Chuyện trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy đột nhiên cho Chu Kiến Quốc cùng toàn bộ cán bộ huyện Lâm Khánh một sự tập kích thật đột nhiên, trước đó cho dù là Lưu Vĩ Hồng, không ai biết được một chút tin tức. Nhưng sau khi Chu Kiến Quốc đi lên tỉnh, tin tức này rốt cục không thể “giấu diếm”, giống như cơn gió truyền khắp quan trường Lâm Khánh, cán bộ bình thường tuy rằng không quan tâm ai tới làm bí thư Huyện ủy, nhưng những cán bộ lãnh đạo mỗi người đều quan tâm.
Quan tâm nhất đương nhiên là Đặng Trọng Hòa.
Khang bí thư tiền nhiệm vừa xảy ra tai nạn giao thông, Đặng Trọng Hòa thật trở tay không kịp, chưa kịp làm ra động tác gì thì Địa ủy đã phái Chu Kiến Quốc tới, làm Đặng Trọng Hòa thực sự buồn bực. Hiện giờ lại thêm một lần. Chu Kiến Quốc thăng quan, trước đó không hề có chút dấu hiệu, thật làm hắn không kịp trở tay.
Trong ngày Chu Kiến Quốc khởi hành đi lên tỉnh, Đặng Trọng Hòa cũng lái xe ra khỏi đại viện Huyện ủy Lâm Khánh, đi thẳng lên địa khu. Nghe nói cũng không ở lại địa khu qua đêm, ngay trong đêm lại đi thẳng lên trên tỉnh.
Đặng Trọng Hòa không thể không gấp gáp.
Nếu cơ hội này tiếp tục bị bỏ qua, vậy thật sự là phiền toái. Bí thư Huyện ủy sắp tới, sẽ không có vận khí tốt như Chu Kiến Quốc, chưa tới thời gian một năm đã lập tức rời đi đi? Nếu làm năm ba năm, đồng chí tiểu Đặng phải đợi thêm năm ba năm, vậy xem như là muốn mạng già!
Ưu thế lớn nhất của Đặng Trọng Hòa chính là tuổi tác. Ba mươi chín tuổi, vẫn là chủ tịch huyện trẻ nhất trong toàn bộ địa khu. Nhưng nếu kéo dài thêm năm ba năm, đồng chí tiểu Đặng sẽ biến thành lão đồng chí, ưu thế tuổi tác không còn sót lại chút gì, chẳng khác gì những người khác.
Lưu Vĩ Hồng cũng không vội vàng gọi điện thoại cho Lý Dật Phong hoặc Lý Hâm. Hắn tin tưởng chuyện này cũng chỉ là nhất thời phát sinh, cho nên Lý Dật Phong cũng không thông tri cho hắn biết trước.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng quay trở lại Giáp Sơn, Lý Hâm gọi điện thoại đến.
- Vĩ Hồng, công tác của cậu vẫn thuận lợi chứ?
Ngữ khí của Lý Hâm rất khoái trá, bên phía Vân Vũ Thường hẳn đã thông tri với hắn, lập tức sẽ thu nhập hai triệu đô la vào túi, Lý Hâm làm sao lại mất hứng? Lúc trước đầu nhập vào, bất quá chỉ là một triệu tiền quốc nội, nếu đổi sang đô la chỉ được hai trăm ngàn. Trong nháy mắt lại lợi nhuận gấp mười lần, kinh tâm động phách tới bực nào?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Hoàn hảo. Nhưng phỏng chừng ngày lành cũng sắp chấm dứt!
Lý Hâm hơi có chút xấu hổ, nói:
- Vĩ Hồng, chuyện này chính là kiến nghị lâm thời. Chủ tịch thành phố Hồng Dương đột nhiên trống ghế, trong tỉnh đề nghị để cho lão Hàn đi Hồng Dương, lão Hàn chính là trưởng ban tổ chức Đại Ninh, vì thế lão đầu tử nhà tôi liền nói ra lời đề nghị, mời lãnh đạo Tỉnh ủy nghĩ một chút về Chu Kiến Quốc. Hồ bí thư cũng đã đồng ý, sự phát đột nhiên, chưa kịp thông báo trước với cậu một tiếng.
