Quan Gia

Chương 884: Chương 884: Viện kiểm sát và Cục Tài chính đều trở mặt




- Bí thư Lưu…Sao họ lại có thể làm như vậy?

Tiết Bác Vũ bước vào phòng làm việc của Lưu Vĩ Hồng, thở hổn hển nói, mặt mày đỏ bừng.

Trình Viễn đi theo sau, xoa xoa tay, rất xấu hổ. Vừa mới nãy, Tiết Bác Vũ nổi giận đùng đùng đi đến, nói muốn gặp Bí thư Lưu, Trình Viễn không ngăn cản được. Trong lòng cậu ta cũng hơi hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Tiết Bác Vũ phẫn nộ như thế. Ngày thường, Tiết Bác Vũ là một người rất trầm tĩnh.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, đứng dậy nói:

- Lão Tiết, không cần gấp, đi thôi, đến giờ cơm rồi, tôi mời anh ăn cơm.

Tiết Bác Vũ không khỏi hơi sửng sốt, nói:

- Ăn cơm hả?

Lưu Vĩ Hồng lại cười nói:

- Đương nhiên là ăn cơm. Người là sắt, cơm là thép, không ăn để đói là không được.

- Nhưng…

Tiết Bác Vũ hơi choáng váng. Lúc này y đến tìm Lưu Vĩ Hồng không phải để ăn cơm.

- Lão Tiết, lúc này thì có gì mà phải vội vàng? Tôi mời anh! Trình Viễn, gọi điện thoại cho Hạ Hàn, chúng ta đột xuất đến nhà khách Sở Thiên ăn cơm cũng tốt.

Lưu Vĩ Hồng cười cười vỗ vai Tiết Bác Vũ, nói với Trình Viễn. Tuổi tác của Tiết Bác Vũ lớn hơn hắn đến hai mươi tuổi, nhưng Lưu Vĩ Hồng vỗ vai y cũng rất tự nhiên. Không phải hắn cũng đã hơn bốn mươi tuổi sao?

Tiết Bác Vũ vô cùng nghi hoặc, không phải Bí thư Lưu đã biết có chuyện gì xảy ra sao? Cứ nhẹ nhàng như không.

- Bí thư, bọn họ, bên Cục tài Chính, giữ kinh phí của chúng ta, nói là không có tiền, phải một thời gian nữa mới có thể chi được. Còn nữa, người của Viện Kiểm sát đã rút hết về, thủ tục chúng ta yêu cầu cũng không ký, nói là phải bổ sung điều tra, chứng cứ xác thật mới có thể ký được…

Tiết Bác Vũ vừa đi theo Lưu Vĩ Hồng ra ngoài, vừa vội vội vàng vàng nói sơ lược tình huống.

Lưu Vĩ Hồng dừng bước, nói với Tiết Bác Vũ:

- Lão Tiết, ăn cơm trước đã.

Thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Lưu Vĩ Hồng, Tiết Bác Vũ bỗng thấy trong lòng bình yên hẳn. Vị thủ trưởng trẻ tuổi này, cùng hắn tiếp xúc một thời gian dài, lại càng có cảm giác trên người hắn có sức thu hút khiến người khác cảm thấy yên bình. Dường như không có bất cứ vấn đề gì có thể ngăn được hắn.

Không khác gì trời sinh chuột và hổ khác nhau.

Nói đại khái là như thế.

Lưu Vĩ Hồng và Tiết Bác Vũ vừa mới ra khỏi văn phòng, Phạm Băng Phượng cũng đúng lúc từ một gian phòng làm việc khác đi ra, cười hớn hở chào hỏi Lưu Vĩ Hồng và Tiết Bác Vũ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Tiểu Phạm, ăn cơm chưa?

Phạm Băng Phượng nói:

- Vẫn chưa, không phải mới vừa tan tầm sao?

