Ở phương diện chính trị, Uyển Hồng Thu thật ra cũng rất có thiên phú, chỉ có điều thân là con gái, rất nhiều lúc nàng đều phải núp phía sau màn, cũng không biểu hiện được cường thế đặc biệt, tựa hồ có hứng thú làm một người vợ hiền hơn. Bây giờ nếu Uyển Trung Hưng chủ động nhắc tới đề tài này, Uyển Hồng Thu tự muốn phát biểu ý kiến của mình.
Uyển Trung Hưng lại gật đầu, vẻ thưởng thức trong mắt lại càng đậm hơn.
Con gái lấy chồng cũng không đơn giản, có thể nhìn ra sau chuyện này có huyền cơ cất dấu.
Hướng Vân trầm ngâm nói:
-Nếu người khác làm chuyện này, đúng là không thích hợp, nhưng Lưu bí thư….thì không dễ nói.
Không thể nghi ngờ, đây là Lưu Vĩ Hồng muốn đánh đòn phủ đầu, chẳng những ngăn ngừa bên Cửu An có thể hành động tiếp sau, rõ ràng còn muốn mở rộng chuyện này. “Hạo Dương nhật báo” cố nhiên chỉ là tờ báo của Địa khu Hạo Dương, nhưng lực ảnh hưởng cũng không thể coi thường. Nếu thời điểm thích hợp , lúc sau tỉnh báo phát, hoặc là báo tỉnh đối với càng thêm chú ý với chuyện trong báo tỉnh, vậy thì càng có thêm xu thế tạo thành lửa cháy lan ra đồng cỏ , đối với tình thế hỏng bét cực độ của trị an Cửu An , tiến hành “Chinh phạt”toàn diện.
Nhưng cứ như vậy, quyết đấu giữa Địa khu Hạo Dương và thành phố Cửu An không còn là Lưu Vĩ Hồng một mình ở tác chiến, Uyển Trung Hưng cho tới những đầu ;ĩnh địa ủy chủ chốt như Chu Kiến Quốc, Tào Chấn Khởi đều bị các đầu lĩnh chủ yếu của địa ủy cuốn vào trong. Cho dù Tào Chấn Khởi cũng không nguyện ý giúp Lưu Vĩ Hồng một tay, cũng sẽ bị trói buộc trên chiến xa của Lưu Vĩ Hồng .
Một khi tạo thành cục diện như thế, trừ Lưu Vĩ Hồng, Uyển Trung Hưng là người thứ nhất muốn gánh nguy hiểm. Tối thiểu Tào Chấn Khởi sẽ rất có ý kiến đối với hắn, còn không biết các thủ lĩnh trong tỉnh sẽ nghĩ như thế nào. Đoán chừng cũng không ai muốn nhìn thấy phía dưới gây ra động tĩnh lớn như vậy? hai Địa khu trong tỉnh “Đánh nhau” lan truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.
Lãnh đạo trong tỉnh các anh những làm cái gì mà không quản chuyện bên dưới?
Tuy nhiên Hướng Vân cũng chỉ ra một trọng điểm: Lưu Vĩ Hồng không giống người khác.
Bình thường bí thư thành ủy thành ủy thành phố cấp huyện quả quyết không có can đảm vén lên “Chiến tranh toàn diện”. Nói khó nghe một chút, Lưu Vĩ Hồng muốn lấy thân phận bí thư thành ủy thành phố Hạo Dương “Một mình đấu” với thành phố Cửu An. Chuyện này trước kia, đừng bảo là chưa bao giờ xuất hiện, cho dù là nghĩ, sợ rằng cũng không có ai nghĩ đến, hoàn toàn phá vỡ tất cả quy tắc quan trường .
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại dám!
Bối cảnh của hắn quyết định, có rất nhiều quy tắc, hắn có thể không cần tuân thủ. Ai có thể xác định, sau lưng Lưu Vĩ Hồng “Dũng mãnh” như thế không có nội tình sâu hơn? Nếu làm không tốt chính là một vị đại lão cao tầng nhìn chăm chú thì sao?
Sở Nam mới vừa đổi bí thư Tỉnh ủy, Lưu Vĩ Hồnglàm ra động tĩnhlớn như thế , ai biết nơi này có “Bẫy rập” gì hay không?
Vị bí thư tỉnh ủy mới Lâm Khải Hàng cũng là “Nhân tố không xác định” lớn nhất của chính quyền tỉnh Sở Nam.
Không biết Lâm bí thư sẽ nghĩ như thế nào!
Uyển Trung Hưng cười nói:
-Hướng Vân, Hồng Thu, giỏi phân tích vấn đề phức tạp, cái này rất tốt. Tuy nhiên làm cán bộ, nhất là làm cán bộ lãnh đạo, chẳng những phải học được đem vấn đề đơn giản phức tạp hóa, cũng phải học được đem vấn đề phức tạp đơn giản hóa, càng phải học được tìm kiếm điểm vào tốt nhất, tỷ như Lưu bí thư tới Cửu An bắt người!
