Quan Gia

Chương 1191: Chương 1191: Toàn Thanh Hoa bị Viện kiểm sát đưa đi.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1191: Toàn Thanh Hoa bị Viện kiểm sát đưa đi. 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

 

Phương Văn Thái cầm lấy thực đơn nhìn, lập tức hoảng sợ, nói:  

- Tổng giám đốc Cổ, có phải thực đơn có nhầm lẫn hay không? Hình như, chúng ta không có món tôm hùm hấp... 

Thực đơn còn có vài món ăn cực đắt tiền, cũng là ban đầu không có, Phương Văn Thái có chút không hiểu. Muốn nói tôm hùm, cá muối hải sản linh tinh, Phương Văn Thái làm Vụ trưởng bộ ngoại thương, ăn không ít, nhưng đều là phạm vi hẹp, hơn nữa hầu hết đều là người khác mời khách. Giống như bây giờ, ba mươi bàn, mỗi bàn đều muốn có mấy món hải sản đặc biệt như vậy, dự toán nhất định sẽ tiêu tốn lớn, đến lúc đó cũng chẳng dễ bàn giao cho lắm. Mấu chốt là, bữa tiệc miễn phí mời mấy ông chủ lớn ăn hải sản tốt như vậy, Phương Văn Thái thực rất đau lòng. 

Dựa vào cái gì nhỉ? 

Tôi là quan, nên bọn họ mời tôi ăn mới đúng! 

Cổ Hiểu Lượng khẽ mỉm cười, nói:  

- Vụ trưởng Phương, đây là khách sạn chúng tôi tặng. Yến tiệc như vậy, khách sạn chúng tôi cũng phải góp một phần, giúp đỡ một chút không phải sao? Đều là bằng hữu thôi. 

Phương Văn Thái lúc này mới yên tâm, liền giơ ngón tay cái lên với Cổ Hiểu Lượng, nói:  

- Tổng giám đốc Cổ, không hổ là ông chủ lớn, một khoản kinh phí lớn. 

Ngay từ đầu, ông ta gọi là “Cổ Nhị thiếu gia”, đó là bởi vì không biết thân phận của Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường. Hiện giờ ngay trước mặt Phó cục trưởng Lưu, trường hợp chính quy như thế, lại dùng xưng hô giang hồ “Cổ Nhị thiếu gia” như vậy, thì không tiện. 

Cổ Hiểu Lượng khoát tay, cười nói:  

- Vụ trưởng Phương, anh cũng không phải khen tôi, tôi đây là làm quảng cáo. Hôm nay có thể tới nơi này, đều là các nhân vật có uy tín danh dự ở Bắc Kinh, ông chủ lớn, người học cao, mời đoàn người ăn một chút, bọn họ giúp ta tuyên truyền về khách sạn Thời Đại, sau này sẽ thu về nhiều thuận lợi trong kinh doanh hơn. Nói ra thì, vẫn là khá có lời. 

Phương Văn Thái vừa nghe, lập tức kính nể hẳn lên. Cổ Nhị thiếu gia quả là Cổ Nhị thiếu gia, có khí phách. Rõ ràng là lấy tiền nhà nước mời khách, kết giao bằng hữu cá nhân mà từ miệng vị này nói ra, không ngờ lại đường hoàng như thế, bảo người được lợi, trong đầu còn thoải mái. 

Ngài Mike mỉm cười nói:  

- Lời nói này của Tổng giám đốc Cổ, tôi hoàn toàn đồng ý, rất có ý thức thị trường. Không có toạ đàm này hôm nay, cũng không thể triệu tập nhiều tinh anh thương giới nổi tiếng tụ tập cùng một chỗ như vậy. 

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường liếc nhau, khẽ mỉm cười. 

Mike tuy tự cho là hiểu rõ Trung Quốc, kỳ thật đối với đạo lí đối nhân xử thế của Trung Quốc nhất là trong quan trường, kỳ thật vẫn cách cái ngưỡng rất xa, không thể dễ dàng thông suốt như vậy. Tựa như lời nói này, ông ta cũng nói quá gọn gàng dứt khoát. 

