Quan Gia

Chương 893: Chương 893: Tôi có người bạn, chắc các cô biết!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 893: Tôi có người bạn, chắc các cô biết! 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

 

 

 

- Đúng đúng, chúng tôi là người Cửu An, tiểu thư cô biết Cửu An hả? Tôi tên là Thiên Vũ Mao, là chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Khoa học Kỹ thuật khu Hỏa Cự thành phố Cửu An, chồng tôi là Mạc Ngôn, trước kia là ủy viên thường vụ Thành ủy Cửu An, Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự. Bị bọn họ đổ oan, nói là phá hoại cuộc bầu cử, bị tuyên án 7 năm tù. Chúng tôi hôm nay là đến tòa án tối cao để khiếu nại, đã hẹn xong với chủ thẩm Vương của tòa án tối cao, bọn họ... Bọn họ liền ở bắt chúng tôi 

Chủ nhiệm Thiên vội vội vàng vàng giải thích vài câu với Trịnh Hiểu Yến. Dù nhìn qua Trịnh Hiểu Yến cũng không phải đèn cạn dầu, nhưng đều là phụ nữ với nhau, Thiên Vũ Mao liền khá tin tưởng Trịnh Hiểu Yến. Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại là Trịnh Hiểu Yến giúp đỡ các cô. 

Trịnh Hiểu Yến liền có chút đau đầu 

Ban đầu chỉ là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, không nghĩ tới có nội tình như vậy. Nhất là đề cập tới Cửu An, còn có một vụ án của thường vụ Thành ủy kiêm Bí thư Khu ủy liên lụy trong đó. Khá phức tạp. 

Tuy nhiên Trịnh đại tiểu thư cũng không có hối hận. Cho dù cô sớm biết được tin này, nhìn thấy tình hình này, thì cũng sẽ ra tay thôi. Trịnh đại tiểu thư không quen nhìn mấy thằng đàn ông ức hiếp hai cô gái yếu ớt. Cho dù là Thiên Vương lão tử, Trịnh đại tiểu thư cũng phải quản 

Trịnh đại tiểu thư ngẫu nhiên sẽ dâng trào tinh thần trọng nghĩa vô hạn, điểm này, cũng tương tự khá giống Lưu nhị thiếu gia 

Chủ nhiệm Cổ mặc jacket đen giãy dụa đứng lên, nói với Trịnh Hiểu Yến: 

- Vị… vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô đúng là đã hiểu lầm. Chúng tôi quả thật là nhân viên công tác của văn phòng thành phố Cửu An tại thủ đô, họ cố tình gây sự, không ngừng kiến nghị, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của thành phố Cửu An chúng tôi, mời cô đừng gây trở ngại chúng tôi chấp hành công vụ. 

Khi chủ nhiệm Cổ nói lời này, giọng điệu đã rất là khách khí, vẻ mặt còn mang theo chút sợ hãi. Mấy vị này, quá là mạnh mẽ, vừa lên liền động thủ, hơn nữa một đám thân thủ rất cao. Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, khẩu âm nói chuyện, đó là người Bắc Kinh chính tông, không phú thì quý, chủ nhiệm Cổ cũng biết đất Bắc Kinh này, ngọa hổ tàng long, nói không chừng mấy người này nữ Thái Tử con ông cháu cha rất có lai lịch, cũng là không thể trêu vào. 

Đối với tình huống chủ nhiệm Cổ nói, Trịnh đại tiểu thư vô cùng hiểu rõ 

Giai đoạn hiện nay, không cần nói các tỉnh ở Bắc Kinh đều có phòng làm việc, các thành phố cấp 3 thậm chí thị xã, còn có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước, đều ở Bắc Kinh dựng phòng làm việc. Nội thành Bắc Kinh, phòng làm việc lớn có nhỏ có, nhiều đến hàng ngàn. Phòng làm việc này ngoại trừ tiếp đãi cán bộ lãnh đạo vào Bắc Kinh công cán, một tác dụng lớn nhất, chính là xử lý công chức kháng cáo 

Cái gọi là xử lý, phương thức đó là đủ loại đủ kiểu, có khi là lời hay khuyên bảo, có khi là nói lý, có khi là kể lễ ân tình, có khi là dụ dỗ bằng lợi ích, giống chủ nhiệm Cổ bọn họ, thì dùng uy dọa nạt thậm chí trực tiếp động thủ "Khuyên bảo", lại thủ đoạn chủ yếu. 

