Quan Gia

Chương 806: Chương 806: Tố giác




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 806: Tố giác 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

-Ăn đi. Vừa ăn vừa nói chuyện. 

Lưu Vĩ Hồng đẩy hộp cơm tới trước mặt Thiệu Ngân Yến nói. 

Hắn biết Thiệu Ngân Yến hôm nay tới tìm hắn, vừa vào cửa liền quỳ xuống dập đầu, khẳng định trong nội tâm đã giãy dụa kịch liệt. Động tác quỳ xuống này, đối với một số dân chúng thuần phác mà nói, có lẽ không khó. Nhưng đối với một cô gái thành thị như Thiệu Ngân Yến, cán bộ cơ quan chính phủ, để làm được có thể không phải dễ dàng như vậy. 

Lưu Vĩ Hồng không muốn bày ra bộ dạng “Chúa cứu thế” ở trước mặt Thiệu Ngân Yến, tạo thành áp lực tâm lý lớn hơn nữa cho nàng. Hơn nữa, nếu có thể khiến Thiệu Ngân Yến xem hắn như một người bằng hữu đáng tin, có lẽ Thiệu Ngân Yến có thể cung cấp nhiều hơn tin tức tương đối hữu dụng, coi như là một loại kỹ xảo nói chuyện. 

-Ai...... 

Thiệu Ngân Yến vội vàng mở hộp cơm ra, cầm lấy đôi đũa, vội vàng ăn. 

Nàng vốn không có thói quen ăn cơm dưới sự quan sát của ở người khác, nhất là không có thói quen ăn cơm trước cái nhìn của một người đàn ông. Tuy nhiên trước mắt nàng có thể thật sự đói bụng, thứ hai cũng là bày tỏ tôn trọng với Lưu Vĩ Hồng, cho nên ăn cơm rất ngon lành. 

Lưu Vĩ Hồng nói vừa ăn vừa nói chuyện, trên thực tế cũng không như thế. Thiệu Ngân Yến vừa bắt đầu ăn cơm, hắn liền châm một điếu thuốc, từ từ hút, không lên tiếng, cũng không nhìn về phía Thiệu Ngân Yến, tránh cho nàng khỏi lúng túng. 

Thiệu Ngân Yến ăn rất nhanh, chỉ chốc lát đã ăn hết một nửa hộp cơm, cười xin lỗi nói: 

-Cám ơn Lưu bí thư, tôi ăn no rồi. 

Hộp cơm này dựa theo lượng cơm ăn của Lưu Vĩ Hồng mà chuẩn bị, người bán hàng rõ ràng làm theo khẩu vị của Lưu bí thư. Thiệu Ngân Yến có thể ăn hết một nửa, xem ra nàng thật sự rất đói bụng. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu nói: 

-Vậy cô nói xem, tại sao cô cảm thấy em trai cô chết không bình thường? 

-Tôi biết. Bọn họ...... Bọn họ muốn để cho em trai tôi chịu tiếng xấu thay cho người khác, rất nhiều chuyện, không phải do nó làm, cũng đẩy tới trên đầu nó. Dù sao, dù sao bọn họ nói, lần này em trai tôi khẳng định không sống nổi, sẽ bị bắn chết! 

Thiệu Ngân Yến vừa nói, vừa hận không dứt. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu. 

Thiệu Ngân Yến nói như vậy cũng tương đối hợp lý. Những cái khác không nói đến, chỉ riêng vụ án một nhà Ngũ Bách Đạt lần này, nếu thật tình truy cứu, Thiệu Minh Chính là thủ phạm lớn nhất, trên căn bản chỉ có đường chế. Mà vụ án này khẳng định phải được nghiêm nghị truy cứu. Nếu không, cơ quan chính pháp thành phố Cửu An không có cách nào khai báo với cấp trên. 

Lưu Vĩ Hồng há lại dễ đối phó? 

