Chiếc đèn nê ông khổng lồ lóe ra tia sáng cực kỳ chói mắt, cách mấy con phố cũng có thể nhìn thấy.
Khu Ngân Yến không phải nơi đồn trú của chính quyền thành ủy thành phố Cửu An, nhưng khách sạn Ngân Yến cũng khách sạn cả hào hoa nhất xa hoa nhất thành phố Cửu An. Mỗi ngày đến buổi trưa muộn, trong bãi đậu xe xếp dài các xe hơi đủ màu sắc, khách sạn buôn bán hai mươi bốn giờ , cuối ngày có ca múa thoát y, vô cùng náo nhiệt.
Ông chủ của khách sạn Ngân Yến chính là nhà xí nghiệp dân doanh nổi tiếng xa gần thành phố Cửu An Trầm Vân Thiên, là chủ tịch hiệp hội người lao động cá thể thành phố, thường ủy hội nghị hiệp thương chính trị thành phố.
Nói về bằng hữu, cho dù ai thấy Trầm Vân Thiên cũng muốn cung kính kêu một tiếng -Anh Thiên-. Thậm chí có rất nhiều cán bộ ở các bộ phận chính quyền đảng ủy cục thấy Trầm Vân Thiên đều cung kính gọi -Anh Thiên-.
Những thứ khác không nói, rất nhiều sắp xếp nhân sự trong nội bộ cục, Trầm Vân Thiên cũng có thể nói quyết định. Muốn có một vị trí thực quyền , chạy con đường Trầm Vân Thiên hơn phân nửa là có hiệu quả.
Mọi người đều biết, anh Thiên và An anh An là huynh đệ kết nghĩa
Anh An là người phương nào chứ?
Bí thư chính pháp thành ủy kiêm con trai của cục trưởng cục Bành Tông Minh, phó chi đội trưởng chi đội trị an cục thành phố Bành Anh An!
Ngay cả Bành nha nội cũng gọi Trầm Vân Thiên là -Anh Thiên-!
Khách sạn Ngân Yến xa hoa, cũng là ở hợp tình lý.
Mặc dù trong khoảng thời gian này, thành phố Cửu An đang tiến hành chỉnh đốntrị an, có thể nói là thời kì cao điểm nghiêm đánh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khách sạn Ngân Yến làm ăn, ngựa xe như nước, đông như trẩy hội, hơi chậm một chút, sẽ tìm không được chỗ đậu xe.
Trời càng tối, khách sạn Ngân Yến làm ăn càng náo nhiệt, số lượng xe đến cũng không hề giảm bớt.
Lúc này, một chiếc xe con màu bạc chậm rãi dừng ở vị trí khuất tầm mắt bên cạnh bãi đậu xe, cửa xe mở ra, một cô gái trẻ tuổi, cả người mặc đồ đen, áo đen váy đen bước xuống xe, mái tóc ngắn gọn gàng, hai chân thon dài, cặp núi đôi cao vút, cùng chiếc bóp nhỏ sáng loáng trên tay, không khỏi biểu hiện cô gái này là nhân sĩ xã hội .
Đó chính là Thiệu Ngân Yến.
Chẳng qua là bây giờ nhìn qua, Thiệu Ngân Yến có vẻ không vui, mặt nặng như nước, dùng khí lực rất lớn đóng cửa xe -ầm ầm-.
Đôi giày da lộp bộp gõ trên mặt đất đá cẩm thạch, Thiệu Ngân Yến bước vào khách sạn Ngân Yến, đứa bé giữ cửa cúi đầu khom người, nịnh hót kêu lên:
Nhìn ra được, chị Ngân Yến bây giờ đang vô cùng tức giận.
Đứa bé giữ cửa bẽ mặt, chờ Thiệu Ngân Yến đi lên cầu thang, không nhịn được nhẹ nhàng nhổ một miếng nước bọt, hạ giọng mắng một tiếng -Kỹ nữ-, mặt lộ vẻ rất khinh thường.
Thiệu Ngân Yến trực tiếp đi lên lầu ba, sải bước vào một căn phòng đang đóng chặt cửa phòng.
Thiệu Ngân Yến đẩy ra cửa phòng ra.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng thét chói tai của con gái, mười mấy ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa.
Tình hình bên trong vô cùng tục tĩu , khó coi.
Bảy tám cô gái trẻ tuổi hở ngực , chen chúc vây quanh hai gã thanh niên đang ngồi trên ghế sa lon. Những cô gái này vốn ăn mặc rất mát mẻ, dưới mắt nịt vú, quần cộc ném lộn xộn, nhiều cô gái tựa hồ lộ ra trọn vẹn . Còn hai gã nam tử trẻ tuổi, cũng chỉ mặc quần đùi áo may ô, bị một đống thịt luộc chen chúc ở chính giữa, hai tay vô cùng bận rộn, quần áo trên người cũng thất lạc.
