Quan Gia

Chương 1077: Chương 1077: Vượt quá chức phận




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1077: Vượt quá chức phận 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

Lưu Vĩ Hồng tiến lên cùng Đỗ Hải bắt tay, mỉm cười nói: 

- Ông Đỗ, thân thể đã khỏe hơn chưa vậy? 

Đỗ Hải vội lập tức nói: 

- Đã tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều lắm. 

Phùng Thục Mai đứng bên cạnh nói chen vào: 

- An dưỡng cũng gần một tháng rồi, so với trước kia đã tốt hơn nhiều lắm. Mặc dù... bác sĩ nói, tình hình lão Đỗ, đã tổn thương tới nội tạng rồi. Trước kia do không kịp thời trị liệu, bệnh đã biến thành mãn tính. Phải tĩnh dưỡng ít nhất một năm rưỡi nữa, mới có thể từ từ khỏe hơn được. 

Gọng điệu Phùng Thục Mai có vẻ đầy lo lắng. 

Trịnh Hiểu Yến liền hỏi: 

- Chị Phùng, nhà máy đã bắt đầu phát phí sinh hoạt chưa? 

Trịnh Hiểu Yến kêu Tiểu Tiệp gọi cô là “Chị Linh Linh”, sau đó tự mình kêu Phùng Thục Mai là “chị Phùng”, vai vế vì vậy cũng loạn cả lên, rối tinh rối mù. Tuy nhiên hành vi của Trịnh đại tiểu thư trước nay chính là “thiên mã hành không”, cũng chẳng quan tâm đến điều đó đâu. 

- Phát rồi, mười tây phát. Người của Ủy ban Kỷ luật, nói muốn bắt Đàm Ngọc Trung lại, nhà máy liền phát phí sinh hoạt. Tuy nhiên, Chủ nhiệm Trịnh, chúng tôi nghe nói Đàm Ngọc Trung đã bị bắt từ mấy hôm trước rồi. Sau này liệu nhà máy còn phát phí sinh hoạt hay không? 

Phùng Thục Mai có chút lo lắng nói. 

Sau khi Đỗ Hải vào viện, các chi phí chữa bệnh cũng đều cần mình ra, nghe nói là Đảng ủy Công an Tỉnh ủy bên kia đã đánh tiếng. Nhưng Phùng Thục Mai cảm thấy việc này cũng không mấy bảo hiểm. Khi đó, ngay trước mặt Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, Ủy ban Chính trị Pháp luật Điền Hưng Khải đã ra chỉ thị, đương nhiên sẽ có tác dụng. Nhưng thời gian sau, chỉ thị này có tác dụng hay không, cũng khó nói. Phùng Thục Mai tất nhiên cũng hy vọng Đỗ Hải có thể được giữ lại ở bệnh viện, giống như bác sĩ nói, tĩnh dưỡng khoảng một năm rưỡi, chữa vết thương khỏi hoàn toàn mới lại ra viện. Đỗ Hải là nhân viên kỹ thuật, công trình sư, thân thể vốn không khỏe mạnh, hơn nữa đã hơn bốn mươi tuổi, sức đề kháng không lợi hại bằng người trẻ tuổi, vết thương này nếu không được chăm sóc cẩn thận mà xuất viện, nếu sau này lại trở bệnh, thì phải làm thế nào? 

Chỉ có điều nhà xưởng hiện tại vẫn đang ngừng sản xuất, ngay cả xưởng trưởng cũng bị bắt đi, có thể tiếp tục phát phí sinh hoạt hay không cũng là cả một vấn đề. Nếu chi phí chữa bệnh cho Đỗ Hải không hy vọng được nhà xưởng chi trả, chẳng may bên Đảng ủy Công an Tỉnh ủy cũng lại không quan tâm, chẳng phải là cục diện không thể dựa vào của hai bên sao? 

- Chị Phùng, đừng lo lắng quá. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, ánh mắt trong veo, dường như có thể lập tức nhìn thấu lòng người vậy. 

Trong lòng Phùng Thục Mai này lo lắng về vấn đề công nhân viên chức thất nghiệp. Lưu Vĩ Hồng có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Lại nói tới trước kia, lúc Lưu Vĩ Hồng ở viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam làm phó nghiên cứu viên đã tiếp xúc với nhiều công nhân viên chức thất nghiệp. Hai người trong đó, đúng hơn là bạn hắn thời học đại học. Mọi người thường xuyên cùng nhau ăn lạc uống chén rượu trắng. 

