Quan Gia

Chương 809: Chương 809: Thật phải đi Cửu An?




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 809: Thật phải đi Cửu An? 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

Rời khỏi đại viện ủy viên Tỉnh ủy, Lưu Vĩ Hồng trực tiếp đi tới sân bay. Lý Hâm cũng cùng đi chung. Lý Hâm không phải đi theo đưa tiễn hắn, mà là cùng hắn đến thủ đô. Lần trước Lý Hâm nói với Lưu Vĩ Hồng, muốn chuyển nhượng cổ phần công ty câu lạc bộ Duy Đức, từng bước thu tóm lại sản nghiệp trong tỉnh, đem một ít buôn bán đều thu lại hoặc chuyển nhượng ra ngoài, chỉ lưu lại mấy hạng mục trung tâm. Làm như vậy là vì sợ sản nghiệp quá lớn, nhất thời sơ sẩy bị người khác nắm bắt được nhược điểm nào đó, sẽ uy hiếp tới địa vị của Lý Dật Phong. 

Vẻ bề ngoài của Lý Hâm rất ôn văn nho nhã, tư văn hữu lễ, kỳ thật là một người phi thường quyết đoán. Một khi làm ra quyết định, lập tức sẽ hành động. Lần này cùng Lưu Vĩ Hồng đến thủ đô, tự nhiên là đi gặp mặt đám tiểu huynh đệ của Lưu Vĩ Hồng tại thủ đô, chuẩn bị đặt nền móng cho Lý Hâm “mở rộng lãnh thổ” tại thủ đô. 

Lý Hâm dự định mở công ty bất động sản tại thủ đô, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn tán thành. 

Có thể đoán được trong tương lai, ngành bất động sản trở thành “ngành sản xuất cướp tiền” nhất của quốc gia. Những ngành sản xuất khác đều là kiếm tiền, còn ngành bất động sản tuyệt đối là giật tiền, hơn nữa còn là trang bị đến tận răng mà đi cướp giật. 

Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không hi vọng nhìn thấy tình hình như thế phát sinh, nhưng thời đại biến chuyển không phải một mình hắn có thể chống đỡ được. Khi kinh tế đất đai ngày càng trở thành sản nghiệp cột trụ của chính phủ các nơi, bất cứ cá nhân hay tổ chức nào ngăn trở đều có vẻ nhợt nhạt vô lực vô cùng. 

Lý Hâm lái xe Audi, có chút lo lắng nói: 

- Vĩ Hồng, cậu thật sự dự định đi Cửu An sao? 

Vừa rồi lời nói của Lý Dật Phong kỳ thật đã rõ ràng. Lâm Khải Hàng có ý tứ muốn đưa Lưu Vĩ Hồng phái tới Cửu An làm “tiên phong”, đã thật mập mờ trưng cầu qua ý kiến của Lý Dật Phong. Dù sao Lý Dật Phong đi rất gần với Lưu gia, đây cũng không phải bí mật gì trong chính phủ cao tầng. Lâm Khải Hàng muốn điều động Lưu Vĩ Hồng, tự nhiên trước tiên phải thông qua Lý Dật Phong, nếu cần thiết, có thể còn phải thông qua một tiếng với trưởng bối Lưu gia. 

Đây đều là thủ pháp thao tác chính trị như lệ thường. 

Mặt ngoài xem, Lưu Vĩ Hồng chính là một con cờ, bản thân cũng không có quyền lên tiếng. Ở Sở Nam, hắn chỉ là một bí thư Thành ủy cấp Huyện, ở Lưu gia hắn chỉ là một vãn bối. Thượng cấp cùng trưởng bối quyết định như thế nào, hắn liền làm như thế đó. Nhưng Lý Hâm rất rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không phải là “con rối” như vậy, ở Lưu gia lời nói của hắn rất có trọng lượng. Nếu tự Lưu Vĩ Hồng kiên quyết không chịu điều động, ai cũng không thể miễn cưỡng hắn. 

