Thư ký nhìn thấy Điền Bảo Sơn, liền hoảng sợ, trong lòng nói ông lúc này đến đây thêm phiền sao? Bị coi thường muốn được mắng phải không?
Còn chưa đợi thư ký sẵn sàng, Tân Minh Lượng cũng phát hiện Điền Bảo Sơn, lập tức hét lớn một tiếng:
- Điền Bảo Sơn, lăn tới đây!
Lăn tới đây!
Bí thư Thành ủy thứ hai, lại dùng từ ngữ như vậy đối với một ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố. Ở toàn tỉnh, đây cũng có thể là có một không hai đấy
Ai ngờ Điền Bảo Sơn lại lập tức híp mắt tươi cười, vô cùng vui vẻ vẫy đuôi tiến vào cửa. Mặc dù y đang cố hết sức đè nén sự hưng phấn của mình, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, y rất kích động.
Bị người ta kêu đến như một con chó, thế mà y lại cao hứng đến như thế đấy
Sinh thái quan trường, chính là một chữ “Quái” đó mà!
Điền Bảo Sơn đi đến trước mặt Tân Minh Lượng, liên tiếp cúi đầu khom lưng, trên mặt mang theo nụ cười nịnh hót, liên thanh nói:
- Bí thư Tân, xin bớt giận, đều là công tác của tôi làm không tốt, khiến lãnh đạo quan tâm, tôi kiểm điểm tôi kiểm điểm
- Hừ! anh còn biết là công tác của anh làm không tốt hả? anh nói xem, anh đã làm ra trò trống gì?
Tân Minh Lượng nổi giận lôi đình, đập bàn một cái thật mạnh, quát!
- Vâng vâng, Lại Văn Siêu nói, anh ta hiện tại tài chính xoay vòng có chút khó khăn, chỉ cần hoãn một chút, hai ba tháng, tài chính có thể về đúng chỗ! Tôi thấy anh ta cũng không dễ làm đâu
Điền Bảo Sơn vừa cúi đầu, vừa liên thanh giải thích.
- Đánh rắm
Tân Minh Lượng lại đập bàn lần nữa, chỉ vào mũi Điền Bảo Sơn, chỉ giận dữ gầm lên hai chữ.
- Vâng vâng, bí thư Tân, tôi đánh rắm, tôi đánh rắm…
Điền Bảo Sơn không ngờ lập tức liền "Thừa nhận", dường như những gì y nói ra đều giống đánh rắm, là một chuyện rất quang vinh
Thư ký của Tân Minh Lượng nhìn tới âm thầm lắc đầu, trong đầu không ngừng cười trộm. Nói thật, y theo Tân Minh Lượng nhiều năm, tình nghĩa với nhau cũng thâm hậu, có thể nói tình như cha con, tự hỏi cũng khó đạt tới "Cảnh giới" như Điền Bảo Sơn. Dù là Tân Minh Lượng có ân nặng như núi đối với y, y cũng rất khó chịu đựng được quở trách như vậy, càng không cần phải nói đến chuyện tự mình thừa nhận bản thân “đánh rắm”
Nhân sĩ quan trường, quả nhiên là muôn hình muôn vẻ, người như thế nào cũng có cả.
Nói ra thì, Điền Bảo Sơn cũng được xem là một vị có "Đặc sắc" nhất trong bộ máy Thành ủy Cửu An. Gã và Bành Tông Minh, đều là người Tân Minh Lượng tín nhiệm nhất, mức độ tín nhiệm, thậm chí còn cao hơn cả Bí thư Thành ủy Vương Thì Hằng và Chủ tịch thành phố Lục Mặc. Mà bên trong tất cả thường vụ Thành ủy, chỉ duy mình y ở trước mặt Tân Minh Lượng, là giống một “con chó” nhất, so với tính nô tài của Bành Tông Minh còn hơn 10 phần
Tân Minh Lượng mắng y, gần như là trắng trợn không kiêng nể gì, muốn mắng cái gì thì mắng cái đó, chỉ không mắng cha mẹ và tổ tông của y mà thôi. Không phải Tân Minh Lượng không dám mắng tổ tông của y, mà là phải tự trọng thân phận.
