Văn phòng Đảng ủy Công an trong trụ sở làm việc của Thành ủy Cửu An.
Lưu Vĩ Hồng buông giấy tờ trong tay, dựa người vào ghế da xoay to lớn, ấn nhẹ vào thái dương. Trong thời gian này, Bí thư Lưu quả thật rất mệt mỏi. Đủ loại giấy tờ, văn kiện, thông tin, báo cáo nhồi hết vào đầu Bí thư Lưu. Từ khi bắt đầu nhận chức luôn luôn bận rộn, đến giờ công việc đi vào quỹ đạo mới có thể được thư thả đôi chút.
Lưu Vĩ Hồng xoa bóp thái dương một lúc, đưa tay nhìn đồng hồ. Còn hơn mười phút nữa đến cuộc họp của Thường vụ Thành ủy. Bí thư Lưu ngồi thẳng dậy, châm một điếu thuốc, vừa mới rít một hơi thì điện thoại đã reo vang, không phải điện thoại bàn, là điện thoại di động.
Lưu Vĩ Hồng cầm điện thoại, nhấn nút nghe.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!
- Hì hì, cậu hai, là tôi!
Có nhớ tôi không? Nhớ chứ?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của Trịnh đại tiểu thư, hi hi ha ha. Trước mặt cậu hai, Trịnh đại tiểu thư chưa từng nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Đương nhiên là nhớ rồi. Cô gái xinh đẹp như vậy, tôi có thể không nhớ sao?
- Phải đó. Loại phụ nữ xinh đẹp như tôi, trời sinh ra để cho đàn ông nhớ. Cậu hai, bà xã không ở bên cạnh hả? Nếu không thì tôi mang hàng đến cửa, đi Cửu An với anh?
Trịnh đại tiểu thư đắc ý, nói không kịp suy nghĩ.
Đầu Bí thư Lưu lại muốn nổ ra, lóng ngóng nói:
- Chị Linh, tha cho tôi đi. Tôi có muốn cũng không dám làm, chẳng đáng công đâu.
- Cậu hai, mấy lời này sao nghe chua vậy, không giống bình thường nha. Tôi nói cho anh biết, Lưu Vĩ Hồng, bổn tiểu thư là con gái nhà đàng hoàng gia giáo, anh đừng hiểu lầm đó. Đàn ông như anh có tư cách theo tôi sao?
Trịnh đại tiểu thư lập tức khó chịu, giáo huấn cậu hai Lưu ngay trong điện thoại.
Đâu phải chưa từng làm như vậy?
Suy nghĩ của Bí thư Lưu đã thoáng, thường xuyên bất hòa với người khác, không ngờ suy nghĩ của Trịnh đại tiểu thư càng thoáng hơn, nói đến cả việc này, sao Bí thư Lưu có thể chịu nổi.
- Ôi chao, Linh Linh, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không. Tôi thừa nhận là tôi sợ cô.
Bí thư Lưu lại chỉ có thể đầu hàng. Nói thật, hắn không hề muốn trêu vào Trịnh Hiểu Yến. Tình trạng hôn nhân của con nhà gia thế ở Bắc Kinh này quả thật hơi rối loạn. Chuyện ký hiệp nghị “chung sống hòa bình, không can thiệp vào chuyện của nhau…” sau khi kết hôn không phải thiểu số. Hai vợ chồng đều vui vẻ, không cần quan tâm lẫn nhau. Nhưng nói chung người bình thường không thể có quan hệ gần gũi với con cái nhà gia thế. Như chồng hợp pháp An Tông Lâm của Trịnh Hiểu Yến, theo lời Trình Sơn nói, bên ngoài cũng có vài nhân tình, nhưng mấy cô gái đó không phải con nhà đàng hoàng, chỉ là gái quán bar thôi.
Không thể phủ nhận, còn nhà quyền quý ở Bắc Kinh, quan niệm thế phiệt vẫn thâm căn cố đế, trong đầu không hề để ý đến quan niệm “hòa thiện với dân” gì gì đó.
An Tông Lâm chơi đùa với các cô gái bình dân kia cũng không sao, Trịnh Hiểu Yến cũng sẽ không nói gì. Nhưng nếu tình nhân của An Tông Lâm là người có địa vị tương đương với Trịnh Hiểu Yến thì không xong. Nhất định sẽ quậy lên cho sóng to gió lớn, nếu xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà thông gia quyền quý.
Thể diện Trịnh Hiểu Yến không giữ được mà!
Cùng với đạo lý như vậy, Lưu Vĩ Hồng không thể thân mật với Trịnh Hiểu Yến quá. Làm bạn bè bình thường hay bạn thân thì không thành vấn đề, nhưng nếu vượt quá mức này thì rắc rối không nhỏ.
