Quan Gia

Chương 1076: Chương 1076: Tức muốn chết




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1076: Tức muốn chết 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

Phòng bệnh số 7 khoa ngoại bệnh viện nhân dân Thành phố An Bắc, quạt quay “Vù vù” trên đỉnh đầu, nhưng trong phòng bệnh vẫn rất oi bức. 

Những 94, phòng bệnh có trang bị điều hòa không khí cũng không nhiều, dù bệnh viện nhân dân Thành phố An Bắc được xem là bệnh viện cao cấp, cũng chỉ có mấy gian phòng bệnh săn sóc đặc biệt và phòng bệnh cán bộ cao cấp, được trang bị điều hòa không khí. Phòng bệnh bình thường chỉ có hai thanh quạt trần. Điều kiện thế này, đã là tốt lắm rồi. Một số bệnh viện thấp kém hơn, thì một gian phòng bệnh cực to, chỉ có một cây quạt trần mà thôi, còn không nhất định là hoạt động được  

Phó Cường nằm trên giường bệnh, trên đầu tròn quay, quấn hết lớp băng này đến lớp băng khác, trông có vẻ rất là buồn cười. Dù là nóng bức người đầy mồ hôi, gã vẫn mặc bộ quần áo dài tay do bệnh viện phát, bao bọc toàn thân. Hai cánh tay bị bó bột thạch cao, cột lại treo trên cổ 

Tại cửa khách sạn Xuân Thành hôm đó, Phó Cường liều chết bảo vệ Tiểu Tiệp, bị đám người Mã Hầu vây đánh, côn sắt nên xuống như mưa, gã vì bảo vệ chỗ hiểm, hai cánh tay đều bị đánh đến gãy xương. 

Thường nói, kinh động cốt một trăm ngay, hiện giờ mới trôi qua không đến một tháng, dĩ nhiên vẫn chưa được nhanh nhẹn. Tuy nhiên bác sĩ nói, bản chất cơ thề gã rất tốt, thể trạng cường tráng, sau khi bị thương, kịp thời đưa đến bệnh viện, khôi phục cũng mau, qua thêm vài ngày, là có thể tháo bỏ thạch cao. Đương nhiên, nếu muốn hoàn toàn bình phục, trở lại như xưa, thì vẫn phải đợi vài ba tháng 

Tiểu Tiệp ngồi ở đầu giường, rất cẩn thận mà gọt lê  

Tiểu Tiệp như trước vẫn mặc chiếc váy chấm hoa được tẩy đến trắng bệch, tóc sau đầu cột cột thành đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh tươi, hồng hào, có vẻ vô cùng kiều diễm tươi trẻ, thỉnh thoảng tươi cười vui vẻ 

Rất nhanh, quả lê đã được gọt xong, Tiểu Tiệp lại cẩn thận cắt thành miếng nhỏ, bày trên một chiếc đĩa nhỏ, dùng tăm ghim vào, chuẩn bị đút cho Phó Cường ăn. Trong khoảng thời gian này, chủ yếu là cô ở bệnh viện chăm sóc Phó Cường, đương nhiên, cha mẹ Phó Cường cũng sẽ đến thay ca 

Khách sạn Xuân Thành vẫn còn bị tạm ngừng kinh doanh, Tiểu Tiệp không thể đến đó bán hoa. 

Mắt thấy bàn nhỏ bé trắng như tuyết của Tiểu Tiệp duỗi ra đút miếng lê trắng nõn đến bên miệng mình, trong lòng Phó Cường còn ngọt hơn cả mật, nhưng lại không há mồm nhận lấy, mà hạ giọng nói: 

- Tiểu Tiệp, cho chú ăn trước đi, anh không đói  

Tiểu Tiệp nhẹ nhàng “A” một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên hai đóa hồng, vội lập tức đứng dậy, bưng cái đĩa nhỏ, đi đến hướng đối diện giường bệnh. Trên giường bệnh đối diện, là ba cô tức Đỗ Hải đang nằm đó. 

