Trong biệt thự số chín của Đại Nghĩa Lĩnh, Uyển Hồng Thu vừa vào cửa liền kêu lên, có vẻ thật vui tươi. Về đến nhà, Uyển chủ nhiệm luôn giữ vẻ trầm ổn trong cơ quan, liền biến thành bộ dáng của một cô gái nhỏ, thường xuyên làm nũng ngay trước mặt cha mẹ.
Đối với đứa con gái này, vợ chồng Uyển Trung Hưng tự nhiên là vô cùng yêu thương.
Uyển Trung Hưng đang ngồi xem báo trên sô pha liền buông báo xuống, tháo kính lão, cười a a gật đầu. Vợ của Uyển Trung Hưng là dì Đồng từ trong phòng bếp nhô đầu ra, cười híp mắt nhìn con gái nói:
- Hồng Thu cùng tiểu Hướng đến rồi, ngồi chơi với cha con một lát đi, đồ ăn xong ngay đây…
Uyển Hồng Thu ngồi xuống sô pha, cười khúc khích ôm cổ Uyển Trung Hưng.
Hướng Vân cũng không dám làm càn như vậy, đi tới bên cạnh sô pha, cung kính cúi mình vái chào Uyển Trung Hưng, nói:
- Chào bác Uyển!
Uyển Trung Hưng cười nói:
- Nhé, Hướng quản lý trưởng cũng tới, mời ngồi mời ngồi!
Hướng Vân lập tức đỏ bừng mặt. Trước mắt hắn đã thật sự là quản lý trưởng của Bộ quản lý công trình xây dựng đường cao tốc Hạo Dương đến Đại Ninh, cán bộ cấp Chính Khoa. Nhưng quan hàm này tự nhiên không thể so với ủy viên Địa ủy, Trưởng ban tuyên giáo Địa ủy. Cha vợ tương lai đem hắn ra nói giỡn, Hướng quản lý trưởng tự nhiên liền đỏ mặt, bằng không có vẻ rất tự cao tự mãn.
Từ khi Hướng Vân cùng Uyển Hồng Thu chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, hắn thường xuyên tới biệt thự số chín tại Đại Nghĩa Lĩnh. Uyển Trung Hưng cùng dì Đồng cũng không phải đối Uyển Hồng Thu lui tới với Hướng Vân. Nghe nói ngay từ đầu dì Đồng còn có chút không vui. Dù sao Hướng Vân xuất thân “hàn vi”, cha mẹ đều là cán bộ bình thường, khi quen nhau với Uyển Hồng Thu hắn mới chỉ là cán bộ nho nhỏ, cấp bậc còn thấp hơn cả Uyển Hồng Thu. Theo dì Đồng xem ra, việc hôn nhân này có chút không môn đăng hộ đối, dì Đồng cảm thấy thật ủy khuất cho con gái bảo bối của mình. Nhưng cũng do Uyển Trung Hưng làm công tác đả thông tư tưởng cho bạn già của mình. Hắn cảm thấy được, điểm mấu chốt chính là chỉ cần con gái của mình thích Hướng Vân là được, về phần chức vụ, thật không cần quá để ý.
Hướng Vân có thể được Lưu Vĩ Hồng vừa ý tuyển làm thư ký cho mình, phải có vài phần đạo lý, khẳng định Hướng Vân có tiền đồ có thể bồi dưỡng. Hơn nữa chỉ cần Hướng Vân thật cùng Uyển Hồng Thu kết hôn, có được một ngọn núi dựa ủy viên Địa ủy như hắn, vẫn có thể giúp Hướng Vân ra một phần lực. Chức vụ cao không dám nói, trước khi hắn về hưu, có thể nghĩ biện pháp đưa Hướng Vân lên vị trí cấp Phó Huyện vẫn có được vài phần hi vọng. Nhưng chuyện này cũng đã không cần tới hắn phát lực, Lưu Vĩ Hồng đã đề bạt Hướng Vân lên cương vị cấp Chính Khoa thực quyền.