- Chi phí chữa bệnh của ông Đỗ, còn có viện phí Phó Cường, sẽ có người chi trả. Các chị an tâm tĩnh dưỡng vết thương cho tốt. Mọi việc khác, không cần nghĩ quá nhiều làm gì. 

- A? Thì ra tốt như vậy... Phó cục trưởng Lưu, ai sẽ là người giúp bọn họ chi trả viện phí vậy? 

Phùng Thục Mai nghe vậy thì mừng rỡ, sau đó lại có chút thấp thỏm không yên hỏi lại. 

Trên thế giới này, thực sự có Bồ Tát sống cứu thế? 

Trịnh Hiểu Yến cười nói: 

- Là Hàn Vĩnh Quang, Hàn thất gia! Y sẽ trả viện phí cho các chị. 

- Hàn Vĩnh Quang? 

Phùng Thục Mai không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi, sắc mặt liền thay đổi. 

Phó Cường cũng kêu lên:  

- Y sẽ trả sao? 

Nói xong, Phó Cường liếc về phía Tiểu Tiệp, chỉ thấy sắc mặt Tiểu Tiệp lập tức trở nên trắng bệch. 

Hàn Vĩnh Quang này, tuyệt đối là ác mộng của người nhà Tiểu Tiệp.  

Trịnh Hiểu Yến cười ha ha, nói: 

- Coi các người sợ tới mức nào kìa. Y muốn ra được, phải đợi kiếp sau. Cả đời này chỉ sợ cũng chẳng có chút hy vọng nào. Tuy nhiên y thực sự có tiền, cơ quan chính trị pháp luật đã niêm phong tất cả công ty và tài sản của y, tiền của rất nhiều. Tiền trả viện phí và cấp dưỡng cho mọi người, còn có tiền bồi thường vân vân, cũng chỉ là một bữa ăn sáng, không có gì phải lo lắng. Là y sai lưu manh tới gây thương tích cho ông Đỗ và Cường Tử, vậy những chi phí này đương nhiên phải do y thanh toán. Dù sao số tiền kia, cuối cùng cũng phải tịch thu nộp vào ngân khố nhà nước. 

Phùng Thục Mai thở phào nhẹ nhõm, nói: 

- Hóa ra là như vậy, mẹ của tôi ơi, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng... Ha ha... 

Đỗ Hải nói:  

- Bà đó, chỉ toàn lo lắng vớ vẩn. Loại người như Hàn Vĩnh Quan, bà đừng thấy y bình thường rất kiêu ngạo, đó là chính phủ còn chưa thật sự động tới y. Một khi đã động tới y thật, lập tức xong đời. 

Đỗ Hải nói xong liền hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phó Cường một cái. Ước chừng Đỗ Hải cũng cảm thấy, Phó Cường và Hàn Vĩnh Quang cũng cùng một loại người. Chỉ khác nhau về mức độ vô liêm sỉ mà thôi. 

Phó Cường liền co đầu rụt cổ. 

Trên tất cả, anh ta tự nhiên trốn tránh ánh mắt Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Ông Đỗ, ông an tâm dưỡng thương đi, nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 đi vào sản xuất rồi, còn đang chờ công nhân viên chức lâu năm như các ông trở lại làm, khôi phục lại sản xuất chứ. 

- Nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 đã đi vào sản xuất? Phó cục trưởng Lưu, anh nói là, nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 của chúng ta còn có thể tiếp tục?  

Đỗ Hải vui vẻ, đây không phải là chuyện đùa. Ông ta vội vàng hỏi, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng vui mừng lại cũng cực kỳ không yên tâm. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói:  

- Đương nhiên phải tiếp tục. Một nhà xưởng lớn như vậy, hơn năm nghìn công nhân viên chức, hơn nữa người nhà cũng nhiều hơn mười ngàn người, sao có thể như vậy thì sụp đổ được? Đây chính là một vấn đề lớn. 

Trịnh Hiểu Yến lập tức nói:  

- Đúng vậy, ông Đỗ. Lần này chúng tôi đến Liêu Trung chính là muốn giải quyết vấn đề này. 

- Ái chà, vậy thì thật tốt quá, thật tốt quá... 

