Lưu Vĩ Hồng hơi có chút kinh ngạc, tuy nhiên có thể nhìn ra, hắn cũng không quá giật mình.
Hạ Hàn cũng rất kinh ngạc nói:
-Nhị ca, anh thật là thần. Làm sao anh biết Thiệu Minh Chính sẽ bị bọn họ hành cho đến chết?
Lưu Vĩ Hồng bình thản nói:
-Đây là chuyện tất nhiên. Vụ án này, thành phố Cửu An phải xử lý nghiêm khắc, không xử lý nghiêm khắc không ăn nói được. Thiệu Minh Chính dù sao cũng chết, chi bằng đem tất cả tội lỗi đẩy lên người hắn, để cho một mình hắn gánh chịu. Chết một người cứu rất nhiều người. Thiệu Minh Chính chết như thế nào? Có phải vết thương cũ tái phát, cứu giúp không kịp, cứ như vậy mà chếthay không ?
Hạ Hàn trợn tròn mắt, kêu lên:
- Đúng, căn cứ tin tức bên Cửu An truyền đến, chính là chết như vậy. Vết thương cũ tái phát, nội tạng xuất huyết nhiều, chết ở bệnh viện nhân dân Cửu An.
Lưu Vĩ Hồng hừ lạnh một tiếng nói:
- Càng ngày càng vô pháp vô thiên . Thiệu Minh Chính cố nhiên chết chưa hết tội, nhưng cũng không thể để bị bọn họ hại chết như vậy, làm người chịu tội thay bọn họ!
- Vậy làm sao bây giờ? Em đoán, bên Cửu An đã nắm được chuyện này, ác tâm hại chúng ta.
Hạ Hàn có chút bối rối. Bản thân hắn thật ra không sao cả, mấu chốt là nhị ca bị rất nhiều người nhòm ngó. Thiệu Minh Chính dù sao cũng là âm mưu tự sát trong lúc giam giữ ở Cục công an thành phố Hạo Dương, bây giờ vết thương cũ tái phát chết rồi, nếu làm không tốt có thể dính dáng một chút quan hệ với Hạo Dương, mượn cơ hội gây khó dễ cho nhị ca.
Lưu Vĩ Hồng bình thản nói:
-Không sao, bọn họ nhất định phải chui vào ngõ cụt, vậy cứ để bọn họ đi. Cậu an tâm công tác đi, chuyện này cậu đừng quản, tôi tự có biện pháp.
-Được rồi. Em biết rồi.
Hạ Hàn thống khoái trả lời, quả nhiên không hề lo lắng nữa . Nếu nhị ca đã nói không có chuyện gì, vậy thì nhất định sẽ không có chuyện gì. Đối với khả năng của nhị ca, Hạ Hàn tin phục vô điều kiện, đi theo nhị ca làm việc, chính là thoải mái, không có gì phải lo lắng cả.
Để điện thoại xuống, Lưu Vĩ Hồng không vội đi tắm, ngồi trên ghế sa lon, châm một điếu thuốc, thân thể khẽ dựa vào phía sau, rơi vào trong trầm tư. Hút xong điếu thuốc, Lưu Vĩ Hồng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Vĩ Hồng triệu kiến Trưởng ban Tuyên giáo thành ủy Trương Thủ Chính ở phòng làm việc.
- Đồng chí Thủ Chính tới rồi, mời ngồi mời ngồi.
Lưu Vĩ Hồng tương đối khách khí với Trương Thủ Chính, đã sớm ngồi ở ghế sa lon chờ đón, vừa thấy Trương Thủ Chính đến, liền mỉm cười đứng dậy bắt tay vui vẻ. Sau khi Lưu Chủ tịch biến thành Lưu bí thư các thành viên chủ chốt cũng nhận thấy một biến hóa rất nhỏ. Đó chính là Lưu bí thư trở nên tương đối khiêm tốn, tính cách vô cùng sắc bén khi làm Chủ tịch thành phố biến chuyển không ít, đối với các đồng chí chủ chốt, càng thêm khách khí, vẻ cao ngạo từng cao chót vót, dần dần ẩn giấu thay vào đó là một loại khí phách rộng rãi. Khi các thành viên chủ chốt đối mặt với Lưu bí thư thường xuyên quên mất tuổi thực của hắn, giống như đối mặt với người đồng lứa.
Trương Thủ Chính vẫn giữ quy củ, chờ Lưu bí thư ngồi xuống, mới ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, hai tay phủ đầu gối, rất chuyên chú nhìn Lưu Vĩ Hồng.
- Đồng chí Thủ Chính , hôm nay mời anh đến đây là muốn cùng anh thương lượng một vấn đề......
- Xin bí thư chỉ thị!
Trương Thủ Chính kính cẩn nói.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, cười nói:
-Cùng là đồng chí với nhau, lời khách khí cũng không cần nói. Chuyện của Liêu Tiểu Mai không biết đồng chí Thủ Chính có nghe nói chưa?
Trương Thủ Chính vội vàng nói:
- Bí thư, nghe nói rồi.