Lý Hâm cảm thấy được hiện tại Lưu Vĩ Hồng vừa nhậm chức bí thư Thành ủy Hạo Dương không lâu, công tác triệt khu tịnh hương xây trấn đều rất thành công, vô luận công tác Đảng hay công tác xây dựng kinh tế đều lấy được thành tích phi thường, trụ cột Hạo Dương cũng đã phi thường vững chắc, ở tình hình như thế, hoàn toàn không cần phải “lộn xộn”. Cứ bình bình an an tiếp tục ở lại Hạo Dương thêm một hai năm, lại thuận thế bước lên cấp Phó Sở thật sự không khó. Hiện tại đi tới một “bãi mìn” như Cửu An, thật sự không cần thiết. 

Không đáng! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Như vậy phải xem sự kiên quyết của Lâm bí thư thôi. 

Lý Hâm có chút trố mắt, vội la lên: 

- Cậu thật đúng là muốn đi sao? 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Tôi cũng không có nói là muốn đi. Nếu tôi là Lâm Khải Hàng, tôi sẽ làm như thế, đem Lưu Vĩ Hồng đưa tới Cửu An đi. Lời thật nói với anh, nếu tôi đi thật, chưa chắc bác Lý đã hoàn toàn không vui. 

Lý Hâm ngạc nhiên nói: 

- Không thể nào, cậu đi Cửu An, lão đầu tử nhà tôi làm sao lại vui được đây? Rõ ràng là muốn cho lão đầu tử nhà tôi “sống mái” với Thiệu Lệnh Hồng rồi, có người vừa lúc ngồi yên làm “ngư ông đắc lợi”. 

Chỉ khi ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Lý Hâm mới nói chuyện trắng trợn như vậy, dù từ “sống mái” cũng nói ra miệng. 

Đơn thuần dựa theo tình huống chính trị trước mắt của Sở Nam mà xem, Lâm Khải Hàng thật muốn để cho Lưu Vĩ Hồng đến Cửu An. Mấy tháng nay Lâm Khải Hàng tiếp xúc với các lãnh đạo chủ yếu trong tỉnh, phát hiện thế lực bản thổ Sở Nam thật cường đại, nhưng không hề bền chắc như thép. Mấu chốt là trước kia Hồ Cao Sơn còn tại nhiệm, thật sự không hoàn toàn có thể “thống nhất giang sơn”, Lý Dật Phong, Thiệu Lệnh Hồng, Phương Đông Hoa đều tự có nhân mã riêng của mình, không ai phục ai. Hồ Cao Sơn lưu lại nhóm tâm phúc kia, cũng tính là một cỗ lực lượng. 

Đối với Lâm Khải Hàng mà nói, tình hình như thế có thể xem là rất không tệ. Nếu thế lực bản thổ Sở Nam có được một nhân vật quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh lĩnh quân, một bí thư Tỉnh ủy như hắn muốn tạo quyền uy cho mình sẽ gặp khó khăn rất lớn. Hiện tại mấy đầu sỏ đều tự làm theo ý mình, tự nhiên đã cho Lâm Khải Hàng một cơ hội thật tốt. Trước mắt, Lâm Khải Hàng cần làm chính là tìm điểm vào, hoặc là nói chỗ đột phá. 

Vụ án của gia đình Ngũ Bách Đạt đột nhiên phát sinh, Lưu Vĩ Hồng chặn ngang một gậy, điểm vào này liền xuất hiện. Mà Lưu Vĩ Hồng không thể nghi ngờ biến thành “tiên phong đột phá” tốt nhất. Hậu trường của hắn lớn, bối cảnh cứng rắn, năng lực bản thân xuất chúng, toàn bộ điều kiện tốt hắn đều có đầy đủ. Mà mấu chốt nhất là, Lưu Vĩ Hồng là người của Lý Dật Phong, Cửu An lại là hậu hoa viên của phó bí thư Tỉnh ủy Thiệu Lệnh Hồng, dưới sự lãnh đạo của Tân Minh Lượng, cơ hồ mỗi một cán bộ lãnh đạo chức vụ Phó Sở đều có quan hệ hoặc gần hoặc xa với Thiệu Lệnh Hồng. 

Đem Lưu Vĩ Hồng phóng tới Cửu An, khả năng “ôm thành một đoàn” của Lý Dật Phong cùng Thiệu Lệnh Hồng hoàn toàn không tồn tại. Vì ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, Lý Dật Phong không thể tránh khỏi phát sinh xung đột với Thiệu Lệnh Hồng. 

