Hai người thong thả đi đến phòng họp. Nơi phòng họp, Vương Thì Hằng và Lục Mặc đã đứng đón sẵn. Nhưng rất nhanh chóng, nụ cười của hai vị ấy trở nên gượng gạo, tất nhiên là do thấy Lưu Vĩ Hồng phía sau Tân Minh Lượng.
Như vậy, Lưu Vĩ Hồng sẽ không như các Ủy viên thường vụ, phần lớn đã đến phòng họp trước, chào đón Tân Minh Lượng, Vương Thì Hằng và Lục Mặc vào bàn. Trước đây đều như thế. Mấy quy tắc thông thường Lưu Vĩ Hồng cũng không thay đổi gì.
Nhưng cũng không hẳn như vậy.
Trừ phi đề cập đến vấn đề nguyên tắc, Bí thư Lưu mới có thể phát cáu, ai cũng biết.
Hôm nay có muộn một chút, Bí thư Lưu cũng không thèm để ý, mỉm cười chào Vương Thì Hằng và Lục Mặc. Ba người vây quanh Tân Minh Lượng vào phòng họp, ai ngồi chỗ nấy.
Các Ủy viên thường vụ khác thấy cảnh tượng này đều thầm kinh ngạc nhưng trên mặt tất nhiên không tỏ vẻ gì.
Tân Minh Lượng vừa bước vào, mọi người đều đứng thẳng dậy, ra vẻ nghiêm trang.
- Bí thư Tân?
Vương Thì Hằng theo lệ thường xin chỉ thị Tân Minh Lượng.
Tân Minh Lượng lãnh đạm gật đầu.
- Các đồng chí, giờ chúng ta họp. Hôm nay triệu tập cuộc họp thường vụ chủ yếu để thảo luận làm cách nào giải quyết ổn thỏa vấn đề hậu quả liên quan đến nhà máy phân hóa học Thanh Sơn. Cán bộ công nhân viên chức nhà máy phân hóa học Thanh Sơn và dân chúng thôn Long Hoa mấy hôm nay biểu tình trước Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, khiến công tác rất bị động. Phó Chủ tịch thành phố Điền, công việc nhà máy phân hóa học Thanh Sơn là do anh được phân công quản lý, trước hết anh hãy phát biểu ý kiến đi.
Vương Thì Hằng nhìn Điền Bảo Sơn, trầm giọng nói.
Điền Bảo Sơn là phó Chủ tịch thành phố, được phân công quản lý tất cả vấn đề liên quan thay đổi cơ cấu của các công ty.
Nhà máy phân hóa học Thanh Sơn chỉ thay đổi cơ chế doanh nghiệp nhà nước một cách tiêu biểu, thật ra vấn đề cũng như các doanh nghiệp quốc doanh khác, không hề nhỏ.
- Dạ, Bí thư Vương.
Điền Bảo Sơn gật đầu với Vương Thì Hằng, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Chuyện ở nhà máy phân hóa học Thanh Sơn bét nhè như vậy, ngay cả Tân Minh Lượng cũng bị Lưu Vĩ Hồng làm mất hết mặt mũi, vừa mới muốn làm một động tác nhỏ, kết quả là đá vào tấm sắt, bị Lưu Vĩ Hồng bóp chết từ trứng nước, không còn sức để trả đòn. Mấy ngày nay Điền Bảo Sơn sống rất vất vả.
Hai ngày trước, người dân thôn Long Hoa bao vây Thành ủy, Điền Bảo Sơn bị Tân Minh Lượng gọi lên, mắng té tát. Tân Minh Lượng còn ân cần hỏi thăm đến tổ tông mười tám đời của y.
Phàm còn có trái tim biết hổ thẹn thì phó Chủ tịch Điền phải thấy xấu hổ.
