Quan Gia

Chương 365: Chương 365: Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy khẩn cấp triệu kiến.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 365: Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy khẩn cấp triệu kiến. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Buông điện thoại với Vân Vũ Thường, Lưu bí thư hưng phấn đứng dậy, đi tới đi lui trong văn phòng. Tình thế hiện tại thật tốt! Các loại quan hệ phức tạp đã bắt đầu diễn biến. 

Bên Vân Vũ Thường đại hoạch toàn thắng, kế tiếp nên tiến vào tốc hành mà thực hiện. Kiếm bao nhiêu tiền Lưu Vĩ Hồng kỳ thật cũng không đặc biệt để ý. 

Nếu hắn đã quyết định tham chính, cá nhân hắn thật sự dùng tiền cũng không nhiều lắm. Đãi ngộ phúc lợi cho quan chức quốc gia rất tốt, bao hết chi phí cho sinh lão bệnh tử, Lưu nhị ca cũng không nghĩ tới dùng tiền bao vây khắp toàn thân trên dưới người mình. Nhưng hiện tại Vân Vũ Thường đang kinh doanh, nàng kiếm tiền được vui vẻ, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng vui vẻ, biết trước tương lai hai mươi năm vẫn nên có chút tác dụng. 

Trong lúc Lưu bí thư còn đang hưng phấn, điện thoại lại vang lên. 

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng! 

- Vĩ Hồng, đến chỗ của tôi một chuyến đi. Đến trong nhà ăn cơm trưa, vợ tôi đã làm xong đồ ăn rồi đó! 

Trong điện thoại truyền ra thanh âm của Chu Kiến Quốc, tựa hồ cũng có chút hưng phấn, còn có chút bất an. 

Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra. 

Chu Kiến Quốc mời hắn đến nhà dùng cơm, tuy rằng làm bí thư Huyện ủy nhưng có chút thói quen Chu Kiến Quốc vẫn không sửa đổi. Tỷ như khi mời người thân cận nhất dùng cơm, vẫn ưa thích ăn trong nhà mình, không thích đến nhà hàng cho lắm. Đến Lâm Khánh đảm nhiêm chức vụ gần một năm, Lưu Vĩ Hồng đã đến nhà Chu Kiến Quốc dùng cơm ba lần. 

Nói như vậy, Chu Kiến Quốc mời hắn dùng cơm, thái độ như có vẻ có một số việc đang cần thương lượng với hắn. 

Lần này Chu Kiến Quốc lại muốn thương lượng chuyện gì? 

Lưu Vĩ Hồng cũng không do dư, lập tức đáp: 

- Được, bí thư, tôi lập tức đến ngay. 

- Ha ha, tốt…tôi chờ cậu! 

Chu Kiến Quốc cười cúp điện thoại. 

Giữa trưa, chiếc xe màu đen chạy vào đại viện Huyện ủy. Lưu Vĩ Hồng từ trên xe bước xuống, lập tức đi tới nhà Chu Kiến Quốc. Nguyên tưởng rằng sẽ có thêm khách nhân khác, không ngờ chỉ có một mình Chu Kiến Quốc ngồi trên sô pha xem báo, dì Vu đang bận việc trong phòng bếp. 

Trước kia Lưu Vĩ Hồng dùng cơm trong nhà Chu Kiến Quốc, cũng có khách nhân khác, tỷ như chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Vương Hóa Văn, cán bộ thân tín được Chu Kiến Quốc bồi dưỡng trong Huyện ủy. Xem ra hôm nay Chu Kiến Quốc chỉ mời một mình Lưu Vĩ Hồng. 

- Chào bí thư! 

Lưu Vĩ Hồng cười chào Chu Kiến Quốc. Cửa không khóa, cho thấy đặc biệt để cửa chờ đợi hắn. 

- Ha ha, Vĩ Hồng đã đến, lại đây ngồi! 