Nói đến cùng, đây cũng là nhờ dính vào điều kiện tuổi trẻ của Lưu Vĩ Hồng. Bằng không dạng thanh niên trẻ tuổi còn chưa ráo máu đầu như Hướng Vân, mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đã muốn lên cấp Chính Khoa thực quyền? Nằm mơ đi thôi!
Bí thư Thành ủy tuổi còn rất trẻ, những cán bộ trẻ tuổi như Hướng Vân liền không bị lộ liễu quá mức.
Lưu Vĩ Hồng đã vì họ hấp dẫn đại bộ phận “dao nhỏ đâm sau lưng”.
Tính cách của Uyển Trung Hưng thật ra khá hiền hòa, hơn nữa khi ở nhà, hoàn toàn buông hẳn cái giá thường xuyên trò chuyện nói giỡn với vãn bối, lấy việc trêu chọc làm niềm vui. Sau vài lần Hướng Vân đi tới biệt thự số chín, đối với tính cách này của cha vợ tương lai đã sớm hiểu rõ như lòng bàn tay, nên từ đó cũng không quá mức câu nệ.
- Nhé, Hướng quản lý trưởng, đã sắp thành người Châu Phi rồi sao? Phơi nắng thành cục than đen rồi?
Hướng Vân vừa mới ngồi xuống sô pha, Uyển Trung Hưng lại trêu chọc hắn.
Hướng Vân hiện tại đã không còn hình tượng mặt trắng nhỏ như ngày xưa, làn da toàn thân phơi nắng thành màu đồng cổ, trên cánh tay thậm chí còn bị tróc da, đen một khối trắng một khối, nhìn qua có chút chật vật.
- Cha, cha đừng nói nữa. Lưu bí thư đúng là người nhẫn tâm, đem những cán bộ thủ hạ biến thành con thỏ, liều mạng chạy về phía trước. Hiện tại Hướng Vân suốt ngày phải ở ngoài công trường, sớm đã bị phơi nắng lột mấy lớp da, nếu tiếp tục như vậy, anh ấy sớm muộn gì cũng bị biến thành Trương Phi mà thôi.
Uyển Trung Hưng cười lên ha hả, nói:
- Trương Phi cũng không tú khí đến như vậy đi?
Hướng quản lý trưởng bất ngờ không kịp phòng ngự, lúc này thật sự đỏ mặt.
Lại nói tới, thân thể của đồng chí Hướng Vân đúng là có chút hổ thẹn, so với Trương Phi thật sự không thể so sánh bằng.
- Cha, anh ấy không phải con trai của cha, cha đương nhiên không đau lòng. Trước kia cha cũng đâu có ác như vậy đối với cán bộ thủ hạ chứ?
Uyển Trung Hưng cười nói:
- Con rể cũng là nửa con trai đó…Ác một chút cũng tốt. Những người tuổi trẻ các con, nên cần rèn luyện cho tốt hơn. Hình thức quản lý cán bộ như Lưu bí thư, cha giơ hai tay tán thành. Hướng Vân, nếm trải trong khổ đau mới là người trên người! Cháu ngàn vạn lần không thể làm mất mặt trong thời khắc mấu chốt. Con đường này làm xong, trong lịch sử thành phố Hạo Dương sẽ có được tên tuổi của cháu. Điểm này cha còn rất bội phục đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Cậu ấy quả thật làm được không ít điều có ích thực tế cho Hạo Dương. Hạo Dương thật cần một vị lãnh đạo như vậy.
Uyển Hồng Thu thè lưỡi, nói:
- Cha, đánh giá này thật cao a, nếu như Lưu bí thư nghe được, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Uyển Trung Hưng cười cười, không hé răng.
Hiện tại Lưu Vĩ Hồng chỉ sợ là không có tâm tư nghe khen ngợi.
Ánh mắt Uyển Hồng Thu quét nhìn lên bàn trà một chút, bỗng nhiên nhẹ nhàng “di” một tiếng nói:
- Cha, đây là bản thảo của Hạo Dương nhật báo, sao cha lại mang về nhà?
