Đánh một trận bóng sảng khoái đến mồ hôi nhễ nhại, có lẽ để cho Bí thư Lưu được vui, phe bộ đội có hơi nương tay nên khiến đội Thị ủy Hạo Dương giành được thắng lợi.
Bí thư Lưu đường làm quan thênh thang, nếu Lưu Bân dùng hết sức để đánh đội Thị ủy tan tác thì không khỏi có vẻ không coi trọng chính nghĩa. Đương nhiên, có Lưu Vĩ Hồng và Chương Dịch, nếu muốn đánh bại đội Thị ủy cũng không dễ dàng gì.
Xong trận, mười mấy người cùng lên một xe, gào thét, chạy đến khách sạn Giang Hải. Khách sạn Giang Hải lúc trước kinh doanh ế ẩm, giờ khôn ngoan hơn nên cũng nóng dần lên rồi. Nghe nói Bí thư Lưu đích thân đến ủng hộ, Tổng giám đốc khách sạn mừng rỡ, vội vàng chạy đến, cúi chào Bí thư Lưu rất cung kính.
Mọi người ồn ào, Bí thư Lưu oai phong bị chuốc rất nhiều rượu, sau một hồi tắm hơi, toàn thân đẫm mồ hôi, đầu óc nặng nề tỉnh táo được vài phần, nhưng khi bước chân vào lầu bốn trong chợ tổng hợp thì bước chân vẫn liêu xiêu.
Đường Thu Diệp vừa đau lòng vừa sốt ruột, luống cuống tay chân, thay dép lê cho Lưu Vĩ Hồng, lại pha trà nóng mang tới cho hắn giã rượu, không kìm nổi oán giận nói:
- Lại nhậu với ai? Sao cho anh uống nhiều rượu vậy chứ?
Chủ tịch Đường cũng rất khả ái, không dám ngang nhiên trách Bí thư Lưu uống nhiều rượu mà nói gần nói xa.
Lưu Vĩ Hồng tựa vào sô pha, đấm tay vào đầu, thở phì phò, cười nói:
- Còn không phải mấy thằng nhóc đó sao! Mấy tên Hạ Hàn, Lưu Bân đúng là không trượng nghĩa mà!
Đường Thu Diệp vội vàng nhích sát lại, đưa hai cánh tay non mềm mát xa hai bên thái dương cho hắn, nói:
- Thế này không được, lần tới em gặp bọn họ, nhất định phải nói chuyện với bọn họ, không thể cho anh uống rượu đến chết như vậy. Uống nhiều có hại cho cơ thể, về sau không cần giống như bọn họ, bụng béo phì, đi vài bước đã thở…
Mấy điều đó tất nhiên là do hàng ngày Đường Thu Diệp nhìn thấy mấy vị quan gia đều bụng phệ. Đường Thu Diệp chỉ cần nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng có thể cũng sẽ trở nên như thế liền lạnh hết cả người. Cô luôn nghĩ, người đàn ông của cô dù đến tám mươi tuổi vẫn đẹp trai, phong độ vô cùng.
Để thuận tiện mát xa đầu cho Lưu Vĩ Hồng, cả người Đường Thu Diệp gần như nằm úp sấp trên người hắn. Cảm nhận được da thịt mềm mại đầy đặn lập tức khiến Bí thư Lưu miệng khô lưỡi nóng. Hơn nữa, uống nhiều rượu, năng lực tự kiềm chế của Bí thư Lưu đã giảm đi vài phần, lập tức có phản ứng, đôi tay cũng bắt đầu không đứng đắn, lên xuống khắp thân hình nở nang của Đường Thu Diệp.
Đường Thu Diệp khẽ bật cười, chỉ mở hai chân, quỳ gối trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cứ nằm sấp như thế mà mát xa cho hắn. Từ đó, toàn bộ đầu của Bí thư Lưu đều chôn giữa bộ ngực nở nang của Đường Thu Diệp, trên dưới hai bên đều là các vách tường bằng thịt mềm mại.
- Thu Diệp, em định mưu sát chồng sao, khiến anh thở không nổi này…
Bí thư Lưu bị ép quá, phải giãy dụa, kêu lên vài tiếng.
Đường Thu Diệp cười tủm tỉm, cũng không thối lui, trái lại càng áp sâu vào, còn đong đưa nhè nhẹ thân hình mềm mại, thế nào cũng phải làm cho máu nóng của Bí thư Lưu sôi trào.
- Không được, nếu còn như vậy, anh sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, chết tan xác…
Rốt cuộc Bí thư Lưu đã không nhịn nổi, miệng nói hươu nói vượn, tiện tay kéo chiếc áo lông mỏng manh màu trắng của Đường Thu Diệp lên, đem toàn bộ khuôn mặt chôn sâu vào giữa da thịt, lộ ra vẻ mặt tham lam, cắn xé không ngừng.
Theo kinh nghiệm của Bí thư Lưu, làm thế này cũng là một cách giã rượu rất hay, thường thường máu nóng trong người được khơi thông thì cũng tỉnh rượu.