Có lẽ mấy tháng trước, Liêu Tiểu Mai vẫn là một thị dân bình thường vô danh, nhưng sự kiến “Bắt người nơi đất khách” đã sôi sùng sục, thân là thành viên của chính quyền thành ủy, Trương Thủ Chính làm sao có thể không nghe nói đến hậu quả trước sau của chuyện này? Liêu Tiểu Mai chính là người bị hại lớn nhất trong vụ án này, đã sớm “Tiếng tăm lừng lẫy” ở thành phố Hạo Dương.
-Chuyện này rất làm cho người khác oán giận. Một cô gái yếu ớt bị sát hại như vậy. Bây giờ bệnh tình của Liêu Tiểu Mai càng ngày càng nghiêm trọng, tinh thần bị tổn thương rất nặng, thương thế trên người cũng rất nặng. Sau khi bị hại, bởi vì Liêu Tiểu Mai trở nên điên điên khùng khùng, lúc ấy tất cả mọi người đều lo lắng đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, trước đây không lâu, bệnh viện mới kiểm tra ra cô ấy mắc bệnh phụ khoa rất nghiêm trọng, có lẽ lần đó cô ấy đã có quan hệ trực tiếp với kẻ bắt cóc. Gia cảnh Ngũ gia cũng không tốt, chủ yếu dựa vào tiền lương giáo viên về hưu của cha chồng Tiểu Mai nuôi sống cả nhà. Vợ chồng Ngũ Kiến Vinh và Liêu Tiểu Mai vốn làm thuê ở chỗ Ngũ Bách Đạt, có một phần tiền lương, nhưng sau khi xảy ra vụ án kia, để chữa bệnh cho Ngũ Kiến Vinh, tựa hồ đã dùng hết toàn bộ số tiền để dành trong nhà, còn thiếu nợ rất nhiều. Bây giờ Ngũ gia căn bản không có tiền cho Liêu Tiểu Mai chữa bệnh, tình huống rất khó khăn…
Lưu Vĩ Hồng ngữ khí nặng nề trần thuật lại tình cảnh khốn khó của nhà Liêu Tiểu Mai.
Trương Thủ Chính liên tục gật đầu, phụ họa với ngôn từ của Bí thư thành ủy, nhưng trong đầu lại âm thầm buồn bực. Chuyện như vậy, Lưu Vĩ Hồng tìm Trưởng ban Tuyên giáo thành ủy này thương lượng làm gì? Cho dù muốn chính phủ cứu trợ, đó cũng là chuyện của cơ quan dân chính, hình như không quan hệ gì đén Ban Tuyên giáo thành ủy.
Tuy nhiên Trương Thủ Chính sẽ không mở miệng chất vấn.
Lưu bí thư nhất định sẽ nói rõ ràng, sẽ không vô duyên vô cớ gọi hắn tới tán gẫu.
- Bí thư, tình huống phía bên ông chủ Ngũ như thế nào?
Trương Thủ Chính rất cẩn thận hỏi. Ngũ Bách Đạt là ông chủ xí nghiệp dân doanh có chút danh tiếng ở thành phố Hạo Dương, nghe đồn, hắn buôn bán lời không ít tiền. Vợ chồng cháu trai bởi vì cho trông cửa hàng cho hắn mà gặp tai họa bất ngờ, Ngũ Bách Đạt cũng nên có biểu hiện gì chứ? Bất kể như thế nào, cũng phải cầm ít tiền cho Liêu Tiểu Mai chữa bệnh.
-Bách Đạt trước kia buôn bán kiếm được ít tiền, nhưng bên Cửu An lại mất đi rất nhiều. Chính hắn cũng bị đánh cho ở mấy tháng nằm viện, thân thể cho tới nay vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, làm ăn bị ảnh hưởng rất lớn, bản thân khó bảo toàn. Những dân doanh xí nghiệp vừa khởi bước của chúng ta, có ai mà không thiếu nợ kinh doanh...... Bất kể như thế nào, tình huống này của Liêu Tiểu Mai , chúng ta không thể ngồi nhìn không để ý tới.
Đảng và chính quyền chính là vì nhân dân phục vụ . Chuyện này, chúng ta có trách nhiệm, có nghĩa vụ phải xử lý!
Lưu Vĩ Hồng càng nói, giọng nói càng nghiêm túc.
- Bí thư nói quá đúng, tôi hoàn toàn đồng ý.
Trương Thủ Chính vội vàng đứng thẳng người, rất nghiêm túc gật đầu nói. Trong cách thành viên chủ chốt của Thành phố Hạo Dương, Trương Thủ Chính là người có tính cách tương đối cẩn thận, kính cẩn giữ lễ, có phong phạm của người đọc sách.
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Chuyện này, tôi cũng đã bàn bạc với Khánh Long chủ tịch, phía bên dân chính cũng sẽ cho một chút trợ cấp khó khăn. Tuy nhiên muốn trị khỏi bệnh của Liêu Tiểu Mai, chẳng qua như muối bỏ biển. Bệnh viện đoán chừng, nếu muốn trị lành bệnh cho cô ấy, ít nhất cũng phải cần bảy tám vạn. Đây mới là đoán chừng, tổn thương trên tinh thần còn khó hồi phục hơn gấp ngàn lần.