Vô luận Lưu Vĩ Hồng có thể làm ra được thành tích tại Cửu An hay không, đối với Lâm Khải Hàng mà nói đều là có lợi. 

Nếu thật sự xốc lên cái nắp tại Cửu An, như vậy đối với Thiệu Lệnh Hồng hoặc đánh hoặc kéo, quyền chủ động liền hoàn toàn nắm giữ trong tay Lâm Khải Hàng. Trọng lượng của phó bí thư Đảng đoàn Tỉnh ủy nặng bao nhiêu, mặc cho ai trong lòng đều có nắm chắc. Trước mắt, Thiệu Lệnh Hồng tự thành hệ thống, Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Hà Nhữ Dân là thủ hạ cũ của bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Hồ Cao Sơn, cũng không thể xem là tâm phúc của Lâm Khải Hàng. Tuyến cán bộ này, không chộp trong tay, bí thư Tỉnh ủy làm sao lập uy? 

Một khi khuất phục được Thiệu Lệnh Hồng, thế cục lập tức sẽ khác nhau rất lớn. 

Nếu Lưu Vĩ Hồng ở tại Cửu An không làm được trò gì, Lý Dật Phong thậm chí là Lưu gia vì “trợ giúp” hắn, khả năng sẽ cùng Lâm Khải Hàng hợp tác là rất lớn, như vậy không gian nắm giữ của Lâm Khải Hàng sẽ càng lớn hơn. 

Thử nghĩ ở tình hình như thế, Lâm Khải Hàng làm sao lại không đánh chủ ý với Lưu Vĩ Hồng? 

Về phần e sợ sẽ làm Lưu gia cùng Lý Dật Phong bất mãn, so sánh mà nói việc này không đáng lo. Lâm Khải Hàng phái Lưu Vĩ Hồng đến Cửu An, khẳng định ở cấp bậc cùng đãi ngộ phải cho điểm ngon ngọt, bình điều là không thể nào. Dù Lưu Vĩ Hồng không có chỗ dựa vững chắc, Lâm Khải Hàng muốn cho người ta đi xông pha chiến đấu, cũng nên có chút ưu đãi. 

Với tuổi tác của Lưu Vĩ Hồng mà xem, vừa đầy hai mươi sáu tuổi đã lên tới Phó Sở thực quyền, phóng mắt khắp cả nước đều là có một không hai. Lâm Khải Hàng cũng không hạn chế việc dùng người trẻ tuổi, giúp Lưu gia bồi dưỡng hậu bối, nói thế nào xem như có phần nhân tình đi? 

Vạn nhất Lưu Vĩ Hồng xảy ra chuyện gì tại Cửu An, có lẽ sẽ nguy hiểm, Lâm Khải Hàng tự nhiên sẽ đưa hắn ra ngoài, không đến mức làm cho con cháu trực hệ của Lưu gia cùng người “liều mạng chết sống” tại Cửu An, đó sẽ kết thù. 

Theo đủ loại tình thế tới phân tích, Lưu Vĩ Hồng đi Cửu An cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền. Chỉ cần trưởng bối của Lưu gia cùng Lý Dật Phong không cực lực phản đối, Lâm Khải Hàng sẽ làm ra an bài như vậy. 

Phàm là loại chuyện này, chính Lý Hâm cũng nhìn thấy rõ, phân tích rất thấu đáo. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại nói chính Lý Dật Phong cũng có ý tứ này, hắn thật sự còn chưa rõ ràng. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Lý công tử đã nói quá lời, chuyện sống mái với nhau còn chưa đến nỗi. Lâm bí thư chỉ đơn giản là muốn vạch trần cái nắp của Cửu An thôi, nhưng sau khi vạch trần xong cái nắp, nên xử trí như thế nào, quyền chủ động không nhất định ở trong tay của hắn. Nhân viên chiến đấu nơi tuyến đầu, càng sẽ có quyền lên tiếng đi? 

Lý Hâm nhất thời liền mở to hai mắt nhìn, cao thấp đánh giá Lưu Vĩ Hồng. 

Lời nói này hay, thật quá ngưu bức a! 

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, dựa lên ghế, lấy thuốc lá đưa cho Lý Hâm một điếu, tự mình cũng châm một điếu rít hai hơi, bộ dạng thật thích ý. 