- Ha ha…vậy là tốt rồi, cùng đi ăn cơm đi. Chúng ta khao Phó Cục trưởng Tiết một chút, thời gian này anh ấy mệt muốn chết rồi.

Phạm Băng Phượng cười xinh xắn nói:

- Đúng vậy, Bí thư, đúng là anh nên khao Phó Cục trưởng Tiết một chầu. Phó Cục trưởng Tiết thời gian này hẳn là người bận rộn nhất Cục Công an.

Tiết Bác Vũ bị nói đến phát ngượng, y liếc nhìn Phạm Băng Phượng, cười nói:

- Tiểu Phạm, sao hôm nay cháu lại ăn mặc xinh đẹp như vậy?

Phạm Băng Phượng mặc một bộ váy công sở màu vàng nhạt, áo lót lông cao cổ màu đen, bộ ngực trắng như sữa vun cao, eo thon nhỏ, dáng người vô cùng mềm mại, lại tô một lớp son mỏng, dáng vẻ trang nhã lại lộ ra chút ý hấp dẫn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Băng Phượng hơi ửng đỏ, nói:

- Không có đâu, Phó Cục trưởng Tiết. Ngày nào cháu cũng ăn mặc thế này mà.

Tiết Bác Vũ cười ha hả, nói:

- Nói thật lợi hại. Người đẹp đúng là người đẹp, mặc gì tùy thích, vẫn xinh đẹp.

Tuổi tác Tiết Bác Vũ gần như gấp đôi Phạm Băng Phượng, là bề trên đàng hoàng, có nói đùa với Phạm Băng Phượng một chút cũng không ảnh hưởng gì.

Phạm Băng Phượng bĩu môi nói:

- Phó Cục trưởng Tiết, chú đừng chọc cháu nữa…

Mấy người nói nói cười cười một lúc ra khỏi trụ sở làm việc, đều lên xe con, đi thẳng đến nhà khách Sở Thiên.

Hạ Hàn sớm đã đứng đó chờ.

Trình Viễn cười nói:

- Chi đội trưởng Hàn còn nhanh hơn cả chúng ta.

Hạ Hàn cười ha hả nói:

- Đương nhiên rồi, có người mời cơm, tôi còn không nhanh chân một chút?

Tất cả mọi người đều mỉm cười.

Phạm Băng Phượng mỉm cười nói:

- Chi đội trưởng Hạ, chỉ cần anh gật đầu, e là có biết bao người đến xếp hàng mời anh ăn cơm đó.

Chi đội trưởng chi đội trị an của Cục Công an thành phố trước giờ là một chức vụ rất có thực quyền. Gần như tất cả các chỗ ăn chơi, kinh doanh đặc biệt đều nằm dưới tay chi đội trị an. Lời này của Phạm Băng Phượng cũng không khoa trương chút nào.

Hạ Hàn nói:

- Chuyện này không thể được. Có thứ cơm có thể ăn, cũng có thứ cơm không thể ăn.

Phạm Băng Phượng là cán bộ văn phòng Đảng ủy Công an, tất nhiên Hạ Hàn cũng quen biết cô, nhưng cũng không thân thuộc lắm, nên khi nói chuyện còn giữ ý tứ một chút.

Phạm Băng Phượng thản nhiên cười, không nói gì nữa. Phụ nữ phần lớn khá mẫn cảm, cảm giác “đề phòng” của Hạ Hàn sao cô có thể không phát hiện được?

Lập tức mấy người vây quanh Lưu Vĩ Hồng, vào một phòng riêng nhỏ.

Nhân viên phục vụ bước vào để gọi món ăn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Tiểu Phạm, cô là cô gái duy nhất ở đây, cô gọi món ăn đi. Chú ý, đừng ăn đến nỗi tôi nghèo luôn đấy.

Phạm Băng Phượng cười nói:

- Bí thư, còn chưa bắt đầu gọi món, anh đã làm em sợ, sao em dám gọi được? Cô ơi, cô cứ mang món nào rẻ nhất lên đây cho mấy vị này là được rồi, đỡ phải khi trở về Bí thư lại phạt tôi.