Khi đám người Thiệu Minh Chính bị cục Công an thành phố Hạo Dương bắt giữ, sớm đã khai báo hết sức rõ ràng, bằng chứng chắc chắn, bất luận kẻ nào muốn bao che cho hắn, cũng phải đối mặt với lửa giận của Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng có thể đang chờ cơ hội này! 

Nếu Thiệu Minh Chính chắc chắn phải chết, vậy thì tại sao không lợi dụng một chút “Giá trị thặng dư” của hắn? Đem một số vụ án khác đổ lên đầu hắn, một tiếng súng vang lên, Thiệu Minh Chính đi gặp Diêm vương, những người khác lại được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật . 

Cũng coi như một thủ đoạn hay. 

Nói không chừng, Thiệu Minh Chính sẽ bị cả Cửu An xem là tên đầu lĩnh lưu manh thế lực hung ác lớn nhất, mượn cái đầu của hắn tranh công với cấp trên. 

Chư vị lãnh đạo, xin nhìn xem, chúng tôi nghiêm đánh là sự thật, đối với thủ phạm của nhóm lưu manh độc ác thế lực, tuyệt đối không nuông chiều nhân nhượng, kẻ nên đánh chết kiên quyết đánh chết. 

-Thiệu Ngân Yến, có một điểm tôi muốn nhắc nhở cô. Thiệu Minh Chính xác thực phạm tội rất nghiêm trọng, nếu công chính thẩm lí và phán quyết, hắn có khả năng rất lớn bị phán xử tử hình. 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói. 

Hắn cố nhiên cần Thiệu Ngân Yến cung cấp cho hắn một số tài liệu, nhưng lại không muốn lợi dụng tâm tình xúc động phẫn nộ của Thiệu Ngân Yến mà đạt được. Đây là điểm mấu chốt của người đàn ông, càng không phải nói Lưu nhị ca là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy. 

Trong mắt Thiệu Ngân Yến hiện lên thần sắc phức tạp, gật đầu nói: 

-Lưu bí thư, tôi biết. Em trai tôi làm rất nhiều chuyện xấu, nếu như công chính thẩm lí và phán quyết, nó quả thật có khả năng bị phán tử hình. Nhưng đó là nó bị trừng phạt đúng tội, chứ không giống như bây giờ, chịu tiếng xấu thay cho người khác, bị chết không minh bạch...... Bành Anh An lúc trước còn lừa gạt tôi, hắn nói chỉ cần em trai tôi tố giác, có biểu hiện lập công thì có thể không bị phán tử hình. Bây giờ tôi mới biết, đây chẳng qua là một âm mưu của bọn họ, bọn họ chính là muốn lợi dụng tôi, đưa em trai tôi về Cửu An, bọn họ rất sợ vụ án này bị thẩm tra xử lí ở Hạo Dương, sẽ khiến rất nhiều chuyện xấu bọn họ làm lộ ra ngoài… 

Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu. 

Hắn tin tưởng Thiệu Ngân Yến nói thật. Bành Anh An và những người khác ở thành phố Cửu An, quả thật rất sợ vụ án Thiệu Minh Chính bị thẩm tra xử lí ở Hạo Dương. Bởi vì cái đó vượt ra khỏi phạm vi khống chế của bọn họ, biến thành một “Nhân tố không ổn định” rất lớn. Vạn nhất trong quá trình thẩm tra xử lí Thiệu Minh Chính, dính dáng tới rất nhiều những tình huống khác, những chuyện khác của thành phố Cửu An có thể bị hoàn toàn vạch trần. Đây là chuyện đám người Bành Anh An hoàn toàn không thể dễ dàng bỏ qua. Vì vậy bọn họ suy nghĩ rất nhiều biện pháp, muốn đem Thiệu Minh Chính trở về Cửu An, tố cáo với sở tỉnh, phái Tiết Bác Vũ qua làm “Thuyết khách” giải hòa…. 

Không ngờ Lưu Vĩ Hồng “Ương ngạch” căn bản không chịu bỏ qua. 

