Thiệu Ngân Yến đi vào phòng 308 của khách sạn Hạo Dương, “phác thông” một tiếng quỳ rạp xuống đất, câu đầu tiên liền nói như thế. Nói xong câu đó, cả người nàng đều quỳ rạp trên mặt đất, dùng loại tư thế phục xuống sát đất tỏ vẻ hoàn toàn thần phục.
Lưu Vĩ Hồng không tiến lên nâng nàng dậy, vẫn vững vàng ngồi trên sô pha, trầm giọng nói:
- Thiệu chủ nhiệm, cô đứng lên đi. Ngồi xuống hãy nói chuyện.
Sau khi xem xong “tin tức tiếp âm” không lâu, Lưu Vĩ Hồng liền nhận được điện thoại của bảo an, nói có một cô gái gọi là Thiệu Ngân Yến, tự xưng là cán bộ khu Ngân Yến thành phố Cửu An yêu cầu được gặp mặt Lưu bí thư.
Lưu Vĩ Hồng đồng ý.
Hắn xem chừng Thiệu Ngân Yến cũng nên tìm tới hắn.
Thiệu Ngân Yến ngẩng đầu, cũng không đứng dậy, thanh âm khàn khàn nói:
- Lưu bí thư, là tôi sai lầm rồi. Tôi có mắt không tròng, không nhìn được lòng tốt của người khác. Trước đó anh đã cảnh cáo tôi, nhưng tôi lại không nghe. Tôi khẩn cầu anh, xin anh giải oan cho em trai tôi…
Thiệu Ngân Yến vừa đi vào cửa liền phục lạy xuống, Lưu Vĩ Hồng còn chưa nhìn nàng thật rõ ràng. Bây giờ nàng ngẩn đầu, làm Lưu bí thư hoảng sợ. Khuôn mặt có thể xem như tịnh lệ của trước kia, lại sưng lên như đầu heo, xanh một khối tím một khối, mắt sưng miệng vều, vừa nhìn thấy còn tưởng đóng phim kinh dị Halloween của Mỹ.
- Là Bành Anh An, tôi là tình nhân của hắn, bồi hắn ngủ sáu năm, phá thai hết hai lần. Sau đó hắn lại hại chết em trai tôi, đánh tôi thành như vậy.
Nghe ra, thanh âm Thiệu Ngân Yến rất bình tĩnh, nhưng dưới loại ngữ khí bình tĩnh này, cất giấu nỗi cừu hận khắc cốt lan tràn, ngay cả Lưu Vĩ Hồng cũng phải âm thầm cau mày.
Tổ tiên luôn có giáo huấn, anh đắc tội ai cũng được, ngàn vạn lần đừng đắc tội với đàn bà. Nhất là đừng đắc tội với người đàn bà anh từng lên giường qua. Bằng không, nàng yêu anh sâu đậm, hận anh cũng sẽ sâu đậm!
Hiện tại xem ra, những lời này thật có vài phần đạo lý.
Nếu có thể, Thiệu Ngân Yến sẽ không chút do dự cầm dao giết chết Bành Anh An, tối thiểu phải đâm hắn bốn năm mươi đao.
Lưu Vĩ Hồng khe khẽ thở dài, nói:
- Cô đứng lên trước đi, đem chuyện nói từ đầu tới đuôi, nói rõ cho tôi nghe một chút.
Thiệu Ngân Yến quỳ gối bất động, nói:
- Lưu bí thư, van cầu anh, nhất định phải đáp ứng tôi, giải oan dùm em trai tôi, báo thù cho tôi…vô luận anh muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm tất cả. Cho dù chết đều không sao.