Đỗ Hải liên tục xoa xoa tay, trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên nét đỏ ửng, vô cùng vui vẻ. Phải nói lúc trước khi nhà xưởng vẫn luôn hoạt động sản xuất, công nhân viên chức bọn họ đã quen thuộc thành tự nhiên, tình cảm với nhà máy cũng không sâu đậm như vậy, đều bị công việc hằng ngày và cuộc sống hằng ngày chiếm hết rồi. Ai có thể suốt ngày cảm tình tràn ngập? Nhưng nay nhà xưởng đột nhiên dừng thi công. Mọi người bỗng nhiên ý thức được, hoá ra nhà xưởng đối với bọn họ lại quan trọng như thế. Đã không còn nhà xưởng, bọn họ lập tức biến thành trẻ mồ côi không nhà để về. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Chuyện này, đã làm thì phải giải quyết được vấn đề trọng điểm.  

Mấy ngày nay, giống như lời Lưu Vĩ Hồng nói, công tác trọng điểm của Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Nội các chính phủ, bắt đầu dời đi. Không còn điều tra nguyên nhân xí nghiệp đóng cửa, mà chuyển hướng nghiên cứu tính khả thi để xí nghiệp lại một lần nữa có thể đứng lên. Lại nói tiếp, đây cũng không phải nội dung công tác chủ yếu của Cục giám sát, nhưng Lưu Vĩ Hồng làm việc, nào giờ không bao giờ câu nệ như vậy. Theo hắn thấy, đây vốn là hai mặt của một việc. Giống như khi phá án, anh không thể chỉ điều tra xem người chết là chết như thế nào, là bị hung thủ giết chết như thế nào. Anh còn phải bắt hung thủ lại, sử dụng hình phạt. Vụ án này, xem như phải xử lý thật sự gọn gàng. 

- Thật tốt quá, thật tốt quá, tất cả mọi người đều có mục tiêu của mình. 

Đỗ Hải nói một tràng liên tiếp. 

Phùng Thục Mai bỗng nhiên ý thức được, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến đến đây một hồi lâu như vậy, vẫn còn đang đứng, vội vàng nói: 

- Phó cục trưởng Lưu, Chủ nhiệm Trịnh, mời hai người ngồi, mau ngồi đi! 

Vừa nói, vừa đưa chiếc ghế nhỏ tới bên cạnh Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, lại nhìn Tiểu Tiệp nói: 

- Tiểu Tiệp, nhanh gọt hoa quả đi. 

- Dạ! 

Tiểu Tiệp liên tục gật đầu, cầm lấy mấy quả trái cây đi ra ngoài cửa. 

Khi đó, trong phòng bệnh cũng không có vòi nước, cũng không có buồng vệ sinh, muốn rửa mặt hoặc vệ sinh, đều phải ra ngoài cửa. 

Trịnh Hiểu Yến cười nói: 

- Tiểu Tiệp, không cần phải vội. Tôi còn có chuyện muốn nói với cô. 

- Ồ... 

Tiểu Tiệp liền ngoan ngoãn đứng lại, mở đôi mắt to đen lúng liếng, chân thành nhìn chị Linh Linh, chờ cô nói tiếp. 

Trịnh Hiểu Yến lại sờ sờ lên tóc cô, trên mặt lộ vẻ yêu thương, lại nhìn nhìn Phó Cường, mỉm cười hỏi nói: 

- Thế nào, Tiểu Tiệp, chuyện cô và Cường Tử, cô đã định thế nào rồi? 

Tiểu Tiệp không ngờ Trịnh Hiểu Yến bỗng nhiên lại hỏi về chuyện này, lập tức bối rối đỏ cả mặt, cúi đầu, cực kỳ xấu hổ. Phó Cường thì mở miệng, cười ngây ngô. Đỗ Hải và Phùng Thục Mai cũng rất xấu hổ. Nếu người khác ở trước mặt họ nói loại chuyện này, Đỗ Hải khẳng định sẽ trở mặt. Nhưng là Trịnh Hiểu Yến hiển nhiên phải khác. Dù sao, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến, cũng là đại ân nhân của cả nhà ông ta, cũng là đại ân nhân của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2.  

- Tiểu Tiệp, chị mặc kệ những người khác, chị hỏi em một câu, em có thích anh ta hay không? 

Trịnh Hiểu Yến vẫn cười, giọng điệu lại thật sự nghiêm túc. 

