Quan Gia

Chương 821: Chương 821: Tiên phong mở đường




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 821: Tiên phong mở đường 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

 

 

Ngày kế tiếp, Chu Ngọc Hà và Lưu Vĩ Hồng cùng nhau trở về Hạo Dương. 

Toàn bộ kỳ nghỉ hè, Chu Ngọc Hà chỉ về nhà ở Đại Ninh vài ngày. Không phải Chu Ngọc Hà bất hiếu, chỉ là cô vừa về đến nhà thì cô Vu đã bám sát để cằn nhằn chuyện bạn trai, Chu Ngọc Hà không chịu nổi phiền phức này nên đành chạy trối chết. 

Hiển nhiên Chu Ngọc Hà cũng đã hai bảy hai tám tuổi rồi, đừng nói trên ngày kết hôn xa tít mù, ngay cả bóng bạn trai cũng không thấy, cô Vu có thể không nhắc tới sao? 

Lần này, Lưu Vĩ Hồng làm công tác tư tưởng cả buổi tối cho Chu Ngọc Hà, Chu Ngọc Hà mới có thể ngẩng đầu lên, cùng hắn về Hạo Dương. Bên Đại học Stanford đã có thư trả lời hoan nghênh Chu Ngọc Hà đến học, chỉ qua một cuộc sát hạch, làm xong các loại thủ tục thì Chu Ngọc Hà có thể đi Mỹ. Lần này đi Mỹ thời gian cũng không nhất định, có lẽ phải ở luôn bên kia khoảng một hai năm. Vào đầu những năm 90, đối với người bình thường, xuất ngoại vẫn là chuyện động trời, bình thường muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Nhưng đối với Lưu Vĩ Hồng, đó chỉ là vài cú điện thoại. Chỉ cần Chu Ngọc Hà không có vấn đề về Anh ngữ, những thủ tục linh tinh, phí dụng gì đó, còn đáng quan tâm sao? 

Nói cách khác, Chu Ngọc Hà đi Mỹ đã là chuyện chắc chắn. Lúc này mà không trở về bầu bạn với cha mẹ thì thật không thể nói nổi. 

Ăn cơm chiều ở biệt thự số 2 đường Đại Nghĩa, Lưu Vĩ Hồng đã gọi điện thoại cho cô Vu từ sớm, nói cho cô Vu biết Chu Ngọc Hà đi nhờ xe Lưu Vĩ Hồng về, khiến bà vui như nhận được quà, bận rộn cả buổi chiều để làm một bàn đầy đồ ăn chờ sẵn. 

Chu Kiến Quốc cũng tan tầm sớm, ở nhà đợi Lưu Vĩ Hồng và con gái. 

Nhưng phần lớn là Chu Kiến Quốc đợi Lưu Vĩ Hồng. Lúc Lưu Vĩ Hồng đang ở Bắc Kinh, đã có tin đồn hắn được điều đi Cửu An, khiến cho toàn bộ quan trường Hạo Dương được một phen xôn xao. Chu Kiến Quốc đến giờ vẫn chưa được Lưu Vĩ Hồng xác nhận, trong lòng có chút bất an. Về phần Chu Kiến Quốc, chắc chắn là không muốn Lưu Vĩ Hồng đi Cửu An. 

Hạo Dương vừa mới ra dáng một chút, các loại quan hệ cơ bản cũng theo lề lối, đúng là thời cơ rất tốt để chạy thành tích, lúc này tới Cửu An không phải là thất bại trong gang tấc sao? Hơn nữa, Cửu An loạn như vậy, lưu manh có bè có lũ, Lưu Vĩ Hồng đơn thương độc mã tới đó, cũng không biết cục diện sẽ khó khăn bao nhiêu, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, thì phải làm thế nào? 

Không được, dù sao đi nữa, nhất định phải đả thông tư tưởng cho Lưu Vĩ Hồng, không để hắn giả vờ ngớ ngẩn nữa. 