Mọi người đều cười lên ha hả.

Lập tức Phạm Băng Phượng thật sự gọi vài món chay, nói:

- Bí thư, món ăn mặn thì các anh tự mình gọi lấy, em không sành lắm.

Hạ Hàn liền lắc đầu nói:

- Con gái luôn sợ béo phì, để tôi, để tôi, đưa thực đơn cho tôi… Theo mọi người nói thì Bí thư Lưu là người giàu có, tiền nhiều mà không biết lại xài thế nào. Chúng ta làm cấp dưới cũng nên bố trí cho lãnh đạo hết ưu phiền, giúp anh ấy xài chút tiền, đỡ phải anh ấy thấy tốn nhiều tiền quá lại phát hoảng.

Lời nói này rất hoành tráng!

Đánh lãnh đạo phú hào còn có thể đánh được hợp tình hợp lý như vậy!

Mấy người nói nói cười cười, gọi xong rượu và thức ăn, cô gái phục vụ cũng cúi đầu bước ra.

Phạm Băng Phượng liền đứng dậy, rót trà cho mấy người Lưu Vĩ Hồng, tóc buông xuống che khuất khuôn mặt, vội vàng đưa tay vén lên, lộ ra nửa vành tai trắng như tuyết và nửa cái cổ thanh tú. Cô gái xinh đẹp, chỉ động tác bình thường đó cũng làm lòng người mê đắm.

Uống một ngụm trà, Hạ Hàn hét lên:

- Bí thư, chữ ký của anh không có tác dụng. Em đi lĩnh tiền công tác, bên tài vụ lại nói không có tiền. Chuyện này phải làm thế nào? Mọi người phải có tiền phá án chứ?

Phạm Băng Phượng kinh ngạc nói:

- Sao có thể như vậy được? Hiện giờ không phải đang đánh rất nghiêm túc sao? Sao lại không thể bảo đảm được kinh phí phá án của Cục Công an?

Tiết Bác Vũ vốn định cơm nước xong xuôi mới báo cáo tỉ mỉ với Lưu Vĩ Hồng, giờ Hạ Hàn lại nhắc đến chuyện này, cơn tức của Tiết Bác Vũ lại sôi sục, cả giận nói:

- Đúng vậy, Bí thư, là Cục Tài chính bên kia muốn làm như vậy. Ngay thời điểm mấu chốt, ngay cả kinh phí phá án cũng không thể bảo đảm, tính tích cực của các đồng chí phải chịu đả kích rất lớn. Còn Viện kiểm sát bên kia nữa, cũng rất kỳ quái. Lúc trước hợp tác với chúng ta một thời gian cũng rất thoải mái, giờ đột nhiên trở mặt, nhân sự cũng rút về hết, ngay cả lệnh bắt cũng không phê.

Tiết Bác Vũ và Hạ Hàn đều là những người đàn ông lòng dạ ngay thẳng, muốn làm việc gì thì cũng thẳng thắn, những đường ngang ngõ tắt trong quan trường tất sẽ không rõ ràng.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười hỏi:

- Viện trưởng Tăng nói thế nào?

Viện trưởng Tăng chính là Tăng Lập Tường, Viện trưởng Viện Kiểm sát thành phố. Sau khi thị sát Viện Kiểm sát lần trước không lâu, Lưu Vĩ Hồng lại thị sát Tòa án nhân dân trung cấp thành phố Cửu An, sau đó đi lên tỉnh một chuyến, báo cáo với Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh Bùi Võ Quân. Bùi Võ Quân thật ra rất ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, sau khi liên lạc với Viện kiểm sát và Tòa án nhân dân cấp cao của tỉnh, liền cấp một khoản tiền cho Viện Kiểm sát và Tòa án thành phố, xem như bơm hơi cho cấp dưới, toàn lực phối hợp với việc nghiêm khắc chấn chỉnh của Cục Công an thành phố Cửu An.