- Cô làm gì vậy? Nổi điên sao?
Một gã nam tử tóc rẽ ngôi khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi trong đó, nhìn thấy Thiệu Ngân Yến, không khỏi rất không vui, tức giận quát lớn.
-Bành Anh An, anh nói chuyện không tính toán gì hết! Anh thả rắm chó sao!
Thiệu Ngân Yến nổi giận đùng đùng, rống to với gã nam tử tóc rẽ ngôi, bởi vì vô cùng xúc động phẫn nộ, tiếng nói hơi có vẻ khàn khàn.
Nam tử tóc rẽ ngôi là đang bị mấy cô nàng “Bao vây” chính là phó chi đội trưởng chi đội trị an cục thành phố Bành Anh An.
-Ngân Yến, làm gì đó? Nói chuyện chú ý một chút!
Một gã nam tử khác tóc húi cua khoảng ba mươi mấy tuổi vội vàng nói với Thiệu Ngân Yến.
-Trầm Vân Thiên, anh cũng giống vậy. Anh nói chuyện cũng như thả rắm chó!
Thiệu Ngân Yến không hề lĩnh tình, cũng đại pháo oanh kích về phía Trầm Vân Thiên.
Sắc mặt Bành Anh An trở nên xanh mét, hai mắt đại phóng hung quang, tay phải không kìm lòng được nắm thành quả đấm, tựa hồ rất muốn một quyền đánh ngã Thiệu Ngân Yến nhưng vẫn cố kiềm nén lại.
Mấy cô gái kia sớm đã bị hù dọa sợ hãi, nghe Trầm Vân Thiên nói như vậy, vội vàng đứng dậy, nhặt quần áo tán loạn khắp nơi, nhanh chóng mặc tạm lên người, như ong vỡ tổ chạy ra. Trong căn phòng, cũng chỉ còn lại ba người Bành Anh An, Trầm Vân Thiên và Thiệu Ngân Yến. Bành Anh An và Trầm Vân Thiên ngồi trên ghế sa lon dặm, Thiệu Ngân Yến đứng ở cạnh cửa, đưa mắt nhìn nhau, không khí rất căng thẳng.
-Ngân Yến, đừng làm rộn. Chuyện này, chính là ngoài ý muốn, cũng không ai muốn phát sinh, muốn trách thì trách thành phố Hạo Dương, là bọn họ hại chết em trai cô!
Trầm Vân Thiên đứng dậy mỉm cười nói.
Trầm Vân Thiên vóc dáng cao lớn, cả người đầy cơ bắp, nhìn ra cũng là người luyện võ. Trầm Vân Thiên vốn là vận động viên của đội võ thuật thành phố Cửu An, sau này lại trải qua lính trinh sát trong bộ đội, công phu trên người rất là cao. Chính vì có nền tảng như vậy, hắn mới từ từ ở trong nhóm lưu manh thành phố Cửu An dần dần “Quật khởi” trở thành lão Đại cao nhất.
Tuy nhiên những năm này Trầm Vân Thiên đã dần dần thay đổi tác phong làm việc, những chuyện đánh giết, bình thường rất ít xuất hiện. Người ta hôm nay là đại nhân vật, ông chủ khách sạn Ngân Yến, thường ủy hội nghị hiệp thương chính trị thành phố. Đại nhân vật sẽ phải có phong độ đại nhân vật, cùng nhau chém giết với mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ thì quá mất thể diện . Hơn nữa Trầm Vân Thiên từ trước cũng không phải là người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, năm đó những lão huynh đệ ùng hắn “Đấu tranh anh dũng”ở khắp hang ngõ Cửu An, hôm nay căn bản không chết cũng tàn phế, không có mấy kết quả tốt . Duy chỉ có Trầm Vân Thiên hắn “Thoát xác” trở thành ông chủ lớn, “Nhân vật truyện kỳ” cũng không thể hoàn toàn quy kết cho vận khí.
Trừ hung ác diệt bạo, Trầm Vân Thiên vẫn là một “nhân vật kiểu trí khôn”, đây là Trầm Vân Thiên tự nói.
-Muốn làm thành đại sự, sẽ phải dùng đầu óc! Nếu chỉ động đao thì không thể làm được!
Trầm Vân Thiên thường xuyên dạy mấy tiểu để đáng tin của hắn như vậy .
-Hừ, anh nói thì hay lắm! Ban đầu các ngươi nói với tôi làm sao ? Chỉ cần đem em trai tôi trở về Cửu An , là có thể giữ được tính mạng của nó. Bây giờ thì sao? Em trai tôi đốt thành tro rồi! Các ngươi trả lại cho tôi!