Quan lại đối phó "Điêu dân", từ trước giờ là rất mạnh mẽ cứng rắn. 

Tuy nhiên Trịnh đại tiểu thư hiểu thì hiểu, nếu đã nhúng tay vào, thì tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng. Cũng có tổn hại uy danh của chị cả - Trịnh đại tiểu thư! 

- Cút hết đi, mẹ nó đừng ở đây dông dài 

Trịnh đại tiểu thư phất phất tay, rất chán ghét nói. 

Mấy tên chủ nhiệm Cổ, nhìn cái là biết bọn xấu xa, Trịnh đại tiểu thư đối với bọn họ không có chút thiện cảm nào 

Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu liền liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được ý hoảng sợ ở trong mắt đối phương. Vị Đại tiểu thư này, thật đúng là không vừa, hào phóng rộng rãi, Đại lão gia bình thường không thể sánh bằng 

- Tiểu thư… 

Cổ chủ nhiệm còn muốn “vùng vẫy” một chút. 

- Cút! 

Trịnh Hiểu Yến trừng mắt, lạnh lùng quát một tiếng. 

- Con mẹ nó, không nghe được hả? Chị Linh bảo chúng mày cút ngay! 

Một chàng thanh niên khác, lập tức trừng mắt: 

- Đất Bắc Kinh này, đừng nói bọn bây, dù là thứ dữ hơn nữa, cũng phải nể mặt Chị Linh! Cút ngay! 

Chủ nhiệm Cổ thấy mấy bộ dáng hung thần ác sát, không dám nói tiếp, chào hỏi một tiếng, mấy người lên xe tải, chạy trối chết. 

- Cảm ơn cô, tiểu thư! 

Thấy mấy người chủ nhiệm Cổ thật sự đã chạy mất, Thiên Vũ Mao vô cùng cảm kích, liên thanh cảm tạ Trịnh Hiểu Yến 

- Được được, đừng dông dài, các cô khẩn trương đến tòa án tối cao phản ánh tình huống đi. Yên tâm, tôi chờ ở đây, nhìn thấy các cô đi vào, tôi mới đi! 

Trịnh đại tiểu thư vung tay lên, rất hào sảng nói 

Người tốt làm tới cùng, tiễn phật phải tiễn tới tây! 

Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu lại nói rất nhiều cảm tạ đối với Trịnh Hiểu Yến, lúc này mới qua quýt sửa sang lại quần áo đã bị nhăn nhó vì bị lôi kéo, rồi hướng cửa chính tòa án tối cao mà đi 

Trịnh Hiểu Yến ngẫm nghĩ một chút, leo lên xe BMW, theo qua đó. Cô vẫn còn lo lắng chủ nhiệm Cổ bọn họ để lại chuẩn bị ở sau, hoặc là đợi cô sau khi rời đi, Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu hai cô gái yếu ớt, không khỏi vẫn phải chịu thiệt. Chuyện tốt nửa vời như vậy, không phải kiểu Trịnh đại tiểu thư hay làm. 

Không ngờ Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu sau khi đi một vòng tới phòng bảo vệ tòa án tối cao, liền vô cùng thất vọng đi ra, Thiên Vũ Mao không ngừng lau nước mắt, vẻ mặt Mạc Sầu cũng rất là uể oải. 

Trịnh Hiểu Yến xuống xe đi ra phía trước, hỏi: 

- Sao thế, không tìm được người hả? 

