ bị điều đi, Lưu Vĩ Hồng sử dụng văn phòng của y thì cũng rất hợp tình hợp lý. Nhưng mọi người thấy hoàn cảnh của Tống Hiểu Vệ cũng không ổn. Tuy được điều đi làm phó Chủ tịch thường trực Địa khu Mông Thành không phải là đi đày, nhưng ít nhất Bí thư Tống ở Hạo Dương hơn một năm, sống cũng không vui gì. Hàn Tiến Hỉ sợ là Lưu Vĩ Hồng có điều gì kiêng kỵ. Nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự kiêng kỵ, Hàn Tiến Hỉ phải khẩn trương trang hoàng lại một văn phòng thích hợp ở Thị ủy cho Lưu Vĩ Hồng. Văn phòng làm việc hình thức buồng xép, toàn bộ trụ sở làm việc của Thị ủy cũng chỉ có một gian.
Lưu Vĩ Hồng không kiêng kỵ gì là điều tốt nhất. Hàn Tiến Hỉ lập tức xin chỉ thị của hắn về công việc của ông ta, đều là việc cơ quan. Lưu Vĩ Hồng thuận miệng chỉ thị, có vẻ tín nhiệm Hàn Tiến Hỉ vô cùng. Hàn Tiến Hỉ vốn bất an dần dần bình tâm trở lại.
Lúc Hàn Tiến Hỉ cáo từ, Lưu Vĩ Hồng lại bắt tay ông ta thật chặt, Hàn Tiến Hỉ hoàn toàn yên lòng, vô cùng vui vẻ. Xem ra lời đồn không sai, chỉ cần làm tốt việc của mình thì Lưu Vĩ Hồng lập tức xem trọng.
Hai giờ hai mươi mấy phút chiều, Lưu Vĩ Hồng xuất hiện trong văn phòng Địa ủy rất đúng giờ, lần này không tự lái xe tới mà do Dương Á Kiệt lái chiếc xe số một của Thị ủy đậu trước cửa chính của trụ sở Địa ủy. Lưu Vĩ Hồng xuống xe, khoan thai bước lên lầu ba.
Đã hẹn trước, Tào Chấn Khởi cũng không ngồi ở bàn làm việc mà ngồi ở sô pha đãi khách đợi Lưu Vĩ Hồng đến. Có thể nói là đãi ngộ Lưu Vĩ Hồng tương đối cao.
- Chào Bí thư Tào!
Lưu Vĩ Hồng hơi cúi đầu chào Tào Chấn Khởi.
- Ha ha…đồng chí Vĩ Hồng đến rồi!
Tào Chấn Khởi hơi chờ một chút, đợi Lưu Vĩ Hồng tới trước sô pha mới chậm rãi đứng dậy, bắt tay Lưu Vĩ Hồng. Đã có quy củ thì cũng nên chú ý một chút.
- Đồng chí Vĩ Hồng, mời ngồi.
- Cảm ơn Bí thư Tào.
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống một bên ghế sô pha, thẳng lưng, rất chăm chú nhìn Tào Chấn Khởi.
Tào Chấn Khởi tiện tay với lấy gói thuốc trên bàn, đưa Lưu Vĩ Hồng một điếu, chính mình cũng châm một điếu, rít một ngụm, mới nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, hôm nay đã chính thức nhậm chức chưa?
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Vâng, Bí thư Tào. Sáng nay vừa họp Hội nghị Thường vụ, chủ yếu thảo luận về vấn đề xây dựng đội ngũ cán bộ.
Tào Chấn Khởi khẽ mỉm cười, Lưu Vĩ Hồng nói huỵch toẹt ra, không giấu diếm sự hứng thú của hắn với mũ quan trong tay.
- Ừ, xây dựng đội ngũ cán bộ quả là việc quan trọng, chỉ một tay có thể nắm được toàn bộ cục diện…Sáng nay, phó Bí thư Tỉnh ủy Thiệu Lệnh Hồng gọi điện thoại cho tôi, ông ấy cảm thấy khá hứng thú với ý tưởng kết hợp thị xã và khu, xây dựng thị trấn trung tâm, hỏi tình hình cụ thể.
Phó Bí thư Thiệu Lệnh Hồng chính là phó Bí thư Tỉnh ủy phụ trách Đảng và quần chúng, trước kia là Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Trước kia Thiệu Lệnh Hồng công tác ở Địa khu Cửu An một thời gian dài, đảm nhiệm chức vụ Bí thư Địa ủy Cửu An nhiều năm, sau được điều lên đảm nhiệm phó Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh, sau lại là Trưởng Ban Tổ chức cán bộ, được vài năm thì thăng làm Phó Bí thư Tỉnh ủy phụ trách Đảng và quần chúng, xếp hàng thứ ba trong Tỉnh ủy, có thể nói là quyền cao chức trọng, cũng là nhân vật có thế lực lớn ở Sở Nam.
Ông ta tự gọi điện thoại cho Tào Chấn Khởi hỏi về việc xây dựng thị trấn kết hợp xã và khu, có thể thấy được trên tỉnh quả thật bắt đầu xem trọng việc này. Theo trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ở kiếp trước, quả thật cũng vào giai đoạn giữa thập niên 90 bắt đầu mở rộng công tác xây dựng thị trấn kết hợp giữa xã và khu. Có thể vì hiệu ứng bươm bướm mà công tác này sẽ được mở rộng trước tiên ở tỉnh Sở Nam.
