Trời ngày càng khuya, khách khứa lục tục ra về, biệt thự náo nhiệt dần yên tĩnh trở lại.
Chủ tịch thị xã Lưu và Chủ tịch Vân mỉm cười, cúi đầu tiễn khách.
Quay vào nhà, nhìn phòng khách bừa bãi, hai mắt Chủ tịch thị xã Lưu đăm đăm, đau đầu lập tức. Tuy rằng bọn họ không tùy tiện vứt rác lung tung nhưng hai ba mươi người tụ tập một chỗ, lại là tiệc mừng, nếu muốn sạch sẽ ngăn nắp thì không thể.
- Vợ này, người phục vụ mà công ty phục vụ cung cấp cho chúng ta mỗi ngày đều đi làm chứ?
Không đợi Vân Vũ Thường mở miệng, hắn đã cướp lời.
Vân Vũ Thường liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Ngày nào cũng đi làm, nhưng tối nay chắc chắn là không đến. Mấy thứ lộn xộn này đều phải nhờ Chủ tịch thị xã Lưu dọn dẹp đấy.
Chủ tịch thị xã Lưu lập tức nhăn nhó, thử thăm dò nói:
- Vợ ơi, tân phòng của mình vốn sạch sẽ, vừa rồi Hoa Anh với mấy nhóc kia vào quậy một chút, hay là chúng ta nghỉ ngơi đi, trốn vào phòng, mắt không thấy thì lòng không lo mà.
Vân Vũ Thường thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, hôm nay vất vả chứ?
- Đúng rồi, đúng rồi. Em xem, vừa uống rượu, vừa cúi đầu, cái lưng nhỏ này của anh muốn gãy rồi…
Chủ tịch thị xã Lưu liền gật đầu không ngừng.
- Được, Chủ tịch thị xã Lưu đi nghỉ ngơi trước đi, việc nhà tôi sẽ làm, không làm phiền đến lãnh đạo đâu.
Vân Vũ Thường nghiêm nghị nói, lập tức vào bếp, quấn tạp dề, đội mũ quả dưa vào, cầm chổi bước ra bắt đầu quét dọn phòng khách.
Chủ tịch thị xã Lưu choáng váng, miễn cưỡng bước đến, giằng chổi trong tay Vân Vũ Thường, miệng lầm bầm:
- Dù sao cũng chỉ là phòng khách, lộn xộn chút cũng đâu có sao, buổi tối cũng không ngủ ở phòng khách mà…
Vân Vũ Thường đứng thẳng lên, nhìn Lưu Vĩ Hồng, lên tiếng rất nghiêm túc:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đây là nhà mới của chúng ta. Ngày đầu tiên trong căn nhà này chắc chắn là phải tự dọn dẹp. Như vậy mới có cảm giác gia đình.
- Phải, phải. Phu nhân nói rất có lý, tướng công này tán thành cả hai tay. Anh làm vệ sinh, dùng hết sức, lột cái sàn nhà này luôn xem nó có sạch sẽ không.
Trước mặt bà xã, Chủ tịch thị xã Lưu uy phong lẫm lẫm không dám già mồm, chỉ khom lưng xuống, cầm lấy chổi quét dọn.
Vân Vũ Thường phì cười, nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, những lời này chỉ nói ở đây thôi, nếu để người ngoài nghe thấy, còn tưởng rằng Chủ tịch thị xã Lưu là đại tham quan, ngay trong nhà mình cũng muốn đào ba thước đất.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Vơ vét hết của dân thì vơ vét hết của dân. Giờ anh nghèo vô cùng. Ôi chao, vợ ơi, em không biết chứ, thế đạo này, làm tham quan thật thích, không cần lo gì cả, chỉ cần để ý lấy tiền. Người khác làm ra thành tích thì y cũng có phần. Anh hả, chỉ cần họ không để cho anh gây sự, không cản trở anh muốn cải tổ nên phải mắt nhắm mắt mở. Thực là tổ cha đồ phá hoại.
Chủ tịch thị xã Lưu nói xong, không ngờ lại cảm thấy hơi tức giận, quên mất hôm nay là đêm tân hôn của hắn.
Vân Vũ Thường gật đầu nói:
- Anh nói phải. Anh phải kiên trì chịu đựng mới có thể thay đổi hoàn cảnh, không thể bắt hết bọn tham quan được, nếu muốn như vậy, người rớt đài chính là anh.