Quả nhiên, trên mặt Cổ Hiểu Lượng liền hiện lên một chút vẻ không vui. 

Thằng Mĩ, anh hiểu được cái gì? 

Khóe miệng Toàn Thanh Hoa nở nụ cười bỏ qua, nói:  

- Ngài Mike đây có lẽ chưa hiểu lắm. Chỉ cần Tổng giám đốc Cổ vui, một câu, thì các ông chủ lớn ở Bắc Kinh này, không có một ngàn cũng có tám trăm người trước sau chạy tới tụ hội. Đoàn người có thể ở trong này hôm nay, Tổng giám đốc Cổ mời bọn họ ăn cơm, đó là cho bọn họ thể diện. 

Toàn Thanh Hoa tuổi tác tương đương với Mike, ông ta tùy ý xưng hô với Mike như vậy, hơn nữa còn thẳng thắng khiển trách Mike không hiểu, sắc mặt ương ngạnh lộ rõ. 

Dù sao ông ta và Mike là lần đầu gặp mặt, cũng không phải rất quen thuộc, lễ nghi xã giao cơ bản vẫn phải chú ý một chút. 

Tuy nhiên vẻ mặt của Toàn Thanh Hoa hơn phân nửa vẫn là bày ra cho Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường xem. 

Mike cũng là không nghĩ đến việc kết giao với người nước ngoài, lại phức tạp như vậy, lập tức ngạc nhiên thán phục nói:  

- Phải không? Tổng giám đốc Cổ ở Bắc Kinh có sức kêu gọi lớn như vậy, thật sự là không tưởng được. 

Phương Văn Thái vội vàng nói:  

- Ngài Mike, Tổng giám đốc Cổ là xí nghiệp gia nổi tiếng nhất giới thương nhân ở Bắc Kinh chúng tôi, tất cả mọi người có thể được tâm tình với Tổng giám đốc Cổ là vô cùng vinh hạnh.  

Mike liền gật đầu ra hiệu với Cổ Hiểu Lượng, nói:  

- Tổng giám đốc Cổ, quả là giỏi. 

Cổ Hiểu Lượng cười ha hả khoát tay, khí độ càng phát ra sự kiêu ngạo nói:  

- Ngài Mike quá khách sáo rồi, cũng đều là các bằng hữu nể tình. Chúng tôi rất hoan nghênh chuyên gia như ngài Mike, đến đây truyền đạt kinh điển Nho Gia. 

Phương Văn Thái lại lập tức nói tiếp:  

- Đúng vậy, ngài Mike, thời gian chúng tôi tiến hành cải cách không còn nhiều, vừa mới bắt đầu tiến hành thử nghiệm thị trường hóa, rất nhiều quan niệm thị trường tiên tiến, hình thức quản lý cũng vẫn là vừa mới bắt đầu tiếp xúc, rất cần học giả chuyên gia có trình độ như ngài Mike, tiến hành giao lưu với chúng tôi nhiều hơn, kết nối, giúp nhau học tập, lấy thừa bù thiếu. 

- Đương nhiên, xin Vụ trưởng Phương cứ yên tâm, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm hết sức. 

Mike liền nghiêm nghị nói, còn ra vẻ thật sự nghiêm túc. 

Toàn Thanh Hoa cầm cốc nước chanh lên uống một ngụm, nói:  

- Mike, nghe nói anh tính mở một khóa huấn luyện cơ cấu cho chúng tôi? 

- Đúng vậy, ngài Toàn. Bởi vì quản lý xí nghiệp kinh doanh hiện đại, là một môn rất thâm ảo, chỉ bằng một lần toạ đàm, rất khó có thể hoàn toàn lý giải thấu triệt. Nếu có thể mở một khóa huấn luyện cơ cấu, mời càng nhiều chuyên gia học giả lại đây, cung cấp tri thức cho càng nhiều thương nhân, đối với việc quản lý xí nghiệp kinh doanh của quý quốc, hẳn là có sự trợ giúp rất tốt. 

Mike lập tức nói, nói tới công việc, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc. 

