Vốn định sáng sớm đi Thanh Tùng Viên vấn an ông nội, kết quả vì càn quấy, hai người choáng váng nặng nề, đều ngủ quên, mãi cho đến hơn 10h, mới lái xe Audi vào đại nội.
Vân Vũ Thường ngồi ở ghế phụ lái trợn mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, hận đến mức ngứa răng, luôn muốn véo hắn mấy cái. Người này, thiệt hắn còn giả vờ nói mình sẽ chú ý.
Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cười hì hì, tuyệt nhiên không thèm để ý.
Dù sao da mặt cũng dày, sớm đã nổi tiếng xa gần rồi.
Buổi sáng Thanh Tùng Viên im lặng, ngẫu nhiên có hai con chim ra ra vào vào trong tán cây cổ thụ lớn, phát ra âm thanh rất vui tai, nơi ở của ông cụ và văn phòng làm việc cùng ở một chỗ, chỉ có chút ngăn cách nhỏ. Nhưng hiện nay ông cụ rất ít xử lí công vụ, trừ những vấn đề vô cùng trọng đại, ông cụ mới phê chuẩn trên văn kiện, thường là vẽ vài vòng, biểu thị đã đọc, còn việc thường ngày, đã giao cho các chức phó đi xử lí.
Ông cụ và thủ trưởng đã thống nhất, vào tháng 3 năm tới sẽ mở hai cuộc họp, chính thức từ chức vụ đã đảm nhiệm, hoàn toàn lui về an dưỡng tuổi già. Công việc thường ngày của bên Quân ủy, Phong lão cũng không hề hỏi đến, theo chỉ thị của thủ trưởng tối cao, sẽ do hai vị Phó chủ tịch trẻ tuổi xử lí, tháng ba sang năm, Phong lão cũng từ bỏ đi chức Chủ tịch và phó Chủ tịch mình đảm nhiệm.
Nam tuần tam lão, sẽ hoàn toàn lui về phía sau màn, nhường sân khấu cho thế hệ trẻ.
Lúc Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường dắt tay vào cửa, trong đình hóng mát, ông cụ nửa nằm nửa người, trên tay cầm một chén chè xanh, thư kí đang đọc văn kiện cho ông nghe.
- Ông nội!
Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường liền vội đi lên phía trước, cúi đầu thỉnh an ông cụ.
Ông cụ cười ha ha, nói:
- Ha ha, vợ chồng son đến thăm ông già này à ?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ông nội, con và Vũ Thường mời người ăn kẹo cưới.
Vân Vũ Thường đem một túi kẹo hoa quả hai tay dâng lên.
- Được, kẹo cưới này ông ăn.
Ông cụ liền ngồi dậy, Lưu Vĩ Hồng vội tiến lên trước đỡ ông.
Thư kí hạ giọng nhắc nhở:
- Chủ tịch Thị xã Lưu, đã có căn dặn, thủ trưởng tốt nhất không nên ăn bánh kẹo. Đường huyết sẽ tăng cao.
Ông cụ xua xua tay, không đồng ý:
- Bác sĩ nói phải nghe, nhưng không thể nghe hoàn toàn, đường ăn nhiều thì không tốt, ngẫu nhiên ăn một hai viên cũng không quan hệ lắm. Kẹo cưới này tôi nhất định phải ăn.
- Ông nội, không phải lo lắng, đây là kẹo không đường, có vị ngọt nhưng không chứa đường.
Vân Vũ Thường mỉm cười nói, chuẩn bị kẹo cưới cho ông bà nội đã lựa chọn rất cẩn thận. Vân Vũ Thường rất cẩn thận, sao lại không biết thường thức bảo vệ sức khỏe của người cao tuổi? Nói xong liền cẩn thận bóc một viên kẹo cho ông cụ.
Ông cụ nhận lấy, cho vào trong miệng, mỉm cười gật đầu, hướng ánh mắt đầy hiền từ về phía hai người.
Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường lại tiến vào bên trong thỉnh an bà nội. Bà cụ rất vui mừng, cười ha ha ăn kẹo, kéo tay Vân Vũ Thường thủ thỉ hỏi, nói mình đang đợi được bế chắt, khiến Vân Vũ Thường đỏ mặt.
Lần này, ngoài thỉnh an thăm hỏi hai cụ ra, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cũng cho rất nhiều nhân viên đang làm việc ở Thanh Tùng Viên kẹo cưới, mỗi người một hộp, đều là bánh kẹo rất đặc biệt. Xem như mọi người đều vui. Buổi trưa cùng ngồi ăn cơm với hai cụ ở Thanh Tùng Viên, sau đó mới cáo từ ra về.
- Bà xã, lâu rồi không đi dạo trên các phố phường của Bắc Kinh, dù sao ngày mai mới khởi hành đi Giang Khẩu, nếu không thì chiều nay vợ chồng mình đi dạo phố nhé.
