Quan Gia

Chương 1190: Chương 1190: Tọa đàm




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1190: Tọa đàm  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

 

- Đúng vậy, từ xưa đến nay tôi vẫn có cảm tình với nền văn minh Đông Phương thần bí, đối với nền văn minh Trung Quốc rộng lớn tinh thâm, tôi rất si mê. 

Ngài Mike nói khá chậm, tuy nhiên ngôn từ rất rõ ràng. 

Lưu Vĩ Hồng vẫn dùng tiếng Anh trả lời:  

- Cảm ơn ngài Mike, tôi tin rằng hành trình Viễn Đông lần này của ngài, sẽ rất thú vị. 

Đây là một loại hoàn cảnh rất thú vị, người Mỹ nói tiếng Trung, Lưu Vĩ Hồng nói tiếng Anh. Cổ Hiểu Lượng Toàn Thanh Hoa và Vụ trưởng Phương và các cán bộ liên quan, xem chừng hơi nghẹn họng nhìn trân trối. 

Cổ Hiểu Lượng chu mồm thè lưỡi. 

Tên Lưu Nhị này, khoe khoang khoác lác, quả nhiên thật sự có tài. Nếu để Cổ Nhị y cong đầu lưỡi huyên thuyên nói tiếng Anh với người nước ngoài, chưa chắc không lưu loát như vậy. Mà ngay cả nói tiếng Trung, Cổ Nhị gia còn có chút không tự tin, thường xuyên phạm vào tật nói lắp. 

- Ngài Lưu, nghe Chủ tịch Vân nói, ngài làm trong chính phủ. Ngài Lưu làm tôi có nhận thức hoàn toàn mới về cán bộ chính phủ của quý quốc, ha ha. 

Ngài Mike cười nói. 

- Các ngài đến đây, tôi giới thiệu một chút. Vị này chính là ngài Lưu, cán bộ chính phủ Trung Quốc, vị này chính là vợ ngài ấy, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn quốc tế Hoành Du Vân Vũ Thường. Tập đoàn quốc tế Hoành Du, các ngài hẳn là cũng đã nghe nói qua? 

Ngài Mike lập tức giới thiệu thân phận của Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường với vài vị đồng bào nước Mĩ cùng đi. 

Giai đoạn hiện tại, tập đoàn quốc tế Hoành Du không có tiếng tăm lớn toàn thế giới như vậy, không phải mỗi người Mỹ đều đã nghe nói qua, nhưng trong đó có hai vị, quả thật đã nghe nói qua tiếng tăm tập đoàn của quốc tế Hoành Du, lập tức lộ ra vẻ giật mình trên mặt, tiến lên và bắt tay Vân Vũ Thường, nói nhiều lời ngưỡng mộ. 

Vân Vũ Thường nói tiếng Anh lưu loát, mỉm cười và nói vài câu khách khí với mấy vị khách từ nước Mĩ tới. 

Đi theo phiên dịch tiếng Anh, Vụ trưởng Phương có người phiên dịch đối thoại giữa bọn họ. Trên mặt Vụ trưởng Phương lập tức hiện ra sự cực kỳ kinh ngạc, bước nhanh đến nói:  

- Phó cục trưởng Lưu, Chủ tịch Vân, gặp được hai vị thật tốt! Tôi là Phương Văn Thái, người phụ trách bộ ngoại thương đại sứ quán Mỹ. 

Các cán bộ Chính phủ và uỷ ban trung ương khác, có lẽ không có ấn tượng quá sâu đối với Tập đoàn quốc tế Hoành Du , nhưng người phụ trách bộ ngoại thương đại sứ quán Mỹ.tuyệt đối là ngoại lệ. Vài năm gần đây, đặc biệt là hai năm nay, Tập đoàn quốc tế Hoành Du liên tiếp nhúng tay vào thị trường tài chính quốc tế, đã nhanh chóng phát triển khiến cho người phụ trách bộ ngoại thương đại sứ quán Mỹ chú ý. Phương Văn Thái chỉ vì không có cơ hội gặp mặt Vân Vũ Thường mà thôi, không nghĩ là lại gặp được ở trong này.  

