Vừa mới nhậm chức Bí thư, đồng chí Lưu Vĩ Hồng khá vội vàng.
Cuộc nói chuyện với Bí thư Tào Chấn Khởi không dài lắm, rất nhanh chóng, Bí thư Lưu đã rời khỏi trụ sở làm việc Địa khu. Nhưng hắn không vội quay lại Thị ủy, mà đảo một vòng, đến trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân Tỉnh.
Chắc chắn Bí thư Lưu phải đi tìm Chu Kiến Quốc. Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trụ sở ủy ban nhân dân, không có chút kiêng dè. Hắn và Chu Kiến Quốc quan hệ thân thiết cũng không phải bí mật gì. Hiện giờ Hạo Dương phải đổi Chủ tịch thị xã, Lưu Vĩ Hồng không đến báo cáo với Chu Kiến Quốc mới là lạ.
Mọi người làm việc trong trụ sở Ủy ban nhân dân gặp phải Bí thư Lưu đều mỉm cười, rất khách khí xã giao với Bí thư Lưu, trong mắt tràn đầy ý khâm phục và ngưỡng mộ.
Nếu nhất định phải thiết lập một danh sách những người mạnh nhất ở địa khu Hạo Dương, người đứng đầu bảng không phải Bí thư Địa ủy tiền nhiệm Lục Đại Dũng, cũng không phải Bí thư Địa ủy đương nhiệm Tào Chấn Khởi, mà là vị Bí thư Lưu trước mặt này.
Trong nhiều lần đấu tranh đều không chiến mà thành.
Chưa đến hai mươi sáu tuổi đã thành Bí thư Thị ủy.
Vào văn phòng Chu Kiến Quốc, Đái Tuấn không cần hỏi ý đã mỉm cười mời Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng trong. Lưu Vĩ Hồng đi vào, chẳng những thấy Chu Kiến Quốc mà còn có cả Đặng Trọng Hòa ở đó. Cũng vì Đái Tuấn hiểu rất rõ quan hệ của Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc và Đặng Trọng Hòa, nên mới mời vào, đã lường trước Chu Kiến Quốc tuyệt không trách mắng.
- Ha ha…Bí thư Lưu, đến rồi!
Chu Kiến Quốc vừa nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, cười ha hả nói, liên tục ngoắc Lưu Vĩ Hồng:
- Lại đây, lại đây, Vĩ Hồng, mau tới đây ngồi đi!
- Chào Chủ tịch Địa khu Chu! Chào phó Chủ tịch Địa khu Đặng!
Lưu Vĩ Hồng cười, chào hỏi hai vị lãnh đạo.
Chu Kiến Quốc vẫn ngồi một chỗ, còn Đặng Trọng Hòa thì không tiện làm thế, vội vàng đứng dậy bắt tay chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, cũng cười ha hả.
Lưu Vĩ Hồng lập tức ngồi xuống ghế sô pha.
Đái Tuấn mời trà xong, đi ra ngoài.
- Vĩ Hồng, cậu đúng là vô sự không lên điện tam bảo. Nói đi, tới chỗ tôi muốn nhờ vả gì đây?
Chu Kiến Quốc bật cười ha ha, rút thuốc trên bàn đưa cho hai vị cấp dưới cũ.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Lúc này tôi quả thật không muốn đến “tống tiền” Chủ tịch Địa khu đâu. Mới từ chỗ Bí thư Tào đến, nghĩ đã lâu không đến thăm Chủ tịch Địa khu, trong lòng cũng hơi nhớ…
Chu Kiến Quốc cười ha hả, chỉ vào mũi Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nhìn này, có thể mở miệng nói được như vậy. Trình độ nói ngọt cũng ngày càng tăng nha…
Đặng Trọng Hòa mỉm cười nói:
- Chắc chắn Bí thư Tào lại có chỉ thị mới nhất rồi.
- Đúng vậy, Bí thư Tào lo tôi gánh vác trách nhiệm quá nặng nề, muốn tìm người chia sẻ với tôi.