Nói vài lời, hắn đã đem tình hình điều động lần này nói thật rõ ràng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Lý ca, anh hiểu lầm ý tứ của tôi. Chu bí thư có thể thăng quan một bậc, đương nhiên là chuyện tốt. Tôi dùng sức như vậy, không phải là vì ngày này sao?
Lý Hâm cũng cười.
Lời này là sự thật, có thể có rất ít người biết, không có Lưu Vĩ Hồng, sẽ không có “Kinh nghiệm Lâm Khánh” càng thêm không có khả năng Chu Kiến Quốc được thăng quan. Lưu Vĩ Hồng ra sức tạo thế như vậy cho Chu Kiến Quốc, ý đồ đã thập phần rõ ràng. Vì thế Lý Dật Phong mới chủ động đề nghị với Tỉnh ủy, để Chu Kiến Quốc thăng nhiệm làm trưởng ban tổ chức Thành ủy Đại Ninh.
Đại Ninh là một thành phố phát triển tốt trong tỉnh, tuy rằng là thành phố địa cấp, nhưng so với những thành phố địa cấp cùng địa khu bình thường bị trí tự nhiên có vẻ quan trọng hơn một chút. Bí thư Thành ủy Địa Ninh, luôn do phó bí thư Tỉnh ủy kiêm nhiệm. Lần này trưởng ban tổ chức Thành ủy Đại Ninh trực tiếp đảm nhiệm chủ tịch thành phố Hồng Dương, chính là chứng cớ rõ ràng. Thành phố Hồng Dương cũng là một trong những thành phố lớn trong tỉnh.
Nếu Chu Kiến Quốc được đề bạt tại địa khu Hạo Dương, cũng nhận chức vụ trưởng ban tổ chức Địa ủy, thêm danh hiệu ủy viên Địa ủy. Sau này nếu muốn tiếp tục tiến bộ, có thể phải trước tiên đảm nhiệm phó bí thư Địa ủy, sau đó đổi thành chuyên viên, khi tư lịch đã đủ tiếp nhận bí thư Địa ủy. Nếu không phải đột kích đề bạt, những bước đường này “tuần tự nước chảy” đi xuống, phải cần tới tám mười năm thời gian. Chủ yếu sẽ sống quãng đời còn lại trên vị trí bí thư Địa ủy. Đây còn phải nói có vận khí đặc biệt thật tốt, chỗ dựa vững chắc đặc biệt cứng rắn, bằng không cũng đừng nghĩ tới.
Hiện tại trực tiếp tiếp nhận chức vụ trưởng ban tổ chức Thành ủy Đại Ninh, đã đem con đường này kéo thật ngắn lại, chỉ cần Lưu gia không ngã, Lưu Vĩ Hồng tiếp tục phát lưc, con đường làm quan trong tương lai của Chu Kiến Quốc còn có thể thêm bằng phẳng.
Lý Dật Phong xem như thật “cấp lực”.
- Vậy người nào được chọn làm bí thư Huyện ủy tân nhiệm đây? Có chút tin tức nào hay không?
Lưu Vĩ Hồng hỏi.
Chu Kiến Quốc đã được thăng quan, ai đảm nhiệm bí thư Huyện ủy liền có vẻ thật mấu chốt. Dù sao bây giờ Lưu Vĩ Hồng vẫn còn ở lại trong huyện Lâm Khánh.
- Hiện tại tạm thời còn không rõ ràng lắm. Bên phía chú Lục hẳn sẽ có quyết định đi.
Ngữ khí của Lý Hâm thật nhẹ nhàng, trước mắt bí thư Huyện ủy còn chưa tới mức biến thành “Cán bộ do Tỉnh quản”, Lục Đại Dũng là bí thư Địa ủy, sẽ nắm giữ quyền lực này trong tay. Chỉ cần Tỉnh ủy không trực tiếp điểm danh, sẽ không cần lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng cũng không hỏi nhiều.
Có một số việc hiện tại hắn không thể nhúng tay vào. Thực lực Lưu gia tại tỉnh Sở Nam cũng không hùng hậu, thậm chí có thể nói trụ cột rất yếu. Trước kia Lý Dật Phong đảm nhiệm chức vụ trong ủy ban tỉnh, đảm nhiêm chức trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy còn chưa lâu, thực lực cũng xem như có hạn. Cả tỉnh Sở Nam, vẫn còn là thiên hạ của thế lực bản thổ, có vẻ như các quan chức trung ương trước mắt còn chưa quan tâm tới Sở Nam.