Trương Thủ Chính nhất thời cũng thở hắt ra một hơi.
Thời điểm năm chín mươi ba, bảy tám vạn không nói là một con số cực lớn, nhưng chí ít cũng là một khoản tiền lớn. Bình thường tiền lương của công nhân viên một tháng cũng chỉ có hai ba trăm đồng, trợ cấp khó khăn của bộ phận dân chính chính quyền thành phố quả quyết không thể nhiều như vậy.
-Bí thư, phía bên Cửu An hẳn là cũng sẽ có chút tiền chứ. Vụ án như vậy, có lẽ có bồi thường dân sự.
Trương Thủ Chính nói, trưởng ban Tuyên giáo thành ủy đương nhiên cũng hiểu biết pháp luật.
Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng nói:
-Bên Cửu An, tôi đoán chừng không trông cậy được. Thủ phạm chính Thiệu Minh Chính cũng đã chết rồi.
-A?
Trương Thủ Chính lúc này thật sự kinh hãi, ánh mắt thoáng cái trợn tròn.
Thế này là thế nào?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, khẳng định cách nói của mình:
- Thủ phạm chính chết rồi, bồi thường dân sự căn bản không có. Mấy người bị tình nghi khác, phạm án không ít, rất nhiều người gãy tay đứt chân trong tay bọn chúng, nếu thật sự bồi thường dân sự đó là một con số cực đại. Bọn chúng và gia đình cũng hoàn toàn không có năng lực bồi thường.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Nhìn qua, Trương Thủ Chính cũng có chút gấp gáp.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên hớp một ngụm nói:
-Cho nên hôm nay mời anh tới đây, chính là muốn thương lượng xem xem có thể nghĩ cách theo con đường quyên tặng từ xã hội hay không?
Trương Thủ Chính hai mắt sáng ngời, lập tức hiểu ý tứ của Lưu Vĩ Hồng nói:
-Bí thư, ý của anh là muốn khởi xướng hoạt động quyên tiền xã hội cho Liêu Tiểu Mai?
Hoạt động quyên tiền tương tự, trong thành phố cũng đã làm qua rất nhiều lần . Dĩ nhiên, phần lớn không nhất định là Ban Tuyên giáo thành ủy làm chủ, bình thường là do những đơn vị như đoàn ủy, hội phụ nữ dẫn dắt. Tuy nhiên Ban Tuyên giáo nhất định sẽ tham dự trong đó. Tất cả hoạt động quyên tiền luôn phải tiến hành tuyên truyền nhất định, hiệu quả quyên tiền thường thường có quan hệ trực tiếp với độ tuyên truyền.
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu nói:
-Là như vậy. Bây giờ chỉ có thể dựa vào lực lượng của toàn bộ xã hội cứu giúp Liêu Tiểu Mai. Công việc này, tôi thấy phải cực khổ đồng chí Thủ Chính rồi, Ban Tuyên giáo thành ủy làm chủ, đoàn ủy, hội phụ nữ và cục dân chính hiệp trợ, lập tức phát động hoạt động quyên tiền trong phạm vi toàn bộ thành phố. Dĩ nhiên, chủ yếu là ở thành phố, vùng ngoại thành và nông thôn tạm thời không liên quan đến. Thứ nhất không cần thiết làm lớn như vậy, thứ hai nông thôn cũng không giàu có.
- Dạ, bí thư.
Trương Thủ Chính lập tức gật đầu đồng ý.
Đừng thấy Lưu Vĩ Hồng thuận miệng phân phó, trên thực tế chẳng khác nào ra lệnh.
-Bí thư, nếu như quyên tiền trong phạm vi toàn bộ thành phố, có phải có thể suy nghĩ cứu trợ thêm mấy người nữa không?
Trương Thủ Chính lại nói. Theo hắn thấy, làm hoạt động quyên tiền quy mô lớn như vậy, có lẽ số tiền quyên góp được không dừng ở bảy tám vạn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Đồng chí Thủ Chính , chuyện nào ra chuyện ấy, tốt nhất là không nên xen lẫn vào nhau. Nếu như quyên góp đươc khá nhiều, có thể giữ lại một phần ở cục dân chính, làm quỹ cứu trợ khó khăn. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm Liêu Tiểu Mai có đầy đủ phí trị liệu . Làm sao triển khai hoạt động tuyên truyền, xin anh phí tâm một phen. Nếu cần thiết, cũng có thể mời ký giả trong Địa khu và trong tỉnh xuống phỏng vấn, thanh thế lớn hơn một chút, hiệu quả quyên tiền sẽ tốt hơn.
- Được được….
Trương Thủ Chính luôn miệng đáp ứng, trong mắt hiện lên thần sắc có điều suy nghĩ, tựa hồ từ trong chỉ thị này của Lưu bí thư, thưởng thức được nội hàm sâu bên trong. Có lẽ, mục đích của Lưu bí thư không vẻn vẹn dừng ở đây. Tuy nhiên Trương Thủ Chính không biểu lộ ra, để cho lãnh đạo biết mình đang suy đoán tâm tư của hắn, chính là tối kỵ trên quan trường .