- Được, chủ ý này không tồi, tôi hoàn toàn tán thành. Chi bằng, tôi tính thế này đi, chúng ta hợp tác, cùng xây dựng khóa huấn luyện cơ cấu thì thế nào? 

Mike hiển nhiên có hứng thú, lập tức nói:  

- Ngài Toàn, ngài tính hợp tác như thế nào? 

Trợ thủ của ông ta lập tức lấy ra sổ ghi chép, chuẩn bị ghi lại. 

Xem ra bọn họ, quả thật có thể coi như đang đàm phán buôn bán. 

Toàn Thanh Hoa ngạo nghễ nói:  

- Rất đơn giản, mở khóa huấn luyện cơ cấu về địa điểm, thủ tục, đều để tôi xử lý, ngài chỉ cần nói cho tôi biết, yêu cầu của ngài như thế nào là được. Chỉ cần ngài có thể đề xuất, tôi có thể làm được. Về phương diện tài chính, ngài cũng hoàn toàn không cần lo lắng, chúng ta ngang nhau... 

- Xin chờ một chút ngài Toàn, ngang nhau là như thế nào? 

Mike bỗng nhiên ngắt lời Toàn Thanh Hoa, hỏi lại đầy nghi hoặc. 

Lập tức có một trận cười rất nhỏ. 

Mike tuy rằng đã nghiên cứu về văn hóa Trung Quốc, nhưng cái “Ngang nhau”, lại thật sự không rõ là gì. 

Toàn Thanh Hoa cười nói:  

- Ngang nhau, chính là mỗi bên bỏ vốn 50%, mỗi người một nửa. 

Mike liền liên tục gật đầu, vẻ mặt như bừng tỉnh, nói:  

- Thì ra là thế. Ha ha, tiếng Trung thật sự rất rộng lớn tinh thâm, xem ra tôi còn phải tiếp tục học tập. 

- Đúng vậy, năm nghìn năm văn minh, đủ để ngài nghiên cứu. Khóa huấn luyện cơ cấu này sau khi được xây dựng do ngài kinh doanh, tôi không can thiệp. Nhưng tôi cũng có điều kiện, là nhân viên quản lý công ty của tôi, phải tiến hành huấn luyện miễn phí.  

- Ngài Toàn phụ trách công ty nào? 

- Công ty TNHH thương mại quốc tế sắt thép Phương Bắc. 

Toàn Thanh Hoa nói, thần sắc ngạo nghễ. 

Công ty thương mại Phương Bắc, coi như là danh tiếng lẫy lừng. 

Mike tất nhiên động tâm, trầm ngâm nói:  

- Ngài Toàn, đề nghị này rất khiến tôi động tâm tôi cần suy xét một chút. 

Toàn Thanh Hoa cười nói:  

- Mike, còn có chuyện gì cần suy xét, trên cơ bản chuyện gì tôi cũng giúp ngài cả, cho dù là phương diện tài chính, tôi cũng có thể gánh vác phần nhiều. Ngài nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, ngài chỉ cần ra sức là được. Tôi nghĩ điều kiện này, hẳn là đủ rồi. 

Lưu Vĩ Hồng nãy giờ không hé răng bỗng nhiên nói:  

- Ngài Mike, tôi có một đề nghị. 

Mike vội vàng chuyển hướng sang Lưu Vĩ Hồng, nói:  

- Ngài Lưu, xin cứ nói. 

Đối với anh chồng vô cùng “Thần bí” này của Vân Vũ Thường, Mike vẫn cảm thấy “Bí hiểm”. Trước kia Mike quen biết Vân Vũ Thường, thấy Vân Vũ Thường xinh đẹp tao nhã, năng lực kinh doanh giỏi giang thì rất ngưỡng mộ, cảm thấy một người phụ nữ xuất sắc như thế, người có thể lấy cô về làm vợ nhất định là người đàn ông còn xuất sắc hơn. Hôm nay được gặp mặt, thấy Lưu Vĩ Hồng nói không nhiều lắm, Mike càng cảm thấy “Thần bí”. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:  

- Ngài Mike, ngài mới đến không bao lâu tôi đề nghị ngài nên giải trí một chút, tình huống này không cần vội vã quyết định. Quyết định vội vàng, có đôi khi là sẽ phạm sai lầm. 