Chu Kiến Quốc lập tức mất dần vẻ đùa giỡn, hai hàng chân mày hơi nhíu lại, hỏi:
- Sao gấp vậy?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Dù sao cũng phải có bộ máy tương xứng, gấp một chút cũng được.
Chu Kiến Quốc hỏi:
- Vậy ý của Bí thư Tào là muốn ai vào bộ máy của cậu?
Đặng Trọng Hòa cũng là cấp dưới thân tín của Chu Kiến Quốc, Chu Kiến Quốc cũng không kiêng dè gì. Lúc này, trong Ủy ban nhân dân Địa khu, Trương Bích Thành và Đặng Trọng Hòa tất nhiên một lòng với Chu Kiến Quốc, còn hai vị phó Chủ tịch Địa khu cũng tỏ ý muốn dựa vào Chu Kiến Quốc, uy vọng của Chu Kiến Quốc ở Ủy ban nhân dân Địa khu ngày càng cao. Nhất là Lưu Vĩ Hồng ở thị xã Hạo Dương đã gây sức ép khiến Tào Chấn Khởi nhiều lần chịu thua, mấy người thân tín của Tào Chấn Khởi như Đoàn Bảo Thành, Vương Ninh và Tống Hiểu Vệ lần lượt từ chức cũng gián tiếp làm giảm sự ảnh hưởng của Tào Chấn Khởi với Ủy ban nhân dân bên này.
Người trong quan trường vốn rất thực tế.
Nhìn thấy Tào Chấn Khởi không thể nắm trong tay toàn bộ thế cục của Địa khu Hạo Dương, các cán bộ khác cũng muốn giữ đường lui cho mình, cho dù không công nhiên thể hiện lòng thành với Chu Kiến Quốc thì cũng không dám đối nghịch lung tung.
Lưu Vĩ Hồng thu được thắng lợi liên tiếp, người khác nhận định, trong đó chắc hẳn cũng có một phần công lao của Chu Kiến Quốc, không nhiều cũng ít. Điều nay không phải chứng minh thủ đoạn của Chu Kiến Quốc rất cao minh sao?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Bí thư Tào chắc là nhìn vào Lưu Khánh Long.
Chu Kiến Quốc và Đặng Trọng Hòa cùng nhướn mày lên, Đặng Trọng Hòa hơi lo lắng hỏi:
- Lưu Khánh Long trước kia chỉ làm công tác cán bộ, khối kinh tế này y cũng đâu tiếp xúc nhiều?
Chu Kiến Quốc ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Dù sao Vĩ Hồng cũng còn ở lại thị xã, vấn đề này thật ra cũng không lớn.
Tuy nói Bí thư Thị ủy quản lý cán bộ, Chủ tịch thị xã quản lý xây dựng, nhưng cũng tùy người thay đổi. Như Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ, cứng rắn, lúc làm Chủ tịch thị xã thì “một tay che trời”, hiện giờ chính thức thành Bí thư, rất nhiều công việc trên phương diện xây dựng kinh tế, muốn gạt qua một bên cũng không được. Hơn nữa, khu Thương mại, khu công nghiệp, công ty quản lý năng lượng, đường cao tốc…, tất cả các dự án lớn đều do Lưu Vĩ Hồng tìm vốn, nếu muốn phủi sạch, giao hết cho Lưu Khánh Long, chỉ sợ Lưu Khánh Long cũng không chịu nổi, cuối cùng cũng không thể không chủ động xin Lưu Vĩ Hồng giúp đỡ.
