Quan Gia

Chương 882: Chương 882: Tràn đầy suy nghĩ




Chiếc Audi của Tân Minh Lượng không có trở về tòa nhà Thành ủy, chạy thẳng tới biệt thự số hai núi Ngưu Giác

- Tiểu Lương, mau hơn nữa…

Thư ký của Tân Minh Lượng, liên tục thúc giục tài xế, thỉnh thoảng ở trong kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt của Tân Minh Lượng. Sắc mặt của Tân Minh Lượng đen đến đáng sợ, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở rất nặng nề

Thư ký rất lo lắng, coi cái dạng này, Tân Minh Lượng sợ là bệnh tim cũ không tốt lại tái phát. Trong các cán bộ lãnh đạo cùng tuổi, sức khỏe của Tân Minh Lượng coi là rất tốt, ăn được ngủ được. Không giống mấy cán bộ lãnh đạo khác ở tuổi này, luôn mang đầy bệnh. Nghe nói có mấy bí thư thành ủy, hàng năm ở phòng bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện nhân dân tỉnh đều có phòng riêng, không có việc gì thì chạy tới bệnh viện tỉnh điều dưỡng một chút. Bệnh xấu duy nhất của Tân Minh Lượng chính là tim có chút vấn đề nhỏ, bình thường không có gì, một khi đụng phải chuyện đặc biệt khiến y tức giận thì sẽ thở không nổi

Cho nên dù cho Tân Minh Lượng không nói gì, thư ký liền tự làm chủ, cho tài xế đưa Tân Minh Lượng về nhà, đồng thời từ sớm đã gọi điện thoại cho Hàn Xảo Trân vợ của Tân Minh Lượng, đơn giản nói rõ tình hình

Đoàn xe vừa tiến vào nội thành, lập tức “Dương Liêm phân đường”, chỉ có một chiếc xe, theo sát phía sau chiếc Audi của Tân Minh Lượng

Xe của Phó Chủ tịch thường trực thành phố Điền Bảo Sơn

Chiếc Audi chạy tới trước biệt thự số 2 núi Ngưu Giác, Hàn Xảo Trân từ sớm đã chờ ngoài cửa biệt thự. Hàn Xảo Trân bốn mươi tuổi, mặc đồ vest nữ màu đen vừa người, tóc uốn lọn nhỏ, dáng người bảo dưỡng rất tốt, không hề thấy mập mạp. Ban đầu khi Hàn Xảo Trân còn trẻ chính là một mỹ nhân nổi tiếng gần xa, nếu không Tân Minh Lượng cũng sẽ không mạo hiểm phạm sai lầm lớn, cứng rắn muốn ly dị với người vợ hợp pháp để cưới cô

Tuy nhiên Hàn Xảo Trân hiện tại nhìn qua vẻ mặt có chút lo âu, chiếc Audi vừa mới dừng vững lại, Hàn Xảo Trân liền bước nhanh lên phía trước, kéo cửa xe ra, đỡ Tân Minh Lượng xuống xe, trong miệng liên tiếp nhắc tới:

- Làm sao vậy… lớn tuổi thế này rồi, anh cùng ai cãi nhau vậy? Thật là!

Vừa rồi ở trong điện thoại, thư ký lo lắng kích thích tới Tân Minh Lượng, không dám đem chuyện xảy ra hôm nay nói ra ngoài miệng, chỉ nói bí thư Tân không khỏe. Hàn Xảo Trân là vợ của Tân Minh Lượng, ngủ chung giường nhiều năm, đối với tính cách của y, cũng không quen thuộc sao? Thấy Tân Minh Lượng tức giận như vậy, chắc chắn là cãi nhau với người ta rồi. Hàn Xảo Trân trong lòng ngoài phẫn nộ ra, cũng có chút kỳ lạ

Ở thành phố Cửu An, còn có ai dám làm cho Tân Minh Lượng tức giận như thế?