Vừa nói, Uyển Trung Hưng cầm lấy chiếc bút máy trên bàn trà ký tên lên bản sửa mo-rát cuối cùng của tờ báo.
Ba chữ to Uyển Trung Hưng như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực.
Vô Hồng Thu và Hướng Vân lại không kìm lòng được liếc nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
Vào thời điểm thế cục rối loạn , Lưu Vĩ Hồng để cho Hạ Hàn trực tiếp tới Cửu An bắt người, bây giờ nghĩ lại, chính là điểm vàotốt nhất, so với bất kỳ hình thức báo cáo nào đều hiệu nghiệm. Nếu như dựa theo lưu trình tiêu chuẩn, đánh báo cáo cấp một sợ rằng chuyện này, đến nay cũng sẽ không có bất kỳ kết quả nào. Tương tự như vậy báo cáo hoặc là nói báo cáo quần chúng, những năm này chính pháp ủy chính quyền Tỉnh ủy không biết nhận được bao nhiêu, cũng chưa nhìn thấy biện pháp xử lý thiết thực nào.
Nói như vậy, cuối cùng những báo cáo này vẫn sẽ có nhóm lớn chuyển tới thành phốCửu An , để cho các lãnh đạo thành phố Cửu An đi xử lý.
Chỉ cần lâu người phụ trách bảo an chủ yếu không thay đổi, những chuyện này cũng sẽ không có kết quả thực chất.
Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng lấy thân phận Bí thư thành ủy thành phố Hạo Dương viết báo cáo “Công kích” tỉnh ủy, tình hình trị an của thành phố Cửu An không được tốt, thỉnh cầu xử lý, giống như đại phạm huý kiêng kị, sẽ khiến các đại lão bất mãn. Vậy không bằng trực tiếp để cho Cục công an tới Cửu An bắt người thì thoải mái hơn.
Vừa bắt người, phía bên Cửu An đã khẩn trương, phải chủ động phản ứng tình huống, vừa công kích Cục công an thành phố Hạo Dương không tuân thủ quy củ đồng thời đại án trị an này đồng dạng sẽ không che giấu hiện ra trước mặt các lãnh đạo trọng yếu trong tỉnh.
Cục công an thành phố Hạo Dương làm như vậy cố nhiên không tuân thủ quy củ, Cục công an thành phố Cửu An cũng khó trốn khỏi không có tội danh nào. Nếu thật sự làm lớn, tối đa cũng là đánh năm mươi đại bản, còn xa mới bằng “kế hoạch” Lưu Vĩ Hồng đánh báo cáo lên Tỉnh ủy. Hơn nữa hiệu quả rất trực tiếp, rất mau lẹ. Phía bên Cửu An muốn che đậy, bất luận như thế nào cũng làm không được.
Cho dù nhất định phải truy cứu, Lưu Vĩ Hồng cũng có lui bước, dù sao tới đất khách bắt người chính là Cục công an thành phố Hạo Dương, không phải là Bí thư thành ủy Lưu Vĩ Hồng.
Nếu Lưu Vĩ Hồng không dự định nhúng tay vào chuyện của Cửu An, đương nhiên vấn đề này không cần nói nữa. Một khi quyết định “Khai chiến”, trực tiếp bắt người, không nghi ngờ gì chính điểm cắt vào tốt nhất, cũng là “Phương thức đột phá” đạt hiệu quả chấn động nhất.
Hiện giờ thành phố Hạo Dương “Ương ngạnh” với thành phố Cửu An cũng bày ra trước mặt, xử trí như thế nào, thì phải các lãnh đạo Tỉnh ủy. Lưu Vĩ Hồng vừa ra tay, liền thành công vén lên bức màn thành phố Cửu An che dấu rất kỹ.
Cũng khó trách Uyển Trung Hưng muốn nói lời thấm thía dạy bảo hai người bọn họ, phải biết học tập. Mặc dù trong công việc sau này, Hướng Vân và Uyển Hồng Thu không nhất định rập khuôn theo phương pháp xử lý của Lưu Vĩ Hồng, cũng rất có ý nghĩa tham khảm.
Thủ pháp đấu tranh trên quan trường vốn thiên biến vạn hóa, giống như đánh giặc không thể phân biệt rõ ràng.
Uyển Trung Hưng không chút do dự ký tên lên bản sửa mo-rát cuối cùng, Uyển Hồng Thu lại hơi có chút lo lắng, thấp giọng nói:
-Cha, phía bên Tào bí thư…
Uyển Trung Hưng nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, bình thản nói:
-Tào bí thư là bí thư địa ủy Hạo Dương!
Uyển Hồng Thu và Hướng Vân liền yên lặng gật đầu.
