Đợi lúc Lưu Vĩ Hồng từ trong phòng ngủ đi ra, Vân Vũ Thường liền hiểu người kia tại sao đối với quần áo ngủ lại luôn khinh thường. Hóa ra muốn trước mặt vợ, khoe cơ thể rất mạnh mẽ của chính mình.
Cứ như vậy chỉ mặc một chiếc quần trong nhỏ nhỏ đứng ở trước giường, dưới ánh đèn ngủ màu phấn hồng dịu dàng, dường như những cơ bắp mạnh mẽ của hắn ánh lên một tầng mê li sáng bóng, rõ ràng càng có sức gợi cảm.
Theo ngôn ngữ internet của thế hệ sau, Chủ tịch Thị xã Lưu chính là một “Kẻ cơ bắp”.
Tuy nhiên trong đầu của kẻ cơ bắp này còn được trang bị thêm rất nhiều thứ hữu dụng, không phải là bã đậu.
Vân Vũ Thường đã chui vào trong chăn rồi chỉ lộ đầu ra. Đừng xem hiện nay Vũ Thường là Chủ tịch của Công ty đa quốc gia, là nữ doanh nhân nổi tiếng toàn bộ giới thương nghiệp của Giang Khẩu, nhân vật giàu có được xếp đứng đầu trên đỉnh của kim tự tháp, người bình thường vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng dù sao cũng là cô nương chưa kết hôn, như hôm nay thân là vợ người, lại là lần đầu đứng trước mặt nam giới, trong lòng không khỏi bất an.
Huống hồ người đứng trước giường là “ kẻ cơ bắp” vô cùng cường tráng như một con thú hoang?
Đối với chuyện sẽ xảy ra, Vũ Thường có chút không dám suy nghĩ sâu hơn.
Người kia, là tên tiểu tử xấu xa ngày trước, một lát nữa có thể giết mình hay không?
Vân Vũ Thường căng thẳng không ngừng, không kìm được cắn cắn môi, ánh mắt đẹp di chuyển, không dám nhìn vào người Lưu Vĩ Hồng.
Đã thấy bộ dáng như thế, kẻ cơ bắp cũng không khỏi đắc ý, không ngờ ngay tại bên giường, đã bày vài tư thế đẹp, trên mặt nổi lên nụ cười dữ dội. Mỗi lần con sói già trông thấy chú dê con đều có cái vẻ như vậy.
Vân Vũ Thường dứt khoát cả người đều chui vào trong chăn.
Kẻ cơ bắp liền đắc ý cười vang, đang chuẩn bị mọi thứ, Vân Vũ Thường bỗng nhiên từ trong chăn lại nhô đầu ra duỗi cánh tay ngọc trắng như ngó sen, “ xoạch” một tiếng, tắt hết đèn, trong phòng lập tức tối đen như mực.
Vừa chuẩn bị leo lên giường , Lưu Vĩ Hồng bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa ngã sấp. May mà ở bên giường, cho dù là ngã thật xuống, trên đầu cũng không thể có cục u lớn.
Lưu Vĩ Hồng liền giơ tay sờ soạng công tắc.
- Không được bật đèn!
Bên tai đã truyền đến thanh âm vừa thẹn vừa gấp của Vân Vũ Thường, mang theo ý mệnh lệnh.
Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra, không dám trái ý tứ của bà xã. Vân Vũ Thường là lần đầu, trong đầu thẹn thùng cũng hoàn toàn có thể hiểu được. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng cũng không là cái loại trơ mắt xem “cổ quái”.
Cảnh tối lửa tắt đèn cũng có mùi vị khác.
Cảm thấy Lưu Vĩ Hồng như đã dừng động tác bật đèn, Vân Vũ Thường thầm thở phào. Nếu, nếu bị người kia trừng to con mắt nhìn chằm chằm vào, vậy xấu hổ chết đi được.
Sau đó liền cảm thấy cả người chợt lạnh, lại hóa ra chăn đã bị Lưu Vĩ Hồng thốc lên, liền cảm thấy có một áp lực nặng nề bổ vào mặt. Tuy mắt không nhìn thấy vật, Vân Vũ Thường cũng có thể tưởng tượng được thân hình cường tráng của Lưu Vĩ Hồng bổ nhào tới cô, vội vàng trốn tránh vào bên cạnh.
Kẻ cơ bắp rắn chắc bổ vào khoảng không, đầu rơi vào trong gối mềm mại vô cùng.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, tay duỗi dài thêm, liền tiếp tục ôm vào Vân Vũ Thường đang né tránh bên cạnh, dùng hết sức, một thân thể mềm mại toàn bộ cả người đều ôm ấp vào trong lồng ngực của mình.
Vân Vũ Thường hô nhỏ một tiếng, thanh âm có chút run rẩy.