Thiên Vũ Mao nói: 

- Ừ, vốn cùng chủ thẩm Vương hẹn xong 9h giờ gặp mặt, nhưng vừa rồi chúng tôi bị trì hoãn, chủ thẩm Vương đã đi họp rồi. Không biết khi nào mới có thời gian gặp chúng tôi nữa 

Trịnh Hiểu Yến nói: 

- Nói thật với các cô, chủ thẩm Vương e là cũng không giúp được các cô 

Mạc Sầu vội vàng nói: 

- Không đâu, chủ thẩm Vương là thẩm phán của tòa án hình sự thứ nhất, ông ấy có thể giúp được 

Trịnh Hiểu Yến cười cười, nói: 

- Tòa án hình sự tối cao thứ nhất là quản xét xử trọng án, tình huống kia mà các cô vừa nói, cán bộ lãnh đạo đảng viên phá hỏng cuộc bầu cử, không thuộc về thẩm quyền bọn họ. Hơn nữa, loại án này, cũng không đơn thuần là vấn đề toà án. Toà án chỉ là một quy trình cuối cùng. Mấu chốt vẫn là lãnh đạo Cửu An cùng lãnh đạo Sở Nam các cô, có thái độ thế nào. 

Trịnh Hiểu Yến nói lời này, xem như nói đến ý chính. Dù vừa rồi Thiên Vũ Mao nói không tỉ mỉ, chỉ là vô cùng đơn giản giới thiệu tình hình cơ bản của vụ án Mạc Ngôn. Nhưng ủy viên thường vụ Thành ủy Cửu An kiêm Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự chức vụ này, Trịnh Hiểu Yến mghe liền hiểu. Chức vụ như vậy, ở một thành phố cấp 3, có thể coi là nhân vật rất quan trọng. Không ngờ bởi vì phá hỏng buổi bầu cử bị phán 7 năm, nội tình trong này, Trịnh Hiểu Yến dùng ngón tay cái cũng có thể đoán được một chút manh mối, tuyệt đối không phải là án hình sự thuần túy. Không được lãnh đạo chủ chốt thành phố Cửu An cùng với lãnh đạo chủ chốt tỉnh Sở Nam gật đầu, tuyệt nhiên không thể xử lý vụ án như vậy. Cho dù chủ thẩm Vương đồng ý hỗ trợ, chỉ sợ cũng chưa chắc có hiệu quả. Tòa án tối cao và quan trường tỉnh Sở Nam, cũng không có liên quan. 

Phải nói Trịnh đại tiểu thư, vốn cũng không phải là nhàn hạ có tiếng gì, trên đường ngẫu nhiên trượng nghĩa một lần, muốn làm chuyện này tới cùng. Mấu chốt vẫn nằm ở địa điểm phát sinh vụ án - thành phố Cửu An. Trịnh đại tiểu thư liền không thể không quản. 

Chỉ cần sự tình có liên quan tới Lưu Vĩ Hồng, Trịnh đại tiểu thư đều cảm thấy khá hứng thú. 

Không thể không nói, cái tên Lưu Nhị kia tuy rằng rất sĩ diện, rất hoành tráng, nhưng càng là như thế, Trịnh đại tiểu thư liền càng là hứng thú dạt dào. Trịnh Hiểu Yến ở sâu trong nội tâm, vẫn luôn có kích động nào đó, một ngày kia, nếu là có thể nhìn thấy Lưu nhị thiếu gia ương ngạnh bị đánh bại, vậy quá sung sướng. 

Thiên Vũ Mao hơi sửng sốt, thật sự không ngờ sẽ nghe được những lời từ trong miệng của vị Đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, có thể nói là tinh thông quy tắc quan trường. Khi Thiên Vũ Mao tới trại giam thăm chồng, Mạc Ngôn cũng nói như vậy. 

Mạc Ngôn nói chuyện này, mấu chốt nằm ở lãnh đạo ở Cửu An và ở tỉnh. Chủ thẩm Vương của Tòa án tối cao cho dù đồng ý hỗ trợ, nhiều nhất cũng chỉ có thể là giảm hai ba năm thời hạn thi hành án, chủ yếu là không thể xóa bỏ tội danh phá hoại buổi bầu cử, bản thân vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu 

Thiên Vũ Mao cũng là không có biện pháp, ngựa chết mà coi như ngựa sống để chữa trị, cho dù chỉ có thể giảm bớt vài năm thời hạn thi hành án, vậy cũng tốt rồi. Về phần chức quan kia, không làm cũng thế, thật sự rất tổn thương lòng người 

- Tiểu thư, xin hỏi, tên họ cô? 