Thiệu Ngân Yến khàn khàn kêu lên, khuôn mặt bởi vì tức giận và thương tâm, có chút vặn vẹo biến hình.
-Ngân Yến, chuyện này thật sự không thể trách chúng tôi. Minh Chính nuốt vào bốn chiếc đũa ở Hạo Dương, trong bụng cũng đâm thủng, bác sĩ không cứu được hắn, chúng tôi cũng không có cách bào? Chúng tôi cũng không phải bác sĩ!
Trầm Vân Thiên xòe hai tay ra phân trần, dáng vẻ rất vô tội.
- Cô cũng thấy đấy, Minh Chính từ lúc ở Hạo Dương quay về, căn bản không vào cục công an, mà ở bệnh viện nhân dân thành phố. Chúng tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy, có phải hay không? Anh An vừa rồi còn đang nói với tôi, sớm biết như vậy, nên đem Minh Chính đến bệnh viện trong tỉnh.
Bành Anh An hừ lạnh một tiếng nói:
- Anh Thiên anh đừng nói nữa, loại đàn bà này không biết phân biệt phải trái đâu!
-Tôi không biết phân biệt? Bành Anh An, anh vuốt lương tâm của mình nói chuyện được không? Những năm này, tôi đi theo ngươi, vô danh không có phần , tôi cầu xin anh cái gì? Ta vì anh mà bỏ thai hai lần, bây giờ anh nói tôi không biết phân biệt? Anh có còn một chút lương tâm hay không?
Thiệu Ngân Yến điên cuồng quát to, nước mắt mãnh liệt tuôn trào.
Trầm Vân Thiên lắc đầu.
Thật là rắc rối, mới vừa rồi còn đang nói đến chuyện của Minh Chính, bây giờ lại liên lụy đến tình cảm nam nữ rồi, cho dù Trầm Vân Thiên hắn rất biết lừa dối, nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào\.
Bành Anh An bỗng chốc bùng nổ, đứng lên, hung hăng “phì” một tiếng, nổi giận đùng đùng nói:
-Tôi ép buộc cô? Ban đầu là ai không muốn dính vào? Đồ khốn khiếp nhà cô, nếu không phải nể mặt anh Thiên, cho cô liếm giầy lão tử cũng không xứng! Nếu không phải nhờ tôi, Thiệu Minh Chính đã, hắn có thể số chết từ lâu rồi, hắn còn có thể sống đến hai mươi sáu tuổi không? Cô còn dám ở chỗ này kêu loạn? Có tin lão tử kêu người bắn chết cô hay không? Chém chết cả nhà cô!
Trầm Vân Thiên vừa thấy tình hình này, liền mỉm cười ngăn cản Bành Anh An, vỗ vai hắn nói:
-Anh An, đừng nóng giận. Ngân Yến cũng vì quá đau lòng, nói chuyện không chú ý, cậu cũng đừng để bụng, đàn bà mà..
Thiệu Ngân Yến cũng bất chấp, đột nhiên lao về phía Bành Anh An, đưa tay níu lấy y phục trên ngực hắn, ra sức cấu xé.
-Anh giết tôi đi...... Những năm này tôi đi theo anh, người không ra người quỷ không ra quỷ, anh cho rằng tôi rất cần sao...... Anh giết tôi đi, xong hết mọi chuyện, anh ra tay đi….
Bành Anh An “hiển hách uy danh” ở thành phố Cửu An, thật sự không có mấy cô gái dám khóc lóc om sòm trước mặt hắn như vậy. Nhưng Thiệu Ngân Yến chính là người kề môi áp má với hắn nhiều năm, lại nói em trai vừa mới chết, tâm tình xúc động phẫn nộ, cũng không còn sợ hãi gì nữa.
- Đồ gái điếm, cô muốn chết à!
Bành Anh An làm sao chịu được cảnh này, xoay tròn cánh tay, nặng nề tát Thiệu Ngân Yến một cái.
Trong tiếng kêu thảm thiết, Thiệu Ngân Yến lảo đảo, té ngã trên đất, gương mặt sưng húp, máu tươi đỏ sẫm từ khóe miệng tràn ra.
Bành Anh An vẫn chưa hết giận, tiến lên trước, nhấc chân định đạp.
-Gái điếm thối, dám khóc lóc om sòm với lão tử , lão tử đánh chết cô!
Bành Anh An vừa chửi rủa vừa hung hăng đạp.
Mắt thấy Thiệu Ngân Yến co rúc thành một khối, tiếng thét chói tai chuyển thành rên rỉthê lương , khóe miệng Trầm Vân Thiên hiện lên nụ cười tàn nhẫn, nhìn Bành Anh An không có ý tứ muốn khuyên can.