- Cảm ơn lãnh đạo Tỉnh ủy đã quan tâm, tôi cho rằng, xây dựng thị trấn kết hợp xã và khu có chỗ tốt nhất định đối với nâng cao hiệu suất công tác cơ sở, thúc đẩy kinh tế phát triển nhanh chóng. Nếu Tỉnh ủy và Địa ủy có thể phê chuẩn thì không còn gì tốt hơn.
Trước mặt Tào Chấn Khởi, Lưu Vĩ Hồng nói chuyện cân nhắc từng từ, không quá để lộ sự sắc sảo.
Tào Chấn Khởi mỉm cười nói:
- Vấn đề này khá nhạy cảm, phạm vi liên đới rất rộng, có lẽ tỉnh cũng cần phải nghiên cứu thận trọng mới có thể đưa ra quyết định. Tuy nhiên, tôi đồng ý với ý kiến của cậu, xây dựng thị trấn kết hợp xã và khu quả là lợi lớn hơn hại. Tôi thấy có thể bước nhanh một chút, không nhất định phải đợi phê chuẩn mới hành động, những công tác cần thiết, thị xã các cậu nên thử nghiệm trước.
Điểm này, Tào Chấn Khởi thật không nói dối hay uy hiếp. Theo hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng, trên báo cáo trình lên thành phố, Tào Chấn Khởi và Chu Kiến Quốc cùng ký tên đồng ý. Nói cách khác, bản báo cáo này không hề bị tỉnh hay địa khu phủ quyết.
Dù là Tào Chấn Khởi hay Chu Kiến Quốc cũng đều là những cán bộ lãnh đạo tinh mắt.
- Vâng, Bí thư Tào.
Lưu Vĩ Hồng đáp một cách kính cẩn, cũng không nói đến sự sắp xếp vào buổi sáng của mình, tránh Tào Chấn Khởi không vui.
Thật ra, Tào Chấn Khởi nói ủng hộ ý kiến của Lưu Vĩ Hồng cũng là một cách thể hiện thiện ý, nếu Lưu Vĩ Hồng nói chính hắn đã khởi động rồi thì khó tránh khỏi Tào Chấn Khởi cảm thấy mất mặt.
Tào Chấn Khởi gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, hiện giờ cậu đã là Bí thư Thị ủy, công việc quan trọng là hướng dẫn công tác xây dựng điều chuyển. Đương nhiên, công tác xây dựng kinh tế cũng quan trọng, không thể xem thường. Nhưng sức người có hạn, cậu còn trẻ, làm việc nhiều và quá gấp gáp cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công tác. Vì thế Địa ủy suy xét cần phải có bộ máy tương xứng ở thị xã của cậu để có thể triển khai tốt công tác.
Lưu Vĩ Hồng đã dự kiến chuyện này, nhưng không ngờ Tào Chấn Khởi lại đề xuất nhanh như vậy. Xem ra Tào Chấn Khởi khó bỏ qua việc Lưu Vĩ Hồng một mình định đoạt thị xã Hạo Dương. Tình hình như thế kéo dài thêm một ngày thì Tào Chấn Khởi sẽ mất mặt một ngày.
- Cảm tạ sự quan tâm và trân trọng của Địa ủy và Bí thư Tào, tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của Địa ủy và Bí thư Tào.
Lưu Vĩ Hồng trả lời Tào Chấn Khởi rất đúng mực.
Nếu Tào Chấn Khởi đã quyết định thì cũng khó thay đổi, Lưu Vĩ Hồng cũng phải thức thời chút.
Trong mắt Tào Chấn Khởi hiện lên vẻ hài lòng. Lưu Vĩ Hồng đã có được những gì hắn muốn, sau này hẳn sẽ an phận một chút, không còn kiêu ngạo bất tuân nữa.
- Đồng chí Vĩ Hồng, cậu cảm thấy đồng chí Lưu Khánh Long thế nào?
Tào Chấn Khởi không thay đổi nét mặt, thuận miệng hỏi.
Hai hàng chân mày Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu lại, rồi lập tức giãn ra. Sớm đoán được Tào Chấn Khởi sẽ không sắp xếp cho hắn một Chủ tịch thị xã hợp ý, nhưng Lưu Vĩ Hồng không dự kiến được ứng cử viên trong lòng Tào Chấn Khởi lại chính là Lưu Khánh Long. Lưu Vĩ Hồng cũng không thấy Lưu Khánh Long phản cảm gì, tổng thể thì Lưu Khánh Long là một người tuân thủ quy tắc. Lưu Vĩ Hồng lo lắng nhất là kinh nghiệm xây dựng kinh tế của Lưu Khánh Long còn chưa đủ. Nếu đem đại cuộc xây dựng kinh tế của thị xã Hạo Dương giao cho ông ta thì không làm người ta yên tâm.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng biết, chuyện này mình không nên phát biểu nhiều ý kiến phản đối. Phương Đông Hoa cũng được, Tào Chấn Khởi cũng được, ra vẻ nhượng bộ hắn, nhưng phải có giới hạn, không thể mặc bọn họ, hắn cứ lấy cái hắn cần. Thà hợp tác với Lưu Khánh Long còn hơn phải hợp tác với người từ bên ngoài đến.
Lưu Vĩ Hồng cũng không hề nghi ngờ năng lực của chính mình.
- Bí thư Tào, tôi cảm thấy đồng chí Lưu Khánh Long có năng lực công tác mạnh mẽ, tính nguyên tắc cũng mạnh mẽ, là cán bộ khá tốt.
Không thể do dự, Lưu Vĩ Hồng liền khẳng định.
Tào Chấn Khởi lại khẽ vuốt cằm, vẻ mặt càng thêm hài lòng.