Bí thư Tân có thô lỗ thế nào, cũng phải có bộ dáng của bí thư Thành ủy thứ hai chứ lị
Có đôi khi thư ký của Tân Minh Lượng cũng rất kỳ quái, trên thế giới sao lại có người như thế, bị người ta mắng thậm tệ đến vậy, trên mặt lại càng cười vui vẻ.
Đồ không biết tự trọng!
Đây là không biết tự trọng triệt để nhất, trọn vẹn nhất có thể
Ngoại trừ “không biết tự trọng”, thư ký thật sự cũng tìm không ra từ hình dung thích hợp hơn
Nhưng, kế tiếp thư ký lại không thể không bội phục Điền Bảo Sơn.
Tân Minh Lượng nổi giận đùng đùng mắng to Điền Bảo Sơn một trận, sắc mặt lại trở nên hồng hào, không còn bộ dáng đen thùi xanh mét như lúc mới vào cửa, hô hấp cũng trở nên bình thường hơn
Dường như Điền Bảo Sơn chính là một viên cứu tâm hoàn cực lớn có hiệu quả cực nhanh, thuốc đến bệnh trừ.
- Tên khốn khiếp, anh ngoại trừ biết bòn rút, lêu lổng, anh còn làm được gì? Chỉ biết làm hỏng chuyện!
Tân Minh Lượng tiếp tục lớn tiếng mắng chửi Điền Bảo Sơn.
Điền Bảo Sơn liền không ngừng lau mồ hôi, không ngừng thừa nhận bản thân không bằng tên khốn khiếp, đồ cầm thú
Thư ký thật sự không kìm nổi, lén lút xoay qua, cắn môi, cười một trận. Phải nói, những lời Tân Minh Lượng mắng Điền Bảo Sơn, cũng không có gì quá đáng, có thể nói là có căn cứ rõ ràng
13 ủy viên thường vụ Thành phố Cửu An, kỳ cục nhất, không phải Bành Tông Minh, mà là Điền Bảo Sơn. Điền Bảo Sơn chẳng những ở trước mặt Tân Minh Lượng là "Thằng hề" từ đầu đến chân, ở bên ngoài cũng là tên khốn khiếp từ đầu đến chân. Như lời Tân Minh Lượng đã nói, thanh danh của Điền Bảo Sơn ở quan trường Cửu An, quả thực mục nát tới cực điểm. Bòn rút, chơi gái, gần như là công khai. Người khác còn phải che lấp một chút, thí dụ như Bành Tông Minh đã góa vợ, tìm một quả phụ ở nông thôn về chăm sóc nhà cửa, với bên ngoài gọi là bảo mẫu, cũng là có cái tên để gọi. Điền Bảo Sơn lại không hề che dấu, thậm chí sau một lần say rượu nào đó, còn tuyên bố công khai, lý tưởng và mục tiêu cả đời nhân sinh của mình, chính là phải chơi càng nhiều phụ nữ càng tốt
Điền Bảo Sơn vừa tham tiền lại háo sắc, ở quan trường Cửu An rất có tiếng, thế mà lại một đường làm quan thuận lợi, lên tận mây xanh, làm tới ủy viên thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố, Phó Chủ tịch thành phố, địa vị nhân vật số hai khá cao đấy. Nguyên nhân trong đó, chỉ có một đó chính là thần phục tuyệt đối ở trước mặt Tân Minh Lượng
Dựa theo miêu tả trên sách sử, Điền Bảo Sơn là “quan nịnh” tiêu chuẩn nhất
Chỉ cần có thể khiến cho Tân Minh Lượng cười, bảo Điền Bảo Sơn học sủa tiếng chó kêu cũng không thành vấn đề
Thấy y ngaon ngoãn nghe lời, “năng lực chịu đựng” siêu phàm, Tân Minh Lượng cũng sẽ không ngần ngại đề bạt trọng dụng. Tân Minh Lượng không phải không biết Điền Bảo Sơn là tên khốn khiếp, thế mà vẫn cứ đề bạt y, đơn giản chính là muốn tạo một "Tấm gương" cho cấp tất cả mọi người. Chỉ cần anh đối với Tân Minh Lượng tôi trung thành và tận tâm, dù cho anh có là một đống *** chó, tôi cũng có thể biến anh thành cán bộ lãnh đạo.