- Cũng không sao. Đôi khi chỉ cần nghĩ đến chuyện này anh đã phát hoảng. Anh cố gắng phát triển kinh tế địa phương như vậy, muốn có thêm lợi ích cho người dân, không muốn giúp bọn béo kia. Nếu cứ theo tính tình của anh thì anh sẽ nắm một lũ khốn khiếp ấy, dọn cho sạch sẽ.
Vân Vũ Thường thản nhiên cười nói:
- Thôi được rồi, đừng nóng giận nữa. Hôm nay ở đây không có tham quan, chỉ có một vị thanh quan một lòng vì lợi ích nhân dân. Ừ, còn có bà xã của anh ta nữa. Không có bà xã này, có lẽ thanh quan anh ta cũng không làm nổi.
- Vợ ơi, em nói đúng quá, lại đây hôn một cái nào!
Chủ tịch thị xã Lưu liền ngừng tay, sờ miệng của Chủ tịch Vân.
Vân Vũ Thường cười lên khanh khách, đánh vào tay hắn.
- Được rồi, được rồi, xem kiểu của anh kìa, có phải quét rác đâu, rõ ràng là quét bất mãn trong lòng. Em làm cho, Chủ tịch thị xã đại nhân nghỉ ngơi tí đi, không làm phiền anh nữa.
Vân Vũ Thường cười khẽ, bước đến hôn Lưu Vĩ Hồng, chuẩn bị lấy cây chổi trong tay hắn, không đề phòng, bị Lưu Vĩ Hồng ôm chặt ngang người cô. Vân Vũ Thường giật mình thét lên “ui” một tiếng, còn chưa kịp định thần, Lưu Vĩ Hồng đã ôm cô thật chặt, cướp lấy đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô.
Thời tiết nóng bức, trong biệt thự có mở máy điều hòa. Vân Vũ Thường ăn mặc phong phanh, chỉ có một bộ đồ tơ màu đỏ thẫm, Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ mặc quần áo mỏng, hai người dính sát vào nhau, lửa nóng bốc lên cũng là chuyện bình thường.
- Đừng, đừng lộn xộn mà, quét dọn trước, còn phải tắm nữa…
Vân Vũ Thường hốt nhiên vùng dậy, giãy dụa, trốn tránh đôi môi cháy bỏng của Lưu Vĩ Hồng, nói đứt quãng.
Lưu Vĩ Hồng mặc kệ, vươn dài cánh tay ôm lấy chiếc eo nhỏ xinh của Vân Vũ Thường, tay kia thì đè gáy của cô, hôn loạn xạ, vừa háo sắc, vừa muốn chuyện càn quấy, tranh thủ lúc đôi tay rảnh rỗi, tùy tiện ném chiếc mũ quả dưa của cô thật xa.
Về mặt này, Lưu Vĩ Hồng khá mạnh mẽ.
Vân Vũ Thường bị hắn ôm chặt như vậy, từ ngực tới bụng đều cảm nhận được sức thanh xuân tràn trề, nóng bỏng từ thân thể hắn truyền tới, chỉ từ chối lấy lệ, cả người lập tức mềm nhũn, vươn đôi tay trắng muốt không chút sức lực ôm chặt lấy cái cổ cường tráng của hắn, sôi nổi đáp trả.
Được cơ hội này, Chủ tịch thị xã Lưu còn có thể dọn dẹp gì nữa?
Đôi tay không yên, lập tức ôm gọn lấy Vân Vũ Thường, nhanh chóng đi về phòng ngủ.
Vân Vũ Thường nằm trong lòng hắn, hai gò má đỏ hồng, con ngươi mơ màng, thở gấp không ngừng.
Vốn phòng khách không quá lộn xộn như vậy, giờ thêm chổi, sọt rác, giẻ lau, cả mũ quả dưa của cô nữa, lại càng có vẻ hỗn độn không chịu nổi, nhưng thời khắc này, Vân Vũ Thường còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện này?
Cô ôm chặt lấy người đàn ông này, chồng của cô, cường tráng như thế!
Hai người ngã xuống giường.
Lưu Vĩ Hồng tất nhiên không dám quá thô bạo với Vân Vũ Thường, không dám ném cô lên giường, mà cẩn thận đặt cô lên chiếc giường lớn kiểu cung đình màu hồng phấn, sợ làm cô đau.
Hai người tựa như bạch tuộc, trên chiếc giường rộng lớn, giằng co dậy sóng không ngừng.
Lưu Vĩ Hồng âm thầm chuyển một tay qua hông Vân Vũ Thường, muốn thăm dò đi vào, lại đụng phải chiếc tạp dề, bực bội, lại di chuyển bàn tay, muốn tìm lối tắt khác.
Vừa lần mò vài cái, Vân Vũ Thường đã cười phá lên, thân mình xinh đẹp cuộn tròn cả lại.