Chu Kiến Quốc nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, vội vàng buông tờ báo, đứng dậy ngoắc hắn, cười a a. Hôm nay lễ tiết của Chu Kiến Quốc có chút đặc thù, dĩ vãng khi Lưu Vĩ Hồng đến nhà hắn, hắn chỉ cười ha hả, bình thường sẽ không đứng dậy. 

Lưu Vĩ Hồng đi tới, trước tiên mời Chu Kiến Quốc điếu thuốc. 

- Vĩ Hồng, ngồi ngồi, uống trà! 

Nguyên lai trên bàn đã có một bình trà thơm pha sẵn chờ Lưu Vĩ Hồng. 

- Bí thư, có chuyện gì cao hứng như thế? 

Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống bên cạnh Chu Kiến Quốc, cười hỏi. 

- Ha ha, không vội không vội, lập tức sẽ ăn cơm, cơm nước xong tiếp tục tán gẫu. 

- Được, hôm nay bí thư cao hứng, cháu sẽ uống với chú vài chén. 

Lưu Vĩ Hồng liền cười, biết Chu Kiến Quốc khẳng định nhịn không được sẽ nói với hắn. Chu Kiến Quốc chính là cá tính này, dù đã làm bí thư Huyện ủy, tôi luyện được vài phần lòng dạ, nhưng ở trước mặt người thân cận như Lưu Vĩ Hồng, luôn không thể giấu diếm được tâm trạng. 

Quả nhiên Chu Kiến Quốc rít hai hơi thuốc, vẻ mặt liền dần dần trở nên nghiêm túc, nói: 

- Vĩ Hồng, có một tin tức nói cho cậu biết trước. Buổi sáng bên Ban tổ chức Tỉnh ủy gọi cho tôi, nói ngày mai tám giờ rưỡi sáng tôi đến Ban tổ chức Tỉnh ủy, Trưởng ban Lý Dật Phong chính thức muốn nói chuyện với tôi. 

Lưu Vĩ Hồng nhất thời chấn kinh, buột miệng nói ra: 

- Bí thư, chú cần điều đi sao? 

Tới gần cuối năm, Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy tìm một bí thư Huyện ủy nói chuyện, dụng ý không nói cũng hiểu, tám chín phần là muốn điều động Chu Kiến Quốc. Nhưng chuyện này trước đó chưa từng được nghe chút tiếng gió nào, phỏng chừng là do trong tỉnh lâm thời phát ra. 

Chu Kiến Quốc nhìn hắn, nói: 

- Cậu cũng nghĩ như vậy? 

- Tám phần là như thế. Kinh nghiệm Lâm Khánh vừa phát hành, sớm hay muộn chú sẽ động, chỉ là cháu không nghĩ ra lại động nhanh như vậy! 

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm nói. 

Trên thực tế, “Kinh nghiệm Lâm Khánh” được Ban tổ chức trung ương tạo làm điển hình xây dựng cơ sở Đảng, lời đồn đãi Chu Kiến Quốc sắp được thăng chức rất nhanh đã truyền ra trong huyện Lâm Khánh. 

Ngẫm lại xem, điển hình trong cả nước a! 

Bên Ban tổ chức trung ương đã khẳng định, “Nhân Dân nhật báo” đã đưa tin, quan vinh tới bực nào? Trước đó đừng nói là điển hình cả nước, cho dù là điển hình trong tỉnh huyện Lâm Khánh cũng chưa bao giờ nhặt được một lần. Chỉ có điển hình trong khu, chủ yếu là sắp xếp phân thành quả, trước kia địa khu Thanh Phong có một thành phố cùng tám huyện, từng huyện đều được sắp xếp luân phiên. Không đến phiên thì không được, bằng không sẽ có ý kiến. 

Huyện Lâm Khánh thật vất vả có được danh hiệu điển hình cả nước, bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc có thể không thăng quan sao? 

Chỉ xem khi nào điều động mà thôi. 