Không thể không nói, Tân Minh Lượng ra một chiêu này, rất có tác dụng. Các cán bộ của Thành phố Cửu An, đối với Tân Minh Lượng đều là nói gì nghe nấy
Chỉ có Lưu Vĩ Hồng là ngoại lệ duy nhất!
Lưu Vĩ Hồng dám bạt tai Tân Minh Lượng
Mắt thấy Tân Minh Lượng mắng đủ rồi, Điền Bảo Sơn liền vội không ngừng từ trong cặp hồ sơ lấy ra một bọc nhỏ được bao bọc băng giấy lục đỏ, lộp chộp chạy đến trước mặt Tân Minh Lượng, thật cẩn thận mở ra, nói:
- Bí thư Tân, đây là một con dấu mà trước đó không lâu tôi đã tìm được, nói thực ra, tôi là người thô tục, đồ vật tao nhã thế này, dốt đặc cán mai. Ngài là người lành nghề trong phương diện này, mời ngài giúp tôi xem qua, thứ này đây, có thật là đồ tốt không?
Việc này thật sự cũng là quái lạ, Tân Minh Lượng tốt nghiệp THCS, cơ bản cùng cấp với người nửa mù chữ, lại có sở thích tao nhã sưu tầm con dấu. Đám người Điền Bảo Sơn, ai nấy đều biết rõ sở thích này của Tân Minh Lượng, tất nhiên là mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình, biến đổi biện pháp để đến lấy lòng Tân Minh Lượng. Nhiều năm tích lũy, con dấu được cất giữ trong nhà Tân Minh Lượng, không có một trăm, cũng có chín mươi.
- Anh thì hiểu cái gì?
Tân Minh Lượng liền rất khinh miệt trừng mắt nhìn Điền Bảo Sơn, thuận tay cầm lấy con dấu kia, ánh mắt liền sáng ngời.
Thư ký cũng tiếp cận qua đó
Đây là một con dấu kê huyết thạch (một loại đá quý màu đỏ) thật sự, vật liệu và chạm trổ đều cực kỳ tinh xảo. Thư ký dù không có sở thích này, nhưng theo Tân Minh Lượng nhiều năm như vậy, nhưng cũng luyện được tầm mắt thưởng thức
Tân Minh Lượng liền bày ra thái độ giám định và thưởng thức của chuyên gia, tỉ mỉ chỉ điểm cho Điền Bảo Sơn và thư ký, con dấu kê huyết thạch này, tốt ở chỗ nào, ở chổ nào đó có tỳ vết, không đủ hoàn mỹ vv…
- Nói tóm lại, con dấu này coi như không tồi, anh cất vào đi
Tân Minh Lượng giám định và thưởng thức xong, đem con dấu trả lại cho Điền Bảo Sơn.
Điền Bảo Sơn lại không chịu nhận lại, vội vàng nói:
- Bí thư Tân, ngài biết đấy, con người tôi, hô tục không chịu nổi, làm sao biết thưởng thức món đồ cổ tao nhã như vậy chứ? Con dấu này đặt ở chỗ tôi, hoàn toàn đạp hư thứ tốt. Chỉ có đặt ở chỗ bí thư Tân, mới là nhất thích hợp. Ừm, nó đã tìm được chỗ thực sự thuộc về nó rồi
Tân Minh Lượng trừng mắt nhìn y, cười mắng:
- Cái gì mà lộn xộn lung tung vậy, rắm chó không kêu!
Nhưng cũng không đem con dấu trả lại cho y nữa, thuận tay để lại tại trên bàn trà, thấy Điền Bảo Sơn vẫn luôn khom lưng cúi đầu, mồ hôi chảy đầy mặt, Tân Minh Lượng liền nói:
- Ngồi đi!
Thấy trên mặt Tân Minh Lượng rốt cục lộ ra ý cười, Hàn Xảo Trân, thư ký và Điền Bảo Sơn, đều ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm
Kỳ thật Điền Bảo Sơn thật sự là tốt nghiệp trường đại học, Tân Minh Lượng chỉ là THCS, lại có thể mắng chửi Điền Bảo Sơn là rắm chó không kêu, hơn nữa đúng lý hợp tình, không có chút chột dạ, thì đã đủ thấy được công phu nịnh hót của Điền Bảo Sơn, đã đạt tới cảnh giới đỉnh điểm
Không thể không nói, đây cũng là một bản lĩnh to lớn đấy!