Tân Minh Lượng hầm hừ, một câu không nói, dưới sự nâng đỡ của vợ và thư ký, tiến vào biệt thự, ngồi xuống sô pha, vẫn vù vù mà thở hổn hển, bộ dáng khá làm cho người ta sợ hãi.

Hàn Xảo Trân luống cuống tay chân mà tìm thuốc trợ tim hiệu quả nhanh đem qua đây, bưng nước trà, muốn cho Tân Minh Lượng uống thuốc.

- Không uống! Anh còn chưa chết!

Tân Minh Lượng lại vung tay lên, phất tay Hàn Xảo Trân qua một bên, thiếu chút nữa ngay cả nước trà cũng đánh đổ

- Anh…

Hàn Xảo Trân cũng tức giận, trừng mắt nhìn y. Đừng thấy Tân Minh Lượng bên ngoài uy phong lẫm lẫm nói một không hai.

Đối với bà xã quả thật rất yêu thương, kết hôn nhiều năm như vậy dường như rất ít nói nặng qua Hàn Xảo Trân. Tình hình giống như ngày hôm nay, quả thật rất hiếm thấy

- Đi đi đi, đi qua một bên hết đi, đừng phiền tôi!

Tân Minh Lượng một chút cũng không để ý tâm trạng của Hàn Xảo Trân, đập tay vịn của sô pha, nổi giận đùng đùng rống to.

Bí thư Tân quả thật sắp bị Lưu Vĩ Hồng tức chết rồi!

Con ông cháu cha kiêu ngạo ương ngạnh này, quả thật ngông cuồng vô cùng. Không ngờ dám ở trước mặt nhiều người như vậy, tát tai Tân Minh Lượng, còn vang lên “ba ba”!

Nguyên tắc!

Hắn không ngờ giáo huấn Tân Minh Lượng, nói cái gì nguyên tắc!

Buồn cười!

Quả thực là thiên đại buồn cười!

Tân Minh Lượng khi nói nguyên tắc với người khác, Lưu Vĩ Hồng còn chưa ra đời

Buồn cười!

Khốn khiếp hết sức!

Vừa rồi ở trước mặt mọi người, Tân Minh Lượng phải bảo vệ khí phách của y, bảo vệ tôn nghiêm “nhân vật số một” Cửu An của y, không có giận dữ ở trước mặt mọi người. Ở trong xe càng nghĩ càng giận, hiện tại tới nhà rồi, cũng khó mà tiếp tục ức chế cơn tức đầy ngập nữa, toàn bộ bộc phát ra

Hàn Xảo Trân không tức giận rồi

Cô bị dọa sợ

Cùng Tân Minh Lượng kết hôn hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tân Minh Lượng thất thố như thế, quả thực giống như trẻ con vậy, khóc quấy lợi hại. Thật sự không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, khiến Tân Minh Lượng biến thành bộ dáng như vậy

Thư ký thì ở một bên xoa xoa tay, không biết nên làm thế nào cho phải. Nói ra, thư ký theo Tân Minh Lượng nhiều năm, cũng có thể so với thân nhân con cháu của Tân Minh Lượng, Tân Minh Lượng cho dù tính khí không tốt, thường xuyên phát hỏa mắng chửi người, nhưng đối với nhân viên công tác bên cạnh quả thật không tồi. Mắng thì mắng, đề bạt trọng dụng, cũng là không hề hàm hồ. Trong nhà ai gặp phải khó khăn gì, chỉ cần Tân Minh Lượng đã biết, khẳng định sẽ giúp đỡ

Thư ký đối với Tân Minh Lượng cũng tôn kính giống như đối với bậc cha chú của mình

Hiện giờ bí thư Tân bị tức đến không có cách nào khác, thư ký cũng luống cuống tay chân.

Chốc lát, Hàn Xảo Trân ổn định tinh thần, chậm rãi đi chỗ khác, vẫy vẫy tay với thư ký. Thư ký quan sát đến sắc mặt của Tân Minh Lượng, tay chân nhẹ nhàng đi qua đó, đến bên cạnh Hàn Xảo Trân

- Chuyện gì thế? Ai chọc giận ông ấy thành như thế này?