Mike chưa trả lời, Toàn Thanh Hoa đã bùng nổ, ánh mắt trừng lại tức giận nói:  

- Lưu Nhị, anh nói thế là có ý gì? Tôi cùng ngài ấy bàn việc kinh doanh, anh phá hỏng để làm gì? 

Từ khi nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, Toàn Thanh Hoa đã thấy phiền toái chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng không để ý tới y, treo bảng “Miễn chiến”, Toàn Thanh Hoa dù có đầy ngập lửa giận, cũng không phát tác được. Lúc này cuối cùng cơ hội cũng đến, lập tức trở mặt. 

Lần này Toàn Thanh Hoa chắc làm tất cả mọi người bất ngờ, ai nấy đều sợ hãi, nhìn Toàn Thanh Hoa, nói không nên lời. 

Lưu Vĩ Hồng không hề bất ngờ, cầm chén nước lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, thuận tay cầm lấy thực đơn trước mặt, nói với Vân Vũ Thường:  

- Lát nữa, món này, còn món này nữa, đều không nên ăn, có thể bị dị ứng. 

Cũng là trực tiếp coi Toàn Thanh Hoa như không khí, dường như y nói bao nhiêu câu, đều không có tí trọng lượng nào. 

Toàn Thanh Hoa giận tím mặt, đập bàn thật mạnh, đứng dậy đi ra ngoài, nói với Cổ Hiểu Lượng:  

- Cổ Nhị Ca, rất xin lỗi. Trong đây có người như thế, tôi không thể tiếp tục ở đây! 

Chuyện này hơi náo động, ánh mắt mọi người, đều không tự chủ được mà bị thu hút qua đây, giật mình nhìn sang bên này. 

Cổ Hiểu Lượng thở dài, cũng không nói gì thêm, ánh mắt liếc sang Lưu Vĩ Hồng bên kia, lại phát hiện Lưu Vĩ Hồng không có chút phản ứng, thật giống như Toàn Thanh Hoa diễn kịch một mình. 

Toàn Thanh Hoa nổi giận đùng đùng bước ra ngoài cửa. 

Đúng lúc này, ba vị mặc trang phục kiểm sát đi từ ngoài cửa vào, ngăn cản trước mặt Toàn Thanh Hoa. Người cầm đầu, ước chừng bốn mươi tuổi, thần sắc ác liệt, nói với Toàn Thanh Hoa:  

- Ông là Toàn Thanh Hoa đúng không? 

- Chuyện gì? 

Toàn Thanh Hoa đang nổi nóng, giận quát một tiếng. 

- Chúng tôi là người của viện kiểm sát pháp luật và kỷ luật Bắc Kinh, Toàn Thanh Hoa, ông bị nghi ngờ phạm tội kinh tế, mời ông đi theo chúng tôi về viện kiểm sát, phối hợp điều tra! 

Kiểm sát trưởng trầm giọng nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, lập tức xuất ra giấy chứng nhận, đưa cho Toàn Thanh Hoa xem qua. 

- Các ông có ý đồ gì? 

Sắc mặt Toàn Thanh Hoa biến đổi, giận dữ hét, đôi mắt trừng trừng nhìn kiểm sát trưởng. 

- Toàn Thanh Hoa, đi theo chúng tôi. Tốt nhất ông nên phối hợp, đừng để chúng tôi dùng biện pháp cưỡng chế! 

Kiểm sát trưởng lạnh lùng quát. 

Sắc mặt Cổ Hiểu Lượng cũng thay đổi, vội đứng lên. 

- Lát nữa, chúng ta nên ăn vài món ăn nhẹ, có dinh dưỡng. 

Đối với chuyện phát sinh ngoài cửa, Lưu Vĩ Hồng coi như không nghe thấy, tiếp tục cằn nhằn và nghiên cứu thực đơn cùng bà xã, dường như không có tí hứng thú nào với mọi chuyện đang diễn ra. 

Trong mắt Lưu Nhị Ca, Toàn Thanh Hoa căn bản chả là gì. 

 

 

kenny290 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.