Dường như rất sợ hãi.
Trong tiếng hô nhỏ run rẩy đó, khiến trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng run lên, như lửa tình đang cháy phừng phừng bỗng chốc có chút lạnh. Giờ khắc này, Vũ Thường luôn bao dung hắn, yêu thương của hắn, biến thành một cô gái nhỏ bé. Hơn nữa hắn – tên tiểu tử xấu xa ngày xưa cũng đã hoán vị thành một “bá chủ” nắm trong tay mọi thứ. Cô ấy đang chờ hắn âu yếm, chờ hắn an ủi, chờ hắn thương yêu.
- Vũ Thường…
Lưu Vĩ Hồng kề bên tai Vân Vũ Thường nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của cô, ngửi hương thơm tự nhiên trên da thịt của cô, hai cánh tay cũng không dám sờ lung tung.
Tối nay, nhất định là một đêm tuyệt vời, hắn không thể làm kinh hãi nữ thần của hắn.
Vân Vũ Thường không hé răng, chậm rãi duỗi tay ra, đưa lên tấm lưng trơn bóng của hắn, nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve, thật cẩn thận, mang theo một chút ý thăm dò.
Lưu Vĩ Hồng không dám làm càn, không dám kinh sợ cô, chỉ là nhẹ nhàng hôn vành tai của cô.
Vành tai là một trong những bộ phận cực nhạy cảm của nữ giới, đối với các cô gái chưa kết hôn, càng nhạy cảm hơn.
Hơi thở của Vân Vũ Thường dần dần gấp thêm.
Tay phải của Lưu Vĩ Hồng như trước lót dưới gáy của Vân Vũ Thường, tay trái chậm rãi di chuyển, từ cổ áo ngủ vào trong, da thịt của ngực Vân Vũ Thường trơn bóng kinh người, mềm mại kinh người, chạm nhẹ một cái thì thấy rất đàn hồi.
Vân Vũ Thường lại khẽ run lên.
Cùng với Lưu Vĩ Hồng đã nói chuyện yêu đương hai năm, cũng có vài tiếp xúc thân mật, nhưng khối này, trước đây luôn luôn là “cấm địa”, từ trước tới nay không có người đàn ông nào có thể không chút trở ngại chạm vào đôi gò bồng đảo mềm mại của cô.
Cái loại cảm giác tê tê đó bỗng chốc truyền đến mỗi một tế bào toàn thân.
Cuối cùng, đôi bàn tay thô to của Lưu Vĩ Hồng, toàn bộ nắm chắc gò bồng đào mềm mại, vừa trọn trong tay, đỉnh nhũ hoa mềm mãi ở trong chính bàn tay của Lưu Vĩ Hồng, cũng tê tê, cảm giác sung sướng vô cùng.
Vân Vũ Thường cả người đều cứng ngắc một chút.
Vừa vui sướng vừa hoảng sợ, càng tăng thêm cảm nhận kì diệu của cơ thể, hỗn hợp một loại cảm giác rất đặc biệt, chặt chẽ quện lại trong lòng cô. Cô dính sát thân thể mềm mại vào Lưu Vĩ Hồng, lập tức cảm giác rõ rằng sự thay đổi của mỗi bộ vị của cơ thể Lưu Vĩ Hồng .
Sự thay đổi này phát sinh cực nhanh, lên một khắc như còn không có chút cảm giác, xuống một khắc, bỗng nhiên hùng tráng phí khách hiên ngang, làm lòng người tâm ý hoảng loạn.
Cấu tạo thân thể con người thật kì diệu vô cùng.
Trong bóng đêm, vang lên tiếng hơi thở gấp của Vân Vũ Thường, cẩn thận nói:
- Vệ Hồng, em sợ…
Trong lúc này, kẻ cơ bắp lửa tình như sôi, đành phải rất vô sỉ “ lừa dối” nói:
- Đừng sợ, đừng lo, anh sẽ chú ý…
- Đừng…
Vân Vũ Thường mơ hồ trả lời không rõ tiếng, giống như trong miệng có cái gì bị nhét vậy, sau đó, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đầu lưỡi đau nhức, Vân Vũ Thường thình lình bất ngờ có suy nghĩ nổi loạn, hung hăng cắn hắn một cái.
Xem ra trong cách cắn người này, tất cả thục nữ đều yêu thích như nhau, cũng có thiên phú giống nhau.
Mà trận này như nhau đột nhiên xảy ra đau nhức, bỗng nhiên kích thích được Lưu Vĩ Hồng, trong đầu hắn tiềm tàng tính hung hãn đều được kích thích phát ra, mạnh mẽ hướng về phía trước đột kích, dồn hết sức lực toàn thân, khiến hai cơ thể dính chặt vào nhau.