Trong chừng mực nào đó, Tào Chấn Khởi vội vã thăng chức cho Lưu Khánh Long cũng là bất đắc dĩ. Từ lúc đám người Thái Tuyết Phong, Chu Bằng Cử, Quách Lệ Hồng cùng nhau rớt đài, hơn nữa Tống Hiểu Vệ phải dời đi, uy vọng của Lưu Vĩ Hồng ở Hạo Dương như rồng gặp mây, nhất thời không ai sánh bằng. Nếu Tào Chấn Khởi không đề bạt Lưu Khánh Long, chỉ sợ dù đường đường là Bí thư Địa ủy, nhưng ở thị xã Hạo Dương thì nói không ai nghe bằng Bí thư kiêm Chủ tịch thị xã Lưu Vĩ Hồng. Trong thời gian dài, nếu không làm tốt, đám người Lưu Khánh Long sẽ ôm gối Lưu Vĩ Hồng mà thôi.
Đây là chuyện mà Tào Chấn Khởi quyết không bỏ qua.
Chu Kiến Quốc hiểu rõ, lúc này không ai có thể thay đổi được quyết định của Tào Chấn Khởi. Về mặt này, Tào Chấn Khởi rất kiên quyết.
- Lưu Khánh Long này, phẩm chất đạo đức cũng không có trở ngại gì, chỉ có đôi lúc hơi cứng nhắc, quan niệm tư tưởng không đủ thoáng. Sau khi hợp tác với Lưu Vĩ Hồng một thời gian, chắc cũng sẽ có thay đổi. Vậy Bí thư Tào không nhắc đến việc chọn người kế nhiệm Lưu Khánh Long sao?
Chu Kiến Quốc nói, gạt chuyện Lưu Khánh Long qua một bên.
Đặng Trọng Hòa cũng lộ vẻ chú ý. Nếu Lưu Khánh Long chắc chắn sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch thị xã, vậy ai là người kế nhiệm chức Phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng mới đáng chú ý.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Chuyện này Bí thư Tào không nói rõ, nhưng cá nhân tôi cho rằng Đinh Lập Quốc khá thích hợp. Đồng chí này lời nói gói vàng, làm việc rất có trách nhiệm, nguyên tắc vững vàng. Công tác cán bộ cần một người phụ trách như vậy.
Đặng Trọng Hòa liền khẽ mỉm cười.
Lưu Vĩ Hồng vẫn như cũ, đến lúc cần kiên quyết giơ tay thì rất nghiêm túc.
Đinh Lập Quốc tuy là được Bí thư Thị ủy cũ Uyển Trung Hưng đề bạt lên, nhưng hiện tại lại được công nhận là thân tín của Lưu Vĩ Hồng. Nếu Tào Chấn Khởi muốn cho Lưu Khánh Long làm Chủ tịch thị xã, thì vị trí phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng này Lưu Vĩ Hồng sẽ nắm chặt trong tay, coi như là trao đổi lợi ích đi.
Chu Kiến Quốc gật gật đầu, nói:
- Báo cáo của thị xã các cậu về kết hợp xã và khu kia, nếu tỉnh có thể phê duyệt thì công tác cán bộ trở thành công tác quan trọng nhất. Tôi thấy Đinh Lập Quốc cũng không tệ, cũng nên giúp đỡ.
Thật ra đây mới là mục đích mà Lưu Vĩ Hồng đến thăm hỏi Chu Kiến Quốc. Điều chỉnh bộ máy thành viên của thị xã Hạo Dương, Tào Chấn Khởi nhất định trưng cầu ý kiến của Chu Kiến Quốc. Lưu Vĩ Hồng không có điều kiện tự gặp Tào Chấn Khởi, để Chu Kiến Quốc đề xuất cũng tốt. Hắn là Bí thư Thị ủy, không tiện biểu hiện những chuyện trái với thông lệ như vậy.
Hắn và Tào Chấn Khởi thân phận bất bình đẳng.
- Vậy còn Trưởng Ban Tổ chức cán bộ?
Một lúc sau, Chu Kiến Quốc lại hỏi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Để xem Bí thư Tào và các lãnh đạo Địa ủy sắp xếp như thế nào.