Nhưng Chủ tịch thành phố cũng thấy đau đầu. Chuện này quả thật ông ta không biết giải quyết thế nào cho tốt. Để giải quyết hậu quả thì cần tiền, nhưng cả phó Chủ tịch Điền hay ông chủ Lại đều nói không có tiền. Còn nói nếu có tiền cũng không đưa cho những người dân này nữa.
Dựa vào cái gì?
Có tiền đương nhiên để lãnh đạo và ông chủ hưởng.
Dân đen mà dám “giật tiền” của lãnh đạo và ông chủ sao? Thật là không biết xấu hổ.
Nhưng tại hội nghị Thường vụ, phó Chủ tịch Điền chắc chắn không thể nói như thế được. Chuyện này không làm khó được phó Chủ tịch Điền. Y thân trong quan trường, có bản lĩnh nghe nhìn, văn chương sáo rỗng, giỏi làm bộ. Lúc sự tình khó khăn thì cứ đem vấn đề đơn giản làm cho phức tạp hơn vốn là thủ đoạn của bọn quan viên.
Lập tức, phó Chủ tịch Điền cầm xấp giấy tờ trước mặt, bắt đầu đọc một cách máy móc. Tình hình của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn , mọi người đang ngồi, kể cả Lưu Vĩ Hồng cơ bản đã nắm rõ như lòng bàn tay. Hôm nay chỉ cần nghiên cứu việc giải quyết hậu quả. Điền Bảo Sơn lại giới thiệu tỉ mỉ lịch sử nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, quá trình chuyển đổi cơ cấu, nguyên nhân nhận thầu và phá sản. Riêng chuyện này y đã nói hơn ba mươi phút.
Báo cáo dài dòng tẻ nhạt cũng là điểm đặc sắc của ban ngành chính quyền Đảng ủy.
Mọi người đểu giả vờ nghe, thật ra đều bất an nghĩ đến chuyện của mình. Ngay cả Tân Minh Lượng cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn. Chỗ riêng, Tân Minh Lượng có thể mắng Điền Bảo Sơn không chừa chỗ nào, hoàn toàn không lo ai nói gì. Nhưng ở trường hợp công khai, Tân Minh Lượng cũng giữ thể diện cho Điền Bảo Sơn, lúc cần thiết cỏn giăng hoa giương cờ cho biết y là người của tôi.
Đây là điểm quyết định trong môi trường quan lại.
Nếu Tân Minh Lượng trọng dụng Điền Bảo Sơn thì phải ủng hộ y. Nói cách khác, người mình đề bạt bị người khác khinh thường, mất uy tín, làm đàn anh cũng mất mặt như vậy.
Thật vất vả Điền Bảo Sơn mới giới thiệu xong lịch sử nhà máy phân hóc học Thanh Sơn, nói đến vấn đề đang gặp phải.
- Bí thư Tân, Bí thư Vương, Chủ tịch Lục, các đồng chí, vấn đề lớn nhất hiện nay nhà máy phân bón Thanh Sơn đang gặp phải là các cán bộ công nhân viên chức đưa ra nhiều yêu cầu vô lý… Ban đầu Ủy ban nhân dân thành phố đàm phán điều kiện với bên đầu tư, là để bảo đảm nhà máy phân hóa học hoạt động bình thường. Vì như thế mới có thể giải quyết cơ bản vấn đề của nhà máy phân hóa học. Bên đầu tư nhận thầu nhà máy phân hóa học cũng không làm không công. Nhà máy phải sản xuất, sinh ra hiệu quả và lợi ích thì nhà đầu tư mới có lợi ích. Cũng vì thế, bình thường nhà máy phân hóa học sản xuất cũng rất có hiệu quả và lợi ích, có thể giải quyết được vấn đề vốn có của cán bộ công nhân viên chức. Trong điều kiện như nhau, các cán bộ công nhân viên chức ban đầu được ưu tiên thuê lại… Nhưng cán bộ công nhân viên chức nhà máy phân hóa học