Xác định được thân phận của Vân Vũ Thường, như vậy thân phận của “Ngài Lưu”, cũng trở nên rất rõ ràng, không cần phải đoán. Ai chẳng biết con rể Vân Hán Dân, là công tử tư lệnh viên Lưu của quân khu Đông Nam, cháu ruột Chủ tịch Lưu Trung Nguyên? 

Huống chi trong khoảng thời gian này Phó cục trưởng Lưu ở Bắc Kinh cũng gây động tĩnh không nhỏ. 

Phương Văn Thái âm thầm tự trách chính mình sao có thể vụng về như thế, không nhận ra hai vị này trước, cái này là thất lễ lớn, phải khẩn trương nghĩ biện pháp cứu vớt mới được. 

Lưu Vĩ Hồng lúc này mới xoay người lại, bắt tay Phương Văn Thái mỉm cười nói:  

- Vụ trưởng Phương, xin chào! 

- Xin chào xin chào, Phó cục trưởng Lưu! 

Phương Văn Thái nhanh chóng cầm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, liên tục lay động, trên mặt thể hiện vẻ có lỗi. Trong trường hợp như thế này, khó mà nói được rõ ràng, Phương Văn Thái chỉ có thể mượn “Ngôn ngữ cơ thể” để Phó cục trưởng Lưu cảm nhận được vài phần thành ý trong lòng ông ta. 

Tuy nhiên nhìn qua Lưu Vĩ Hồng tươi cười rất tự nhiên, cũng không có ý muốn so đo với ông ta, trong đầu Phương Văn Thái an ổn vài phần. 

- Xin chào, Chủ tịch Vân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai! Hôm nay rốt cục đã được gặp mặt, thật sự là vô cùng vinh hạnh! 

Sau khi nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng một hồi, Phương Văn Thái lập tức chuyển hướng sang Vân Vũ Thường tươi cười, nhìn qua đối với Chủ tịch Vân còn lễ độ gấp ba lần so với Phó cục trưởng Lưu. Đây cũng là chỗ khôn khéo của Phương Văn Thái, biết lúc này, lễ độ với Vân Vũ Thường, chẳng khác nào lễ độ với Lưu Vĩ Hồng, mà Vân Vũ Thường hiện không còn làm việc, chỉ có danh tiếng thương nhân, Phương Văn Thái lễ độ với cô ấy, cũng không ngại mang tiếng “Vuốt mông ngựa”. 

Vân Vũ Thường đối Phương Văn Thái thật ra khá khách khí, mỉm cười và bắt tay ông ta, nói vài câu khiêm tốn. Phương Văn Thái đúng là người phụ trách bộ ngoại thương đại sứ quán Mỹ, việc kinh doanh của Tập đoàn quốc tế Hoành Du hiện tại chính là tài chính và thương mại quốc tế, hơn nữa chủ yếu là triển khai tại nước Mỹ, đúng là lĩnh vực Phương Văn Thái phụ trách, cùng Phương Văn Thái quan hệ tốt hẳn là sau này luôn luôn có lợi.  

Hơn nữa hôm nay Phương Văn Thái thất lễ, tuy nhiên là “Lệ thường” của quan trường thôi, cũng không thể truy đến cùng. 

Trong quan trường, đơn giản là hoa nâng hoa người nâng người. 

Sau đó, các cán bộ bộ ngoại thương khác, cũng nhất nhất tiến lên chào Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, nói rất nhiều lời ngưỡng mộ, cũng không quan tâm Cổ Nhị Ca và Đại thiếu gia Toàn đứng riêng một bên. 

Mà người phụ nữ lòe loẹt Từ Nhã Cầm kia, quả nhiên khôn khéo hơn người, nhân cơ hội này, cùng mỗi một vị cán bộ và mỗi một vị khách đến từ nước Mĩ đều bắt tay hàn huyên, phát danh thiếp không ngừng, bao gồm cả phiên dịch, không ai không có. 