Nhưng Chu Kiến Quốc cũng hiểu rõ, chuyện công tác tư tưởng này e là không dễ làm. Hơn nữa, nghe nói ngày hôm qua, Bí thư Lâm đã đặc biệt triệu kiến Lưu Vĩ Hồng, chỉ sợ mọi việc đã định rồi. 

- Cha, mẹ, con về rồi! 

Chu Kiến Quốc rất khó làm công tác tư tưởng đối với Lưu Vĩ Hồng. 

Chu Ngọc Hà vừa vào cửa đã ngọt ngào chào ba mẹ, đây là hành động khó gặp của Chu Ngọc Hà. 

Lưu Vĩ Hồng đã nói với cô, lần này phải qua bên kia đại dương, không nên ăn to nói lớn với cha mẹ. 

Nhìn thấy con gái, trên mặt Chu Kiến Quốc hiện ra vẻ tươi cười, cười ha ha, gật đầu đáp lời, lại hét xuống bếp nói cho bà xã biết, con gái mình đã về. 

Cô Vu từ trong bếp chạy ra, giữ chặt tay Chu Ngọc Hà, nhìn tới nhìn lui, thấy Chu Ngọc Hà sắc mặt hồng hào, dường như còn hơi béo một chút, lấy làm hài lòng, rất vui vẻ. 

Lưu Vĩ Hồng liền chào cô Vu một tiếng, tự động ngồi xuống bên cạnh Chu Kiến Quốc, lấy đồ đạc từ trong va li ra, cười hì hì nói: 

- Chủ tịch Địa khu, lần này về, cháu có mang cho chú mấy thứ… 

Mấy thứ tốt mà Lưu Vĩ Hồng nói đến tất nhiên là rượu ngon, thuốc thơm. Chu Kiến Quốc liền bóc một gói, thuốc là thuốc lá đặc biệt, còn rượu là rượu Mao Đài và rượu Ngũ Lương lâu năm, nếu tính giá trị, thì quà Bí thư Lưu đút lót lên đến vài ngàn. 

Thấy Lưu Vĩ Hồng đưa ra nhiều rượu và thuốc như vậy, Chu Ngọc Hà liền trừng mắt nhìn hắn, rất không hài lòng, nói: 

- Bí thư Lưu, anh thật kỳ cục. Anh chẳng những lôi kéo lãnh đạo sa đọa, mà còn làm hại sức khỏe lãnh đạo, cần phải bị phê bình nghiêm khắc. 

Cô Vu hoảng hốt, vội vàng nói: 

- Con nhỏ này, nói cái gì vậy? 

Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng không phải một thầy giáo nhỏ bé của Trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong năm đó, mà đường đường là Bí thư Thị ủy, một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong toàn địa khu Hạo Dương, các lãnh đạo Địa ủy, bao gồm cả Tào Chấn Khởi cũng phải nể mặt vài phần. 

Chu Ngọc Hà cũng không để ý đến lời cảnh cáo của mẹ, nói: 

- Mẹ, mẹ không cần chiều chuộng bọn họ quá, chỉ biết hút thuốc uống rượu, thân thể không phải của họ sao? Giờ còn trẻ thì không sao cả, sau này lớn tuổi thỉ phải làm sao? 

Không ngờ đây là giáo huấn Bí thư Lưu chứ không phải quan tâm đến sức khỏe Chu Kiến Quốc. Không thể nói Chu Kiến Quốc còn trẻ được. Vô tình, Chu Ngọc Hà đã để lộ chân tướng. 

Lưu Vĩ Hồng vội vã nói: 

- Ha ha…không cần lo lắng, Chủ tịch Địa khu và tôi đều là người yêu thể thao, sức khỏe tốt mà. 

Chu Ngọc Hà cũng nhận thấy điểm “thất thố” của mình, liền xoay người đi, không để ý đến bọn họ nữa, níu cánh tay mẹ cô hỏi: 

- Mẹ, làm món gì ngon đi, con đói bụng lắm rồi. 