Nói xong Uyển Hồng Thu liền cầm lên bản thảo, ngay từ đầu còn tưởng rằng cha mình đang xem báo chí đã phát hành.
Uyển Trung Hưng là Trưởng ban tuyên giáo Địa ủy, bản thảo của Hạo Dương nhật báo nhất định phải do hắn tự tay ký tên mới có thể đưa bài cho nhà in. Trước mắt tại địa khu Hạo Dương cũng chỉ có tòa báo này, nhưng địa vị giống như tiếng nói của báo Đảng, Ban tuyên giáo Địa ủy khẳng định phải nghiêm khắc kiểm tra.
Nói như vậy, công tác kiểm tra bản thảo phải được hoàn thành trong văn phòng của Uyển Trung Hưng, nhưng hôm nay hắn lại mang về nhà.
Uyển Trung Hưng cười cười, nói:
- Buổi sáng mở cuộc họp, không thời gian thẩm tra, chiều nay phải giao bản thảo cho nhà in, chỉ đành mang về nhà xem. Hồng Thu, Hướng Vân, các con cũng nhìn xem, giúp cha chút ý kiến.
- Hì hì, tụi con làm sao biết có ý kiến gì chứ…
Uyển Hồng Thu cười khúc khích, lại cầm bản thảo thật nghiêm túc nhìn xem. Trước kia nàng công tác bên trong Ban tuyên giáo Thành ủy Hạo Dương, đây cũng xem là nghề của nàng. Hướng Vân cũng nghiêng đầu cùng nhau nhìn xem. Uyển Trung Hưng bỗng nhiên bảo họ xem bản thảo này, còn nói “cho chút ý kiến”, ở giữa khẳng định có huyền cơ.
Chẳng lẽ bên trong còn có nội dung mẫn cảm gì sao?
Trang đầu của Hạo Dương nhật báo, theo lẽ thường là tin tức thời sự, nếu có nội dung mẫn cảm, hẳn sẽ được đăng ở đây đi? Nhưng sau khi Uyển Hồng Thu cùng Hướng Vân đọc kỹ qua, nhưng lại không phát hiện ra được manh mối gì, mọi thứ đều rất quy củ. Uyển Hồng Thu nhịn không được liếc mắt nhìn cha, Uyển Trung Hưng nâng chung trà lên uống, sắc mặt đã sớm khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn không ra có bất cứ dị thường nào. Đoán chừng thật sự muốn khảo nghiệm ánh mắt của con gái cùng con rể.
Lần này Uyển Hồng Thu cùng Hướng Vân đều có chút khẩn trương, liếc mắt nhìn nhau. Đừng xem lão gia tử ngày thường thật hiền hòa, nhưng khi có vẻ mặt này chính là đang rất nghiêm túc.
Nếu biểu hiện của Uyển Hồng Thu cùng Hướng Vân làm cho hắn thất vọng, không thể tránh được bị răn dạy cùng quở mắng, ít nhất cũng sẽ bị cười nhạo một phen.
Trang thứ hai còn chưa phát hiện được dị thường, đọc qua trang thứ ba, trong mắt Hướng Vân cùng Uyển Hồng Thu đồng thời sáng ngời, tựa hồ đã tìm được “nguồn gốc” của vấn đề. Bên trong này có một bài viết, chính là hô hào toàn bộ xã hội giúp đỡ quyên tiền cho Liêu Tiểu Mai. Đương nhiên là vì bảo hộ sự riêng tư của đương sự, dùng tên giả, tình huống quan hệ tới việc Liêu Tiểu Mai bị thương tổn cũng không miêu tả, chỉ nhắc tới chuyện điểm tựa là nàng bị thương tổn tinh thần. Nhưng Hướng Vân cùng Uyển Hồng Thu chỉ liếc mắt liền nhìn ra được, vị đương sự này chính là Liêu Tiểu Mai. Vụ án tại Cửu An, hai người họ rất chú ý, chính là vì có liên lụy tới Lưu Vĩ Hồng. Mà Lưu Vĩ Hồng đang là “lão đại” của hai người họ.