Hàn Xảo Trân đè thấp thanh âm, cẩn thận hỏi han, sợ Tân Minh Lượng nghe thấy được.

- Trời ơi, còn không phải Lưu Vĩ Hồng đó sao? Ỷ vào hắn đến từ Bắc Kinh, có hậu đài, không biết trời cao đất rộng, chọc tức bí thư Tân…

Thư ký liên tục lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, lại đè thấp thanh âm hơn nữa, đơn giản nói rõ tình hình vừa xảy ra ở nhà máy phân hóa học Thanh Sơn với Hàn Xảo Trân

Hàn Xảo Trân vừa nghe, cũng tức giận, thanh âm lập tức trở nên gay gắt, kêu lên:

- Ở đâu có chuyện như vậy chứ? Còn nói một chút qui củ hay không? Lưu Vĩ Hồng đến từ Bắc Kinh giỏi lắm sao? Trong mắt còn có lãnh đạo cấp trên hay không? Làm như vậy, công tác Cửu An sau này còn làm thế nào?

- Cô Hàn, cô Hàn, nhỏ tiếng chút…

Thư ký giật mình kinh hãi, sắc mặt trắng bệt, liên tục nói, vừa nói vừa quan sát thần sắc của Tân Minh Lượng. Cho dù Hàn Xảo Trân chỉ lớn hơn thư ký vài tuổi, thư ký cũng luôn tôn xưng cô là cô Hàn

Hàn Xảo Trân không hề để ý, nổi giận đùng đùng đi qua đó, đứng vững trước mặt của Tân Minh Lượng, hai tay ôm ngực, tức giận nói:

- Lão Tân, không thể cho qua như vậy. Bằng không, sau này anh ở Cửu An nói chuyện, làm sao có người nghe? Lưu Vĩ Hồng thì sao chứ? Bắc Kinh tới thì sao chứ? Thì có thể làm xằng bậy như vậy sao? Theo em, lập tức gọi điện thoại cho Phó bí thư Thiệu, gọi điện thoại cho lãnh đạo tỉnh! Làm như vậy còn được sao? Dứt khoát cho Lưu Vĩ Hồng làm bí thư thành ủy Cửu An cho rồi, chúng ta đều về hưu đi!

Thư ký lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Đây cũng thật không phải người một nhà, không vào cùng một cửa!

Dũng khí của Hàn Xảo Trân, không ngờ so với Tân Minh Lượng còn táo bạo hơn. Đây không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao? Tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, Hàn Xảo Trân nói như vậy, cũng không phải không có đạo lý. Chuyện này, nếu là qua đi như vậy, không có tin tức, đối với uy vọng của Tân Minh Lượng, tuyệt đối là đả kích trí mạng

Lưu Vĩ Hồng là một chàng thanh niên hai mươi mấy tuổi, vừa thăng tiến cấp Phó giám đốc sở, ngay trước mặt gần như tất cả ủy viên thường vụ của bộ máy Thành ủy, “giáo huấn” bí thư thứ hai cấp giám đốc sở tư cách lão thành như Tân Minh Lượng!

Ban đầu Lưu Vĩ Hồng đến Cửu An nhậm chức, chính là đang đánh mặt Tân Minh Lượng, đánh mặt tất cả cán bộ Cửu An. Hơn nữa cảnh tượng hôm nay, Tân Minh Lượng nếu lại không có động tác gì, cũng thật sẽ không là Tân Minh Lượng.

Tân Minh Lượng vốn là tức giận đến chết, bị Hàn Xảo Trân kích thích như vậy, càng lửa giận công tâm, đập mạnh một cái lên bàn trà. Loảng xoảng, ly trà, trái cây trên bàn trà rơi đầy dưới đất

Tân Minh Lượng hầm hừ cầm lấy máy điện thoại ở trên bàn nhỏ bên sô pha, tay run rẩy, chuẩn bị gọi

- Bí thư Tân!