Đúng lúc này, Thiệu Minh Chính lại tự sát, bọn người Bành An An coi như nắm lấy cơ hội, lập tức cổ động Thiệu Ngân Yến và những người khác trong nhà tới trước đại viện Tỉnh ủy đòi người. Kế hoạch chuẩn bị chu đáo, thời gian nắm chắc vừa đúng, còn có ký giả báo tỉnh đúng lúc đi ngang qua, có thể nói vô cùng chặt chẽ, khiến lãnh đạo chủ yếu Tỉnh ủy chú ý thành công . 

Lưu Vĩ Hồng cuối cùng phải nhượng bộ, đem vụ án chuyển giao cho cơ quan chính pháp thành phố Cửu An. 

Chỉ có điều, thứ bọn họ có thể nghĩ đến, Lưu Vĩ Hồng chưa chắc đã không nghĩ tới. Kết quả hôm nay có thể cũng đã sớm nằm trong dự liệu của Lưu Vĩ Hồng. Nếu muốn chỉnh đốn hoàn toàn tình hình trị an của Cửu An, chỉ dựa vào một vụ án Thiệu Minh Chính là không đủ. 

Lưu Vĩ Hồng cần càng nhiều “Đạn pháo” hơn. 

Thiệu Minh Chính là đạn pháo của hắn, Thiệu Ngân Yến bây giờ cũng vậy! 

Chuyện đang phát triển theo phương hướng dự trù của Lưu Vĩ Hồng. 

-Lưu bí thư, tôi bị bọn họ lừa, em trai tôi cũng bị bọn họ lừa, thật sự tố giác rất nhiều tình huống. Khi tôi đi thăm em trai mình, nó còn cao hứng nói với tôi, nó lập công ...... 

Nói tới đây, Thiệu Ngân Yến lại bắt đầu lau nước mắt. Nghĩ tới hai chị em đều nằm trong tay Bành Anh An, em trai còn bị chết thảm trên bàn phẫu thuật, Thiệu Ngân Yến không khỏi đau lòng. 

Người đàn ông như vậy, mình lại còn hầu hạ hắn sáu năm! 

Lưu Vĩ Hồng hơi trầm mặc nói: 

-Thiệu Ngân Yến, cô còn tìm hiểu được những chuyện gì cứ nói ra. 

-Được… 

Thiệu Ngân Yến liên tục gật đầu, nhưng không lập tức nói chuyện, mà là trầm tư một lát, giống như đang suy nghĩ. Thật sự nhóm người Bành Anh An làm rất nhiều chuyện xấu ở thành phố Cửu An, nàng phải tìm đầu mối bắt đầu. 

-Lưu bí thư, chúng ta bắt đầu nói từ công ty bảo an Vân Thiên đi...... Công ty bảo an Vân Thiên là công ty Bành An An và Trầm Vân Thiên mở ra, pháp nhân đại biểu là Trầm Vân Thiên, tình huống của Trầm Vân Thiên, anh có biết không? 

- Cô nói đi. 

Đối với Trầm Vân Thiên, Lưu Vĩ Hồng bây giờ cũng là “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu”. Tuy nhiên tình huống hắn tìm hiểu chắc chắn không rõ ràng bằng Thiệu Ngân Yến. 

-Trầm Vân Thiên năm nay ba mươi lăm tuổi, trước kia là đội viên đội võ thuật đại đội thể công thành phố Cửu An, sau lại từng đi lính, nghe nói làm lính trinh sát trong bộ đội, đánh nhau rất lợi hại. Sau khi giải ngũ, ở đơn vị công tác một hai năm, nhưng không an phận, tổ chức một số người ngày nào cũng đánh nhau ẩu đả, sau này vì phạm tôi bị kêu án hai năm. Sau khi hết hạn tù, công việc không có, liền hoàn toàn biến thành lưu manh, hiện tại thủ hạ của hắn có bảy tám chục người, phần lớn cũng là tội phạm hết hạn tù, là đội lớn nhất Cửu An. 