Leo lên xe Audi, Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Lần hưởng trăng mật này, Lưu Vĩ Hồng chính thức xin phép Thị ủy nghỉ kết hôn nửa tháng, bàn bạc với Vân Vũ Thường rồi, đợi hai ngày ở Giang Khẩu, sau đó đi du lịch ở Maldives, trong biển Ấn Độ Dương xanh thẳm, thưởng thức đêm tân hôn ngọt ngào. Hiện giờ Chủ tịch Thị xã Lưu tuy là Chủ tịch Thị xã cấp Huyện nho nhỏ, du lịch nước ngoài không hạn chế lớn. Về sau, cùng với việc thăng quan, hạn chế này cũng ngày càng nhiều.
Trưa ngày mai, Lưu Vĩ Hồng đã hẹn một đám bạn vui vẻ một chút.
Chiều hôm nay là thời gian tự do.
Theo ý của Lưu Vĩ Hồng, buổi chiều tốt nhất là không đi đâu, trở về biệt thự, làm việc gì cũng đều tốt hơn đi dạo. Chỉ là suy nghĩ đến tối qua đã gây sức ép với Vân Vũ Thường quá, Lưu nhị ca cũng xấu hổ không dám tiếp tục như loài cầm thú đó. Bằng không, Vân Vũ Thường thực có khả năng “nghiêm khắc đả kích” hắn.
Cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Quả nhiên, Vân Vũ Thường liền cười, gật gật đầu. Khó được người kia có lòng muốn cùng đi dạo với mình.
Bắc Kinh những năm 92 tất nhiên không phồn hoa náo nhiệt như sau này, nhưng cũng có không ít Công ty nước ngoài tiến vào, con phố mua sắm nổi tiếng kia cũng thích hợp để đi dạo. Lưu Vĩ Hồng muốn đi Thiên Kiều để cảm nhận một chút phong mạo của Bắc Kinh xưa, nhưng Vân Vũ Thường nhất định không có lòng yêu thích này. Hai người vốn lớn lên ở Bắc Kinh, phong mạo của Bắc Kinh thấy rất nhiều rồi. Vân Vũ Thường lại không phải là người tái sinh, làm gì đa sầu đa cảm như Lưu Nhị Ca này?
Vì vậy Lưu Vĩ Hồng lái xe đến con phố mua sắm nổi tiếng kia, tìm chỗ đỗ xa rồi cùng Vân Vũ Thường tay nắm tay chậm chậm dạo phố.
Vì vừa mới đi Thanh Tùng Viên thỉnh an Ông bà nội xong, cách ăn mặc của hai người đều rất chỉnh tề, Lưu Vĩ Hồng mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, giầy da đen. Vân Vũ Thường cũng không khác lắm, chỉ khác dáng thôi, tỏ rõ ý vài phần xinh đẹp. Cũng may không có người nào để ý cái này. Dù sao hai người bọn họ không thiếu gì, gọi là dạo phố chỉ là đi dạo, đi đến đâu tính tới đó, không có mục tiêu.
- A!
Lưu Vĩ Hồng nhìn hết xung quanh bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc.
Vân Vũ Thường cũng trông theo ánh mắt hắn thì trông thấy một biểu tượng đen trắng vô cùng quen thuộc.
- Christian Dior?
Vân Vũ Thường cũng có chút vui bất ngờ, không ngờ hãng Christian Dior ở Bắc Kinh đã có cửa hàng độc quyền. Trước đó không lâu mới đổ bộ ở Giang Khẩu, trước đây phải đi Hồng Kong mới mua được hàng chính hiệu Christian Dior.
Christian Dior luôn là đại danh từ của trang phục nữ cao cấp vô cùng đẹp. Lựa chọn chất liệu xa hoa, biểu hiện rất chói mắt, trang sức và nữ trang trang nhã cao cấp, nhận được quan tâm và chú ý của giới thời trang. Thương hiệu này đã kế thừa truyền thống của nữ trang cao cấp của Pháp, luôn duy trì lối thiết kế hoa lệ, tinh tế khéo léo, hợp với khiếu thẩm mĩ của xã hội thượng lưu, tượng trưng cho tinh thần cao nhất của văn hóa thời trang nước Pháp, luôn nhận được sự coi trọng của nữ giới thượng lưu.
Lưu Vĩ Hồng dù không phải mê hàng xa xỉ, là thế tử gia, đối với các hãng nổi tiếng ít nhiều cũng có hiểu biết. Trang phục của chính hắn có không ít là các thương hiệu nổi tiếng. Toàn do Vân Vũ Thường mua cho hắn ở Giang Khẩu.
Hiện giờ Vân Vũ Thường có hứng thú, tất nhiên Lưu Vĩ Hồng phải dẫn cô đi xem một chút.