Thiên Vũ Mao hỏi dò, nhìn ra được, cô đối với Trịnh Hiểu Yến ít nhiều cũng còn chút đề phòng. Mấy tháng nay, cô chịu oan khuất thật sự quá nhiều, va phải đinh cũng thật sự quá nhiều, đối với bất người lạ nào bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mình, đều luôn cảnh giác 

Trịnh Hiểu Yến cười nói: 

- Bây giờ mới nhớ tới hỏi tên họ tôi sao, có phải hơi thất lễ hay không? 

Trịnh đại tiểu thư nói chuyện trắng trợn như thế, Thiên Vũ Mao lập tức mặt đỏ thẫm, thì thầm nói: 

- Việc này, xin lỗi rất xin lỗi, vừa rồi cũng là bị dọa đến hồ đồ. 

Trịnh đại tiểu thư cũng không tiếp tục "Đả kích" người ta, cười nói: 

- Tôi họ Trịnh, tên Trịnh Hiểu Yến. Nhà ở Bắc Kinh. Tuy nhiên, ở Cửu An các cô, tôi có một người bạn 

Thiên Vũ Mao vội vàng hỏi: 

- Trịnh tiểu thư ở Cửu An chúng tôi có bạn bè sao? 

- Đúng vậy. Các cô chắc là cũng nghe qua tên tuổi anh ta, rất có danh tiếng. 

Trịnh Hiểu Yến nói xong, liền có chút đắc ý. Đây với Trịnh đại tiểu thư mà nói, cũng khó có thể tưởng tượng, Trịnh đại tiểu thư không ngờ sẽ lấy người khác làm quang vinh! 

Tuy nhiên Lưu Nhị Ca, quả thật là ngoại lệ. 

Người này đúng là thứ dữ mà! 

- Là vị nào thế? 

Thiên Vũ Mao vội vàng hỏi, có chút tò mò. 

- Lưu Vĩ Hồng! 

- Bí thư Lưu? 

Thiên Vũ Mao lập tức thét một tiếng kinh hãi, hơi không dám tin nhìn Trịnh Hiểu Yến. 

Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười, nói: 

- Ha ha, xem ra Lưu nhị thiếu gia ở Cửu An thật sự là nổi danh như cồn, coi bộ dáng giật mình của các cô kia! 

Thiên Vũ Mao điềm tĩnh một chút, nói: 

- Bí thư Lưu quả thật là danh nổi như cồn. Cửu An Chúng tôi, đã rất lâu chưa thấy qua cán bộ lãnh đạo chính trực như vậy. Không ngờ Trịnh tiểu thư và Bí thư Lưu là bạn bè 

Trịnh Hiểu Yến nói: 

- Như vậy đi, dù sao các cô hôm nay cũng không gặp được chủ thẩm Vương. Chúng ta tìm một chỗ ngồi lại với nhau, tiện thể tâm sự. Nếu tình huống các cô nói là sự thật, có lẽ Lưu Vĩ Hồng có thể giúp được các cô 

Thiên Vũ Mao liền có vài phần chần chừ, Mạc Sầu ở một bên thấp giọng hỏi nói: 

- Chị dâu, Bí thư Lưu này, là ai? 

Thiên Vũ Mao nói: 

- Là Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an mới tới Cửu An chúng ta, đang làm cuộc vận động chỉnh đốn trị an toàn thành phố. Đã bắt được rất nhiều lưu manh ác bá. 

Mạc Sầu ánh mắt sáng ngời, nói: 

- Bí thư Đảng ủy Công an, vậy, hẳn là có thể giúp được anh em rồi 

Đây không nhất định. 

Thiên Vũ Mao âm thầm cười khổ một tiếng, tuy nhiên vẫn nói với Trịnh Hiểu Yến: 

- Trịnh tiểu thư, như vậy có quá quấy rầy cô không? 

Trịnh Hiểu Yến bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vung lên, nói: 

- Lời khách khí không cần phải nói. Nếu cô tin được tôi, thì cùng nhau ngồi lại. Nếu không tin được, vậy thì thôi nhé 

 

Thiên Vũ Mao lại có chút hoảng sợ. 

Trịnh đại tiểu thư kiểu phụ nữ như vậy, cô thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy 

 

 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.