Thấy Lưu Nhị Ca ương ngạnh rốt cuộc đã chịu thua, Trịnh đại tiểu thư vui sướng vô cùng, bên đầu dây điện thoại làm ra dáng Thừa tướng họ Tào, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
- Được rồi, cậu hai, tội nghiệp quá, tôi không ức hiếp anh nữa. Nói chuyện đàng hoàng với anh đây.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi ngứa miệng, trêu:
- Ha ha, thật ngạc nhiên nha, chị Linh cũng có chuyện đàng hoàng sao?
Thật lòng, Bí thư Lưu đúng là không tin tưởng lắm.
Trịnh đại tiểu thư lại hận trong lòng!
Sao lại đụng tới một tên ương bướng như vậy nhỉ? Vừa rồi còn nói sợ Trịnh đại tiểu thư, vô cùng tội nghiệp, trong nháy mắt lại vênh váo như vậy, trêu chọc vào mình. Nhưng Trịnh Hiểu Yến cũng nhiều lúc không ổn, lúc làm ra vẻ đứng đắn cũng không nhiều lắm.
Nhưng lần này, Trịnh đại tiểu thư đúng là muốn tìm Bí thư Lưu nói chuyện nghiêm túc.
- Có phải chuyện đàng hoàng hay không tôi cũng không biết. Không gạt cậu hai, bổn tiểu thư thật sự rất ghét chuyện đàng hoàng. Tôi đã nói với người khác từ lâu, người đẹp đến với thế giới này là để hưởng thụ, không phải để suy nghĩ lao tâm khổ tứ. Tuy nhiên, chuyện lúc này, tôi thấy không xong. Ở thành phố các anh, lúc trước có một Bí thư Khu ủy tên Mạc Ngôn, Bí thư Lưu có nghe nói đến chưa?
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng khẽ giương lên, ý trêu chọc không còn nữa, kinh ngạc nói:
- Sao cô lại nghe nói đến Mạc Ngôn vậy?
Thật sự, Lưu Vĩ Hồng còn nghĩ chuyện của Mạc Ngôn cách với Trịnh Hiểu Yến quá xa.
- Ha ha, không phải tôi muốn xen vào chuyện của người khác, là là chuyện tự tìm tới tôi. Sáng nay, khi đến bên tòa án tối cao, tôi gặp phải một chuyện…
Trịnh đại tiểu thư nói sơ lược tình hình sáng nay cho Lưu Vĩ Hồng qua điện thoại.
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, rất bực bội nói:
- Cơ quan bên đó làm cái trò gì vậy?
Hắn đương nhiên hiểu rõ “chức trách” của các văn phòng ở Bắc Kinh chủ yếu là gì, nhưng năm người đàn ông lại định bắt cóc vợ con Mạc Ngôn đã vượt xa sự hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng, có thể xem là phạm trọng tội không?
- Bí thư Lưu, các anh làm cái trò gì trong văn phòng Cửu An tôi không quan tâm, chỉ là không vừa mắt. Nếu đụng phải sẽ làm cho bọn họ một trận. Ngoài ra, sáng nay, Thiên Vũ Mao cùng Mạc Sầu và tôi nói chuyện phiếm, tôi cảm thấy khá có ích cho anh. Nhưng việc này khá phức tạp, nói qua điện thoại không tiện, hơn nữa, tôi kể lại có thể có chỗ không đúng hoàn toàn. Nếu không thì mấy ngày nữa, tôi làm sứ giả hộ hoa, hộ tống hai người phụ nữ đáng thương kia đến Cửu An của các anh, tìm Lưu Thanh Thiên để giải oan. Thế nào?
Quanh co vòng vèo, Trịnh đại tiểu thư chỉ muốn tìm cớ để đến Cửu An, quấy rầy Lưu Nhị Ca. Nhưng lại nói, theo tác phong làm việc của Trịnh đại tiểu thư, cô muốn quấy rầy Lưu Nhị Ca thì cũng không cần phải kiếm cớ, trực tiếp đến giết là được. Có ai còn ngăn được cô?
Suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng rõ ràng không còn để nơi Trịnh đại tiểu thư, nhíu mày im lặng, một lúc sau nói:
- Vậy được rồi, vài ngày nữa đưa họ đến đây, tôi tìm hiểu tình hình.
- Được, rất thẳng thắn. Chúng ta chờ xem bản lĩnh của Lưu Thanh Thiên!
Lưu Vĩ Hồng vừa buồn cười vừa tức giận, quát:
- Được, Linh Linh, ngoan ngoãn làm xong chuyện của cô đi. Tôi giờ đang bộn bề công việc, không có việc gì thì đừng phiền đến tôi.
Trịnh đại tiểu thư buồn bực “hừ” một tiếng, không vui nói:
- Bí thư Lưu, anh thật cứng đầu. Anh chắc là không biết, bằng mấy lời anh vừa nói với tôi, anh cứ chờ xem, tôi sẽ quấy rầy anh đến chết!