Đỗ Hải gần như là cùng Phó Cường cùng lúc vào bệnh viện nhân dân thành phố An Bắc. Ngày đó buổi tối, thư ký Bí thư Công an Đảng ủy Tỉnh ủy Điền Hưng Khải đích thân đi tới đồn công an của Công nghiệp Bắc Lộ đòi người, đồng chí đồn công an cũng không dám chậm trễ, liền lập tức thả Đỗ Hải. Bị trong quá trình bị đám người Mã Hầu bắt tới đồn công an, Đỗ Hải liều chết phản kháng, nên đã bị đánh đập dã man. Khi từ đồn công an đi ra, đầy đầu đầy cổ đều toàn là máu me nhầy nhụa, thở không ra hơi, gần như không thể tự đi được  

Thư ký của Điền Hưng Khải nhận được chỉ thị rõ ràng của Bí thư Đảng ủy Công an, nếu Đỗ Hải bị thương, phải lập tức đưa đến bệnh viện điều trị. Thư ký tự nhiên kiên quyết làm đúng theo chỉ thị của bí thư Điền, tức khắc đưa Đỗ Hải đến bệnh viện nhân dân thành phố An Bắc. Nói ra cũng khéo, không ngờ sau giải phẫu được sắp xếp cùng phòng bệnh điều trị với Phó Cường 

Đây cũng là tiện chăm sóc, Đỗ gia và Phó gia, có đôi khi chỉ cần một người là có thể chăm sóc cho cả hai người  

Chỉ có điều Phó Cường cũng không hơi ngại ngùng, mỗi lần khi đối mặt với Đỗ Hải, đều có chút không được tự nhiên. 

Ngay từ đầu, Đỗ Hải tự nhiên là rất không thích gặp Phó Cường, sau lại biết được Phó Cường liều chết bảo vệ Tiểu Tiệp, thì thiện cảm với gã cũng được cải thiện chút chút, ít nhất không còn hầm hầm giận dữ đối với gã nữa. Tuy nhiên lập tức, Đỗ Hải lại bị tức đến váng đầu. 

Nguyên nhân vẫn là ở trên người Tiểu Tiệp. 

Tiểu Tiệp không ngờ tận tâm hết sức hầu hạ Phó Cường dưỡng thương, rất nhiều lúc, chăm sóc Phó Cường còn chu đáo cẩn thận hơn là chăm sóc cho ông bố như ông ta. Chẳng hạn như bây giờ đầy, Tiểu Tiệp không phải đã quẳng ông bố nhà mình ra phía sau, chỉ biết lo đút Phó Cường ăn lê thôi 

Là một người từng trải, Đỗ Hải biết rất rõ, mùi vị này là gì. 

Nếu nói để Đỗ Hải đồng ý cho Phó Cường và Tiểu Tiệp yêu nhau, khúc cua này trong đầu, dù có thế nào cũng rất có chuyển đổi. Ông ta đã có ấn tượng xấu về Phó Cường, thật sự đã ăn sâu vào máu rồi 

Chỉ có điều Đỗ Hải không có bao nhiêu khí lực để quát mắng Tiểu Tiệp 

Thương thế ông ta, có vẻ còn nặng hơn cả Phó Cường, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới. Nhất là vết thương cũ, bởi vì lúc ấy điều trị chậm trễ, đã tổn hại nghiêm trọng đến cơ quan nội tạng và hệ thống miễn dịch của cơ thể ông ta, theo tục ngữ nói, chính là “Bị thương nguyên khí”. Xét đến ông ta là được thư ký Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy tự mình đưa đến chạy chữa, bệnh viện nhân dân thành phố An Bắc mới vô cùng chú trọng đối với ông, đặc cách tổ chức chuyên gia hội chẩn, thiết kế một phương án trị liệu đầy đủ cho ông 

Trải qua một tháng trị liệu và điều trị, thương thế Đỗ Hải, đã có khởi sắc, tuy nhiên so với tốc độ hồi phục của Phó Cường, đương nhiên là không bằng. Phó Cường ngoại trừ đầu và hai tay gãy xương tạm thời vẫn chưa tháo thạch cao, phương diện khác, đã không có trở ngại, có thể xuống giường tự nhiên hoạt động. Đỗ Hải nếu đi thêm vài vòng thì đã mệt không chịu nổi, thở dốc không ngừng. 