giác ngộ không cao, không rõ được trọng điểm. Họ bán nhà xưởng, cho rằng đấy là một cơ hội tốt để làm giàu, thay đổi biện pháp, yêu cầu với chính phủ bắt nhà đầu tư trả phí nghỉ việc và mấy thứ linh tinh khác, yêu cầu rất nhiều. Rất nhiều yêu cầu hoàn toàn không thể thỏa mãn được. Cứ như vậy, nhà đầu tư cảm thấy không có lời, định sẽ rút lui. Ủy ban nhân dân thành phố phải làm rất nhiều việc, họ mới tiếp tục đồng ý hợp tác. Nhưng cán bộ công nhân viên nhà máy phân hóa học và người dân thôn Long Hoa không biết điều, liên tục gây rối. Cho đến nay, nhà máy phân hóa học cũng chưa thể sản xuất và kinh doanh bình thường, thua lỗ ngày càng nghiêm trọng. Nếu còn như vậy, chắc chắn nhà đầu tư sẽ bỏ luôn. Tình hình phức tạp rất khó xử lý…
Sắc mặt và ánh mắt mọi người vẫn bình thản như trước, không gợn chút sợ hãi. Chỉ có Lưu Vĩ Hồng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Cả kiếp này cộng với kiếp trước, Bí thư Lưu cũng được xem như là lịch duyệt chốn quan trường, thấy được thiên hình vạn trạng loại cán bộ, đa số là không biết xấu hổ. Nhưng dù sao, Lưu Vĩ Hồng vẫn thật sự không ngờ có người vô liêm sỉ như vậy.
Tại hiện trường xung đột ở thôn Long Hoa. Lưu Vĩ Hồng nổi trận lôi đình, sau khi bắt được Lại Văn Siêu cũng đã chuẩn bị tâm lý. Đây cũng là đặc điểm của Lưu Vĩ Hồng. Hoặc không động thủ, một khi động thủ thì tuyệt đối không thương xót. Nhất định phải chuẩn bị chờ đón kết quả xấu nhất. Thẩm vấn Lại Văn Siêu do Tiết Bác Vũ và Hạ Hàn đích thân chủ trì. Lưu Vĩ Hồng còn đặc biệt nói chuyện với Lại Văn Siêu, nên hiểu toàn diện toàn bộ quy trình tham ô và phá sản thanh toán của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn.
Từ miệng Lại Văn Siêu, Lưu Vĩ Hồng đã biết rõ ràng tiền căn hậu quả sự tình.
Đây là vụ án quan thương câu kết điển hình, ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia, tổn hại lợi ích quần chúng.
Vì thể chế cứng nhắc, tư tưởng cán bộ xơ cứng, ngoài ra do hoàn cảnh quốc gia mấy năm qua, xem trọng vấn đề Tam nông không đủ, tình hình mất mùa nhiều hơn được rất phổ biến, phần lớn sức lao động ở nông thôn chảy ra ngoài. Đất đai bị bỏ hoang rất nhiều, nhu cầu thị trường về phân hóa học cũng giảm bớt, lại yêu cầu chất lượng cao. Mấy năm qua, nhà máy phân hóa học Thanh Sơn bị cạnh tranh đúng là không chiến mà bại, thua lỗ nghiêm trọng, nhưng chưa đến nỗi không bán không được.
Lưu Vĩ Hồng biết nếu năm ngoái Ủy ban nhân dân thành phố ra tay “cứu vớt” nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, chỉ cần rót một lượng tiền nhất định, còn thật sự thay đổi cơ cấu, tối ưu hóa tổ hợp, nâng cao chất lượng sản phẩm, tăng mạnh thị trường tiêu thụ, thì nhà máy phân hóa học Thanh Sơn có hy vọng được cứu, một lần nữa tỏa sáng. Nếu không có nhà đầu tư chân chính thật sự hiểu được công việc thì vẫn có đường ra, ít nhất có thể giải quyết được vấn đề thất nghiệp của cán bộ công nhân viên chức hiện hữu.