Bất kể Tào Chấn Khởi có phải chào đón Lưu Vĩ Hồng hay không, tình thế trước mắt, hắn cũng rất khó khăn thể hiện ra ngoài. Chuyện này, sự thật đã từ từ diễn biến làm mâu thuẫn giữa Địa khu Hạo Dương và thành phố Cửu An, nếu Tào Chấn Khởi ngồi yên không để ý, thậm chí phê bình Cục công an thành phố Hạo Dương và Lưu Vĩ Hồng, để các thủ hạ cán bộ thất vọng đau khổ. Vậy lúc này, Tào bí thư không làm chỗ dựa cho cán bộ Hạo Dương, vậy anh muốn làm gì?
Đây đại khái cũng là nguyên nhân Uyển Trung Hưng đồng ý đăng bài viết này trên “ Hạo Dương nhật báo”. Nếu thật sự “Khai chiến” mọi người cũng phải toàn lực ứng phó, không thể để cho Lưu Vĩ Hồng một mình chiến đấu. Đoán chừng Lý Dật Phong và Lục Đại Dũng khẳng định cũng sẽ bí mật có điều chỉ thị.
Đúng lúc này, dì Đồng từ phòng bếp bưng thức ăn đi ra, cười nói:
-Ba người đừng ở đó nói chuyện phiếm nữa, qua đây ăn cơm. Hướng Vân à, dì làm món thịt kho tàu, hôm nay cháu nhớ ăn nhiều một chút.
Dì Đồng mới đầu không đồng ý với chuyện, của hai người, sau này công tác tư tưởng thông suốt rồi, thì lại giống như tất cả bà mẹ vợ khác, rất coi trọng con rể. Hiển nhiên Hướng Vân từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, hàng năm lại về quê đốc công, phơi nắng như than đen , đương nhiên đau lòng.
Lập tức một nhà bốn người ngồi trước bàn ăn, Uyển Hồng Thu bận rộn gắp thức ăn cho lão tử và bạn trai.
Uyển Trung Hưng liền lắc đầu, trêu chọc nói:
-Con gái hương ngoại, quả nhiên là lời lẽ chí lý.
Uyển Hồng Thu chép miệng, cười khanh khách.
Dì Đồng vừa ăn cơm vừa nói:
-Tiểu Hướng, cháu cũng đến tuổi cưới vợ rồi ?
Pháp luật nước ta quy định tuổi kết hôn của con trai là hai mươi hai tuổi, con gái hai mươi tuổi, tuy nhiên vì hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, cơ quan chính phủ khích lệ cán bộ công nhân viên chức trẻ tuổi tiến hành kết hôn muộn hơn, cán bộ cơ quan đảng chính kết hôn muộn, con trai hai mươi lăm tuổi, con gái hai mươi ba tuổi. Nói là khích lệ, thật ra ở rất nhiều chỗ cũng uyển chuyển theo tình huống.
Uyển Hồng Thu và Lưu Vĩ Hồng cùng tuổi, còn lớn hơn Hướng Vân một chút. Hai mươi sáu tuổi là đại cô nương rồi. Mặc dù chủ nhiệm văn phòng chính quyền thành phố không thể lấy tiêu chuẩn nữ thanh niên bình thường đánh giá, dì Đồng vẫn có chút gấp gáp, lớn tuổi như vậy mà chưa kết hôn, sau này sinh con sẽ gặp nguy hiểm .
Trong miệng Hướng Vân đang cắn một miếng thịt kho tàu, nghe vậy vội vàng nuốt xuống, ưỡng thẳng người đáp:
- Đúng vậy, dì Đồng, cháu sắp hai mươi lăm rồi.
- Được rồi, vậy năm nay hai đứa cũng nên kết hôn, nhân lúc dì và lão Uyển còn khỏe, có thể bế con cho hai đứa.
Dì Đồng nói.
Uyển Hồng Thu nhất thời đỏ mặt, không thuận theo nói:
-Mẹ, ăn cơm............
Dì Đồng trừng hai mắt nói:
-Đứa nhỏ này, có cái gì phải xấu hổ chứ? Mụ nói thật. Cha mẹ Tiểu Hướng đi làm, không có thời gian bế con cho hai đứa, ta năm nay mẹ về hưu rồi, có nhiều thời gian. Cứ như vậy đi, Tiểu Hướng vừa đến tuổi, lập tức đi làm chứng nhận kết hôn.
!
-Mẹ….
Uyển Hồng Thu vẫn còn xấu hổ.
Uyển Trung Hưng gõ bàn nói:
-Đây là việc nhà, mẹ con định đoạt, hai đứa phải phục tùng vô điều kiện sắp xếp của lãnh đạo!
Lãnh đạo phát biểu, giải quyết dứt khoát, Uyển Hồng Thu không còn lời nào để nói.
Về phần Hướng chỉ huy trưởng, ngoài mỉm cười ngây ngô, cũng không ai để ý hắn đồng ý hay không. Thân là cán bộ, không phục tùng sắp xếp của lãnh đạp, đó là phạm sai lầm nghiêm trọng.