Đầu Bí thư Lưu lại nhức nhối.
Vào lúc này, thư ký Trình Viễn đẩy cửa bước vào, nhắc Bí thư Lưu đã đến giờ họp. Cuộc họp Thường vụ Thành ủy không nên đến muộn, không tốt đâu.
Nhân cơ hội cực tốt này, Bí thư Lưu dứt khoát ngắt điện thoại với Trịnh Hiểu Yến, lập tức đứng dậy, bước lên trong họp nhỏ trên lầu.
Hôm nay hội nghị Thường vụ mà hôm qua mới quyết định họp.
Chuyện nhà máy phân hóa học Thanh Sơn lại có tình huống mới. Sau khi Cục Công an đã bắt đám lưu manh Lại Văn Siêu và Lại Thiên Hữu, cán bộ công nhân viên chức nhà máy phân hóa học và người dân thôn Long Hoa được yên bình, chờ ngày thành phố cấp một kết quả công bằng. Không ngờ chưa được hai ngày, Lại Văn Siêu đã được thả ra, còn đám người Chu Ái Phú vẫn bị nhốt trong Cục Công an như cũ. Phí nghỉ việc của cán bộ công nhân viên chức nhà máy phân hóa học và tiền bồi thường vẫn không có tăm hơi.
Người dân thôn Long Hoa và cán bộ công nhân viên chức nhà máy phân hóa học không nhịn nữa. Toàn bộ nam phụ lão ấu trong thôn đều chạy đến trước trụ sở Thành ủy, vây chặt như nêm tòa nhà Thành ủy, giăng băng rôn, biểu ngữ, hét vang khẩu hiệu, yêu cầu chính phủ phải trả lời.
Bí thư Thành ủy Vương Thì Hằng và Chủ tịch thành phố Lục Mặc đích thân ra mặt, khuyên can người dân trở về mãi, nhưng sự việc vẫn chưa được giải quyết. Người dân trong thôn nói, trong vòng ba ngày, phải có câu trả lời rõ ràng, nếu không họ sẽ chuẩn bị lực lượng lên tỉnh kiện.
Vương Thì Hằng khẩn cấp xin chỉ thị của Tân Minh Lượng, Tân Minh Lượng lại chẳng ừ hử gì cả, thái độ đối với Vương Thì Hằng cũng khá lạnh lùng.
Không thể nghi ngờ, Tân Minh Lượng có thành kiến với Vương Thì Hằng.
Vương Thì Hằng rơi vào đường cùng, cắn chặt răng quyết định tổ chức hội nghị Thường vụ để thảo luận vấn đề này.
Thay đổi nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, từ nhận thầu đến bán ra đều do Ủy ban nhân dân thành phố một tay giải quyết. Đối với phương thức xử lý của Ủy ban nhân dân thành phố, Vương Thì Hằng không có ý kiến, nhưng Lục Mặc và Điền Bảo Sơn cứ khăng khăng phải làm như vậy, Tân Minh Lượng cũng tỏ vẻ đồng ý. Vương Thì Hằng e ngại Tân Minh Lượng mới đồng ý. Hiện giờ to chuyện như vậy, sự kiện quần chúng xảy ra liên tiếp, Vương Thì Hằng không thể ngồi yên không để ý đến. Cần biết là an ninh xã hội có liên hệ đến chiến tích của một số nhân vật trong Đảng ủy.
Nói thẳng là lợi thì các người hưởng, tiếng xấu để tôi mang, sao có chuyện tốt như vậy chứ?
Xem Vương Thì Hằng tôi là đồ ngốc à?
Lưu Vĩ Hồng thong thả lên lầu, đến lầu ba thì gặp phải Tân Minh Lượng. Tân Minh Lượng luôn là người đến hội trường sau cùng, đây là đặc quyền của “nhân vật số một” theo lệ thường. Vương Thì Hằng và Lục Mặc hẳn lúc này đã đứng ở cửa phòng họp, đợi Bí thư Tân đại giá quang lâm. Không ngờ hôm nay Bí thư Lưu cũng đến muộn như vậy, thành ra Bí thư Vương và Chủ tịch Lục đang chờ đón Bí thư Tân và Bí thư Lưu.
Chuyện này đã đi quá giới hạn.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không định giải thích, chỉ lễ phép gật đầu chào, gọi một tiếng “bí thư Tân, rồi chậm bước, lễ độ nhường Tân Minh Lượng đi trước, còn mình từ tốn theo sau.
Tân Minh Lượng sa sầm mặt, khẽ vuốt cằm, dù một tiếng chào Lưu Vĩ Hồng cũng không có.
Tân Minh Lượng chẳng những có thành kiến với Vương Thì Hằng, mà thành kiến với Lưu Vĩ Hồng càng lớn hơn nên không thèm chào hỏi gì cả.