Mặc kệ ai tiếp nhận chức vụ bí thư Huyện ủy của Chu Kiến Quốc, đầu tiên Lưu Vĩ Hồng phải làm chính là làm tốt công tác của chính mình.
Nhưng thực hiển nhiên, người khác không được trấn định như Lưu Vĩ Hồng.
Vừa mới cúp điện thoại của Lý Hâm không lâu, liền nghe được tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Lưu Vĩ Hồng hờ hững nói.
Đi vào không ít người, có Hùng Quang Vinh đi phía trước, Tiết Chí Dân cùng Mã Cát Xương theo sát phía sau.
- Hùng khu trưởng? Đồng chí Chí Dân? Vào, vào ngồi đi!
Lưu Vĩ Hồng có chút không ngờ được, vội vàng đứng dậy mỉm cười mời mọi người ngồi xuống. Phương tiện trong văn phòng Lưu bí thư tương đối sơ sài, chỉ có hai sô pha gỗ, trước bàn làm việc chỉ có hai ghế dựa. Lưu Vĩ Hồng tự mình dời ghế lại, Hùng Quang Vinh cùng Tiết Chí Dân ngồi trên ghế sô pha, hắn và Mã Cát Xương ngồi trên ghế dựa.
Mã Cát Xương tự mình làm phục vụ, châm trà cho Hùng Quang Vinh và Tiết Chí Dân.
- Hùng khu trưởng, đồng chí Chí Dân, như thế nào lại tới đây?
Lưu Vĩ Hồng lấy thuốc lá mời một vòng, cười hỏi. Hiện tại Hùng Quang Vinh đã là cục trưởng Cục nông nghiệp huyện, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn xưng hô hắn là Hùng khu trưởng, nhưng Mã Cát Xương đang ngồi, liền bỏ thêm cái họ phía trước xem như phân biệt.
Hùng Quang Vinh cùng Tiết Chí Dân liếc nhau, gương mặt mang theo ý cười, trong mắt rõ ràng toát ra vẻ bất an lo âu, nhưng không ai tiện mở miệng trước.
Lưu Vĩ Hồng biết tâm tư của họ, rất có kiên nhẫn chờ đợi. Trong lòng hắn hiểu được suy nghĩ rõ ràng như có muốn nói ra hay không hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
- Bí thư, thế này, có phải Chu bí thư sắp được điều đi rồi?
Khoảnh khắc, Hùng Quang Vinh hỏi dò, ánh mắt đoàn người đều tập trung trên mặt Lưu Vĩ Hồng. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng là thực sự trở thành người tâm phúc của “Giáp Sơn” bọn họ, có nghi hoặc gì họ đều thích đi tìm Lưu bí thư.
- Vâng.
Lưu Vĩ Hồng cũng không phủ nhận, lập tức gật đầu.
- Vậy…Chu bí thư sẽ điều đi nơi nào? Hay là đến Hạo Dương?
Hùng Quang Vinh lại hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:
- Sẽ không ở Hạo Dương. Ý tứ của trên tỉnh là cho Chu bí thư đi Đại Ninh, đảm nhiệm chức trưởng ban tổ chức Thành ủy Đại Ninh.
Đám người Hùng Quang Vinh đưa mắt nhìn nhau, trên mặt vừa kinh ngạc vừa bội phục. Hiện tại mọi người còn đang suy đoán lung tung, vị này đã biết rõ chức vụ mà Chu bí thư sắp đảm nhiệm!
Lợi hại!