Lúc này trước tiên cần tìm cớ, sau đó chỉ cần chịu luồn cúi, nói không chừng sẽ có thu hoạch không tưởng. 

Mấy vị khách cán bộ và khách Mỹ thấy cô ngồi cùng bàn mấy vị đại nhân vật, cho dù không hiểu lai lịch cô thế nào, cũng không dám khinh thường, đều khách khí đối với cô ấy, đưa danh thiếp cho Từ Nhã Cầm, trịnh trọng vô cùng. 

Chung quy tất cả đều nắm lấy cơ hội này một phen, vẻ mặt vô cùng tươi cười. 

Kỳ thật việc làm ăn, thật đúng là cần thủ đoạn và da mặt dày như của Từ Nhã Cầm ra vậy, thường thường có thể thành công trong kinh doanh, chính là loại người như cô ta. 

Náo loạn một hồi, vất vả chào xong, những người khách mới để nhân viên khách sạn dẫn dắt, sắp xếp ngồi vào chỗ khách quý. Ngài Mike và trợ thủ chính của ông ta, ngồi cùng Lưu Vĩ Hồng bọn họ, Phương Văn Thái nói tiếng xin lỗi, bước lên bục giảng, bắt đầu chủ trì.  

Hội nghị như vậy, có quy tắc đã định. Phương Văn Thái dạo đầu, ước chừng đến một giờ, từ tình hình quốc tế đến tình hình trong nước, từ sự quan tâm của lãnh đạo bộ ngoại thương đến sự ủng hộ của bộ ngoại thương bộ ngoại giao Mỹ, từ danh tiếng của ngài Mike ở nước ngoài đến ý nghĩa trọng yếu của lần giao lưu học thuật, liệt kê từng thứ một, không thiếu chỗ nào, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, hoa đoàn gấm vóc. 

Những người khách cứ vài phút lại vỗ tay một lần, lốp bốp lốp bốp vỗ không ngừng, quả thực đều vỗ đau cả tay. 

Sau đó, Phương Văn Thái giới thiệu những vị khách đến từ nước Mĩ, lại giới thiệu vài vị khách quý tới đây hôm nay, Phó cục trưởng Lưu, Chủ tịch Vân, Tổng giám đốc Cổ, Tổng giám đốc Toàn đều đứng lên chào hỏi. 

Phần cuối này tất nhiên là Phương Văn Thái nhất thời thêm vào. 

Đợi cho Phương Văn Thái rốt cục cũng nói xong, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Lúc này đây, đoàn người trong nội tâm đều nghĩ —— đại ca, cuối cùng ngài cũng nói xong, quả thật không dễ dàng! 

Tuy nhiên tiếp theo đến ngài Mike lên bục, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy khổ sở không trừ ai. Sau khi ngài Mike lên bục, chỉ tự giới thiệu đơn giản, lập tức đi vào đề tài chính. Ngài Mike đúng thật là học giả, hơn xa chuyên gia trên TV internet của đất nước chúng ta đời sau, đối với lĩnh vực nghiên cứu của chính mình, học thành sở trường, có giải thích vô cùng độc đáo. Về phần một ô-xy (O) hai Hydrogen (H) tạo thành nước chính là tri thức cơ bản nhất, phỏng chừng hẳn là cũng đã học qua. 

Mike ở trên bục chủ yếu là dùng tiếng Trung để toạ đàm, gặp từ ngữ đặc biệt khó đọc, mới nói tiếng Anh, phiên dịch như một tên ngốc đứng bên cạnh, không có việc làm. 

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đều nghe rất nhập tâm, Mike nói đến chỗ phấn khích, hai người đều liên tiếp gật đầu, hoặc là nhìn nhau cười, tâm đầu ý hợp. 

Toàn Thanh Hoa cũng thật sự đang nghe, quay đầu sang nói với Cổ Hiểu Lượng:  

- Nhị Ca, nghe thằng tây này nói quả thật hơi có đạo lý... 