Đây gọi là dịch chuyển sự chú ý, không hổ là học tâm lý học. 

Nhiều năm rồi mới thấy con gái đeo dính lấy mình như vậy, cô Vu kinh ngạc, cười vui vẻ, nói: 

- Đồ ăn xong hết rồi, đói bụng thì đi ăn cơm. Anh Chu, Vĩ Hồng, ăn cơm, ăn cơm thôi, cơm nước xong lại tán gẫu tiếp. 

Chu Kiến Quốc cười nói: 

- Được, ăn cơm trước. 

Vĩ Hồng này, hôm nay muốn làm chút rượu, uống rượu Mao Đài mà cháu mang tới đi, ba chén thôi, không thể nhiều hơn, nếu nhiều hơn thì cô Vu của cháu lại có ý kiến. 

 

- Dạ được, hết thảy đều nghe lãnh đạo an bài ạ. 

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, dường như tâm trạng rất tốt. 

Đi vào phòng ăn, thấy thịt cá đầy bàn, Chu Ngọc Hà không khỏi bật cười: 

- Mẹ, đây là mẹ muốn vỗ béo con phải không? Tất cả đều là thịt mỡ… 

Cô Vu nói: 

- Cha con và Vĩ Hồng đều phải ăn thịt, bọn họ kiếp trước nhất định là hổ đói, con cũng nên ăn một chút thịt đi, bổ sung dinh dưỡng, thức ăn trong trường chắc chắn không thể nào ngon được. 

Chu Ngọc Hà cười nói: 

- Không sao mà, bình thường con chỉ ăn rau quả. Mẹ xem, không phải bây giờ con rất mạnh khỏe sao? 

Cha cô liếc mắt nhìn con gái, nói: 

- Khỏe mạnh thì khỏe mạnh, cũng nên ăm thịt nhiều một chút, ăn gì bổ nấy. Con gái phải đầy đặn một chút mới tốt tướng, vượng phu. 

Thân hình của cô Vu khá phúc hậu, lúc nói chuyện riêng thường thích đùa giỡn với Chu Kiến Quốc, nói lão Chu cưới được vợ vượng phu nên làm quan mới được lên thẳng một đường làm Chủ tịch Địa khu. 

Chu Ngọc Hà liền đổ mồ hôi. 

Mẹ cô không cần biết lúc nào, chỉ cần có cơ hội thì sẽ cho cô một khóa huấn luyện chính trị. 

Lập tức Chu Ngọc Hà coi như không nghe thấy, chủ động dọn bát đĩa cho mọi người, lại châm rượu cho Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng, vẫn là biện pháp cũ: di chuyển sự chú ý của mẹ. 

- Vĩ Hồng này, sao cô nghe nói cháu được điều đi? 

Đang ăn cơm, cô Vu đột ngột hỏi. 

Chu Kiến Quốc sửng sốt. Ông ta vốn định cơm nước xong sẽ tâm sự với Lưu Vĩ Hồng về việc này, không ngờ bà lại vội hỏi rồi. Hơn nữa, thật ra bà cũng không hẳn quan tâm đến Lưu Vĩ Hồng. Có Lưu Vĩ Hồng ở Hạo Dương, lão Chu, Chủ tịch Địa khu này cũng mạnh hơn ba phần. Ai nấy đều biết Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng có mối quan hệ vượt qua thử thách. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng được điều đi, cô Vu tất nhiên phải quan tâm. 

- Cô Vu, cán bộ được điều động đi, đến nay đều là phục tùng sự sắp xếp của cấp trên. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói. 

Cô Vu lập tức nghiêm túc hẳn lên, khẽ biến sắc, nói: 

- Nói như vậy thì đó là sự thật? Cháu thật sự muốn đến Cửu An sao? 

Ngay cả bà cũng biết rằng Lưu Vĩ Hồng muốn đến Cửu An, có thể thấy được lời đồn đã lan truyền rất rộng. 