Vừa vào cửa, đã trông thấy tấm ảnh đen trắng kinh điển: Một người phụ nữ đứng trên con đường đi bộ bên một dòng sông, hai tay đeo găng tay, đang làm một tư thế rất đẹp mắt, phía sau là một con đường đá không thấy điểm bắt đầu và điểm kết thúc. Tấm ảnh này được chụp vào năm 1947, cùng với Dior đã trải qua hơn 40 năm trên con đường phát triển.
Cửa hàng độc quyền của Dior này chiếm diện tích không lớn, chia thành ba tầng, phân biệt trưng bày các mẫu phong cách khác nhau. Xét đến hiện nay hiện trạng của Trung Quốc, các cửa hàng độc quyền của Dior Bắc Kinh tương đối ít, chủ yếu là quần áo, có một ít nước hoa, khăn trùm đầu, nội y, đồ trang điểm và giầy. Trang sức tạm thời chưa xuất hiện trên các quầy của cửa hàng độc quyền.
Hai người vừa vào cửa liền có nhân viên kinh doanh mặc trang phục công sở tiến lên phía trước cúi đầu chào, giới thiệu một chút về các loại quần áo và các mặt hàng khác của cửa hàng độc quyền.
Lúc đó ở trong nước, các thương hiệu thời trang hàng đầu Châu Âu này, tuyệt đối là hàng xa xỉ. không hơn không kém, có gan tiến vào cửa lớn này, cần đủ dũng khí và rất giàu có. Nhân viên kinh doanh rất biết nhìn người, không nghi ngờ gì Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường chính là những người giàu có.
Hôm nay Vân Vũ Thường không phải đặc biệt đến mua quần áo, tạm thời chỉ vào xem, sau khi xem qua đại sảnh của tầng một, cùng Lưu Vĩ Hồng chậm rãi bước lên tầng hai, phong cách trang hoàng bên trong của cửa hàng Dior cũng là phong cách cổ xưa thanh lịch lộ ra cao quý xa hoa.
- Vệ Hồng, anh thấy bộ trang phục này thế nào?
Vân Vũ Thường dừng chân bên một ma nơ canh, đánh giá về bộ trang phục ma nơ canh đang mặc, hỏi.
Lưu Vĩ Hồng nhìn kĩ một chút, nói:
- Hơi quá chỉnh tề, có thể mặc đi làm, đi trăng mật thì thôi đi.
Vân Vũ Thường thản nhiên cười, nói:
- Hiện nay, nhà thiết kế chính của Dior là Ferre của Ý, phong cách thời trang của Ý rất nghiêm túc thanh lịch rất khác so với phong cách khoa trương lãng mạn truyền thống của Dior.
Mặt này, Chủ tịch Thị xã Lưu không lành nghề, chỉ có thể gật đầu không ngừng nói:
- Chỉ cần em thích là được rồi, vậy thì mua đi nhé…
- Xem lại đã.
Vân Vũ Thường nói, trên mặt bỗng nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn vào phía sau Lưu Vĩ Hồng, như thấy được thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng. Lưu Vĩ Hồng lập tức xoay đầu, cũng lộ ra vẻ ngoài mong đợi.
- Bí thư Hạ?
Một đôi nam nữ đang từ tầng ba đi xuống, người con trai rất bình tĩnh uy nghiêm, như thể ông cụ non.
Hạ Cạnh Cường hiển nhiên cũng không ngờ có thể chạm mặt Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường ở đây, hơi ngẩn người một chút, lập tức trên mặt hiện lên nụ cười, duỗi cánh tay về phía Lưu Vĩ Hồng:
- Xin chào, Chủ tịch Thị xã Lưu!
Trước đây Hạ Cạnh Cường đều gọi tên Lưu Vĩ Hồng, hiện nay tất nhiên phải xưng hô chức vụ rồi. Người này, hai ba năm trước còn là một “ tên côn đồ”, ở Bắc Kinh đánh nhau ẩu đả với người khác, không từ bất cứ việc xấu nào, chỉ trong nháy mắt, không ngờ đã thành một Chủ tịch Thị xã, nghiễm nhiêm sánh vai với Hạ Cạnh Cường.
Lưu Vĩ Hồng lập tức cũng vươn tay ra nắm lấy tay Hạ Cạnh Cường, mỉm cười nói:
- Xin chào, Bí thư Hạ.
Sau khi bắt tay với Lưu Vĩ Hồng, Hạ Cạnh Cường lại bắt tay Vân Vũ Thường, mỉm cười nói:
- Vũ Thường, tân hôn vui vẻ!
Trước mặt người con gái tài sắc vẹn toàn vốn phải là vợ của y, sơ sẩy nhất thời, giờ lại thành bà xã của Lưu Vĩ Hồng, nếu nói Hạ Cạnh Cường không tức giận, đó tuyệt đối là giả. Nhưng Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đã kết hôn rồi, trên mặt của Hạ Cạnh Cường tất nhiên là bằng mặt nhưng không bằng lòng.