Bất kể ông ta phẫn nộ trừng mắt với Tiểu Tiệp thế nào, thậm chí ngay trước mặt Phó Cường dứt khoát nói với Tiểu Tiệp, muốn ở cùng Phó Cường, trừ phi giết ông ta, nhưng cũng không thể thay đổi quyết tâm của Tiểu Tiệp. Tiểu Tiệp cũng không cùng ông tranh luận, chỉ biết vâng lời cúi đầu mà nghe, không rên một tiếng, thật sự bị mắng quá dữ dội, thì rơi nước mắt, nhưng vẫn hành động rõ ràng bày tỏ quyết tâm của mính. Đỗ Hải đã mấy lần gần như bị tức đến sắp ngất xỉu  

Phó Cường lại là vừa cảm kích lại vừa ngọt ngào rồi lại vừa xấu hổ, nhưng cũng không lảng tránh “Mâu thuẫn”, mỗi lần Đỗ Hải giận khiển trách Tiểu Tiệp, hoặc là trực tiếp mắng Phó Cường gã, gã đều ngoan ngoãn mà nghe, tuyệt không tranh luận, chỉ có điều ha hả cười. 

Phó Cường chưa chắc hiểu được cái gì là sách lược, gã chỉ nghe theo làm theo một đạo lý đơn giản: có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia! 

Nếu Tiểu Tiệp đã quyết tâm ở cùng gã, vậy Đỗ Hải sau này cực có khả năng là bố vợ gã. Bố vợ muốn mắng chửi, dĩ nhiên chỉ có thể mặc ông ta mắng, coi như là bị bố nhà mình la mắng, ngoan ngoãn nghe là được. 

- Ba, ăn chút hoa quả đi... 

Tiểu Tiệp bưng cái đĩa đi tới, nhỏ giọng nói 

- Không ăn! 

Đỗ Hải cứng rắn cự tuyệt, lập tức xoay đầu qua một bên, dường như đến con gái mình cũng hận 

- Ba, ăn chút đi, thời tiết quá nóng, ăn trái cây quả giải nhiệt 

Tiểu Tiệp tiếp tục đưa qua 

- Nói không ăn là không ăn, dông dài cái gì? 

- Chú, Tiểu Tiệp là có lòng hiếu thảo, chú cứ ăn chút đi 

Phó Cường lại không kìm nổi liền ra khuyên giải 

Không biết rằng đó chính là lửa cháy đổ thêm dầu, càng khiến Đỗ Hải thêm hừng hực lửa giận, trừng mắt, quát: 

- Tôi nói chuyện với con gái tôi, anh xen vào làm gì? 

Phó Cường liền ha hả cười, cũng không giận. 

- Ba, vậy con đặt ở đây, ba muốn thì ăn vài miếng 

Tiểu Tiệp nói xong, đem cái đĩa nhẹ nhàng đặt ở trên tủ đầu giường 

- Không ăn không ăn, lấy đi lấy đi 

Đỗ Hải quơ cánh tay, liên thanh quát. 

- Ối, ông Đỗ, sao lại quát mắng người ta thế? 

Đang lúc Tiểu Tiệp tiến thối lưỡng nan, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nữ từ tính tao nhã của Trịnh đại tiểu thư, tiếp theo đó là tiếng giày da lộp cộp gõ trên nền xi măng, Trịnh đại tiểu thư áo đen váy đen lượn lờ đi vào phòng bệnh. 

Cùng cô sóng vai đi vào phòng bệnh, là Phó cục trưởng Lưu phong độ nghiêm trang của cán bộ lãnh đạo, mặc áo trắng cọc tay, quần tây đen, giày da đen 

- A, chị Linh Linh… 

Tiểu Tiệp lập tức hoan hô mừng rỡ, bước nhanh tiến lên nghênh đón 

Trong lúc Đỗ Hải và Phó Cường nằm viện, Trịnh Hiểu Yến từng đến thăm qua một lần, nói rõ danh tính chức vụ của mình cho đám người Tiểu Tiệp, ngay từ đầu, Tiểu Tiệp kiên trì gọi cô là chủ nhiệm Trịnh, nhưng với sự kiên trì của Trịnh Hiểu Yến, Tiểu Tiệp đành phải đổi gọi là chị Linh Linh. 