Sở dĩ Lưu Vĩ Hồng không giấu diếm đối với họ, cũng có hai nguyên nhân. Thứ nhất nhóm người Hùng Quang Vinh, Tiết Chí Dân cùng Mã Cát Xương trước mắt xem như cán bộ tâm phúc thân cận với hắn nhất, có thể được xưng tụng là diễn viên phụ trong huyện Lâm Khánh của hắn. Đối với thân tín của mình cần phải thành thật, đây là tác phong xử sự của Lưu Vĩ Hồng. Thứ hai nghe nói Chu Kiến Quốc phải đi, trong lòng họ đều thật khẩn trương. Người nào cũng biết Lưu Vĩ Hồng là thân tín của Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng có thể ở trong huyện Lâm Khánh “đấu đá lung tung” như vậy là bởi vì có Chu Kiến Quốc ở sau lưng làm chỗ dựa. Một khi Chu Kiến Quốc điều động, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên mất đi chỗ dựa vững chắc, những cán bộ đi gần với Lưu Vĩ Hồng như họ tự nhiên sẽ không còn chỗ dựa vững chắc. Lưu Vĩ Hồng lộ ra tin tức như vậy cũng làm cho bọn họ có thêm tin tưởng.
Ngoại trừ Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng này còn có chỗ dựa vững chắc khác, mọi người không cần khẩn trương!
Thời khắc mấu chốt không thể làm mất sĩ khí.
- Chu bí thư đi Đại Ninh?
Hùng Quang Vinh hít một hơi, không biết nên nói như thế nào. Đối với cán bộ cơ sở như họ mà nói, hướng đi của lãnh đạo huyện đều có điểm mờ mịt như xem hoa trong sương, về phần điều chỉnh cán bộ ngoài cấp huyện, chỉ có thể xem như nghe đồn.
Tiết Chí Dân nói:
- Vậy…bí thư mới sẽ là ai vậy? Tôi nghe nói Đặng chủ tịch cũng đi Đại Ninh.
Đây mới là nguyên nhân mà hắn cùng Hùng Quang Vinh vội vàng chạy tới. Trong Lâm Khánh có rất nhiều cán bô, ai cũng biết Lưu bí thư không hòa hợp với Đặng chủ tịch, đã oanh kích Đặng Trọng Hòa không chỉ một hai lần. Nhưng lòng dạ của Đặng Trọng Hòa quá thâm, không mãnh liệt như Mễ Khắc Lương, nhưng trong lòng nhất định sẽ có khúc mắc. Vạn nhất Đặng Trọng Hòa làm bí thư Huyện ủy, tình huống sẽ không hay. Đặng Trọng Hòa không ưa Lưu Vĩ Hồng, tự nhiên sẽ càng thêm không thích bọn họ. Vấn đề là Lưu Vĩ Hồng còn có chỗ dựa vững chắc khác, hơn nữa còn là bí thư Khu ủy, Đặng Trọng Hòa trong nhất thời không nhúc nhích được Lưu Vĩ Hồng, nhưng mấy người bọn họ thì không dám chắc.
Thấy Lưu Vĩ Hồng không trả lời, Tiết Chí Dân cố lấy dũng khí, còn nói thêm:
- Lưu bí thư, tôi nghe nói Đặng chủ tịch đi tới lui với Tào chuyên viên chặt chẽ, trước khi hắn lên tỉnh còn đi tới Hạo Dương…
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Những lời đồn không có căn cứ này, đừng quan tâm tới. Mặc kệ ai tới làm bí thư Huyện ủy, dù sao cũng phải xem trọng công tác. Chúng ta làm tốt công tác của mình là được rồi.
Ba người Hùng Quang Vinh lại đưa mắt nhìn nhau.
Lưu Vĩ Hồng ha ha cười nói:
- Hùng khu trưởng, đồng chí Chí Dân, hai người thật khó có thời gian đến đây một chuyến, buổi trưa hôm nay phải uống vài chén. Cát Xương, tôi xem chúng ta ăn trong căn tin đi, khẩu vị bên ngoài thật còn kém hơn căn tin của chúng ta. Sư phụ Mã làm đồ ăn ngon, phiền toái ông an bài một chút, tính vào tiền của tôi, ha ha.
- Được, bí thư.
Mã Cát Xương đáp ứng một tiếng, vội vàng đi ra ngoài. Tuy rằng hắn cũng có chút lo lắng, nhưng đang ở Giáp Sơn, trời cao hoàng đế xa, không cần quá lo âu.
Lại nói hắn vừa nhậm chức khu trưởng, trong thời gian ngắn còn chưa nghĩ tới sẽ tiến lên trên. Chỉ cần không phạm sai lầm, bình thường sẽ không đến nỗi bị cách chức.