- A, anh đồ bại hoại...
Vân Vũ Thường yêu kiều rên rỉ, kèm theo tiếng khóc thút thít.
Dù sao cũng đều là bại hoại rồi, Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm quan tâm, hết sức xông đến.
Trong phòng tối đen, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc hòa quyện thành một âm khúc tự nhiên tuyệt vời.
Cũng không biết qua bao lâu, toàn bộ cuối cùng đều lắng lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc vẫn như trước, Lưu Vĩ Hồng vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm vành tai mềm mại của Vân Vũ Thường.
Hai chân thon dài rắn chắc của Vân Vũ Thường ôm lấy bắp chân của hắn, không ngừng thở dốc.
Thân thể hai người vẫn như trước dính chặt vào nhau.
- Vũ Thường, không sợ rồi chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười xấu xa, thì thầm bên tai Vân Vũ Thường, mệt mỏi hỏi.
Vân Vũ Thường hai tay siết chặt lấy lưng hắn, liền bóp hắn một cái, nhẹ nhàng, không có sức. Thực vào lúc này, cả người Vân Vũ Thường đều muốn hư thoát, không có khí lực. Bằng không, sẽ không thương tiếc tên thô bạo này.
- Vũ Thường, em thật tốt…từ nay về sau, em đã là vợ của anh rồi, hàng thật giá thật, buôn bán công bằng…
Vân Vũ Thường thở dốc một tiếng, giả vờ cả giận nói:
- Em vốn là vợ của anh!
- Đúng, đúng. Em chính là vợ của anh. Ông trời đã an bài một Vân Vũ Thường, chính là ban tặng để làm vợ cho Lưu Vĩ Hồng. Đây chính là nhân duyên trời định, cả đời này, em phải chăm sóc tốt cho anh.
Lưu Vĩ Hồng mặt dạn mày dày nói.
Thân là Chủ tịch Thị xã, đường đường thân nam nhi bảy thước lại muốn vợ chăm sóc, tự nhiên không biết xấu hổ.
- Em chính là chăm sóc anh quá tốt, vì vậy anh mới không kiêng nể gì ức hiếp em…. Anh, anh không phải là người tốt!
Vân Vũ Thường dần dần khôi phục được một chút sức sống, oán hận không ngừng nói.
Lưu Vĩ Hồng cười vui nói:
- Vợ yêu, có chút ức hiếp, đó là tất yếu, không bắt nạt thì không gọt giũa được. Em phải biết, trọng trách trên người là rất nặng, gánh vác sứ mệnh lịch sử vì Lưu gia nối dõi tông đường. Em có biết, con em sinh ra sau này sẽ giỏi cỡ nào không ?
Vân Vũ Thường lại véo hắn một cái, nhưng cũng không kìm nổi hỏi:
- Giỏi thế nào?
- Rất rất giỏi, con về sau sẽ khiến Chủ tịch Vân uy phong lẫm liệt gọi con là tiểu tổ tông!
Vân Vũ Thường không khỏi “cười khúc khích”, lập tức liền nhíu mi rên rỉ một tiếng, như là động tác đó đã kéo theo đau đớn.
- Mau xuống đi!
Vân Vũ Thường đã đẩy Lưu Vĩ Hồng một cái, e thẹn nói.
- Vâng … xin Chủ tịch Vân chú ý, anh lại muốn nữa rồi, một, hai, ba!
Lưu Vĩ Hồng cười hi hi kêu lên, trơ tráo đến cực điểm.
Vân Vũ Thường hận tới ngứa cả răng, chỉ muốn cắn cho hắn một cái.
Anh chàng trơ trẽn này thật có nhiều thủ đoạn .
- Làm gì vậy?
Trong bóng tối, lại vang lên âm thanh của Lưu Vĩ Hồng, sột sà sột soạt, dường như đang có một động tác.
- Đừng ồn ào, em muốn đi nhà tắm…
Vân Vũ Thường thẹn thùng vô cùng, đánh hắn một cái.
Mỗi phần của thân thể đều dính dính, nói chung không thoải mái.
- Anh không cho em đi, anh muốn ôm em!
Ngày thường, Chủ tịch Thị xã Lưu hò hét là thế, thời khắc này hoàn toàn đổi tính đổi nết, như một đứa trẻ tham ăn, trong tay đã nắm đầy kẹo hồ lô, tuyệt đối không thể buông tay.
Vân Vũ Thường không thèm để ý, lập tức đứng dậy, cũng không phòng bị có lực lớn truyền đến, kêu lên một tiếng, cả người lại ngã vào thân hình trần trụi của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường vừa tức vừa vội đang định giãy ra, nhưng bị cánh tay cường tráng của hắn giữ chặt lại, không thể động đậy, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, may mà đèn đã tắt, không nhìn thấy.