Lưu Vĩ Hồng hơi thẹn quá hóa giận:
- Vợ ơi, cái tạp dề này là đồ phá hoại, nó… nó cứ gây sự với anh hoài…
Đến thời khắc mấu chốt lại như vậy, cũng khó trách đồng chí Lưu Vĩ Hồng tức giận.
Vân Vũ Thường cố nén cười, ngồi dậy, cởi tạp dề ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lưu Vĩ Hồng, lại hôn vào môi hắn, dịu dàng nói:
- Ngoan, đi tắm trước đi, trên người nhớp nháp không được thoải mái.
Đây là thủ đoạn trước đây Vân tỷ lừa thằng nhóc thối tha Lưu Vĩ Hồng.
Chiêu này sử dụng lần nào cũng linh nghiệm, chỉ cần xuất chiêu, dù hắn ương ngạnh cỡ nào cũng trở nên ngoan ngoãn. Loại cảm giác được yêu chiều này, len lỏi vào xương tủy, cho dù đến kiếp sau cũng khắc cốt ghi tâm.
- Được rồi, vậy đi tắm trước…
Lưu Vĩ Hồng ngoan ngoãn ngừng quấy rối. Vân Vũ Thường vừa mới hạ giọng, không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại liếc mắt, vẻ mặt trơ tráo nói:
- Vợ ơi, hay là cùng tắm đi…
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường lập tức đỏ bừng, lườm hắn một cái, cố ý tự đứng dậy, cầm áo xống đi vào phòng tắm, lúc vào cửa còn quay người lại, hung hăng nói:
- Đàng hoàng một chút, không được gây sự đó!
Nói xong liền vội vã đóng cửa phòng tắm lại.
Dù rằng như thế, Vũ Thường vẫn còn lo lắng, như thể Lưu Vĩ Hồng có cách mở cửa phòng tắm rồi trơ tráo chui vào, dọa cho cô sốc.
Cái người đó, có chuyện gì mà hắn không làm được?
Phải cảnh cáo trước!
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nằm trên chiếc giường màu hồng phấn, ngửa mặt lên trần, thở phì một hơi, duỗi lưng, trên mặt tràn đầy vẻ thoải mái, thỏa mãn khác thường.
Ông trời thật ưu ái hắn.
Sau khi làm lại từ đầu, cuộc sống của Lưu Nhị Ca đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cho tới giờ, Lưu Vĩ Hồng đều hài lòng hết thảy. Nhất là việc Vân Vũ Thường thành vợ hắn, đây là điều khiến Lưu Vĩ Hồng mãn nguyện nhất. Mỗi khi nghĩ đến, Lưu Vĩ Hồng còn cảm thấy như đang nằm mộng.
Hôm nay, chẳng những Vân Vũ Thường đã trở thành vợ hắn trên pháp luật, mà còn trở thành vợ hắn trên thực tế.
Cô gái luôn chăm sóc hắn, quan tâm hắn, thậm chí cưng chiều hắn, từ nay về sau sẽ trở thành người phụ nữ quan trọng nhất trong đời hắn, tiếp tục che chở hắn, yêu thương hắn mãi mãi.
Cảm giác này không chỉ thích thú bình thường.
Đàn ông dũng mãnh, cường tráng, giàu sức sống đến thế nào cũng cần một điểm tựa tâm hồn. Vân Vũ Thường không nghi ngờ gì, chính là bến đỗ bình an nhất của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng thoải mái nằm ngửa, thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười ngây ngô.
Thời gian vô tình trôi qua, cửa phòng tắm lại mở, Vân Vũ Thường mặc bộ đồ ngủ bằng tơ màu trắng, đầu quấn khăn tắm, hai chân trần chậm rãi bước ra. Dưới ánh đèn màu hồng phấn dịu dàng, bộ ngực trắng sữa của Vân Vũ Thường vun cao, eo nhỏ tinh tế, cả người toát ra một dáng vẻ mông lung rực rỡ, quả nhiên là người đẹp như ngọc, khiến Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy liền ngây dại.
Thấy tên ương ngạnh này bỗng nhiên ngơ ngác, Vân Vũ Thường không nén nổi, cười khẽ, lập tức lấy áo ngủ và quần lót đặt vào tay hắn.
- Đi tắm đi, tắm kỹ một chút, đừng qua loa cho xong.
Vân Vũ Thường nói xong liền hé miệng cười.
Lưu Vĩ Hồng cầm lấy quần lót, chẳng thèm tới áo ngủ, lập tức vào phòng tắm.