Vốn công ty an ninh có trình tự phê duyệt nghiêm khắc, Trầm Vân Thiên là tội phạm mãn hạn tù như vậy, không thể nào xây dựng công ty an ninh, càng không thể đảm nhiệm đại biểu pháp nhân. Nhưng ở Cửu An, chuyện gì cũng có thể phát sinh, cái này chỉ là tiểu tiết, người nào rảnh rỗi đi truy cứu? 

-Trầm Vân Thiên và Bành Anh An là huynh đệ kết nghĩa, công ty bảo an Vân Thiên và khách sạn Ngân Yến là tài nguyên lớn nhất của bọn họ, những năm qua, chuyện xấu bọn họ đã làm quá nhiều, tôi cũng không nhớ ra được nhiều như vậy, ở đây tôi có viết một tài liệu tạm thời, kể lại một số chuyện tôi còn nhớ, mời xem qua. 

Thiệu Ngân Yến vừa nói, liền lấy ra mấy tờ tài liệu trong ba lô nhỏ đeo bên người, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng cầm lên, cẩn thận xem xét. 

Chữ viết trên tài liệu tương đối viết ngoáy, có thể thấy được Thiệu Ngân Yến viết rất vội. Nàng vội vã đến Hạo Dương tìm Lưu Vĩ Hồng. Nghiêm khắc mà nói, cái này không thể gọi là tài liệu, chỉ có thể nói là một tờ danh sách, đơn giản ghi lại một số tình huống phạm tội của Bành Anh An và Trầm Vân Thiên, chính là một đại cương, không có chi tiết. Mặc dù như thế, cũng viết đủ ba tờ giấy. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu mày. 

Mặc dù hắn đã suy nghĩ hết sức đến chuyện xấu của Trầm Vân Thiên và Bành Anh An, nhưng tờ danh sách mà Thiệu Ngân Yến đệ trình này vẫn vượt xa tưởng tượng của hắn, cảm giác khiếp sợ sâu sắc . 

Nếu như những gì Thiệu Ngân Yến phản ánh đều là tình huống chân thật, Trầm Vân Thiên và Bành Anh An quả thực tội ác tày trời. Thiệu Minh Chính và bọn họ tương đối mà nói, hoàn toàn là gặp sư phụ. Nếu Thiệu Minh Chính phải chịu xử bắn hai lần, Trầm Vân Thiên và Bành Anh An hoàn toàn đủ tư cách bắt chết mười lần! 

Đây mới chỉ là những gì Thiệu Ngân Yến biết được, những chuyện Thiệu Ngân Yến không biết, có lẽ còn nhiều hơn. Dù sao Thiệu Ngân Yến chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều tình nhân đông đảo của Bành Anh An, tình huống tìm hiểu rất có hạn. 

Khoảng mười mấy phút sau, Lưu Vĩ Hồng mới xem xong tài liệu, hai mắt nheo lại, trầm tư một lát mới nói: 

-Thiệu Ngân Yến, cô nên biết, tài liệu này của cô không dùng được. 

-Tôi biết tôi biết, nhưng tôi cũng không có cách nào lấy chứng cứ…. 

Thiệu Ngân Yến vội vàng nói. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói: 

-Như vậy đi, tôi sẽ gọi điện cho Hạ cục trưởng của cục Công an thành phố Hạo Dương, mời hắn tới đây. Cô đem tất cả tin tức mà cô tìm hiểu được trình bày cặn kẽ với hắn. Hắn là người trong ngành, có lẽ sẽ cho cô được một số nhắc nhở cần thiết, cô không cần trở về Cửu An gấp chứ? 

-Không cần không cần, tôi đã xin nghỉ bệnh. 

Tình cảnh hiện tại của Thiệu Ngân Yến, nàng cũng không còn cách đi làm ở chính quyền khu Ngân Yến. 

-Như vậy cũng tốt. 

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, đi gọi điện thoại. 

Thiệu Ngân Yến xin nghỉ bệnh, đoán chừng bọn người Bành Anh An còn tưởng rằng nàng núp ở chỗ nào dưỡng thương, khẳng định không nghĩ tới nàng đến chỗ Lưu Vĩ Hồng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.