Về vị trí cụ thể, những nhà quan sát nghiệp vụ cũng đã “an bài” xong cho Chu Kiến Quốc. Có hai vị trí được tuyển, thứ nhất chính là trưởng ban tổ chức địa khu, thứ hai chính là phó bí thư Đảng đoàn Địa ủy. Về phần địa khu Hạo Dương mới thành lập, phó bí thư Đảng đoàn cùng trưởng ban tổ chức Địa ủy đều là cán bộ tân nhậm, những nhà quan sát nghiệp vụ không để ý tới, thượng cấp tổ chức vốn sẽ có an bài. 

Cũng có người nói sẽ không thăng nhanh như vậy, có thể là phó chuyên viên địa khu, tạm thời còn chưa vào hội ủy viên Địa ủy. 

Nhưng cách nói này đã lập tức bị người bác bỏ. “Kinh nghiệm Lâm Khánh” là điển hình xây dựng cơ sở Đảng, Chu Kiến Quốc tự nhiên sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Đảng ủy, như thế nào sẽ chuyển đi làm công tác hành chính đây? 

- Phải, tôi cũng cảm thấy có chút đột nhiên. Có thể chưa nhất định sẽ điều động đi, có lẽ chỉ là một cuộc nói chuyện tổ chức bình thường. 

Chu Kiến Quốc cũng không khẳng định. 

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu. 

Điều này trên cơ bản không có khả năng. Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy bình thường sẽ không tùy tiện tìm bí thư Huyện ủy nói chuyện, trừ phi giống như đời sau, toàn bộ bí thư Tỉnh ủy Huyện ủy đều xoay vòng trong trường đảng Tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy tìm từng người tâm sư, nhưng phải làm theo công việc lệ thường. 

- Vậy cậu nói sẽ động như thế nào? 

Chu Kiến Quốc tùy miệng hỏi thăm, không hề cảm thấy có chút không thỏa đáng. Tựa hồ khi gặp phải vấn đề nguy nan, đều hướng Lưu Vĩ Hồng thỉnh giáo, đã trở thành quán tính tư duy của Chu Kiến Quốc. Chủ yếu là vì Lưu Vĩ Hồng luôn làm hết phận sự, chưa bao giờ làm cho Chu Kiến Quốc thất vọng. 

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng nhíu lại, nói: 

- Chuyện này thật đúng là không dễ đoán. Phỏng chừng không phải là địa khu Hạo Dương. Địa khu thành lập mới hơn một năm, mọi người vừa hiểu được công tác, lập tức liền thay người bất lợi với việc triển khai công tác. Có thể sẽ đi địa khu khác, có lẽ là Ban tổ chức Tỉnh ủy cũng không chừng. 

Sắc mặt Chu Kiến Quốc chợt ngưng trọng: 

- Cậu cũng nghĩ là như vậy? 

Nếu thật điều tới địa khu khác, trong lòng Chu Kiến Quốc có chút không nỡ. Dù sao huyện Lâm Khánh trước kia vẫn thuộc địa khu Thanh Phong, hắn công tác tại địa khu Thanh Phong nhiều năm, sớm đã thành thói quen. 

Hiện tại bỗng nhiên phải rời khỏi, thật đúng là không quá thích ứng. Ý niệm đầu tiên trong lòng hắn là mang theo Lưu Vĩ Hồng cùng đi, nhưng cũng chỉ là suy ngẫm mà thôi. 

Không thực tế! 

Lưu Vĩ Hồng vừa mới trải rộng công tác tại khu Giáp Sơn, lập tức sắp có thành tích, bây giờ cùng mang Lưu Vĩ Hồng rời đi, vậy thật không có suy nghĩ. Dù chính Lưu Vĩ Hồng nguyện ý, Chu Kiến Quốc cũng không thể ích kỷ như vậy. 

Hơn nữa trải qua chuyện của Mễ Khắc Lương cùng Trần Văn Đông và “Kinh nghiệm Lâm Khánh” trở thành điển hình trong cả nước, Chu Kiến Quốc trên cơ bản đã có thể khẳng định, xuất thân của Lưu Vĩ Hồng thật không bình thường. Tuy rằng hắn còn chưa thể xem người giáo viên trẻ thủ hạ của mình cùng với Lưu lão gia tử thanh danh hiển hách có liên hệ, nhưng đại nhân vật họ Lưu trong cả nước không chỉ có một người, Lưu Vĩ Hồng rất có thể là đời sau của một trong số những đại nhân vật đó. 