Thư ký lại kêu mạnh một tiếng

- Ừ…

Tân Minh Lượng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn y

Thư ký lập tức da đầu run lên, nhưng cũng to gan nói:

- Bí thư Tân, ngài vẫn là uống thuốc trước, uống ít nước, rồi mới gọi điện thoại đi… Nói không chừng bí thư Thiệu đang có việc?

Tay của Tân Minh Lượng liền dừng ở đó, không có gọi điện thoại nữa, chốc lát, “loảng xoảng” một tiếng, ném ống nghe trở về, lại ngồi trên sô pha thở dốc vù vù

Thư ký không khỏi thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương đi rót một ly nước trà ấm, hai tay bưng đến trước mặt Tân Minh Lượng, hạ giọng nói:

- Bí thư Tân, có một số việc, không đáng tức giận... Lưu Vĩ Hồng chính là đứa con nít ranh, bị bề trên trong nhà chiều chuộng hỏng rồi, hắn hiểu được cái gì?

- Hừ!

Tân Minh Lượng trong lỗ mũi thở ra thật mạnh, nhưng cuối cùng đã tiếp nhận ly trà trong tay thư ký, liên tục uống hai ngụm, cơn phẫn nộ trong mắt, dần dần bình ổn một chút

Phải nói, thư ký này cũng rất đủ tư cách, thời khắc mấu chốt, không hàm hồ, hiểu được đắn đo nặng nhẹ. Tân Minh Lượng đang tức giận, gọi điện thoại cho Thiệu Lệnh Hồng kể khổ, quả thật không phải ý kiến hay. Hiểu ra tính khí của Thiệu Lệnh Hồng, cũng rất không bình thản. Hơn nữa, trên chuyện Lưu Vĩ Hồng đến Cửu An, Thiệu Lệnh Hồng trong lòng phẫn nộ, chỉ sợ càng nhiều hơn Tân Minh Lượng. Hiện tại Lưu Vĩ Hồng mới đến một hai tháng, đã cãi nhau với Tân Minh Lượng đến mức y không thể xuống đài, cần phải gọi điện thoại cầu viện Thiệu Lệnh Hồng, ai biết Thiệu Lệnh Hồng trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Có thể trách Tân Minh Lượng bất tài hay không, ngay cả một người trẻ tuổi cũng không trấn áp được? Khả năng này là rất cao

Thật sự là như vậy, Tân Minh Lượng sẽ càng thêm bị động.

Với thế cục trước mắt, xem qua Tân Minh Lượng vẫn là “thái thượng hoàng” của Cửu An, quyền uy cao nhất nhất ngôn cửu đỉnh. Trên thực tế, quan trường Cửu An, sớm đã mạch nước ngầm mãnh liệt, một chút cũng không bình tĩnh. Mấy nhân vật quan trọng trong bộ máy của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, chỉ sợ ai nấy đều có bảng cửu chương của mình. Thật sự dựa vào Lưu Vĩ Hồng, cũng không phải không có khả năng.

Hiện tại chỗ dựa lớn nhất của Tân Minh Lượng, chính là Thiệu Lệnh Hồng, một khi Thiệu Lệnh Hồng mất đi lòng tin với Tân Minh Lượng, kết quả tuyệt đối là tính chất tai họa

Phải ổn định đầu trận tuyến!

Gọi điện thoại cho Thiệu Lệnh Hồng là khẳng định phải gọi, nhưng lúc nào gọi, sau khi gọi rồi nên nói thế nào, phải suy nghĩ rõ ràng nhiều lần, không thể lỗ mãng làm việc

Uống vào mấy ngụm nước, lồng ngực Tân Minh Lượng dồn dập phập phồng, dần dần ổn định xuống, sắc mặt cũng hơi thay đổi, trở nên bình thường một chút, không còn thở dốc không ngừng nữa

Vào lúc này, cửa chính khép hờ của biệt thự nhẹ nhàng bị đẩy ra, một người thò đầu vào nhìn xung quanh

Chính là Điền Bảo Sơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.