Chu Kiến Quốc liền nói: 

- Ăn cơm trước đi rồi hãy nói chuyện. 

Cô Vu liền không hỏi nữa, nhưng rõ ràng không có lòng dạ nào ăn cơm, bèn nói nhỏ: 

- Lãnh đạo tỉnh cũng thật là… Chuyện ở Cửu An làm không xong liền điều Vĩ Hồng qua, công tác ở Hạo Dương chúng ta không quan trọng à? Nếu về sau ở tỉnh có chuyện không làm xong, có phải lập tức điều Vĩ Hồng làm Chủ tịch Tỉnh hay Bí thư Tỉnh ủy không? 

Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng ngơ ngác nhìn nhau, Chu Kiến Quốc lắc đầu nói: 

- Em đó, nói chuyện phải để ý một chút chứ. 

Cô Vu không tính toán nữa, cả giận nói: 

- Sợ gì chứ, đây là trong nhà, không có người ngoài mà! 

Trong lòng cô Vu đã sớm xem Lưu Vĩ Hồng như người trong nhà, trước giờ nói chuyện trước mặt hắn chưa bao giờ kiêng dè. 

Cô Vu nổi giận khiến cho không khí trên bàn ăn hơi ngượng ngùng, mọi người không nói gì nữa, đều yên lặng ăn cơm. Chu Kiến Quốc vốn ăn uống rất khỏe, lần này cũng bị ảnh hưởng, chỉ uống vào ba chén rượu, ăn một chén cơm nhỏ, liền rầu rĩ buông đũa. 

Nhưng thật ra Vĩ Hồng thì cứ như cũ, ăn một hơi hết ba chén cơm lớn mới cảm thấy no. 

Cơm nước xong, Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng trở lại an vị trong phòng khách. Chu Ngọc Hà pha trà cho họ, lại rửa hoa quả, gọt sẵn để trên bàn, còn cô dọn dẹp bàn ăn xong cũng đến ngồi cùng. Vốn lúc Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng nói chuyện công, cô thường không ngồi nghe, nhưng hôm nay thì khác, vì cô rất quan tâm đến Lưu Vĩ Hồng. 

Chu Kiến Quốc châm điếu thuốc, rít hai hơi rồi mới nói: 

- Vĩ Hồng, đã định như thế à? 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói: 

- Cơ bản đã định rồi. Hôm qua Bí thư Lâm đã hỏi ý cháu. 

Những lời này thật hoành tráng! 

Bí thư Tỉnh ủy lại hỏi ý của một Bí thư Thị ủy nhỏ bé. 

Nhưng Lưu Vĩ Hồng nói ra lại có vẻ vô cùng đương nhiên. Lâm Khải Hàng quả thật là đã hỏi ý hắn, nếu bản thân Lưu Vĩ Hồng kiên quyết không đi Cửu An thì 50% là Lâm Khải Hàng cũng không miễn cưỡng. 

- Chức vụ sắp xếp thế nào? 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an. 

Chu Kiến Quốc rất không hài lòng nói: 

- Công tác này có thể an bài cho cán bộ tinh thông nghiệp vụ làm cũng được mà! 

Lưu Vĩ Hồng đúng là tài năng toàn diện trong công tác xây dựng Đảng và xây dựng kinh tế, giờ Tỉnh ủy lại sắp xếp cho hắn “tiên phong mở đường”, làm nhân vật dũng mãnh như Trương Phi, khó trách Chu Kiến Quốc không vui. 

Lưu Vĩ Hồng chớp mắt nói: 

- Vấn đề ở Cửu An không chỉ đơn giản là trật tự trị an không tốt, còn vài công tác cần phải thúc đẩy. 

 

Chu Ngọc Hà lo lắng nói: 

- Sao em nghe nói ở Cửu An rất loạn? 

- Ha ha, trái lại không cần phải lo lắng về việc này, vẫn là Đảng ta cầm quyền, mấy tên lưu manh ấy không làm trời sập được đâu! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.