Điền Bảo Sơn liền ở bên sô pha ngồi xuống, rồi lại làm vẻ mặt khổ sở, nói:
- Bí thư Tân, Lưu Vĩ Hồng hắn không thể làm như vậy được. Lại Văn Siêu dù gì cũng là ông chủ Hongkong được Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta mời về, nhà máy phân hóa học nhận thầu bán ra, cũng đều là ký hiệp nghị chính thức, thường vụ Thành ủy sẽ thảo luận thông qua, hình thành quyết định chính thức của tổ chức. Hiện tại Lưu Vĩ Hồng bất chấp tất cả, tùy tiện bắt người ta lại. Cửu An này, rốt cuộc là ai định đoạt? Đảng ủy Công an của hắn còn lớn hơn cả Ủy ban nhân dân hội đồng nhân dân thành phố? Chỉ có một mình hắn có thể nói chuyện sao?
Tân Minh Lượng cũng không mắc mưu, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Điền Bảo Sơn, thủ đoạn nham hiểm kia của anh, còn muốn ở trước mặt tôi giở ra hả? Anh và Lại Văn Siêu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tưởng tôi không biết sao? Phân của anh thì anh tự mà dọn nhá, đừng hy vọng tôi nhúng tay vào!
- Vâng vâng, Bí thư Tân, đây chẳng phải không có biện pháp sao? Tình huống nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, ngài cũng biết qua. Hàng năm thua lỗ, hàng năm điền tiền, Ủy ban nhân dân thành phố thật sự là không đủ khả năng gánh vác. Lúc ấy tiến cử tài chính của Lại Văn Siêu, cũng là được Ủy ban nhân dân thành phố và Chủ tịch thành phố Lục đồng ý, tôi chỉ là chấp hành văn kiện... Hiện tại Lưu Vĩ Hồng hống hách như vậy, vừa mở miệng liền bắt lấy Lại Văn Siêu, nhà máy phân hóa học cái cục diện rối rắm kia, ai tới thu dọn đây?
Điền Bảo Sơn lại liên tục cúi người, lải nhải mà kể khổ.
Y hôm nay liều mạng để Tân Minh Lượng mắng chửi một trận, cũng chỉ là muốn nghĩ cách đưa Lại Văn Siêu ra. Lại Văn Siêu bị giam giữ trong tay Lưu Vĩ Hồng thêm một ngày, thì nguy hiểm thêm một phần
Tân Minh Lượng trừng mắt nhìn y, mắng:
- Đồ khốn khiếp. Chính bản thân anh gây ra họa, thì tự đi mà giải quyết nha!
Điền Bảo Sơn lập tức vẻ mặt khổ sở
Thư ký ở một bên nhỏ nhẹ nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Điền, nếu là Ủy ban nhân dân thành phố và ông chủ Lai có ký hợp đồng, chuyện này, đúng là cần Ủy ban nhân dân thành phố đàm phán với Lưu Vĩ Hồng. Ông cũng có thể hướng Chủ tịch thành phố Lục báo cáo một chút. Đảng ủy Công an sao có thể không ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố chứ? Nếu tất cả mọi người đều hành động theo cảm tính như vậy, nếu Ủy ban nhân dân thành phố cũng không ủng hộ công tác của Đảng ủy Công an, 3 nhà công an, kiểm sát, tòa án đều làm theo những điều mình cho là đúng, ai cũng không để ý tới ai, vậy không phải lộn xộn sao?
- Cái này…
Điền Bảo Sơn còn đang do dự.
Tân Minh Lượng liếc mắt nhìn thư ký một cái, lộ ra vẻ mặt tán dương, lập tức hướng Điền Bảo Sơn quát:
- Các đồ ngu xuẩn nhà anh, người ta đã nói rõ ràng đến thế với anh, anh còn không rõ hả? Cút ngay cho tôi!
- Vâng vâng, tôi sẽ hướng Chủ tịch thành phố Lục báo cáo...
Điền Bảo Sơn lại liên thanh nói, khóe miệng hiện lên một vẻ tươi cười đắc ý. Trong lòng y kỳ thật sáng như gương, điều muốn thấy chính là những lời này của Tân Minh Lượng