Lưu Vĩ Hồng vốn định đề bạt Vương Thụ Quốc, ngẫm lại nên bỏ qua. Đinh Lập Quốc thăng chức lên phó Chủ tịch phụ trách Đảng và quần chúng, Vương Thụ Quốc lên Trưởng Ban Tổ chức cán bộ, đều thân cận với Lưu Vĩ Hồng, e là Tào Chấn Khởi sẽ không đồng ý. Nếu muốn sắp xếp như thế thì tuyến cán bộ kia cứ chèn Lưu Khánh Long vào, không còn chỗ nào để chen vào nữa. Hơn nữa, phó Chủ tịch thị xã Hùng Quang Vinh và Ủy viên thường vụ phó, Chủ tịch thị xã Phiền Quốc Sinh đều là thân tín của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Khánh Long làm Chủ tịch thị xã gần như là Tư lệnh tay không. Bí thư Địa ủy tự đề bạt một vị Chủ tịch thị xã, sao có thể bị người khác làm mất mặt được.
Tóm lại là cứ chừa vị trí này cho Tào Chấn Khởi hoặc là một vị lãnh đạo nào khác trong Địa ủy sắp xếp mới ổn thỏa.
Dựa vào uy vọng và thực lực của Lưu Vĩ Hồng hiện nay, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ không phải người của hắn thì cũng không quan trọng gì. Dù Tào Chấn Khởi có sắp xếp cho ai đến đều phải ngoan ngoãn phối hợp với Lưu Vĩ Hồng, nếu không thì chính là tự tìm rắc rối.
Về phần Vương Thụ Quốc, cuối năm nay Phiền Quốc Sinh sẽ về hưu, lúc đó sẽ phải vận động một chút, xem có thể kế nhiệm chức vụ Ủy viên thường trực, phó Chủ tịch thị xã của Phiền Quốc Sinh được không. Nhưng cũng là chuyện mấy tháng sau, giờ cũng không cần quan tâm quá.
- Vậy cũng tốt!
Chu Kiến Quốc hơi trầm ngâm, lập tức chấp nhận ý kiến của Lưu Vĩ Hồng.
Những việc dính líu đến cấp trên, Lưu Vĩ Hồng luôn tỉnh táo để sắp xếp, chủ yếu là cẩn thận.
Sau đó Lưu Vĩ Hồng nói chuyện với Chu Kiến Quốc và Đặng Trọng Hòa một chút về tình hình xây dựng kinh tế rồi chào từ biệt.
Vừa mới trở lại phòng làm việc không lâu, chuông điện thoại đã vang lên. Lưu Vĩ Hồng nhấc máy lên trả lời.
- Ha ha…Nhị Ca hả, là em đây. Thế nào, đêm nay có thời gian không, mọi người muốn chúc mừng anh đó…
Giọng nói mạnh mẽ của Lưu Bân truyền đến trong điện thoại.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười. Hắn làm Bí thư Thị ủy, đã dự kiến trước đám đàn em của hắn chắc chắn muốn ồn ào một chút. Để Lưu Bân ra mặt mời cũng rất có bản lĩnh. Dù sao, cục diện chính trị hiện nay ở Hạo Dương khá mẫn cảm, mấy người Long Vũ Hiên, Hạ Hàn cũng không tiện công nhiên ầm ĩ, tránh vạch áo cho người xem lưng.
- Tiểu Bân, thế này đi, chúng ta đã lâu không vận động gân cốt, cậu cứ tổ chức cho chúng ta thi đấu hữu nghị một trận, tề tựu mấy thằng nhóc kia nữa cùng nhau đánh một trận bóng cho đã. Sau khi xong, phải đi khách sạn Giang Hải tắm hơi thư giãn một chút. Mấy chuyện này các cậu sắp xếp đi, dù sao tôi chỉ bỏ tiền ra thôi.
Lưu Bân cười ha hả nói:
- Tốt, tốt, còn không thì anh khỏi đến, không phải đỡ phiền toái sao? Chỉ cho người mang tiền đến là được rồi, ha ha…
Người này cũng thật lợi hại, gọi điện thoại tới nói là chúc mừng, nhưng lại đem chủ nhân bỏ qua một bên rồi.