Con cháu gia đình thủ đô bình thường, căn bản là giải thích không thông. 

Nếu như thân phận của Lưu Vĩ Hồng thật sự là như vậy, Chu Kiến Quốc càng không thể đánh chủ ý với Lưu Vĩ Hồng. Người ta đây là đang muốn bồi dưỡng người thừa kế đâu. Trên thực tế Lưu Vĩ Hồng giúp Chu Kiến Quốc, cũng giúp đã quá nhiều, không thể mọi chuyện đều ỷ lại vào Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên nhìn ra được nội tâm bất an của Chu Kiến Quốc, cười nói: 

- Bí thư, bất kể nói như thế nào đây là một chuyện tốt. Chú vẫn chưa tới năm mươi tuổi, còn đang trẻ trung khỏe mạnh, lần này điều động đúng là tiền đồ vô cùng tận. 

Cực lực thúc đẩy Chu Kiến Quốc lên cao, vốn là sách lược của Lưu Vĩ Hồng, hiện giờ nhanh như vậy liền thấy hiệu quả, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên thật cao hứng. Về phần sau khi Chu Kiến Quốc rời khỏi Lâm Khánh, ai tiếp nhận chức bí thư Huyện ủy, là một sự việc khác. Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Tựa như Chu Kiến Quốc không thể mãi ỷ lại vào Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể luôn luôn tránh dưới cánh chim của Chu Kiến Quốc. 

- Hắc hắc, nói là nói như vậy. Nhưng Vĩ Hồng à, tôi nói thật với cậu một câu xuất phát từ nội tâm đi. Trước kia còn chưa làm bí thư Huyện ủy, tôi thật cảm giác chức quan này rất uy phong. Lúc này đã làm, mới biết được bí thư Huyện ủy không dễ làm như tưởng tượng. Vừa mới hiểu được chút tình huống, lập tức bị điều đi địa phương khác, trong lòng tôi thật sự có điểm không yên tâm. 

Chu Kiến Quốc cảm thán nói. 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, lời này của Chu Kiến Quốc hẳn thật sự xuất phát từ nội tâm, cũng chỉ có thể nói ra trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Nếu lan truyền ra ngoài, thanh danh “con người rắn rỏi” của Chu bí thư xem như hoàn toàn bị hủy. 

- Ha ha, bí thư, thăng quan là một chuyện tốt, đáng giá chúc mừng một phen. Buổi trưa hôm nay thật sự phải cùng chú uống vài chén… 

- Vĩ Hồng, uống vài chén là không thành vấn đề, nhưng không thể uống quá nhiều, lão Chu đã lớn tuổi, không còn khỏe như trước kia đâu. 

Đang lúc nói chuyện, cô Vu bưng thức ăn cười hì hì từ trong phòng bếp đi ra, tiếp lời nói. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Cô cứ việc yên tâm, bí thư tửu lượng cao, dù cho ba người như cháu cũng không phải đối thủ của chú ấy. 

- Hì hì, cậu cứ khiêm tốn đi. Cậu còn trẻ như vậy, thân thể khỏe mạnh, lão Chu làm sao là đối thủ của cậu. Đợi một lát nên uống ít mới tốt. 

Mặc dù cô Vu không biết những quanh co liễu nhiễu trong quan trường, nhưng trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy triệu kiến nhất định là chuyện tốt, chuyện này bà thật hiểu rõ ràng, tâm tình rất tốt, tay chân lưu loát bưng thức ăn đặt lên bàn, lại dọn xong chén bát cho hai người, ba người vây quanh bàn ngồi xuống. 

- Bí thư, cháu mời chú một chén, chúc chú lên như diều gặp gió, kế hoạch lớn đại triển! 

Lưu Vĩ Hồng rót đầy rượu cho Chu Kiến Quốc, bưng chén rượu lên cười a a nói. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.