- Vô luận anh muốn tôi làm gì đều được…
Những lời này, trước đó không lâu Thiệu Ngân Yến từng nói qua trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cũng ngay trong căn phòng này. Nhưng lần đó, trên trán Thiệu Ngân Yến, dù là ngôn ngữ của tay chân, đều tràn ngập ý vị khiêu khích. Thiệu Ngân Yến trước mắt, không nói tới đầu sưng như đầu heo, quần áo cũng thật đàng hoàng, áo sơ mi cao cổ, quần dài, thật quy củ, không hề có chút ý khêu gợi. Xem ra nàng cũng hiểu được, Lưu Vĩ Hồng khác với những người đàn ông khác, cũng không giống như những quan chức khác. Thủ đoạn hữu hiệu đối với người khác, nhưng ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, thật không lấy được ra tay.
Có thể người đàn ông như vậy, mới thật là hán tử, quan chức như vậy, mới thật sự vì nhân dân phục vụ. Thiệu Ngân Yến tin tưởng, nếu trên thế giới này còn có một người có thể giúp nàng “báo thù”, người này không thể nghi ngờ chính là Lưu Vĩ Hồng.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam tử hán đội trời đạp đất như Lưu Vĩ Hồng trong số những quan viên nàng từng gặp!
Chính vì vậy Thiệu Ngân Yến không đợi được đến khi thương thế khỏi hẳn, cứ như vậy mang theo vết thương chạy tới Hạo Dương, thẳng tắp quỳ gối ngay trước mặt Lưu Vĩ Hồng.
Chân mày Lưu Vĩ Hồng cau lại, nói:
- Thiệu Ngân Yến, tôi sẽ không bao giờ tùy tiện hứa hẹn với người khác. Nếu cô có tình huống nào muốn phản ánh với tôi, cứ đứng lên mà nói. Tôi không phải chúa cứu thế, sẽ không ban ân được gì cho cô. Nhưng tôi là cán bộ đảng viên, chỉ cần cô phản ánh là tình huống chân thật, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục!
Thanh âm Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh như trước, ngữ khí lại như đinh đóng cột, làm kẻ khác tuyệt không nghi ngờ lời hứa của hắn.
Thiệu Ngân Yến lại gục xuống, cung kính dập đầu với Lưu Vĩ Hồng, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh. Lưu Vĩ Hồng đẩy chén trà tới trước mặt nàng, nói:
- Từ Cửu An xa xôi chạy lại đây, uống chút nước đi. Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại gọi phục vụ đưa lên một phần cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Thiệu Ngân Yến giật mình mở to hai mắt nhìn, nói:
- Lưu bí thư, anh…làm sao biết tôi chưa ăn cơm?
Lưu Vĩ Hồng nhìn gương mặt sưng như đầu heo của nàng, nhẹ lắc đầu không hé răng.
Trong lòng thích cái đẹp, mọi người đều có. Theo cách ăn mặc lần trước của Thiệu Ngân Yến liền có thể nhìn ra được, nàng rất để ý dung mạo của mình. Bị người đánh thành cái dạng này, dọc theo đường đi làm sao lại không biết xấu hổ dừng xe ăn cơm?
Thiệu Ngân Yến tự nhiên liền hiểu được ý tứ của Lưu Vĩ Hồng, không khỏi vừa sợ vừa bội phục, người này có đầu óc như thế nào đây? Xoay chuyển thật quá nhanh đi!
Thấy Lưu Vĩ Hồng thật sự đứng dậy đi gọi điện thoại, hai mắt Thiệu Ngân Yến trong phút chốc đã ươn ướt.
Người đàn ông này, xương cốt cứng rắn như sắt, nguyên lai nội tâm lại mềm mại như thế. Cũng phải, nếu như hắn thật sự sắt đá, xem mạng sống dân chúng như cỏ rác, như thế nào lại phạm vào tối kỵ quan trường, lấy thân phận bí thư Thành ủy Hạo Dương đi xử lý vụ án vượt rào ở Cửu An?
Lưu Vĩ Hồng nói chuyện điện thoại xong, trở lại sô pha ngồi xuống, chậm rãi hỏi:
- Rốt cục Thiệu Minh Chính chết như thế nào, cô hiểu rõ tin tức không? Tôi cần là tin tức xác thực, không phải suy đoán.