Rất nhanh chóng, phòng khách đã biến thành chiến trường.
Thân hình nõn nà của Đường Thu Diệp đã trải rộng trên sô pha, trong mắt Lưu Vĩ Hồng đâu đâu cũng là một mảng trắng lóa, “chân khí” trong cơ thể cứ cuồn cuộn chảy.
Vào lúc này, máy nhắn tin reo lên. Lưu Vĩ Hồng không hề để ý, chỉ cố dùng sức tiến về đích. Đường Thu Diệp lại càng không để ý đến mấy chuyện phá đám ấy, hai chân thon dài bám chặt vào hông Lưu Vĩ Hồng, miệng thốt ra những tiếng rên rỉ ngày càng cấp bách.
Trải qua một trận chiến vất vả, hai thân thể trẻ trung khỏa thân nằm chen chúc trên chiếc ghế sô pha chật hẹp. Đường Thu Diệp không ngừng vuốt ve gương mặt góc cạnh của Lưu Vĩ Hồng, trong đôi mắt long lanh tràn ngập yêu thương nồng đậm, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng thỏa mãn. Nhưng vào những giây phút này, Chủ tịch Đường luôn tỉnh táo hơn Bí thư Lưu, bèn ngừng âu yếm, dán sát vào tai Lưu Vĩ Hồng nói nhỏ:
- Vĩ Hồng, lên giường nằm đi, đừng để cảm lạnh.
Thời tiết tháng ba dương lịch cũng không ấm áp như thế, trong phòng khách lại không mở điều hòa không khí, một lúc sau cảm thấy không chịu nổi.
Lưu Vĩ Hồng uể oải.
Lại qua một trận, hai người mới mệt mỏi vào phòng ngủ, vùi mình vào chăn.
Thấy Lưu Vĩ Hồng nằm yên không muốn động đậy, Đường Thu Diệp cười tủm tỉm, châm một điếu thuốc, rít một ngụm, đặt vào miệng Lưu Vĩ Hồng. Thói xấu của hắn Đường Thu Diệp hiểu rất rõ, chẳng những không khuyên ngăn mà còn luôn tìm cách để nuông chiều hắn.
Lưu Vĩ Hồng rất mãn nguyện nhưng cũng hơi tiếc rẻ.
Bao nhiêu phụ nữ cũng đều chiều chuộng hắn như vậy.
Rít được mấy hơi thuốc, chuông máy nhắn tin lại vang lên.
Đường Thu Diệp “ôi” lên một tiếng, vội vàng đứng dậy lấy máy nhắn tin cho Lưu Vĩ Hồng. Vừa rồi chỉ lo “anh dũng tác chiến” nên quên mất việc này. Đường Thu Diệp liền chuyển thân mình yểu điệu chạy tới chạy lui, đôi bạch thỏ không ngừng đong đưa, cô biết Lưu Vĩ Hồng rất thích nhìn như vậy.
Đường Thu Diệp đem máy nhắn tin ném vào tay Lưu Vĩ Hồng, oạch một tiếng, chui vào đống chăn, nghiêng mình ôm chặt lấy Lưu Vĩ Hồng, gối đầu lên bộ ngực cường tráng của hắn, khẽ thở dài, hai mắt híp lại, hết sức mãn nguyện.
Lưu Vĩ Hồng cầm lấy máy nhắn tin, khẽ nhướn mày lên, không ngờ là số điện thoại di động Bắc Kinh, hẳn là Trịnh Hiểu Yến. Trịnh đại tiểu thư này tìm hắn có việc gì?
Trên đầu giường cũng có máy điện thoại nội bộ, không cần phải đứng dậy.
Lưu Vĩ Hồng nghiêng người nhấc điện thoại lên.
- Nhị thiếu gia, đang làm gì đó? Lâu như vậy không gọi điện thoại về.
Điện thoại vừa mới chuyển, Trịnh Hiểu Yến đã la lối ồn ào, dường như hơi bất mãn.
Đường Thu Diệp nghe giọng nữ, liền nín thở, không dám lên tiếng, lại lén lút dỏng tai lên, rất tò mò.
Bí thư Lưu hơi đỏ mặt, cũng không thể đấu võ mồm với Trịnh Hiểu Yến, không tiện trả lời qua điện thoại.
- Ha ha… Nhị thiếu gia, chúc mừng nha, thật sự có tài mà! Lợi hại quá!
Không đợi Lưu Vĩ Hồng trả lời, Trịnh Hiểu Yến lại hét lên, nghe có vẻ rất phấn chấn, dường như Lưu Vĩ Hồng đánh thắng một trận lớn, Trịnh đại tiểu thư cũng được thơm lây.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Linh Linh, chị đừng khen tôi, đâu có gì lợi hại, chỉ là bất đắc dĩ thôi. Người ta muốn chém, không lẽ tôi phải đứng yên?