Chiêu này cũng có chút hiệu quả. Lãnh đạo Viện Kiểm sát và Tòa án thành phố đều tỏ vẻ phục tùng sự sắp xếp của Bí thư Lưu, toàn lực ủng hộ và phối hợp với Cục Công an thành phố, cùng nghiêm túc hành động, tranh thủ đến giai đoạn cao trào, khiến cho các phần tử tội phạm của Cửu An thêm kinh sợ.

Không ngờ hiện tại thái độ của Viện Kiểm sát lại thay đổi đến 180 độ, hơn nữa, bên Cục tài chính cũng bóp cổ, khó trách Tiết Bác Vũ phải gấp đến giậm chân.

- Tăng Lập Tường nói, dù thế nào, phải phá án theo luật. Phải có chứng cứ xác thực mới có thể phê bắt được, tránh tạo ra án oan.

Dù Tiết Bác Vũ vẫn còn tức giận trong lòng, nhưng lúc trả lời Lưu Vĩ Hồng đều chọn lựa từ ngữ cẩn thận, cũng không lộ ra ý kiến chủ quan của mình.

- Còn nữa, người của Viện Kiểm sát rút về hết, Tăng Lập Tường nói thế nào?

- Gã nói, trước đây Viện Kiểm sát tham gia là một tình trạng vô cùng đặc biệt, chỉ khi nào phá án lớn cá biệt mới có thể sử dụng phương thức này để phá án. Hiện giờ vụ án ở Cửu An rất nhiều, nhân sự của Viện Kiểm sát lại có hạn, không thể tham gia như trước, phải dựa theo nguyên tắc mà phá án. Nếu gấp gáp quá sẽ tạo thành án sai.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, lại hỏi:

- Bên Cục tài chính thì nói thế nào?

Tiết Bác Vũ nói:

- Bên Cục Tài chính thì nói tình hình tài chính rất căng thẳng, ngay cuối năm, ngân hàng muốn hoàn vốn nên thu tiền lại. Cuối năm, trước giờ tài chính đều rất khẩn trương, kinh phí của chúng ta phải một thời gian sau mới có thể chi được.

- Còn phải bao lâu?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi.

- Chuyện này cũng không chắc chắn, bên Cục tài chính cũng không có tín chính xác, chỉ nói khi nào có tiền sẽ ưu tiên cấp kinh phí cho Cục Công an chúng ta.

- Bí thư Lưu….

Phạm Băng Phượng đột nhiên lên tiếng, thận trọng đánh giá sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Tiểu Phạm, nơi tư nhân, cô muốn nói gì thì cứ nói, không phải e ngại gì cả.

- Dạ… Em đang nghĩ, Viện Kiểm sát và Cục tài chính đột nhiên thay đổi thái độ, có phải có liên quan đến sự cố nhà máy phân hóa học Thanh Sơn kia không? Em nghe nói, ông chủ Lại Văn Siêu của nhà máy phân hóa học kia có quan hệ gần gũi với khá nhiều lãnh đạo trong thành phố.

Phạm Băng Phượng ngẫm nghĩ một chút, dè dặt nói.

Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn cô, Phạm Băng Phượng bỗng hơi chột dạ, nhìn sang hướng khác, không dám đối diện với Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Tiểu Phạm, chuyện như vậy không thể đoán bừa. Cơ quan chính trị pháp luật hẳn nên ủng hộ chuyện chấn chỉnh trị an. Đây là khẳng định. Các đồng chí ở Viện Kiểm sát nói rất có lý. Dù bất kỳ tình huống nào, cũng phải nên kiên trì phá án theo pháp luật. Còn tài chính khó khăn cũng có thể hiểu được. Không sao, chuyện này tôi sẽ xử lý. Trưa nay chỉ là khao lão Tiết và Hạ Hàn, mọi người vui vẻ là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.