Mặc dù Toàn Thanh Hoa lớn tuổi hơn Cổ Hiểu Lượng, nhưng cũng gọi Cổ Hiểu Lượng là Nhị Ca. 

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đều nhíu mày. 

Đại thiếu gia Toàn rốt cuộc không thoát khỏi “Bản sắc anh hùng”, mở miệng gọi thằng tây. 

Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường nhíu mày, Toàn Thanh Hoa tất nhiên cũng thấy, lại quay đi, coi như không để ý. Nếu sắc mặt như vậy, Lưu Nhị mày chẳng mất hứng, tôi đây còn mất hơn hứng đấy! 

Cổ Hiểu Lượng cười cười, nói:  

- Anh không phải muốn tăng mạnh quản lý nội bộ công ty sao? Đợi chút nói chuyện với ngài Mike, xem ngài có thể cho công ty các anh mấy khóa huấn luyện hay không. Có thể nâng cao trình độ quản lý, chẳng khác nào là kiếm tiền. 

Toàn Thanh Hoa vung tay lên, dũng cảm nói:  

- Để làm mấy khóa kia cũng là không phóng khoáng. Không phải ông ta muốn làm cơ cấu huấn luyện ở chỗ chúng ta sao? Tôi cùng ông ta hợp tác, đưa cơ cấu này lên, không phải rất tốt sao? Đến lúc đó, ưu tiên huấn luyện cho công ty chúng ta. 

Cổ Hiểu Lượng cười nói:  

- Biện pháp này không tồi, anh thử đi, tuy nhiên tôi phải nhắc nhở anh, chưa chắc đã có thể thành. 

Toàn Thanh Hoa đảo cặp mắt trắng dã, ngạo nghễ nói:  

- Ông ta đến đây mở ra cơ cấu huấn luyện, không phải chính là vì kiếm tiền sao? Chỉ cần ông ta có thể đưa ra bảng giá, thì sẽ thương lượng được thôi. 

Dù sao cũng là nhà nước bỏ tiền, đại thiếu gia Toàn tất nhiên kiêu ngạo mười phần. 

Cổ Hiểu Lượng cười cười, không hề hé răng, dường như cũng hiểu Toàn Thanh Hoa nói rất có đạo lý. 

Mike toạ đàm, gần hai giờ mới kết thúc, dựa theo phương an bài trước đó, đã tổ chức yến tiệc trong này, chiêu đãi các vị khách nước Mĩ và tất cả vị khách quý trong nước tới tham gia toạ đàm. Mike và trợ thủ của ông ta, vẫn ngồi cùng Lưu Vĩ Hồng bọn họ, hơn nữa Phương Văn Thái và hai cán bộ Phó vụ trưởng cấp Cục khác, cũng vừa vặn xếp thành một bàn. 

Hôm nay các vị khách đến từ nước Mĩ và các vị khách trong nước tới tham gia toạ đàm, vượt qua ba trăm người, tổng cộng mở ba mươi bàn yến tiệc, Cổ Hiểu Lượng nhẹ nhàng vung tay lên, liền có nhân viên khách sạn nhận lệnh thực hiện, trung tâm hội nghị nhanh chóng trở thành đại sảnh yến tiệc. 

Toạ đàm này, không thu tiền ngoài, đều là mời khách. Yến tiệc tất nhiên là bộ ngoại thương tự bỏ tiền túi. Cũng may chiêu đãi bạn bè quốc tế, là không cần so đo này nọ. 

Trên phương diện này, quốc gia chúng ta nhất quán bỏ tiền ra tiêu. 

Năm nghìn năm văn minh lễ nghi, còn không thể tiếp đãi khách một bữa cơm? Còn đâu là thể diện, khí phách của một đất nước lớn, đương nhiên là phải xa xỉ. Chỉ cần đồng ý bỏ ra một đống lớn tiền, không phải đất nước lớncũng thành quốc gia lớn. 

Bình thường đất nước nhỏ, dám tiêu tiền như vậy không? 

 

 

kenny290 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.