Tiểu Tiệp cắn môi, đôi giày xăng-̣đan vô thức cứ vạch tới vạch lui trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ rực. 

Phòng bệnh bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh. 

Đỗ Hải, Phùng Thục Mai, thậm chí Phó Cường, đều rất khẩn trương nhìn Tiểu Tiệp, chờ cô “đưa ra quyết định cuối cùng “ . 

- Tiểu Tiệp, phải nói thật! 

Trịnh Hiểu Yến lại nói thêm một câu. 

- Thích... 

Sau một hồi, Tiểu Tiệp cuối cùng cũng mở miệng, tiếng rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy rõ ràng. 

- Tiểu Tiệp! 

Đỗ Hải vô cùng hoảng sợ, quát to một tiếng, trên mặt lập tức hiện ra hai mảng màu đỏ không bình thường. 

Trịnh Hiểu Yến lại cười rộ lên, nhìn về phía Đỗ Hải, nói: 

- Ông Đỗ công, ông đừng vội. Cường Tử, cậu cũng đừng đắc ý, tôi còn có chuyện muốn nói. 

Cường Tử lại vội vàng rụt đầu rút cổ, vẻ mặt vừa xấu hổ lại vừa vui mừng vô hạn. 

Sắc mặt Đỗ Hải trầm xuống, chỉ ngại thân phận của Trịnh Hiểu Yến, trong thời gian ngắn, không tiện mở miệng bác bỏ. 

Trịnh Hiểu Yến thu lại vẻ tươi cười, còn nghiêm túc nói:  

- Ông Đỗ, tôi biết ông cảm thấy Cường Tử chướng mắt. Nhưng xin thứ cho tôi nói thẳng, ông quả thật có thành kiến với Cường Tử. Cường Tử đúng là có rất nhiều khuyết điểm, tính tình không tốt, thích kích động, cũng đã gây ra một vài chuyện xấu. Tuy nhiên bản chất của anh ta cũng không xấu, tính tình cũng có nghĩa khí. Chỉ cần sau này đi theo chính đạo, tôi thấy khẳng định cũng rất có tiền đồ. 

Đỗ Hải rầu rĩ nói: 

- Tôi lại nhìn không ra anh ta có thể có được tiền đồ gì. 

- Ông Đỗ, nhìn ra hay không nhìn ra, thật sự lại quan trọng đến vậy sao? Anh ta vì Tiểu Tiệp, ngay cả tính mạng cũng không màng. Có mấy người con gái, có thể tìm được một người con trai thật tâm yêu thương con mình như vậy chứ? 

Trịnh Hiểu Yến nhẹ nhàng cảm thán một câu, lập tức lại nhìn sang Phó Cường. 

- Cường Tử, cũng phải tỏ ta có quyết tâm chứ, cậu làm được không? Đại lão gia, đừng để người khác xem thường mình. 

- Được! Chị Linh Linh, tôi khẳng định sẽ quyết tâm! Chờ tới khi tôi ra viện, tôi sẽ xin vào đội bốc vác. Tôi có sức khỏe, tôi có chết cũng chắc chắn có thể nuôi sống Tiểu Tiệp. 

Cường Tử hạ quyết định nói, cũng theo Tiểu Tiệp kêu cô là “Chị Linh Linh” . 

Trịnh Hiểu Yến cười vang, giơ ngón tay cái lên, nói: 

- Được, đây mới là giọng điệu của một nhân vật lớn, đủ khí phách. Tuy nhiên Cường Tử, cậu không cần vội xin vào đội bốc vác. Chờ đến khi cậu ra viện, tới Bắc Kinh đi, công ty của chị Linh, sẽ tuyển cậu vào làm. Cố gắng công tác hai ba năm cho tốt, tôi cam đoan cậu có thể nở mặt nở mày mà quay lại An Bắc, so với bất cứ kẻ nào cũng không thể kém hơn. Thế nào, tin được chứ?  

- Được! Tin được! Tôi đều nghe theo Chị Linh! 

Cường Tử gật đầu thật mạnh, bừng bừng phấn chấn. 

Trịnh Hiểu Yến gật gật đầu, lại nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Tiệp, dịu dàng nói: 

- Tiểu Tiệp, cả cuộc đời của một cô gái, có được một người đàn ông nguyện ý chết vì mình, cũng thật sự đáng giá. 

 

 

Diệt Hồng Trần 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.