- Được, anh khiêm tốn quá. Nói cho anh biết, anh hiện giờ danh tiếng lẫy lừng rồi, đất Bắc Kinh này, hiện tại có ai không biết uy danh của Lưu Nhị Ca? Ha ha, hôm qua tôi gặp Hạ Lão đại, sắc mặt không tốt đâu, có lẽ buồn bực lắm…Bà nó chứ…
Trịnh Hiểu Yến lại hét ầm lên ở đầu dây bên kia.
Trán Đường Thu Diệp đen lại, nghe giọng nữ, hẳn tuổi tác cũng không lớn lắm, nhưng nghe qua nội dung, cũng thuộc hàng quan to. Đường Thu Diệp bị cô Trịnh làm cho mơ hồ. Đường Thu Diệp không ngờ được trên thế giới này lại có loại phụ nữ như Trịnh Hiểu Yến.
Thật ra Trịnh Hiểu Yến không hẳn đã có thành kiến với Hạ Cạnh Cường, có lẽ cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều, chắc chỉ có khi tình cờ gặp mặt thôi. Nhưng con người của Trịnh Hiểu Yến là thế, ai vừa mắt thì làm bạn bè, sau đó “kẻ thù” của bạn tất nhiên cũng là “kẻ thù” của cô, yêu ghét rất rõ ràng.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu cười, không tiện tiếp lời.
Trịnh Hiểu Yến dường như cũng biết trong lòng có chút e dè, nhưng không thèm để ý tới, nói:
- Tôi phải nói, Hạ lão đại cũng không hay ho gì. Sao lại đến mức đó. Nếu nói cho Lý Tuệ Ngữ nhà y biết, có lẽ không hài lòng lắm đâu. Mọi người đều là người có tiếng tăm, tội gì cứ giằng co không rõ? Quá là cố chấp!
Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng trầm xuống, nói:
- Linh Linh, được rồi, đừng nói lung tung. Nói sau lưng người ta không nên đâu, cũng không trượng nghĩa nữa.
Ngay cả Trịnh Hiểu Yến cũng đoán được sự tình lần này, có lẽ ở Bắc Kinh nhỏ bé kia, không ít lời bàn tán. Cho dù có phải do nhà họ Hạ đẩy tay hay không, chỉ sợ không rũ bỏ được tiếng tăm bất hảo. Đương nhiên, người ta chắc không để ý đến chuyện bàn luận của đám con ông cháu cha. Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng là hai tính cách hoàn toàn khác nhau. Lưu Vĩ Hồng làm quan được thăng tiến nhanh chóng, danh tiếng trong đám con ông cháu cha cũng vang dội. Hạ Cạnh Cường lại gần như không hề tham dự phạm vi con ông cháu cha, luôn luôn có bộ dáng nghiêm trang.
Chính khách chân chính sẽ không lưu tâm đến lời bàn tán của người khác.
- Được, tôi không nói nữa. Anh rất đàn ông, Trịnh Hiểu Yến tôi lại thích đàn ông như thế… Ha ha…, Nhị thiếu gia, lâu rồi không gặp nên tôi cũng thấy nhớ, hay là tôi đi xuống Sở Nam gặp anh nha.
Trịnh Hiểu Yến cười hì hì nói, không hề cảm thấy lời nói của mình mờ ám biết bao nhiêu.
Bí thư Lưu lập tức cảm thấy đau đầu, vội vàng nói:
- Cảm tạ, cảm tạ, chị Linh Linh, chị làm ơn ở yên ở Bắc Kinh đi. Khi nào tôi đi công tác Bắc Kinh, nhất định tìm chị uống rượu.
Lưu Vĩ Hồng thật không dám nhận vụ này, nói cách khác, chỉ cần hắn gật đầu một cái, không chừng ngay ngày mai Trịnh Hiểu Yến sẽ đến Hạo Dương. Một báu vật yêu nghiệt, một vẻ đẹp tuyệt đối như vậy nếu hùng hùng hổ hổ tìm đến Bí thư Lưu, chỉ sợ không cần đến một ngày, tình yêu của Bí thư Lưu sẽ truyền khắp thị xã Hạo Dương.
Lúc này đang trong giai đoạn mẫn cảm, Bí thư Lưu cũng không muốn chuốc vạ vào thân nữa.
- Hứ! Không cần! Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi không cần xin anh đồng ý, chỉ là báo cho anh biết một tiếng. Sở Nam không phải lãnh thổ Trung Quốc sao? Tôi nghĩ có giữ chức hay không cũng không ngăn được tôi đâu!
Trịnh Hiểu Yến lập tức rất bực dọc, không chịu nổi phải lên lớp Bí thư Lưu mấy câu.
- Được rồi, chị muốn đi thì đi…
Bí thư Lưu bị Trịnh đại tiểu thư đánh bại hoàn toàn, đành phất cờ đầu hàng. Người ta nói chuyện hợp lý như vậy, chẳng lẽ có thể trói tay trói chân người ta được.