Tuyên bố phá sản, bán ra toàn bộ là chiêu bất đắc dĩ cuối cùng. Trực tiếp khiến hơn một ngàn cán bộ công nhân viên chức thất nghiệp, đẩy ra xã hội, gây nên vấn đề xã hội lớn, khó thể bỏ qua.
Nhưng từ khi Lại Văn Siêu tham dự vào, vấn đề nhà máy phân hóa học Thanh Sơn liền có thay đổi lớn. Điền Bảo Sơn được Ủy ban nhân dân thành phố nói phân công việc này, thái độ khác hẳn. Điền Bảo Sơn lúc trước còn tìm cách cứu nhà máy, đột nhiên biến thành người tích cực dẫn đầu vứt bỏ gánh nặng.
Lại Văn Siêu mấy năm nay nghỉ làm không lương, buôn bán bên ngoài, quả cũng có lời chút tiền, ít nhất bỏ tiền ra mời cơm hay tặng quà cho cán bộ cũng không thành vấn đề. Điền Bảo Sơn vốn cũng chẳng phải cán bộ có phẩm chất cao, Lại Văn Siêu lấy tiền tài ra khua môi múa mép, đã khá dễ dàng chọc thủng phòng tuyến của Điền Bảo Sơn. Hai người cùng một giuộc, cấu kết làm chuyện xấu, rất nhanh chóng làm nhà máy phân hóa học Thanh Sơn phá sản toàn bộ, bán lại cho Lại Văn Siêu với giá cực thấp.
Theo Lại Văn Siêu tự thú nhận, gã mua lại nhà máy phân hóa học Thanh Sơn không phải vì gã muốn sản xuất, gã không có tâm tư cũng chẳng có bản lĩnh đó. Lúc trước tuy gã là nhân viên của nhà máy phân hóa học nhưng tiêu chuẩn không hề phù hợp.
Lại Văn Siêu định đến thời cơ thích hợp sẽ bán lại nhà máy phân hóa học bán đi, kiếm tiền lời kha khá.
Dựa trên điều kiện tiên quyết như vậy, sao Lại Văn Siêu lại chịu trả tiền nghỉ việc và phí bồi thường cho cán bộ công nhân viên chức cũ.
Ngay cả tiền mua nhà máy phân hóa học gã còn làm biên nhận tạm. Lý do là gã phải dự trữ tài chính đầy đủ để nhà máy phân hóa học có thể duy trì sản xuất và vận chuyển bình thường.
Nói đến cũng buồn cười, một doanh nghiệp nhà nước đã có thời hoàng kim với hơn một ngàn công nhân, Ủy ban nhân dân đem bán cho tư nhân, không ngờ giá chỉ có hơn hai triệu tệ, trong đó một triệu tám là cho nợ. Số tiền thật sự Lại Văn Siêu phải trả, tính hết chỉ không đến sáu trăm ngàn. Còn nhà máy phân hóa học Thanh Sơn vì sao phải bán đổ bán tháo như thế, nghe nói cũng có lý do là mấy năm nay nhà máy phân hóa học thua lỗ nghiêm trọng, không đủ gán nợ. Nhưng nhà máy phân hóa học còn nợ ngân hàng hơn năm triệu. Khoản tiền này, theo tin tức trong thành phố thì chính quyền thành phố Cửu An sẽ trả, Lại Văn Siêu không chịu trách nhiệm.
Lại Văn Siêu trả sáu trăm ngàn đã có được một nhà máy to như vậy. Các khoản nợ khác, phí nghỉ việc, một mực không chịu trả. Ai đòi tiền gã, gã liền sai bọn lưu manh chém người đó.
Tình hình như vậy, đến miệng Điền Bảo Sơn lại biến thành cán bộ công nhân viên chức nhà máy phân hóa học giác ngộ không cao, cố tình gây sự.
Quan chức đạt được cảnh giới vô liêm sỉ như vậy, cũng xem như là tới cực điểm!