Vẻ mặt Thiệu Ngân Yến liền lộ ra vẻ khó xử, nói:
- Lưu bí thư, tôi không có căn cứ xác thực, chỉ có thể phỏng đoán! Hồ sơ trị liệu của bệnh viện tôi không lấy được. Dù như lấy được, phỏng chừng cũng đã sớm bị động tay chân.
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu nói:
- Tốt lắm, vậy cô nói phỏng đoán của cô đi.
- Được. Em trai của tôi tự sát tại Hạo Dương, lúc ấy được cấp cứu, thân thể nó kỳ thật đã dần dần khôi phục, dù sao còn trẻ tuổi. Sau khi đến bệnh viện Cửu An, ban đầu không ngừng chuyển biến tốt hơn, đã có thể xuống giường đi lại. Ngay mấy hôm trước, bỗng nhiên nói nó bị vết thương cũ tái phát, bệnh viện lập tức đưa tới thư thông tri nguy kịch, chờ khi chúng tôi chạy tới bệnh viện, nó đã chết, chết trên bàn mổ…
Thiệu Ngân Yến nói xong, trong mắt lại trào ra nước mắt.
Dù ở trong mắt người khác Thiệu Minh Chính là người tội ác tày trời, chết chưa hết tội, nhưng dù sao cũng là em trai ruột của Thiệu Ngân Yến, giữa hai chị em chỉ hơn kém nhau một tuổi, có thể nói là cùng nhau lớn lên, cảm tình tự nhiên sâu sắc.
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Chết trên bàn mổ? Ai ký tên đồng ý phẫu thuật?
- Cảnh sát của Cục công an Cửu An.
Lưu Vĩ Hồng lại gật đầu. Xét thấy thân phận tội phạm của Thiệu Minh Chính, tự nhiên khác với người bệnh bình thường. Hắn bỗng nhiên tái phát vết thương cũ, không kịp đợi người nhà tới ký tên đồng ý phẫu thuật, cảnh sát canh giữ có thể ký tên thay. Trên trình tự không có bất kỳ điều gì trái phép. Mấu chốt vấn đề là ở chỗ, Thiệu Minh Chính có phải thật sự bị vết thương tái phát hay không, phải cần lập tức phẫu thuật hay không. Nhưng nghe theo lời nói của Thiệu Ngân Yến, nàng không lấy được hồ sơ trị liệu của bệnh viện, cũng không nhất định có thể tìm ra được vấn đề gì, bất cứ hồ sơ nào cũng có thể được làm giả.
Hiện tại thi thể của Thiệu Minh Chính cũng đã hỏa táng, còn muốn tra ra chân tướng, khó khăn quá lớn.
- Uhm, cô nói tiếp.
- Lưu bí thư, tôi muốn tố giác với anh! Đầu lĩnh lưu manh lớn nhất thành phố Cửu An, chính là con trai của Bành Tông Minh là Bành Anh An. Nhiều năm qua hắn ỷ vào thế lực của cha hắn hoành hành ngang ngược, trên danh nghĩa là cảnh sát, trên thực tế là xã hội đen. Năm xưa hắn dùng thủ đoạn lưu manh khi dễ tôi, làm người ta chuốc say tôi, cưỡng hiếp tôi, lại còn bắt buộc tôi làm tình nhân của hắn, không cho tôi quen ai khác, cũng không cho tôi kết hôn với ai. Nếu tôi không nghe lời của hắn, hắn lại dùng sinh mạng em trai tôi cùng cha mẹ tôi để uy hiếp tôi. Sáu năm, lúc đó tôi vừa mới tốt nghiệp, được phân phối đến làm việc tại khu Ngân Yến…
Thiệu Ngân Yến nghiến răng nghiến lợi nói.
Xem ra nàng hoàn toàn tín nhiệm Lưu Vĩ Hồng, cái gì cũng có thể nói thẳng ra miệng, tình huống nào cũng không giấu diếm.