Nghe ý tứ trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng, hắn đang trực tiếp muốn cùng Lâm Khải Hàng “đàm phán”. Vấn đề là hắn còn chưa đi Cửu An, đã khẳng định như vậy, cái nắp của Cửu An nhất định sẽ do hắn vạch trần, lợi thế đàm phán liền nhất định sẽ nắm giữ trong tay của hắn sao? Nếu thật sự là như vậy, Lý Dật Phong thật sự vui vẻ nhìn thấy cảnh này. 

Lâm Khải Hàng có ý tứ muốn thanh lý thế lực bản thổ Sở Nam, Lý Dật Phong lại làm sao không có ý tưởng thống nhât thế lực bản thổ? Hầu gia muốn nhân cơ hội vươn tay thẩm thấu vào Sở Nam, Lưu gia chưa chắc đã không có ý nghĩ này. Khi tới cơ hội thích hợp, có Lý Dật Phong ở phía trước phát lực, lại thêm Lưu Thành Thắng ở phía sau đẩy một cái, tỉnh Sở Nam rốt cục “không biết hươu chết về tay ai” cũng còn chưa biết. 

Cuối cùng mấu chốt “thắng bại” nằm ở chỗ Lưu Vĩ Hồng có khả năng đột phá được tại Cửu An hay không. 

Lý Hâm rít hai hơi thuốc, bỗng nhiên liền nở nụ cười nói: 

- Vĩ Hồng, thiếu chút nữa tôi đã bị cậu lừa dối được. Tôi xem cậu, chính là trong lòng nghẹn cỗ khí, muốn đến Cửu An kiến thức một chút những nhân vật lợi hại, đúng không? 

Lý Hâm cùng Lưu Vĩ Hồng có thể xem là tri kỷ, trong lòng Lưu Vĩ Hồng nghĩ gì hắn vẫn có thể đoán được đại khái. Tình hình chính trị thực tế là như thế, Lưu Vĩ Hồng phân tích qua, khẳng định có suy tính này bên trong, nhưng nguyên nhân chân chính, chỉ sợ vẫn là trong lòng Lưu Vĩ Hồng đã động sát cơ. 

Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng, nói: 

- Thứ đó mà là nhân vật lợi hại gì, tôm tép nhãi nhép thôi! 

Lý Hâm thở dài nói: 

- Trong mắt cậu, đương nhiên là tôm tép nhãi nhép. Ở trong mắt dân chúng bình thường, chính là hung thần ác sát. Có thể làm họ phải chết, có thể làm cho họ phải tan nát gia đình! 

Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng liền ác liệt. 

Lời của Lý Hâm rất trần trụi, nhưng có đạo lý. 

Ngũ Bách Đạt buôn bán lời chút tiền, xem như là một xí nghiệp gia dân doanh, Thiệu Ngân Yến lại là cán bộ chính phủ, nhưng ở trong mắt những người đó, chẳng khác gì là những chú dê con đang đợi làm thịt, nói đánh là đánh, nói giết liền giết. 

Cửu An hỗn loạn tới mức độ như vậy, Lưu Vĩ Hồng làm sao có thể thờ ơ. Nếu hắn thật sự thờ ơ, lúc trước đã không gọi Hạ Hàn đi Cửu An bắt người. 

- Nếu quả thật muốn đi, nên chuẩn bị một chút thì tốt hơn. 

Hơi khoảnh khắc, Lý Hâm chậm rãi nói. Hắn giải thích được tính cách của Lưu Vĩ Hồng, thấy hình dạng này của Lưu Vĩ Hồng, liền biết hắn đã quyết tâm, chỉ đành phân tích vấn đề từ góc độ kỹ thuật. 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu. 

Không đánh trận đấu chưa chuẩn bị, điểm này ý tưởng của hắn cùng Lý Hâm hoàn toàn nhất trí. 

Rất nhanh, xe Audi chạy tới sân bay Đại Ninh, Lý Hâm gởi xe tại phi trường, cùng Lưu Vĩ Hồng cầm theo hành lý đơn giản đi vào phòng chờ máy bay. Một giờ sau, hai người cùng nhau đi lên chuyến bay đến thủ đô. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.