Ban tuyên giáo Thành ủy đang làm hoạt động quyên tiền cứu trợ Liêu Tiểu Mai, Hướng Vân cùng Uyển Hồng Thu đều góp tiền ủng hộ. Nhưng thật không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy trên Hạo Dương nhật báo đăng lên bài viết như vậy. Nội dung của bài văn cũng thâm ý sâu sắc, hô hào quyên tiền chỉ là một phương diện, tin tức điểm tựa chính là nhắc tới thế lực đen đang hoành hành tại Cửu An, còn sinh động miêu tả cảnh tượng thế lực đen hoành hành tại Cửu An thật rõ ràng.
Tự nhiên chỉ là dùng tên giả, chỉ nói một thành phố nào đó, không có nói rõ là Cửu An.
Người sáng suốt ai mà không hiểu được việc này?
Dù hai người đều cảm thấy được Uyển Trung Hưng đang muốn nói tới bài viết này, nhưng vẫn cẩn thận đọc kỹ nội dung, lúc này mới nhẹ nhàng buông báo xuống, nhìn về phía Uyển Trung Hưng.
- Thế nào, có đề nghị gì?
Uyển Trung Hưng cũng đặt chén trà xuống, hờ hững hỏi.
Uyển Hồng Thu liền liếc mắt nhìn Hướng Vân. Tuy rằng bản thân Uyển Hồng Thu là chủ nhiệm văn phòng Ủy ban, được xem là chức vụ rất trọng yếu trong thể chế, nhưng cơ hội lộ ra mặt mày rạng rỡ này, tự nhiên phải tặng cho Hướng Vân. Uyển Hồng Thu rất yêu Hướng Vân, hi vọng người yêu có một ngày có thể bước lên vị trí thật cao, chính nàng lại cam nguyện trở thành một người vợ nội trợ hiền thục.
Gặp phải chuyện đứng đắn như vậy, nụ cười trên mặt Hướng Vân đã sớm biến mất không thấy, ngồi nghiêm chỉnh nói:
- Bác Uyển, nghe nói hai ngày trước thủ phạm trong vụ án này là Thiệu Minh Chính đã chết trong bệnh viện nhân dân Cửu An. Nghe nói là do vết thương cũ tái phát, nội tạng xuất huyết quá nhiều, không cứu chữa kịp nên tử vong.
Trong mắt Uyển Trung Hưng hiện lên vẻ mặt thưởng thức.
Hướng Vân nói lời này, chứng minh hắn đã hiểu được nội dung đứng phía sau bài viết này.
Thiệu Minh Chính đột nhiên tử vong, bệnh viện Cửu An đưa ra kết quả khám nghiệm là do vết thương cũ tái phát, không thể tránh khỏi có liên hệ tới hành vi tự sát của Thiệu Minh Chính lúc còn ở trong Cục công an Hạo Dương. Đơn giản mà nói, không có hành động tự tiện vây bắt của Cục công an Hạo Dương, sẽ không phát sinh ra chuyện Thiệu Minh Chính tự sát. Hiện giờ Thiệu Minh Chính đã chết, làm không tốt sẽ có người lấy ra làm lý do.
Vào lúc này thành phố Hạo Dương làm ra hoạt động quyên tiền, chính là giành trước một bước đem trạng huống trị an tồi tệ của Cửu An đưa ra công khai. Tuy rằng tình thế trị an của Cửu An phi thường ác liệt, đó là sự thật mà mọi người đều biết. Nhưng lời truyền miệng cùng lời đăng tin chính thức trên báo chí, lực ảnh hưởng hoàn toàn là hai việc khác nhau. Lưu Vĩ Hồng đoạt tiên cơ, Cửu An nếu còn đem cái chết của Thiệu Minh Chính gây khó dễ, cũng không còn được phương tiện như vậy, thấy thế nào đều có một loại ý tứ đang tự tẩy sạch tội trạng của chính mình.
Một chiêu này của Lưu bí thư, có thể xem là được một công đôi việc.
Quả nhiên là thủ đoạn hay, vô cùng đanh đá chua ngoa!