Thật sự trong lòng Tiểu Tiệp, vừa nhìn thấy chị Linh Linh, thì liền có cảm giác thân cận nói không nên lời 

Đây cũng là bản lĩnh của Trịnh đại tiểu thư 

Thân là chị cả trong giới nha nội (con ông cháu cha) Bắc Kinh, lực hấp dẫn của Trịnh Hiểu Yến quả thật không giống bình thường, luôn có một số anh em chị em một mực kính phục đối với cô ấy 

- Tiểu Tiệp, càng ngày càng đẹp 

Trịnh Hiểu Yến cũng rất thích tiểu TIệp, cười hì hì giữ chặt tay cô bé, lại duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, tán thưởng nói. 

- Chị Linh Linh mới là thật sự xinh đẹp 

Tiểu Tiệp ngửa đầu nhìn Trịnh Hiểu Yến, lời nói tự đáy lòng. 

Trịnh Hiểu Yến dáng người vốn đã cao gầy, lại mang giày cao gót, Tiểu Tiệp mỗi lần đối mặt cô, đều cần phải ngẩng đầu nhìn 

Trịnh Hiểu Yến nhéo nhéo má Tiểu Tiệp, cười nói: 

- Con bé này, miệng ngọt thế 

Tiểu Tiệp liền thản nhiên cười, liếc mắt thoáng nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, vội vàng thu hồi vẻ tươi cười, hơi hơi cúi người chào Lưu Vĩ Hồng, hạ giọng nói 

- Phó cục trưởng Lưu, chào ngài! 

Đối với Lưu Vĩ Hồng, Tiểu Tiệp có sự kính sợ bẩm sinh  

Chính là người này, một câu không nói, đã bắt lấy Hàn Vĩnh Quang Hàn thất gia hoành hành An Bắc hơn mười năm, giống như thu thập một chú gà con. Chỉ là một động tác tay, lại hùng mạnh vô cùng, đến Hàn thất gia chưa từng chiến bại, cũng bị tiêu diệt 

- Lão Đỗ, Phó cục trưởng Lưu và chủ nhiệm Trịnh đến thăm ông này… 

Cùng Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến vào cửa là bà vợ của lão Đỗ - Phùng Thục Mai, vội vã tới bên giường, nâng Đỗ Hải xuống giường. Quý khách tự mình đến nhà, Đỗ Hải còn đĩnh đạc ngồi ở trên giường, không khỏi quá mức thất lễ 

Đối với Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, thì cảm giác lúc này của Đỗ Hải, hiển nhiên hoàn toàn khác hẳn, khi được Phùng Thục Mai đỡ đứng lên, khách khí nói: 

- Phó cục trưởng Lưu, chủ nhiệm Trịnh, chào hai vị 

Phó Cường sớm đã từ trên giường nhảy xuống, đứng ở đó ha hả cười, trong mắt lộ ra vẻ vừa là thân thiết vừa là ngưỡng mộ. Trước đó, Phó Cường chưa từng biết phục ai. Nhưng sau khi trải qua một cảnh tượng sống chết trước cửa khách sạn Xuân Thành, Phó Cường rốt cục nhìn ra được, tâm lý tự tin mù quáng trước kia của mình, quả là thật nực cười 

Nếu không phải Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đúng lúc ra tay, chẳng những tính mạng gã khó bảo toàn, Tiểu Tiệp cũng đã sớm bị Hàn Vĩnh Quang làm nhục 

Bản thân đối mặt Hàn Vĩnh Quang, không có chút sức kháng cự, đến bạn gái suýt nữa cũng không bảo vệ được, mà Hàn Vĩnh Quang đối mặt Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, cũng là tình hình giống vậy, trong chớp mắt, đó là tai ương ngập đầu đến tan xương nát thịt. 

 

Phó Cường loại thanh niên tôn sùng thực lực, khâm phục nhất, dĩ nhiên là nhân vật lợi hại mạnh mẽ hơn gã ta. Hiện giờ, Phó Cường đối với Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, đó là một mực kính phục 

 

 

Diệt Hồng Trần 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.