Lưu Vĩ Hồng vẫn thản nhiên như trước, tựa hồ đối với lời nói của Thiệu Ngân Yến không cảm thấy quá hứng thú. Sự thật cũng là như thế. Thiệu Ngân Yến nói ra loại tình huống này, thật giả rất khó nghiệm chứng. Rốt cục là năm đó Bành Anh An cưỡng hiếp nàng, hay là nàng chủ động dựa vào Bành Anh An, không dễ nhận định. Có lẽ chỉ là một loại tổ hợp vì ích lợi, theo như nhu cầu. Dù sao Thiệu Minh Chính là đầu lĩnh lưu manh nổi tiếng tại Cửu An, trong ngày thường phạm án vô số, nếu không có hậu trường mạnh mẽ, ở nơi rối loạn như Cửu An, chỉ sợ không thể chống đỡ cho tới hôm nay, sớm đã bị pháp luật xử lý.
Lưu manh ác bá cũng chia làm hai loại, một loại là có hậu trường, một loại không có. Có hậu trường tự nhiên thuận buồm xuôi gió, phát triển lớn mạnh, tỷ như Thẩm Vân Thiên, làm ông chủ, tiến vào Chính Hiệp, biến thành nhân vật thượng lưu. Không có hậu trường, đó là con đường chết. Chẳng những trở thành vật hi sinh của những lần đả kích hoạt động tội phạm, loại “trùm lưu manh” như Thẩm Vân Thiên cũng sẽ không khoan dung cho bọn hắn.
“Tài nguyên” tại Cửu An nhiều như vậy, thêm một nhóm lưu manh đến “chia cắt”, những lưu manh khác sẽ đoạt thiếu đi một ít.
Ở cạnh giường mình há lại cho phép người khác ngủ ngáy?
Thiệu Ngân Yến chủ động dựa vào Bành Anh An, tự hiến thân khả năng cũng rất lớn. Hiện giờ phản bội, tự nhiên phải đem đủ loại sai lầm toàn bộ đổ lên người Bành Anh An. Lưu Vĩ Hồng cũng không phải loại người ai nói gì cũng có thể tin tưởng.
Nhưng Thiệu Ngân Yến nói Bành Anh An là đầu lĩnh lưu manh lớn nhất Cửu An, điểm này Lưu Vĩ Hồng cũng không hoài nghi. Theo căn cứ chính xác hiện hữu, rất nhiều điều đều chỉ hướng Bành Anh An. Tình thế trị an của Cửu An ác liệt đến như thế, không nói trăm phần trăm quy tội cho Bành Anh an, ít nhất hắn cũng là một trong những nguồn gốc.
- Lưu bí thư, bọn hắn hại chết em trai tôi là có nguyên nhân…
Thấy Lưu Vĩ Hồng thản nhiên, Thiệu Ngân Yến có chút gấp gáp, vội vàng nói.
Đúng lúc này, vang lên tiếng gõ cửa.
- Mời vào!
Lưu Vĩ Hồng cao giọng nói.
Cửa phòng đẩy ra, người phục vụ đi vào, trong tay cầm khay cơm, tươi cười nói:
- Lưu bí thư, cơm ngài đặt đã có.
- Được, mời để nơi này, cảm ơn!
Lưu Vĩ Hồng cười đứng dậy nói, cũng không phải vì đối phương là người phục vụ mà thiếu cấp bậc lễ nghĩa.
Người phục vụ ở trước mặt bí thư Thành ủy vẫn có chút câu nệ, thật cẩn thật đặt khay cơm lên bàn, liếc mắt nhìn Thiệu Ngân Yến, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lập tức lui ra ngoài. Hiển nhiên người phục vụ cũng không nghĩ tới ở trong phòng của bí thư Thành ủy lại nhìn thấy được một cô gái bị đánh sưng mặt như đầu heo như thế.